Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 792: ta là quang minh



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Trong Mộng Huyễn Thần Quốc, Lâm Duệ chăm chú nhìn chúng Thần trước mặt.

Ý chí Đông Vực Sâu kết nối với phía đông Mộng Huyễn Thần Quốc, khái niệm “động tĩnh” của hắn tạo thành áp lực như hằng tinh sụp đổ, mỗi một gợn sóng năng lượng đều khắc lên vết rách như hố đen trên mặt đất.

Màn che vĩnh dạ của U Ám Chi Chủ hạ xuống phía tây, ở nơi này, ánh sáng bảy màu của thần quốc như gặp thiên địch, màn đen dần cắn nuốt màu sắc, ngay cả mảnh vỡ ký ức cũng đóng băng thành mực tối đen.

Ở phía bắc trôi nổi một thanh cự kiếm băng lam, thân kiếm ngưng kết sương hoa đóng băng cả vạn năm, chuôi kiếm tạo hình một con mắt sông băng – đó là Bắc Vực Sâu. Vị này làm trăm dặm mộng cảnh xung quanh hóa băng, dòng chảy ký ức bị đóng băng thành bức tranh tĩnh.

Ở hư không phía tây thì cuồn cuộn hư vô, đó không phải là bóng đêm, mà là miệng lớn gặm nhấm khái niệm, không gian nhăn nheo bị hư vô ăn mòn, như giấy giòn bị bóc xuống từng mảng một.

Ở bên trái Mộng Ảo Thiên Tôn xuất hiện hai vương tọa, một vị nữ thần tóc ngân lam ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, quanh thân nàng chảy xuôi sức mạnh thời gian hỗn loạn, đó là sức mạnh thời gian của nàng, nó đang xung đột mãnh liệt với tốc độ chảy chậm thời gian của Mộng Ảo Thiên Tôn. Bên cạnh nàng là một nam tính mái tóc đỏ lửa, không gian xung quanh hắn hình thành vết nứt mạng nhện, mỗi vết nứt đều cuồn cuộn chiều không gian nhăn nheo, làm cho bốn phía hư không không ngừng vỡ vụn, gây dựng lại, thậm chí làm cả thần quốc rung chuyển không yên.

Ý chí của hai vị Thần này đan xen lẫn nhau, cưỡng ép mở ra một mảnh cấm vực thời không tuyệt đối trong Mộng Huyễn Thần Quốc, là cấm vực thuộc về bọn họ, điều này cho thấy địa vị ngang hàng của họ với Mộng Ảo Thiên Tôn.

Ánh mắt những vị Thần này như hóa thành xiềng xích khái niệm thực chất, đính chặt ý chí nguyên thần của Lâm Duệ lại không gian này.

Dù là Trung Vực Sâu vẫn luôn giúp đỡ hắn, ánh mắt của hai vị này cũng đầy lạnh lùng.

Mộng Huyễn Thần Quốc dưới uy áp ý chí của các vị Thần vang lên thanh âm giòn vang liên tục.

Trên bầu trời còn có ba vệt bạc nữa, như là ba con mắt treo trên bầu trời nhìn xuống – Lâm Duệ chỉ hơi liếc nhìn là biết đó là ba vị Thiên Tôn: Thần Luật, Bích Huyết và Báo Ứng. Ba vị này thì không chút ác ý với hắn, thật ra ý thức bản thân họ cũng có hạn.

Lâm Duệ mỉm cười, chín đôi cánh tinh hà mở rộng, ánh sáng bạch kim xua tan khói mù, ngạo nghễ sánh vai với các vị Thần. Hắn vô cùng thản nhiên nói:

- Nếu như ta hứa vĩnh viễn không mưu cầu màn trời nhân tạo, lại trợ giúp các ngươi áp chế Đại Nhật Thiên Tôn thì sao?

Màn che vĩnh dạ không gió mà bay, U Ám Chi Chủ lên tiếng đầu tiên:

- Ngươi không mưu cầu màn trời nhân tạo sao? Lời này giải thích như nào.

