Ở trên màn trời, thần khu lửa tím của Nam Vực Sâu vỡ toang như lưu ly, vô số vết rạn lan khắp thần khu, chia cắt thân thể ba đầu sáu tay này thành vô số mảnh vỡ đang thiêu đốt hừng hực.
Căn Nguyên trảm của Lâm Duệ không chỉ mang đến thương tích vật lý, nó còn chém thương khái niệm “đốt diệt” và “bất diệt” trong Căn, một đao này chém thương bản nguyên của Nam Vực Sâu.
Nguyên chất đốt diệt, bất diệt văng tung tóe khắp nơi, mỗi giọt thần huyết khi rời khỏi thần khu của Nam Vực Sâu thì nháy mắt bị 16000 xiềng xích màu đen ở xung quanh tham lam hấp thu.
Lúc này màn trời đã biến thành biển thủy ngân màu bạc sôi trào, Thôn Phệ Chi Chủ hóa thành hố đen xuất hiện vô số khe nứt nhỏ bé, tham lam hút vào lửa tím của Nam Vực Sâu.
Còn có vô số xúc tu màu đen cũng đầy đói khát bỗng chốc xuất hiện, chúng không đến từ Thôn Phệ Chi Chủ, mà là Căn! Chúng cùng với xiềng xích của Thôn Phệ Chi Chủ, quấn chặt thần khu của Nam Vực Sâu, muốn kéo vị Nam Vực Sâu này hòa vào trong Căn.
Tay và đuôi rồng của Nam Vực Sâu điên cuồng vùng vẫy, sáu đoàn lửa tím đã nổ tung hóa thành ánh sáng trắng lóa nhưng bị thần văn “hút nhiếp” trên xiềng xích hấp thu sạch.
Biển căn nguyên sôi trào, ý chí của thế giới sống này hóa thành xúc tu màu đen tím, chui vào thân thể Nam Vực Sâu qua các khe nứt trên thần khu, muốn mạnh mẽ tóm ra, hấp thu nguyên hạch và nguyên chất của Nam Vực Sâu!
Còn có tám đôi cánh lửa tím sau lưng Nam Vực Sâu nữa, trước đó, nó vốn là mạch kết nối sức mạnh của Thần với Căn và màn trời nhưng giờ nó hóa thành xiềng xích, mạnh mẽ kéo hắn vào Căn.
Nam Vực Sâu hận không thể xé đi đôi cánh sau lưng mình, đánh nổ nó nhưng những đôi cánh chim này liên tục hồi sinh, lại rất mạnh mẽ.
Thôn Phệ Chi Chủ cười “cạc cạc” đầy đắc ý nói:
- Ngươi chỉ phí công thôi! Vô dụng thôi, Phần Thần Xu! Nhìn xem Căn khao khát ngươi như nào, ngươi phải trở thành lương thực cho nó thôi!
Lúc này, ở xung quanh bọn họ còn có một huyết hà xoắn ngược thành mười hai xoắn ốc, mỗi một xoắn ốc ẩn chứa lực lượng sát lục và hy vọng. Linh minh đế sát long của Hy Vọng Thiên Tôn cũng bày ra chín đôi cánh máu trong huyết hà, mỗi đôi cánh đều chiếu ra hình ảnh Nam Vực Sâu, vị này định dùng sức mạnh “hy vọng” của mình để hỗ trợ Nam Vực Sâu. Nhưng nỗ lực của vị này bị sức mạnh thanh tẩy của Lâm Duệ xóa đi.
Thánh Lôi Kiếp Hỏa của Lâm Duệ không chỉ liên tục bắn sét lửa công kích thần khu Nam Vực Sâu, ngăn cản Nam Vực Sâu chạy trốn, nó còn hóa thành tường đồng vách sắt, ngăn lại toàn bộ khái niệm của Hy Vọng Thiên Tôn.
Hy Vọng Thiên Tôn thân ở ngoài màn trời, dùng ánh đao đỏ thẫm chém vào, làm cho mảnh màn trời này liên tục bốc lên các con sóng khái niệm mạnh mẽ. Nhưng những ánh đao này đều bị Vô Thượng Thiên Đao của Lâm Duệ ngăn lại, phát ra thanh âm “leng keng” không ngừng.
Đao tốc của Lâm Duệ tuy không bằng Hy Vọng Thiên Tôn nhưng trên thân đao ẩn chứa lực lượng lôi hỏa vô cùng mạnh mẽ, thậm chí theo ánh đao va chạm, huyết hà của Vô Thượng Thần Tâm như sôi lên, bốc cháy lửa bạch kim, làm cho vong linh trong đó như được nhìn thấy “quang minh”.
Lâm Duệ có Đại Nhật Kim Ô hỗ trợ, đỉnh đầu của binh khí vực sâu tỏa sáng như mặt trời, ba chân của nó đánh ra lôi điện vào hư không, hỗ trợ Lâm Duệ đón đỡ đao của Hy Vọng Thiên Tôn.
