Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 795: dư âm sau đó



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Đa tạ minh chủ Soi654321 đã tặng kim phiếu

Gần như ngay khi Lâm Duệ chém ra Căn Nguyên trảm, toàn bộ võ giả cấp 6 trở lên ở Thiên Cực tinh đều nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ vô cùng trên vòm trời bao la, giờ ở đó như rơi vào tận thế.

Ở hố đen phía nam màn trời, giờ bỗng xuất hiện một vết nứt ngang vạn dặm đen như mực, từ khe nứt thẩm thấu ra lửa tím và huyết quang kim hồng cuồn cuộn trào ra, nhuốm màn trời thành màu đỏ yêu dị.

Điều này cũng làm mấy trăm ngôi sao xung quanh bị ảnh hưởng, một phần bị đánh nổ chôn thành bụi sao. Có một vài võ giả cường đại còn có thể thấy rất nhiều linh hồn màn trời chui ra từ khe hở đó, chúng giẫy giụa muốn quay lại hiện thế, như có hàng triệu đôi mắt chăm chú nhìn xuống thế gian. Còn có những tiếng kêu rên cực lớn truyền ra từ trong khe hở, sóng âm cuồn cuộn mang theo thần uy đốt diệt vạn vật.

Cùng lúc đó, một cỗ sóng triều linh lực cực lớn lan khắp thiên địa. Trong chớp nhoáng này, toàn bộ phù văn, phù trận liên quan đến hỏa diễm ở Thiên Cực tinh đều bị hư hại ít nhiều, còn có không ít cây cỏ tự bốc cháy.

- Đây là chuyện gì?

- Là Nam Vực Sâu, Phần Dương Thiên Tôn! Hẳn là Nam Vực Sâu đã bị thương nặng!

- Là vì trận thần chiến ở đảo Hoàng Sơn sao? Nam Vực Sâu đã thua sao?

- Tình huống không ổn rồi, vết nứt ở hố đen càng lúc càng lớn kìa.

- Ê ê, chuyện này đến cùng là sao vậy? Vực Sâu rơi rụng sao? Thế hệ chúng ta có thể thấy cảnh Vực Sâu rơi rụng sao?

Võ giả Hóa Long trở xuống là không thấy được màn trời. Dù là cấp 6 – Hóa Long, cũng chỉ có võ giả thiên phú huyết mạch xuất sắc mới quan sát được. Đại đa đều từ cấp 7 – Thần Thông trở lên mới quan sát được màn trời.

Nhưng hôm nay biến động ở màn trời quá mãnh liệt, làm cho tất cả võ giả Hóa Long đều quan sát được màn trời.

Bọn họ hoặc vô cùng chấn động, hoặc kinh ngạc khó hiểu, hoặc cười trên nỗi đau của người khác, hoặc vô cùng khủng hoảng.

- Tình huống không ổn rồi. Chẳng lẽ Phần Dương Thiên Tôn sẽ rơi rụng thật sao?

- Các ngươi nhìn xem, hố đen tượng trưng cho Thiên Vực Sâu và Thôn Phệ Chi Chủ đang mở rộng kìa.

Lúc này, ở trên đảo Hoàng Sơn, những cơn sóng biển nhô cao 1700m, thời không rung chuyển mãnh liệt để cho phù văn chiến hạm của Đại Thịnh không thể duy trì ổn định. Có một vài thuyền nhỏ bị dòng nước chảy xiết, bộc phát vặn thành sắt vụn, toàn bộ võ giả trên đó đều bị nghiền ép máu thịt, hóa thành mưa máu lả tả rơi rụng xuống mặt biển.

Thiên tử Đại Thịnh đi ra khỏi kỳ hạm, vô cùng kinh ngạc nhìn lên bầu trời.

- Đây là điềm báo Thần rơi rụng sao?

Lúc này, ở nơi lỗ hổng màn trời bỗng nhiên hạ xuống vô số lửa tím, ào ào như thác nước. Dung nham mặt đất cũng nứt ra dâng trào, làm cho nước biển mấy ngàn dặm quanh đó sôi trào bốc hơi, bốc lên vô số hơi nước.

Sương trắng dày kín không thể che được lửa tím liên tục rơi xuống từ trên trời, như là cơn mưa đom đóm trong Luyện Ngục vậy.

Gương mặt thiên tử Đại Thịnh tái nhợt, hắn nắm chặt lấy thần khí trấn quốc hình dạng ngọc hốt mạ vàng trên tay, cánh tay nổi gân xanh, thậm chí hơi run run. Dù trong lòng hắn vẫn âm thầm chán ghét vị Thần cao cao trên kia, lại giật dây hắn như con rối, còn có không cam lòng với tương lai u tối, vẫn âm thầm mưu đồ phản kháng nhưng khi Nam Vực Sâu có dấu hiệu rơi rụng, trong lòng hắn chỉ có khủng hoảng vô cùng.