- Chính là ý nghĩa câu chữ. Ta sẽ lập thần thệ, do ba vị Thần Luật, Bích Huyết và Báo Ứng chứng kiến. Tương lai, ta chỉ tạo dựng Tịnh Nhất Thần Đàn chứa đựng được 20 tỉ linh hồn thôi, ngoài ra, tuyệt không lấy thêm một chút quyền hành nào nữa ở màn trời nhân tạo.

Chín đôi cánh tinh hà của Lâm Duệ mở rộng, liên tục tỏa quang nhiệt, làm cho khu vực rộng lớn quanh hắn đã nhuộm màu bạch kim.

- Khi ta lên cấp 9, chân linh ta sẽ chiếu rọi màn trời Thiên Cực tinh, tuyệt đối không tham gia tranh đoạt màn trời nhân tạo. Nếu làm trái lời thề này, chân linh Đại Nhật sẽ lập tức thức tỉnh trong người ta.

Chúng Thần nghe được những lời này thì rơi vào trầm mặc, dù họ vẫn đầy ác ý với Lâm Duệ nhưng không còn sắc bén như trước, cảm giác như là cầm đao cùn giơ giơ dọa nạt vậy.

Bọn họ rõ ràng đang giao lưu ý niệm với nhau, làm nảy sinh sấm sét rền vang trong thần quốc.

Lâm Duệ tay đè Vô Thượng Thiên Đao khẽ cười nói:

- Các vị, ở bên ngoài còn có ba vị Thần đang chờ ta liều mạng chém giết.

Quang miện trên đỉnh đầu hắn tăng vọt, lôi hỏa như hóa thành cự xà lan ra bốn phương tám hướng, chín đôi cánh tinh hà khẽ vỗ, ánh sáng xuyên thủng tầng huyễn ảnh.

Lâm Duệ giẫm lên mặt đất, tiến về phía trước nửa bước, đao ý mạnh mẽ chống đỡ áp lực từ các vị Thần:

- Thời gian của ta không nhiều. Nếu các vị nhất định phải ép ta cá chết lưới rách, hoặc là trong hai cái chớp mắt không thể đạt thành hiệp nghị, như vậy trước khi ta và mẹ mình rơi rụng, ta nhất định sẽ đồng quy vu tận với một người trong các ngươi! Dù chỉ đánh trọng thương cũng tốt, tin tưởng bằng vào lực lượng Đại Nhật của ta, chắc chắn có thể làm được.

Thanh âm của Lâm Duệ đầy uy hiếp, rõ ràng đã chọc giận các vị Thần, hắn cảm thấy ý niệm của những vị này lại đầy sắc bén.

Lôi đình ầm ầm nổ vang trên mái vòm thần quốc, mười mấy loại pháp tắc khái niệm đồng thời chèn ép Lâm Duệ, đôi bên bắn ra hoa lửa mãnh liệt.

Mộng Ảo Thiên Tôn thấy vậy thì khẽ cười, hắn vung tay lên, xóa sạch các loại sức mạnh thanh tịnh, thánh lôi, kiếp hỏa, động tĩnh, hắc ám… đang tranh đấu. Hắn đầy hứng thú nhìn Lâm Duệ nói:

- Ý nghĩ rất thú vị. Nhưng nếu như thần thệ hữu dụng, ngày xưa Đại Nhật Thiên Tôn đã không nâng cờ tạo phản, công phạt Thái Thượng Thiên Tôn hòng cướp Chân Lý Thần Tọa.

Lâm Duệ ngẩng lên nhìn ba con mắt bạc trên trời:

- Khi đó trong thiên địa này chưa có ba vị Thiên Tôn: Thần Luật, Bích Huyết và Báo Ứng. Dù cho thần thệ không thể ước thúc hoàn toàn ta cũng có thể ràng buộc một phần lực lượng của ta, làm ta không thể đối kháng, tranh đoạt với các vị được. Mà Đại Nhật Thiên Tôn mạnh mẽ như nào chứ, căn cơ của hắn thâm hậu như nào các vị hiểu rõ. Ta chỉ cần cho hắn bất cứ thời cơ nào lợi dụng, vị này sẽ giành được thắng lợi. Như là lời hắn vừa nói, nếu hắn thức tỉnh, hắn nhất định sẽ nung thần hồn của ta trong tâm mặt trời cả vạn năm.

