Khi mấy tỷ “hy vọng” đồng thời phản phệ lại trong huyết hà, Hy Vọng Thiên Tôn không chỉ bị nổ cánh tay phải, chiến giáp đỏ sậm phủ kín phù văn cổ xưa cũng đang dần nứt vỡ. Ánh mắt hắn cuồn cuộn sương máu, khóa chặt vào Lâm Hi – Tuyệt Vọng Thiên Nữ đang chiến đấu với “Chiến Tranh Chi Chủ” trên đỉnh núi cao nhất đảo Hoàng Sơn.
Khớp xương tay phải cầm đao của Hy Vọng Thiên Tôn phát ra thanh âm ken két, mu bàn tay nổi lên từng gân xanh to, dữ tợn như các con giun nhô lên. Hắn hiểu được các linh hồn hy vọng phản loạn, quá nửa là liên quan đến vật chứa của Tuyệt Vọng Thiên Tôn.
Ở niên đại xa xưa, Tuyệt Vọng Thiên Tôn suýt thì nắm giữ được khái niệm “thự quang” (ánh rạng đông) nhưng bị Đại Nhật Thiên Tôn ngăn cản, cướp trước một bước khắc khái niệm thự quang này vào Căn, sau đó ban quyền hành này lại cho Hy Vọng Thiên Tôn.
Nhưng sau trận chiến với Thái Thượng Thiên Tôn, Hy Vọng Thiên Tôn bị vị Thần Vương này chém giết, chém đi cả khái niệm thự quang, đến giờ hắn vẫn chưa thể khôi phục.
Tuyệt Vọng Thiên Tôn chưa phục sinh trên người Lâm Hi, Lâm Hi dù dùng toàn lực bộc phát cũng chỉ sử dụng được 96% tuyệt vọng và hủy diệt, khái niệm thự quang thì nhiều nhất là 85% mà thôi, theo lý thuyết không thể ảnh hưởng đến Hy Vọng Thiên Tôn.
Nhưng theo hạm đội thiên ma mới xuất hiện, số lượng khái niệm trong khái niệm hoành lực trường này lên đến 142 loại, trong đó có 22 loại cao hơn 80%.
Phạm vi hoành lực trường này cũng rất rộng, bao quanh 4000km, xung kích tất cả các kẻ địch trong nhận thức của họ. Mạnh như ba vị Thần cũng bị các khái niệm này kiềm chế, quấy nhiễu, một vài khái niệm còn bị cưỡng ép trấn áp.
Đáng sợ là, Lâm Duệ còn có thể dùng võ ý “nhất” điều khiển khái niệm, dù là Hy Vọng Thiên Tôn cũng không thể không dùng hết sức mạnh mới có thể đối kháng với Lâm Duệ.
Điều này làm cho Lâm Hi có thời cơ để lợi dụng.
Lúc này, vô số gương mặt hư ảo ở sâu trong huyết hà, đều mở ra mí mắt trước đó bị tơ máu dính chặt, đồng loạt chuyển hướng Lâm Duệ, nhìn về vị Quang Minh Vương đang phát ra vô tận quang minh, thánh lôi và kiếp hỏa.
Huyệt thái dương của Hy Vọng Thiên Tôn thình thịch đập, ẩn ẩn nhìn thấy thần văn “thự quang” chìm nổi trong Căn đang bị Tuyệt Vọng Thiên Nữ cùng Quang Minh Vương rung chuyển.
Hắn không thể không cắm ngược huyết nhận vào tim, dùng thần huyết ám kim trào ra vẽ lên một thần văn huyền dị trước ngực mới miễn cưỡng ổn định lại được huyết hà lĩnh vực sắp giải tán.
Đau khổ kịch liệt làm cho mắt Hy Vọng Thiên Tôn trừng lớn, hầu kết ừng ực, khẽ gầm nhẹ.
- Đám sâu bọ các ngươi.