Hắn hiểu được nếu Nam Vực Sâu thật sự rơi rụng, như vậy toàn bộ Nam Châu, toàn bộ Đại Thịnh sẽ đón lấy phong ba cực lớn. Hắn và Đại Thịnh rất có thể sẽ thịt nát xương tan.

Đại ti thiên Nam Châu đứng trên khoảng không trên đảo Hoàng Sơn, vị này đang triền đấu cùng Tạ Tinh Vân, Lý Hàng Long và Lận Thiên Thần. Lúc này hắn hai mắt thất thần, nhìn lỗ hổng trên màn trời:

- Thần bị trọng thương? Sao có thể chứ?

Hắn run run tay vẽ ra quái tượng máu trên không, định xem bói vận mệnh Thần của mình nhưng quái tượng này nhanh chóng bị ngọn lửa bạch kim bao phủ, đốt thành tro bụi.

Từ phía xa vang lên thanh âm gào thét của thiên tử Đại Thịnh:

- Rút lui! Toàn bộ hạm đội chuyển lái rút lui, chúng ta trở về Nam Châu!

Thanh âm gào thét sắc nhọn, đâm rách không gian chiến trường, truyền khắp hạm đội Đại Thịnh.

Đại ti thiên Nam Châu cũng không ngăn lại, khóe mắt hắn tràn máu, thân thể nứt ra từng khúc. Trong đôi mắt trống rỗng của hắn tràn ngập tơ máu, lại đầy tuyệt vọng.

Vừa rồi trong nháy mắt đó, đại ti thiên dự đoán được tương lai Thần của hắn sẽ rơi rụng, miệng hắn khẽ nỉ non:

- Tử diễm liệt khung, thần vẫn thiên mạc. Thánh lôi hiển chương, Minh Vương huyền chiếu. Bách quỷ độn uyên, huyết thấm phàm trần. Tịnh nhất thánh dương, quang chiếu bát hoang.

Cũng trong nháy mắt này, trên thân thể hắn nứt ra vô số khe nứt, sương máu trào ra vẩy xuống bên dưới.

Ba người Tạ Tinh Vân, Lý Hàng Long và Lận Thiên Thần cũng không truy kích đại ti thiên và hạm đội Nam Châu. Bọn họ không hẹn mà cùng liếc nhìn về khe hở trên màn trời, ánh mắt đầy kinh ngạc dò xét.

Trong lòng họ tràn đầy chấn động đến cực điểm, lại có chút khó mà tin nổi. Như vậy Thanh Tịnh Chi Chủ đã giành thắng lợi, Nam Vực Sâu đã bị trọng thương, có thể sẽ rơi rụng?

Lúc này, trong phủ tổng thống, 470 máy chiếu hình 3D dựng lên toàn cảnh chiến tranh đảo Hoàng Sơn, chiếu rõ từng chi tiết chiến đấu.

Khi 4 vị Thần tiến vào màn trời, đám võ giả cấp cao một lần nữa đến gần 300 dặm quanh đảo Hoàng Sơn. Còn có đội tinh hạm số 2 và số 3 đến tiếp viện nữa, trong đó cũng có người của phủ tổng thống, quay chụp hình ảnh gửi về. Thi thoảng có thanh âm của quan sát viên báo cáo.

- Đội tinh hạm số 3 đã tiến vào vị trí, bắt đầu chiến đấu!

- Hạm đội của Đại Thịnh đang rút lui!

- Yêu ma Luyện Ngục cũng đang rút lui, 3 vị tàn đảng Đại Nhật đã xuống địa tầng bên dưới.

- Chúng ta khả năng cao đã thắng thưa ngài tổng thống!

Nhưng lúc này, tổng thống và một đám quyền quý Liên Bang đã không thể chú ý cuộc chiến đảo Hoàng Sơn nữa rồi, bọn họ đang bị cảnh tượng trên màn trời chấn động không nói nên lời. Bọn họ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt như sợ bỏ lỡ dù chỉ một chi tiết nhỏ nào.

Ở đây không nhìn thấy màn trời nhưng Liên Bang bố trí đủ loại thiết bị quan sát, đo lường quanh Thiên Cực tinh, có thể dùng siêu toán để hoàn thiện, tạo dựng hình ảnh.

Ngoài ra, còn có mười mấy màn hình đang chiếu ra hình ảnh thành Ly Dương, kinh thành của Đại Thịnh. Có thể thấy 36 “trấn long đài” của hộ thành đại trận đồng thời tắt lửa, toàn bộ tòa thành rung động mãnh liệt. Lòng đất vang lên tiếng địa long chuyển mình, trên bề mặt kinh thành xuất hiện vô số vết nứt, có sâu đến ngàn trượng, phá hoại lượng lớn tường thành, cuốn vô số thường dân xuống dưới.