Lâm Duệ có thể cảm giác được, hàn ý của hai vị Trung Vực Sâu giảm đi không ít.

Lúc này U Ám Chi Chủ khẽ cười, thu lại ác ý:

- Nghe cũng không sai, nhưng nhiều nhất là Tịnh Nhất Thần Đàn chứa 2 tỷ người mà thôi. Ngươi đã ngưng kết chân linh trong màn trời Thiên Cực tinh thì cần Tịnh Nhất Thần Đàn rộng lớn như vậy làm gì?

- Đương nhiên là để đối kháng lại Đại Nhật.

Gương mặt Lâm Duệ lạnh lùng, ánh mắt thản nhiên:

- Chẳng lẽ các vị cho rằng sau trận chiến ở đảo Hoàng Sơn, ta có thể gối cao không lo sao? Tàn đảng Đại Nhật sẽ không bỏ qua cho ta, mà Đại Nhật Thiên Tôn vẫn còn tồn tại trong Căn, trong màn trời, vẫn có thể nhiễm hóa ta, khả năng này cao đến 80%. Sau này tu vi của ta cứ tăng thêm một phần, hắn lại thức tỉnh thêm một phần trong ta, nhất là cấp 9 – Thần Chiếu, với ta vẫn là quỷ môn quan. Chỉ có nhận thức của 20 tỷ tín đồ mới giúp ta neo chặt chân linh, mang đến phần thắng cho ta.

- Quá nhiều!

Thanh âm Đông Vực Sâu vang lên như sấm rền, hắn lời ít ý nhiều, đi vào trọng tâm:

- Thêm vào trước đó 2,8 tỷ rồi, tổng 5 tỷ là đủ!

Lâm Duệ bật cười nói:

- 5 tỷ sao có thể đủ chứ? Các vị tai mắt thông minh, hẳn biết rõ Quang Minh vương giáo là như nào, đều là ta dùng tiền lôi kéo tín đồ, tín ngưỡng những người này rất nông cạn, hời hợt. Tín ngưỡng như vậy, dù là 20 tỷ người cũng chưa chắc đã đảm bảo được, hơn nữa…

Lâm Duệ nói đến đây thì hơi quét nhìn xung quanh, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trung Vực Sâu:

- Ta và Liên Bang cũng phải lưu lại hậu chiêu, để tránh sau này vị Siêu Thoát Thần Vương tùy ý coi nhân loại như heo chó, tùy ý ra roi nô dịch. Các vị nói xem có đúng không?

Nữ thần tóc dài ngân lam và nam thần râu tóc đỏ thẫm nhìn vào mắt Lâm Duệ trong tích tắc. Nữ thân hơi suy ngẫm rồi gật đầu:

- Cho ngươi dung nạp 10 tỷ người thôi, không thể nhiều hơn nữa, cần lập tức đưa ra thần thệ, không thể dây đưa nữa.

Các vị Thần trầm mặc không nói lời nào, chân trời phía đông liên tục rung chuyển, bầu trời bên phía U Ám Chi Chủ cũng mây đen quay cuồng, hiển nhiên hai vị này không hài lòng với quyết định của Trung Vực Sâu.

Nhưng chốc lát sau, các vị Thần lần lượt thu hồi ác ý nhắm vào Lâm Duệ, vẫn công nhận Trung Vực Sâu đưa ra điều kiện.

Mộng Ảo Thiên Tôn thấy vậy thì không thấy bất ngờ chút nào. Với Trung Vực Sâu, màn trời nhân tạo càng lớn càng tốt, Tịnh Nhất Thần Đàn của Lâm Duệ vẫn có tác dụng lớn mạnh màn trời nhân tạo.

Chiến lực của hai vị này đủ để sánh ngang Thần Vương, hai người bọn họ đủ để kiềm chế Đông Vực Sâu và U Ám Chi Chủ.