Gào thét chưa dứt, một ánh đao cuốn theo bụi sao bổ ra thời không ập đến.
Vô Thượng Thiên Đao của Lâm Duệ hoàn toàn vượt qua pháp tắc vật lý, nơi lưỡi đao đi qua, thời không bị cắt chém thành các mảnh vụn hình thoi, lưu lại vết rách màu tái nhợt vĩnh viễn không khép lại, ánh trắng chói bùng do Thánh Lôi Kiếp Hỏa quấn quanh thân đao làm bốc hơi huyết hà, chôn vùi khái niệm.
Lưỡi đao của Hy Vọng Thiên Tôn trong nháy mắt đón đỡ, mũ giáp ầm ầm nổ vang nát vụn, mảnh kim loại tung tóe bị đốt thành dung nham, rơi rụng xuống hải vực sôi trào bên dưới.
Điều này càng kích thích ngang ngược hung hãn trong xương cốt Hy Vọng Thiên Tôn, vị này cười ha ha, ánh mắt tràn đầy quyết tuyệt, chín đôi cánh máu sau lưng ầm ầm bốc lên lửa sậm u minh quỷ hỏa. Lực lượng “hy vọng” đang khô kiệt trong người hắn bộc phát như núi lửa, cưỡng ép nhóm lửa nguyên chất khô kiệt của hắn, lân phiến của hắn rơi rụng từng mảng để lộ làn da đỏ hồng bên dưới.
Hy Vọng Thiên Tôn dùng toàn lực ngưng kết huyết nhận, huyết hà khổng lồ lại một lần nữa ngưng tụ trên khoảng không, đối kháng với ánh đao của Lâm Duệ.
Vô Thượng Thiên Đao của Lâm Duệ mỗi lần chém xuống đều mang theo uy thế hủy thiên diệt địa, huyết nhận của Hy Vọng Thiên Tôn cũng đánh ra sương máu nồng đậm, không chút lỗ hổng, như độc xà xảo trá tàn nhẫn. Mỗi lần đôi bên giao kích đều bộc phát ánh sáng mãnh liệt, như thể hai ngôi sao va chạm mãnh liệt trong vũ trụ.
Lúc này, hai hạm đội trên không đã hoàn toàn tụ hợp, tổng số lượng chiến hạm lên đến 39400 chiếc.
Tầng phòng ngự từ trường cũng dày hơn, tổng số lên đến 39 tầng, dù tồn tại trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, hạm đội vẫn lù lù bất động. Đương nhiên, đây cũng là nhờ thần lực của Lâm Duệ che chở, những sức mạnh có thể uy hiếp đến hạm đội phần lớn sẽ bị Lâm Duệ đánh tan.
Lúc này, Tạ Tinh Vân, hội trưởng hiệp hội võ đạo hai tay khoanh trước ngực trong buồng chỉ huy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiến trường bên ngoài.
- Tiết tiểu thư, xin truyền mệnh lệnh của ta, tất cả thực trang võ giả cùng tụng xướng trận khúc của Quang Minh vương giáo! Ngươi an bài tế tự của vương giáo tới tất cả tinh hạm, chỉ dẫn mọi người.
Tiết Lăng Tuyết đang trong khoang chỉ huy của tinh hạm Huy Hoàng, khi nàng nghe được lời này thì không khỏi ngây người một lúc:
- Tạ hội trưởng, bọn họ không phải tín đồ của Quang Minh vương giáo, làm vậy có hữu dụng không?
- Đương nhiên hữu dụng.
Tạ Tinh Vân bật cười lớn nói:
- Khái niệm cũng được, võ ý cũng được, đều là biểu hiện của sức mạnh tâm linh thôi. Chỉ cần là sinh vật sinh trưởng dưới ánh mặt trời đều có lòng chờ mong quang minh, mà Quang Minh Vương hiện giờ, chính là người mang đến ánh sáng hy vọng cho thế giới này. Trước đó bọn họ không tin nhưng giờ có thể tin được rồi, Quang Minh Vương không chỉ là hy vọng của nhân loại Liên Bang, còn là hy vọng của tất cả mọi người.