Trong cung điện, tất cả linh thạch thuộc tính lửa khảm nạm đang tự thiêu, cả tòa hoàng thành như biến thành biển lửa.

Chủ điện Phần Dương điện, nơi thờ phụng Nam Vực Sâu đang ầm ầm sụp đổ. Khi bụi mù tản đi, có thể thấy tượng thần giờ tràn đầy vết rách, vòng lửa tím trên tay tượng thần đã tắt, hốc mắt trống rỗng chảy ra màu đen sèn sệt, hai chân tượng thần cũng hóa thành bùn nhão màu tím đen, biến thành dòng bùn đen gắt mũi làm người muốn nôn mửa.

Đám tế tự may mắn còn sống leo ra khỏi phế tích, bọn họ ngồi bệt trên dòng sông đen, thần sắc thất thần, một số người bắt đầu bị tự thiêu. Những tế tự này há to mồm nhưng kêu rên trong im lặng không phát ra được tiếng, ngón tay điên cuồng cào không khí, như muốn kéo những người còn sống vào ngọn lửa thiêu đốt mình.

Lúc này làn sóng nguyên lực cũng đã ảnh hưởng đến tinh hạm Thủ Đô. Mái vòm phủ tổng thống rung lên, 470 vòng chắn bên ngoài đồng thời nứt vỡ.

Tổng thống vẫn như cũ, mặt không chút biểu tình, nhìn như có vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay vị này trắng bệch, nắm chặt lấy ghế.

Mắt của phụ tá trưởng James Bled lấp lánh tia vui mừng và kính sợ.

Thanh Tịnh Chi Chủ rõ ràng đã vượt qua được cửa ải khó khăn nhất, đứng vững trên màn trời.

Bộ trưởng bộ tài chính Alexander Collins gương mặt trắng bệch như tờ, thanh âm run rẩy:

- Thượng đế a! Hắn có thể giết chết Nam Vực Sâu sao?

Vị Lâm… không! Là Thiên Vực Sâu, hẳn đã chiến thắng, thắng chiến dịch quan trọng này! Từ đây nâng cao thần tọa lên trên trời! Mà vị này hôm nay rất có thể sẽ thí thần, đạp Nam Vực Sâu – “Phần Dương Thiên Tôn” Phần Thần Xu xuống màn trời.

Bộ trưởng bộ quốc phòng Catherine Hawke phản bác:

- Thí thần sao? Chuyện này khó a! Vị điện hạ kia đang lấy một địch ba! Vị này dù kế thừa sức mạnh Thần Vương của Đại Nhật Thiên Tôn, còn có pháp môn thanh tịnh của giáo chủ đời thứ 7 nhưng hắn dù sao mới chỉ là bán Thần, tu vi cấp 8. Trên lý thuyết, hắn chưa thể thật sự khống chế các khái niệm đó, sao hắn có thể tru sát Nam Vực Sâu được chứ?

Một vị nghị viên lâu năm nhíu mày nói:

- Quả thật rất quái lạ. Theo như lý luận, hắn còn không thể đánh trọng thương được Nam Vực Sâu.

- Không, Nam Vực Sâu rất có thể sẽ rơi rụng!

Viện trưởng viện khoa học Nelson Ryan thần sắc đầy chăm chú, quan sát các số liệu đo lường được:

- Chúng ta phát hiện có năng lượng mãnh liệt trào ra từ màn trời, là đốt diệt và bất diệt của Nam Vực Sâu. Các ngươi nhìn huyết dịch và lửa tím trào ra từ vết rách đi, đó là thần lực của hắn đối kháng với Căn! Sau đó chúng ta có thể sẽ chứng kiến khoảnh khắc lịch sử, đáng tiếc, chúng ta không thể thấy cảnh tượng trong màn trời.

- Là sao vậy?

Một ông lão tóc bạc trắng chưa hiểu hỏi lại.

- Ta hoài nghi Nam Vực Sâu có thể bị Thôn Phệ Chi Chủ phản bội.

Nelson Ryan đem mười ngón tay giao thoa trước người, ánh mắt nóng bỏng hưng phấn:

- Thôn Phệ Chi Chủ vẫn một mực khao khát một sức mạnh khái niệm giúp hắn “tiêu hóa”. Hắn đã sớm phát hiện hắn bị những thứ mà hắn “thôn phệ” ảnh hưởng, đã không thể tu hành bình thường, không thể khống chế khái niệm mới cho nên vị này mới để mắt đến Thiên Vực Sâu. Nhưng “đốt diệt” của Nam Vực Sâu cũng có thể giúp vị này “tiêu hóa”.