Còn về hai vị Tây, Bắc Vực Sâu thì rõ ràng cũng muốn thấy việc này. Bọn họ càng cần thời gian so với hai vị Trung Vực Sâu. Dưới cái nhìn của họ, trận chiến tranh đoạt siêu thoát này càng trễ càng tốt, Trường Sinh Hội dựng lên màn trời nhân tạo đảo loạn kế hoạch của họ trước kia.

Trong mắt Mộng Ảo Thiên Tôn vẫn còn mấy phần hoài nghi, Lâm Duệ làm như vậy là từ bỏ ưu thế trong màn trời nhân tạo, cũng từ bỏ cơ hội siêu thoát này. Dã tâm của người này thật sự chỉ là trở thành Vực Sâu, trở thành Thần thôi sao? Nhưng đối với Lâm Duệ và nhân loại Liên Bang, đây là cử chỉ sáng suốt, Mộng Ảo Thiên Tôn cũng muốn thấy việc này. Những lời nói của Lâm Duệ đúng là tranh thủ được sinh cơ cho hắn, cũng làm thái độ của các vị Thần nảy sinh phân liệt.

Mộng Ảo Thiên Tôn hơi đưa tay ra, từ trong hư không xuất hiện ba quyển trục, bay đến trước mặt Lâm Duệ:

- Được rồi! Đây là do da chiến long của Thần Phù Thiên Tôn chế tạo, đủ để gánh chịu thần thệ của ngươi.

Lúc này chúng Thần nghe thấy vậy thì khí tức hơi thay đổi.

Lâm Duệ cũng không khỏi nheo mặt lại, lòng hơi gợn sóng.

Thần Phù Thiên Tôn là vị Thần mạnh mẽ, sáng tạo phù lục và trận pháp, nghe đồn khi vị này toàn thịnh đã đến sát Thần Vương! Nhưng vị này đột ngột biến mất vào 200 nghìn năm trước, không để lại chút dấu vết gì.

Có rất nhiều nhà nghiên cứu khảo cổ và nhân văn học của Liên Bang cho rằng Thần Phù Thiên Tôn rất có thể đã thua trong tay Mộng Ảo Thiên Tôn, nhưng đến giờ chưa có chứng cứ xác thực. Hôm nay suy đoán này đã được xác thực, Mộng Ảo Thiên Tôn lấy ra da chiến long của Thần Phù Thiên Tôn, có thể thấy vị Thần cổ xưa này quả thật đã thua trong tay Mộng Ảo Thiên Tôn.

Lâm Duệ sau khi đón lấy thì dùng thần niệm kiểm tra, sau khi thấy quyển trục không có vấn đề gì thì bắn ra ba giọt máu bạch kim từ đầu ngón tay lên ba quyển trục. Trong tích tắc khi huyết dịch thoát khỏi thân thể hắn, ngọn lửa trắng bùng lên, liếm láp quyển trục da chiến long, trong khoảnh khắc đó một mảng minh văn cháy đen, ba giọt tinh huyết sau khi dung nhập vào đó, chính thức hoàn thành thần thệ!

Lâm Duệ vung tay áo ra, đẩy ba quyển trục lên ba con mắt màu bạc bên trên.

Mộng Ảo Thiên Tôn khẽ cười, ánh mắt ẩn chứa tán thưởng và hài lòng:

- Đã hoàn thành thần thệ! Vậy chúc Thanh Tịnh Chi Chủ các hạ có thể thay thế Đại Nhật, chính thức thành Thần!

Lời này vừa dứt, hắn búng tay một cái, Mộng Huyễn Thần Quốc lập tức tan biến như bọt nước.

Khi ý thức Lâm Duệ quay về hiện thực, quay về đảo Hoàng Sơn, hắn thấy khái niệm hoành lực trường của hạm đội bị Thôn Phệ Chi Chủ xé rách thủng trăm ngàn lỗ. Ngọn lửa tím của Nam Vực Sâu đã tràn vào bên trong, trong chốc lát đốt cháy một phần chiến hạm thành dung nham.