Tạ Tinh Vân con ngươi mãnh liệt:
- Nói cho tất cả mọi người, tất cả thực trang võ giả, đây là mệnh lệnh của ta, là ý chí của hiệp hội võ đạo! Bảo bọn họ dụng tâm một chút, nếu có thể mượn cơ hội này, quan tưởng ngưng kết ra dấu ấn thánh hỏa, sau này họ sẽ thu được chỗ tốt không nhỏ đâu.
Tiết Lăng Tuyết ánh mắt sáng lên, khẽ gật đầu:
- Hiểu rồi, ta lập tức đi bố trí.
Vị Tạ hội trưởng này hạ lệnh dưới danh nghĩa hiệp hội võ đạo, dù là võ giả kiêu căng khó thuần nhất cũng sẽ cúi đầu nghe theo.
Tạ Tinh Vân sắc mặt chăm chú nhìn chiến trường phía xa:
- Tình hình chiến đấu rất phiền phức, chúng ta mang tới thuốc dinh dưỡng và kích thích chưa chắc đã đủ. Tất cả mọi người phải làm tốt sẵn sàng quyết chiến đến cùng.
Giờ mới đối phó với 3 vị Thần đã vô cùng khó khăn, tiếp tới còn phải cân nhắc đến mấy vị Thần do Trung Vực Sâu cầm đầu nữa.
Lý Hàng Long hai mắt rạng ngời:
- Đủ rồi! Ta vừa nhận được tin tình báo, võ giả cấp Hóa Long trở lên của 3 nước Liêu, Ngụy, Tống ẩn núp bên cạnh giáo khu Quang Minh thánh giáo đã được lệnh rút lui!
Tạ Tinh Vân nghe vậy kinh ngạc nhìn sang:
- Lời này thật chứ?
Lý Hàng Long cười đắc ý nói:
- Ta lừa ngươi làm gì chứ? Còn có Trường Sinh Hội nữa, chúng ta có một vị bằng hữu ở trong Trường Sinh Hội, cũng đã nói Tây Vực Sâu đã đưa ra chỉ lệnh rõ ràng, sau đó Trường Sinh Hội hành động như nào thì chính Trường Sinh Hội chịu trách nhiệm, không liên quan đến hắn.
Tạ Tinh Vân con ngươi co rút, ánh mắt sắc bén:
- Sao lại như thế? Theo lý thuyết, các vị Thần đã cho phép Lâm Duệ lên cấp Vực Sâu?
- Rất có thể, mặc dù không biết Quang Minh Vương làm như nào nhưng theo như tổng hợp tình báo các phía, bọn họ hẳn là không định can thiệp thêm.
Lý Hàng Long nắm chặt đao bên hông:
- Theo như lý thuyết, chỉ cần Lâm Duệ có thể đẩy lùi 3 vị Thần này là có thể an toàn rời khỏi Thiên Cực tinh.
Sau lưng hai người còn có hơn 20 vị nghị viên vinh dự quốc hội. Bọn họ nghe thấy những lời Lý Hàng Long nói thì mặt ửng đỏ, khó nén được kích động. Bọn họ hiểu rõ một vị Vực Sâu đối với toàn bộ Liên Bang ý nghĩa to lớn như nào.
Điều này nghĩ là tương lai Liên Bang sẽ đứng ở thế bất bại!
Chỉ cần đảm bảo vị “Quang Minh Vương” Lâm Duệ này không chết, như vậy sau này trận chiến tranh đoạt siêu thoát có như nào, nhân loại nếu không thể sống ở Thiên Cực tinh được thì có thể lùi về hành tinh mẹ Địa Cầu. Xây dựng lãnh thổ trung tâm ở đó, dựng lên màn trời nhân tạo của họ, mượn nhờ binh khí sinh vật, đối kháng với các vị Thần ở Thiên Cực tinh.