Bộ trưởng bộ quốc phòng Catherine Hawke nhướng mày lên, đầy khó tin hỏi:

- Thôn Phệ Chi Chủ? Không thể nào a, nhưng dù là Thôn Phệ Chi Chủ và Thanh Tịnh Chi Chủ liên thủ, cũng không đủ để giết một vị Thần. Nam Vực Sâu có tuổi thọ lên đến 57000 năm, nếu không phải có mấy tòa núi lớn Đại Nhật Thiên Tôn, Hỏa Đức Thiên Tôn và Quang Vương chặn đường, vị này ít nhất nắm giữ 7 loại khái niệm cấp Thần, là có hy vọng đặt chân Thần Vương. Ta tin hắn có thể trốn được.

Bộ trưởng bộ tài chính Alexander Collins hít sâu một hơi, cố gắng duy trì cảm xúc:

- Không sai! Ta đoán U Ám Chi Chủ sẽ không ngồi nhìn đâu. Hắn sẽ không cho phép Thôn Phệ Chi Chủ thu được pháp môn phần diệt, từ đó khiêu chiến quyền uy của hắn. Hắn cũng sẽ không cho phép Thanh Tịnh Chi Chủ trở thành Nam Vực Sâu.

Khóe môi Nelson Ryan khẽ nhếch:

- Vấn đề là, chiến trường của bọn họ là ở màn trời. Thôn Phệ Chi Chủ nắm giữ khái niệm đói bụng, hắn có thể kích thích khái niệm này của Căn, làm cho Căn vô cùng đói khát với Nam Vực Sâu. Nhất là thế giới sống kia sẽ tóm lấy bất cứ cơ hội gì để hoàn thiện bản thân. Còn về U Ám….

Hắn còn chưa dứt lời thì một thanh âm kinh ngạc vang lên, đó là từ quan sát viên của trạm quan sát:

- Tổng thống, chúng ta thấy phía tây màn trời có năng lượng ba động rất mạnh. Vòng xoáy số 2 và số 3 phát sinh xung đột! Màn trời ở đó đang rung chuyển mãnh liệt.

Nelson Ryan một bộ quả đúng như dự đoán, hắn mỉm cười nói:

- Nhìn xem, Đông Vực Sâu đã ra tay can thiệp, ngăn lại U Ám Chi Chủ. Ta đoán chừng là Thôn Phệ Chi Chủ trước khi ra tay đánh lén đã có hiệp nghị với Đông Vực Sâu. Vị Thôn Phệ Chi Chủ này là vị Thần trẻ tuổi nhất, vậy mà đã nắm giữ ba loại khái niệm cấp Thần, đầu não vị này không đơn giản như hắn biểu hiện a.

Ở viện khoa học Liên Bang, bọn họ dùng vòng xoáy số 2 để gọi tên hố đen tượng trưng Đông Vực Sâu trên màn trời, còn số 3 là của U Ám Chi Chủ.

Lúc này, tổng thống đứng lên, hắn nỗ lực khống chế thanh âm cho bình thường và gương mặt bớt đỏ:

- Viện trưởng tiên sinh. Cho nên hiện tại có thể sơ bộ xác định Thanh Tịnh Chi Chủ đã ngồi vững ngôi vị Thần?

Viện trưởng viện khoa học Nelson gật đầu nói:

- Có thể nói là như vậy! Cục diện nếu phát triển theo hướng ta suy đoán. Như vậy vị này rất có thể sẽ thu được khái niệm “bất diệt” của Nam Vực Sâu. Võ ý của vị này rất kỳ lạ, có thể dung hợp vạn pháp làm một, trong tay hắn còn có phần xác Chân Lý Thần Tọa, còn có pháp môn thanh tịnh nữa, hoàn toàn có thể cướp được khái niệm này, Thôn Phệ Chi Chủ không thể tranh với hắn được.

Nelson hít sâu một hơi nói:

- Dù cho trước mặt hắn còn cửa ải khó lúc lên cấp 9 nữa, vẫn có thể bị Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm nhưng trong ngắn hạn, vị này đã đứng vững gót chân, trở thành Thiên Vực Sâu thật sự! Mà còn nắm giữ chiến lực cực mạnh.

Tổng thống Liên Bang hai mắt hơi khép, trầm tư một hồi lâu. Chốc lát sau, hắn mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vui sướng:

- Mau chóng truyền tin đi tất cả các căn cứ đô thị, báo tin về cả hành tinh mẹ Địa Cầu và các hành tinh thực dân nữa. Trong vòng 3 tiếng, ta muốn tất cả công dân Liên Bang đều biết tin vui này.

Hắn ngưng lại chốc lát rồi nhìn chăm chú vào video và nói:

- Vị Thần đầu tiên của nhân loại đã xuất hiện! Văn minh nhân loại đã đón nhận tia sáng bình minh đầu tiên!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com