Trong con mắt Lâm Duệ xuất hiện sát ý thấu xương, quang miện mười hai tầng sau lưng hắn hoàn toàn hóa thành mặt trời, làm cho toàn bộ bầu trời bị lôi hỏa bạch kim hóa thành lò luyện. Chín đôi cánh tinh hà sau lưng hắn chợp vút về sau nhưng căng cánh cung, trong mắt hắn vô số lôi hỏa trường mâu bắn ra, đốt diệt các vết hố đen do Thôn Phệ Chi Chủ đánh ra trên khái niệm hoành lực trường, thậm chí đánh nát bấy chúng!

Lâm Duệ sau đó đưa tay vẫy, toàn bộ khí huyết tinh nguyên của 7,2 triệu tế ti, ý chí tín niệm của 3 tỉ tín đồ qua Huy Hoàng Thánh Đàn ngưng tụ, còn có cả khái niệm hoành lực trường của hạm đội nữa, trong chốc lát ngưng kết trong tay hắn. Chúng co sụp vào nhau, ngưng kết thành điểm sáng, hóa thành phi đao bạch kim, như sao băng bay về hướng Nam Vực Sâu.

- Cút!

Sắc mặt Nam Vực Sâu biến ảo tái xanh, hắn không chút cam lòng nhưng vẫn huyễn hóa thần khu thành hỏa diễm tiêu tan.

Hắn vốn muốn mượn biển lửa đang hoành hành trên đảo Hoàng Sơn để né tránh bí chiêu Căn Nguyên trảm của Lâm Duệ.

Nhưng chớp mắt sau đó, thanh âm của Lâm Duệ như sấm dền vang lên bên tai hắn:

- Pháp môn nhiên diệt của ngươi sao dám làm càn trước mặt Quang Minh Vương!

Tay trái Lâm Duệ kết ấn đặt trên đỉnh đầu Đại Nhật Kim Ô, thần điểu do máy móc và huyết nhục này lập tức hót lên thanh âm đinh tai nhức óc, cánh nó mở lớn hóa thành mây lửa thiêu đốt bầu trời, thánh lôi và hỏa diễm hóa thành từng giọt mưa to, ầm ầm trút xuống đảo Hoàng Sơn bên dưới.

Thánh Lôi Kiếp Hỏa và pháp môn thanh tịnh của hắn hóa thành chùm sáng vàng rực, nối liền đất trời, chiếu rọi toàn bộ đảo Hoàng Sơn thành một thánh đường hừng hực thiêu đốt.

Ngọn lửa màu tím vừa chạm vào cột sáng là tan nát, hoặc bị thu hút dung nhập, trong nháy mắt đã bị quét sạch một phần ba.

Lâm Duệ trong khi chiến đấu cùng Nam Vực Sâu và Thôn Phệ Chi Chủ, vẫn còn sức lực chém giết Hy Vọng Thiên Tôn. Hắn giơ lên thanh Vô Thượng Thiên Đao, năng lượng trên chiến trường bị hắn dẫn dắt, ngưng kết thành ánh sáng trắng sáng chói, như một siêu tân tinh bộc phát trên bầu trời.

Ngay khi ánh đao màu máu của Hy Vọng Thiên Tôn sắp đâm xuyên thân thể Vô Địch Pháp Vương, Vô Thượng Thiên Đao của Lâm Duệ kịp thời phá ra thời không, đuổi đến ngăn lại.

Trước đó, đao máu này chém ra quỹ tích làm Vô Địch Pháp Vương, Lâm Hi và Lâm Y tuyệt vọng. Nhưng khi Vô Thượng Thiên Đao đến, lực lượng thanh tịnh mạnh mẽ phân giải ảnh đao thành dạng hạt nguyên thủy, cũng làm hai vị thiên nữ bên cạnh hơi thả lỏng.

Hy Vọng Thiên Tôn ánh mắt ngưng tụ, sau lưng cũng trải rộng chín đôi cánh màu máu. Huyết hà trường đao của hắn cuốn theo cả tỷ oan hồn rít gào, ánh máu trên thân đao chiếu ra cảnh thi thể khắp chiến trường, hoặc là thôn trang bị lửa Luyện Ngục thiêu hủy, còn cố vô số gương mặt cầu nguyện hắn – đó là “hy vọng” hắn thu nạp 300 nghìn năm trước.