Động tác Tiết Lăng Tuyết vô cùng nhanh chóng, chỉ chốc lát sau, toàn bộ tinh hạm Liên Bang vang lên tiếng thánh ca to rõ.
- Khi thánh lôi xé mở vết rách đám mây, kiếp hỏa thiêu tận dối trá tinh thần, thánh quang xuyên thấu đá ngầm vũ trụ, chân tướng vạn vật quy nhất dần sáng. Nhìn a! Thánh lôi chấn động chín tầng trời mây, kiếp hỏa thiêu đốt gột rửa nhân gian chìm nổi…
Trong tinh hạm Huy Hoàng, Vạn Lôi Nguyên Quân cũng nghe được “Minh Vương nhập trận khúc” phiên bản thiên ma. Nàng mặc dù không hiểu ngôn ngữ nhân loại nhưng có thể cảm nhận được lực lượng quang minh ẩn ẩn trong thánh ca. Nhưng để nàng kinh ngạc hơn cả là tin tình báo truyền về từ mấy giáo khu lớn ở Bắc Châu.
Vạn Lôi Nguyên Quân nhìn phó giáo chủ Vạn Diễm Cư Sĩ hỏi:
- Tình huống Tây Châu các ngươi sao rồi? Phía Đại Ngụy có hành động gì không?
Vạn Diễm Cư Sĩ thần sắc kinh ngạc, tràn đầy khó tin:
- Ta vừa nhận được tin tức từ thuộc hạ, nói là tất cả võ giả cấp 8, cấp 9 của Đại Ngụy đã rút khỏi tiền tuyến.
Đây là chuyện hắn lo lắng nhất, một khi các vị Thần đã quyết định thêm một bước can thiệp thì các giáo khu sẽ gặp họa đầu tiên. Trước đó, hắn đã lệnh cho giáo khu dưới quyền sẵn sàng sơ tán, dự định xé chẵn ra lẻ, né tránh phong mang cường giả và đại quân Đại Ngụy. Nhưng sau đó các giáo khu vẫn sẽ lọt vào thương vong nặng nề, vô số tín đồ thành kính sẽ gặp họa.
Nhưng giờ võ giả đỉnh cấp của Đại Ngụy đã rút lui sao? Nhưng vấn đề là sao lại như vậy? Vạn Diễm Cư Sĩ thật sự không hiểu vì sao các vị Thần lại không can thiệp.
- Như vậy, các vị Thần còn lại không định tham gia trận chiến đảo Hoàng Sơn sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên mái vòm khảm nạm pha lê, nhìn về thân ảnh Đại Nhật Kim Ô huy hoàng sừng sững bên trên.
Như vậy chỉ cần Minh Vương đánh lùi ba vị Thần kia, vị này sẽ là Quang Minh Vương, Thiên Vực Sâu thật sự!
- Thánh lôi diệu diệu chấn cửu thiên, kiếp hỏa chiêu chiêu tịnh trần hoàn, thương ngã thế nhân đa ưu hoạn, thiên tai bách nan khổ tương liên. Vạn vật quy nhất hóa quang minh, nhất sinh vạn vật chiếu đại thiên, Minh Vương lâm thế phá hắc ám, vạn tượng canh tân thiên địa khoan…
Tiêu Tinh Dật cũng đầy hưng phấn miệng tụng thánh ca. Xem ra Minh Vương của bọn họ chính là Minh Vương trong giáo nghĩa, người sẽ dùng thánh lôi bổ ra hắc ám, kiếp hỏa tẩy luyện thế gian.
Quang Minh thánh giáo chờ đến mấy trăm năm, cuối cùng đến ngày gặp quang minh chân chính rồi.
Tiêu Tinh Dật quay đầu nhìn về hướng đảo Hoàng Sơn:
- Không! Hao tổn như này là không thể nào chịu đựng lâu được nhưng điện hạ cũng không cần đánh lui 3 vị Thần này, chúng ta chỉ cần để nhiếp chính, để cho thánh mẫu điện hạ rút lui khỏi đảo Hoàng Sơn là được.
Lúc này, ở hải vực bên ngoài đảo Hoàng Sơn, Hy Vọng Thiên Tôn bị Vô Thượng Thiên Đao của Lâm Duệ đánh vào mặt đất, lưỡi đao đôi bên va chạm mãnh liệt tạo thành sóng xung kích, cày ra khẽ rãnh ngàn dặm lục địa, thậm chí xuyên qua cả vỏ mặt đất, lộ ra tầng đất sâu trong lòng đất.
Khôi giáp Hy Vọng Thiên Tôn bị đánh vỡ, hóa thành các mảnh dung nham đỏ rực rươi xuống, trong nháy mắt khi tiếp xúc tới mặt biển vang lên tiếng nổ lớn như nổ hạt nhân, làm toàn bộ hải vực quanh đó nhuốm màu đỏ hồng như trong địa ngục.
Hy Vọng Thiên Tôn sau đó cười lớn, điên cuồng dùng xương sọ chống đỡ lưỡi đao của Lâm Duệ, chín đôi cánh máu hóa thành ngàn vạn chuôi đao máu, điên cuồng trút xuống Lâm Duệ như mưa.
Hắn là Vực Sâu, là Thần, cường độ thân thể đủ để đối kháng với Vô Thượng Thiên Đao.
Sức mạnh của hai người đối kháng làm nước biển quanh đó 300 dặm đều bị gạt ra, lộ ra thềm lục địa bên dưới. Ngoài 300 dặm thì nhấc lên sóng lớn dữ tợn, như muốn thôn phệ, tiêu diệt hết thảy.
Bầu trời phảng phất bị xé nứt ra, mây đen sôi trào, quang và lôi xuyên thấu đi lên, chiếu sáng toàn bộ tầng mây.
Đó là hố đen của Thôn Phệ Chi Chủ bị quang lôi Lâm Duệ kéo dài đánh xuyên qua. Pháp môn thôn phệ của vị này khí thế mạnh mẽ hùng vĩ, như có thể nuốt trọn thiên địa sơn hà, ngũ châu lục hải nhưng thánh lôi, kiếp hỏa của Lâm Duệ cũng vô cùng tận.
Nam Vực Sâu ánh mắt âm trầm nhìn chiến đấu nghiêm trọng bên dưới. Lúc này ngoài thân thể hắn không tham chiến ra thì hắn đã không chút bảo lưu, lửa tím đốt diệt của hắn một mực đối kháng với Thánh Lôi Kiếp Hỏa của Lâm Duệ.
Ngay dưới cái nhìn chăm chăm của Nam Vực Sâu, mấy trăm thuyền chở hàng quân dụng trên đảo Hoàng Sơn dưới sự che chở của Lâm Duệ đang dần bay lên trên. Sau đó chỉ cần những thuyền chở hàng này kết hợp cùng hạm đội khổng lồ bên trên, tiến vào trong phạm vi bảo vệ của vòng phòng ngự từ trường và khái niệm hoành lực trường là trận chiến này có thể tuyên bố kết thúc.
Vòng phòng ngự từ trường của gần 40 nghìn tinh hạm vô cùng chắc chắn, dù là các vị Thần cũng phải tốn chút sức lực mới cạy ra mai rùa đó được. Còn có khái niệm hoành lực trường bao phủ tăng thêm sức phòng ngự nữa.