Hai thanh thần binh mãnh liệt va chạm, đan dệt ra cả triệu tia lửa trong hư không, mỗi lần lưỡi đao va chạm đều dẫn đến tinh thần rung động, không gian chấn động.

Sức mạnh của hai vị Thần nhấc lên cơn bão năng lượng kinh khủng trên bầu trời đảo Hoàng Sơn, chém phá tầng mây bên trên, lộ ra cả tinh không vặn vẹo phía sau.

Đao cương nát tan và sóng xung kích quét ngang hải vực ngàn dặm, làm cho một phần thuyền chở hàng cứu viện bị hất văng xa, thậm chí có những cái bị lực xung kích vặn vẹo biến hình thành cục sắt thép.

Toàn bộ phụ cận đảo Hoàng Sơn vang lên thanh âm rền rĩ, 4000 km đường ven biển phía bắc Nam Châu nhô lên từng cơn sóng lửa, dung nham sôi trào, nhuộm bầu trời đêm thành màu đỏ hồng.

- Hy vọng của ngươi là hồi quang tuyệt vọng của mấy tỷ sinh linh mà thôi!

Mặt trời sau lưng Lâm Duệ vào lúc này xoay ngược, thanh tẩy lực lượng hy vọng của Hy Vọng Thiên Tôn, chuyển hóa thành thánh lôi kiếp hỏa.

- Mà ta! Sẽ gánh vác hy vọng của chúng sinh hàng thế, dùng thánh lôi bổ ra hắc ám, dùng kiếp hỏa tẩy luyện nhân gian, dùng quang minh chiếu rọi thế gian!

Vô Thượng Thiên Đao trong tay hắn một lần nữa bộc phát ánh sáng, chém huyết hà trường đao thành các mảnh nhỏ.

Hôm nay, hắn chính là quang minh!

Lúc này, Thôn Phệ Chi Chủ nhe răng cười, tiếng cười từ chín tầng mây truyền xuống, hố đen của hắn tuy bị lôi hỏa trường thương đâm thủng trăm ngàn lỗ nhưng vẫn đang mở rộng, dần che kín bầu trời.

Vô số vết nứt không gian xuất hiện, để lộ dòng chảy thời không bên trong, toàn bộ nước biển đông hải đều bị hắn hút lên, cuốn ngược tạo thành vòi rồng kinh khủng.

Theo tiếng cười của Thôn Phệ Chi Chủ, hố đen dần đè xuống, như hóa thành miệng lớn, nuốt chửng nửa bên cánh của Lâm Duệ.

Nhưng năm Huy Hoàng Thánh Đàn thêm tỏa sáng, trong các phòng cầu khẩn, thanh âm thánh ca vang lên thật lớn.

- Kim ô hàm nhật tuần thiên quá, vạn hàm huyền tinh liệt trận quang, lưu ly thánh đàn huy thiên giới, tịnh nhất pháp luân trấn bát hoang, thiết y dục huyết long lân toái, ngân giáp phi sương phượng vũ dương, cửu trọng lôi ngục khai thiên môn, thất huyễn hồng kiều độ thương lãng, tín đồ tề tụng quang minh huyết, chiến cổ như triều hám tứ phương.

7,2 triệu tế ti cầu nguyện, tín ngưỡng và ý chí của 3 tỉ tín đồ để đôi cánh tinh hà của Lâm Duệ trong nháy mắt khôi phục như ban đầu, chúng còn liên tục bắn ra vô số lôi hỏa trường thương, hàng ngàn hàng vạn xiềng xích đánh vào lỗ đen của Thôn Phệ Chi Chủ, vận chuyển thánh lôi kiếp hỏa mênh mông bàng bạc vào đó.

Lâm Duệ không chỉ mặc kệ đối phương thôn phệ, còn đảo ngược đẩy vào thêm. Dù cho Thôn Phệ Chi Chủ muốn bao nhiêu, Lâm Duệ cũng có thể cho bấy nhiêu thánh lôi, kiếp hỏa và lực lượng quang minh!

Lửa tím của Nam Vực Sâu hóa thành hỏa xà tham chiến. Vị Thần này đã kết hợp cùng đế viêm bất diệt long của mình, khái niệm đốt diệt và bất diệt hòa vào lửa tím, gần như không chút lỗ hổng, đối kháng với Thánh Lôi Kiếp Hỏa của Lâm Duệ, toàn lực áp chế pháp môn thanh tịnh của Lâm Duệ.