Nếu Vô Địch Pháp Vương an toàn rút lui, bọn họ sẽ không có bất kỳ thủ đoạn nào giữ lại Lâm Duệ. Vị này chỉ cần trốn ra bên ngoài màn trời, trừ khi là tất cả các vị Thần hiện tại toàn lực liên thủ, nếu không không thể làm gì đối phương. Lâm Duệ có thể yên tâm tích lũy sức mạnh ở thiên ma nguyên hương, luyện hóa nguyên chất Đại Nhật, chính thức tiến lên trở thành Vực Sâu.
Nam Vực Sâu ánh mắt nhìn về con chiến long đầu lơ lửng kim dương mũ miện, chín đôi cánh tinh hà trải rộng sau lưng đang lơ lửng trên khoảng không của đảo Hoàng Sơn.
Thân thể Nam Vực Sâu sở dĩ không tham chiến là vì con nguyên thủy thiên long của Lâm Duệ, con chiến long này vẫn một mực vận sức Căn Nguyên trảm, chờ đón lõng hắn.
Lúc này, thanh âm của Tây Vực Sâu truyền đến làm tâm tình hắn càng thêm khó chịu.
“Tình huống là như vậy. Thiên Vực Sâu đã lập thần thệ, từ bỏ tranh đoạt màn trời nhân tạo, như vậy ta cũng không có lý do ra tay với hắn.”
“Thật ra kết quả này với ngươi cũng không tệ. Chỉ cần Thiên Vực Sâu còn, Đại Nhật Thiên Tôn liền không thể không phục. Thiên Vực Sâu cũng không tham gia tranh đoạt màn trời nhân tạo, vị này trong thời gian ngắn không thể trưởng thành đến mức Đại Nhật Thiên Tôn được, hắn sẽ tốn rất nhiều thời gian, còn phải đề phòng Đại Nhật Thiên Tôn phản công nữa.”
“Đương nhiên, nếu như ngươi quyết ý mưu cầu nguyên chất Đại Nhật trong thân thể vị này thì đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến chúng ta, cũng không nằm trong phạm vi minh ước, các hạ tự lo.”
Phần Thần Xu nghe đến đây thì con ngươi bùng nổ lửa tím tức giận, hắn đang dung hợp cùng đế viêm bất diệt long nên gào lên thanh âm thống khổ, vảy rồng bên ngoài xuất hiện vết rách như mạng nhện, mỗi khe hở phun ra lửa tím thiêu đốt, sền sệt như huyết dịch.
Huyết dịch này theo khe hở lân phiến nhỏ xuống, không chỉ thiêu đốt vặn vẹo không gian, còn làm lửa tím bất diệt đang thiêu đốt chân trời chuyển thành màu đỏ.
Phong vân ba ngàn dặm quanh đó bỗng theo cơn giận của hắn hóa thành vòng xoáy thiêu đốt, tất cả hơi nước đều bị nhiệt độ cao bốc hơi, thiêu hủy.
Ức hận trong lồng ngực Phần Thần Xu dâng lên cực điểm. Lâm Duệ lập thần thệ, Trung Vực Sâu cầm đầu các vị Thần đã thu được lợi ích nhưng hắn thì sao chứ? Tương lai, dù là Lâm Duệ trở thành Quang Minh Vương hay là Đại Nhật Thiên Tôn khôi phục trên thân thể Lâm Duệ, đối với hắn đều là uy hiếp trí mạng.
- Ha ha ha!
“Thôn Phệ Chi Chủ” Ngự Thôn Thiên cười lớn, hố đen khổng lồ hắn tạo thành trên bầu trời bỗng ngưng tụ, hóa thành con ngươi đỏ hồng:
- Nực cười! Phần Thần Xu, lửa tím của ngươi chỉ có như này thôi à? Thoạt nhìn không làm được gì Thánh Lôi Kiếp Hỏa a, một chiêu của Thái Thượng Thiên Tôn để lại đã ép ngươi đến mức này sao?
- Còn có Kiếp Vô Tẫn ngươi nữa, uổng cho ngươi là Thần thời viễn cổ, còn không gánh chịu được một bán Thần. Nhìn huyết hà của ngươi, đám tín đồ kia sắp đem hy vọng hướng về thánh quang của hắn, hận không thể quỳ bái hắn rồi! Hừ! Con tin của các ngươi sắp chạy mất rồi.
90000 xiềng xích trong hư không vặn vẹo thành một khuôn mặt kỳ dị, hình tượng vô cùng giống với đầu cóc vàng, thanh âm vang lên đầy trào phúng:
- Hay là dừng ở đây thôi? Không sợ các ngươi chê cười, bản tôn nuốt quang minh ngập trời nhưng không luyện hóa được, cứ nuốt nữa thì sớm muộn rối loạn tiêu hóa mất, sắp…
Ngự Thôn Thiên nói chưa hết lời thì vòng xoáy thôn phệ của hắn đột nhiên bị thái dương chân hỏa của Đại Nhật Kim Ô đốt ra vết rách đỏ thẫm. Con ngươi của vị này lập tức tức giận trừng trừng nhìn Đại Nhật Kim Ô nhưng lại nhanh chóng mỉm cười nói:
- Nhưng thuộc hạ của ta đưa ra một ý kiến rất hay. Các ngươi không làm gì được hắn ở hiện thế, không bằng đổi chiến trường? Ta có thể kéo các vị vào màn trời.
Con ngươi của hắn lấp lánh tia quái dị:
- Hành động lần này có thể một mũi tên trúng mấy đích. Có thể kết hợp sức mạnh chân linh của ta, thêm vào suy yếu lực lượng của hắn, ba là, chúng ta…
Lúc này, con người Phần Thần Xu lóe lên tia vàng mãnh liệt:
- Kéo chúng ta vào màn trời đi, bây giờ!
“Thôn Phệ Chi Chủ” Ngự Thôn Thiên khóe môi hơi nhếch, nhìn ngọn lửa tím “đốt diệt” của Phần Thần Xu, hắn hơi nở nụ cười đầy ẩn ý.
- Vậy mời hai vị toàn lực trấn áp kẻ này!
Con ngươi của “Thôn Phệ Chi Chủ” Ngự Thôn Thiên lại hóa thành hố đen, hố đen lần này lóe lên tia sáng âm u không ngừng.
Chớp mắt tiếp theo, cả bầu trời như bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy, mấy vạn xiềng xích màu đen từ hư vô bắn ra, đâm về hướng những đôi cánh tinh hà của Lâm Duệ.
Toàn bộ hư không vang lên thanh âm như đồ sứ vỡ vụn, màn trời bên trên bầu trời vậy mà lõm thành một miệng phễu cực lớn, ở trung tâm phễu là Thôn Phệ Chi Chủ đang hóa thành hố đen. Hắn tạo lực hút khổng lồ muốn hút thần khu của Lâm Duệ lên không, muốn tóm vị này mang đi!
Lâm Duệ khẽ cười, thánh lôi và kiếp hỏa sáng chói không gian, xoắn nát những xiềng xích màu đen đánh tới, chín đôi cánh tinh hà vỗ nhẹ đối kháng với hố đen.
Huyết hà cuồn cuộn của Hy Vọng Thiên Tôn bị xoắn thành sương mù đỏ sôi trào, lửa tím của Nam Vực Sâu điên cuồng va chạm với Thánh Lôi Kiếp Hỏa, hư không ánh sáng trắng bùng nổ liên tục xuất hiện.
“Thôn Phệ Chi Chủ” Ngự Thôn Thiên lại “cạc cạc” cười to. Hắn biết muốn mạnh mẽ hút đối phương đi là không được nhưng núi không phải ta, ta lại là núi!
Hố đen và màn trời đột nhiên chìm xuống, bỗng nhiên nuốt trọn thần khu và cánh chim của Lâm Duệ vào trong.