“Vô Địch Pháp Vương” Lý Vi Lương đứng trên đỉnh cao của đảo Hoàng Sơn, dưới hạm đội Bắc Thịnh Giáo Khu hộ vệ, nàng nhìn tỉnh cảnh tàn tạ quanh đảo và tranh đấu liên miên không dứt trên bầu trời.

Đôi cánh tinh hà của Lâm Duệ chập chờn sáng tối trước lửa tím và hố đen tấn không, không ngừng rơi ra bụi sao, còn có những phiến lông vũ rơi rụng để nàng vô cùng khẩn trương.

Hai tay nàng nắm chặt Thất Huyễn Thiên Vũ, ngón tay nàng vì dùng sức quá độ mà trắng bệch. Nàng nhìn ra được trận chiến giữa bốn vị Thần này, dù bề ngoài có vẻ bất phân thắng bại nhưng thực chất là Lâm Duệ đang nỗ lực chèo chống, vị này không tiếc tiêu hao nguyên chất nguyên hạch cũng muốn bảo vệ nàng bình an.

- Tiểu Duệ?

Nàng không tự chủ được khẽ lẩm bẩm, thanh âm run rẩy, càng nhiều ký ức như thủy triều tràn vào đầu nàng. Nàng phảng phất thấy được bé trai trong tã lót, cảm giác thân thiết, huyết mạch kết nối cùng nhau nhưng bé trai này lại bị chính nàng tự tay mổ ra đại não, thậm chí bị chia nhỏ “linh hồn”.

Hắn là Tiểu Duệ sao?

Thanh Tịnh Chi Chủ đang liều mình chém giết cùng ba vị Thần: Hy Vọng, Thôn Phệ và Bất Diệt là con trai nàng sao? Là Tiểu Duệ bị nàng đưa vào thế giới giả tưởng, tiếp nhận Đại Nhật Thiên Tôn hành hạ mười năm sao?

Còn có, chiến cuộc vẫn đang kéo dài, Tiểu Duệ sợ là không chịu được. Hắn đã thu được một chút nguyên chất, nguyên hạch Đại Nhật nhưng tu vi vẫn là cấp 8, thần lực của hắn vô cùng có hạn, sợ là không chịu được tiêu hao cường độ cao.

Ngay khi ngón tay Lý Vi Lương đâm sâu vào huyết nhục, màn trời phía đông bắc đột nhiên gợn sóng không gian xanh bạc.

Lý Vi Lương kinh ngạc nhìn về phía đó. Nàng trông thấy một hạm đội thiên ma khổng lồ nữa, tổng cộng 12500 tinh hạm được biển lửa bạch kim che chở, dùng phương thức chuyển tiếp lượng tử giáng lâm, trong chớp mắt hình thành thời không gợn sóng, như là tạo thành dải ngân hà chuyển động trên bầu trời.

Mỗi tinh hạm đều tỏa ra năng lượng ba động mãnh liệt, nòng pháo diệt tinh lạnh lùng thâm thúy như thể sẵn sàng xé rách bầu trời. Phù văn khái niệm hoành lực trường trên tinh hạm sáng lên, như mạch máu lan khắp tinh hạm. Khái niệm hoành lực trường của đội tinh hạm này trong nháy mắt hợp lực cùng đội của Lâm Duệ, tọa thành dòng lũ năng lượng mênh mông, gần như phủ kín chiến trường.

Ánh đao của Hy Vọng Thiên Tôn khựng lại, hắn nhìn hạm đội mới đến của Liên Bang mà con ngươi đỏ hồng, dần nứt ra:

- Đám kiến hôi này, sao các ngươi dám…

Hắn còn chưa dứt lời, những linh hồn tuyệt vọng bị hắn nhốt trong huyết hà đột nhiên mở mắt, lực lượng “hy vọng” men theo huyết hà, đi ngược chảy vào hắn, đánh nổ tung cánh tay cầm đao của hắn.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an