Nguyên thủy thiên long của Lâm Duệ thì một mực không tham chiến, nó vẫn đứng sau lưng Lâm Duệ, chín đôi cánh tinh hà của nó bao phủ hư không vạn dặm quanh đó, che đậy không vực này.
Bản thân Lâm Duệ thì vừa trấn áp Nam Vực Sâu, vừa ngăn lại Hy Vọng Thiên Tôn, vừa mở ra “chân như thiên nhãn”, lạnh lùng quan sát Nam Vực Sâu và các kẽ nứt trên thần khu của đối phương.
Hắn đang dùng sức mạnh huyết mạch của mình quan sát trạng thái của Phần Thần Xu và Căn, mượn cơ hội quan sát khoảng cách gần này, đồng thời tìm kiếm cơ hội thích hợp ra tay.
Lâm Duệ thật ra rất bất ngờ, dù hắn đã chủ động tìm gặp Thôn Phệ Chi Chủ, giao dịch cùng đối phương trước khi tới đảo Hoàng Sơn, chôn xuống ý nghĩ phản chiến cho vị này. Nhưng trước đó hắn cho rằng mưu đồ của Thôn Phệ Chi Chủ rất khó thực hiện, khả năng vị này lấy được khái niệm “đốt diệt” là vô cùng nhỏ.
Các vị Thần ở Thiên Cực tinh sẽ không cho phép hắn nhanh chóng lên cấp Vực Sâu, sẽ không ngồi nhìn Nam Vực Sâu rơi rụng, cũng không cho phép bọn họ chia cắt sức mạnh của Nam Vực Sâu.
Nhưng để Lâm Duệ kinh ngạc là đến giờ các vị Thần vẫn chưa xuất hiện, chỉ có duy nhất U Ám Chi Chủ định ra tay cứu viện thì bị Đông Vực Sâu ngăn lại. Hắn nhìn Thôn Phệ Chi Chủ đang hóa thành hố đen, thầm nghĩ vị Ma Thần này không đơn giản chút nào.
Theo thời gian trôi đi, phần lớn thần khu lửa tím của Nam Vực Sâu đã bị xiềng xích màu đen và Căn ra tay, kéo vào kẽ nứt của Căn. Huyết nhục vị Phần Dương Thiên Tôn này dần bị đánh thành bột mịn, bị hút vào trong Căn.
Lúc này, toàn bộ màn trời và Căn sôi trào, từng cơn sóng linh lực mạnh mẽ trào ra, bao phủ toàn bộ thế giới để thiên địa không ngừng rung chuyển.
Nam Vực Sâu vẫn đang giãy dụa, phát ra thanh âm gầm rú như dã thú sắp chết. Lúc này, hắn đã triệt để tuyệt vọng, 3 đầu của hắn đồng thời hét lên:
- Các ngươi đừng hòng mơ tưởng! Ta sẽ không tử vong, sẽ không rơi rụng đâu, ta chắc chắc đồng thọ cùng thiên địa, cùng chiếu sáng với nhật nguyệt! Nghe kỹ cho ta, ta sớm muộn sẽ trở về từ Căn, các ngươi sẽ phải hối hận, nhất định sẽ phải hối hận! Các ngươi muốn để ta rơi vào Căn sao? Ta sẽ làm theo ý các ngươi, dung nhập vào Căn, dù có phải biến thành nanh vuốt của Căn, ta cũng sẽ kéo các ngươi rơi vào hắc ám vĩnh viễn, thiêu đốt thần hồn các ngươi vĩnh viễn!
Trong thanh âm gào thét này đầy tuyệt vọng, phẫn uất và không cam lòng.
Sáu đoàn lửa tím bộc phát ánh sáng mãnh liệt trong Căn, nháy mắt này, lửa và ánh sáng trào ra các khe nứt, làm cho toàn bộ Căn và màn trời rung động mãnh liệt.
Nhưng rất nhanh thôi, lửa tím đã bị Căn hấp thu sạch, đám xúc tu màu đen không ngừng tỏa ánh âm u, như có vô số con mắt thèm khát, tham lam nhìn vào Nam Vực Sâu.
Lâm Duệ thầm nghĩ thời cơ đã tới, tức thì hắn đánh xuống một đòn như thiên phạt, ánh sáng trắng thanh tịnh xuyên qua hố đen, nguyên thủy thiên long của hắn cũng vung trảo chộp đến một phần “nguyên hạch” của Nam Vực Sâu.
Thôn Phệ Chi Chủ cũng ra tay vào lúc này, 38000 xiềng xích màu đen bỗng đâm vào “nguyên hạch” của Nam Vực Sâu.
Hai người liên thủ ra tay, mạnh mẽ khoét ra một đoàn lửa tím, hình dáng như mặt trời thủy tinh rời khỏi thân thể Nam Vực Sâu.
Để người kinh ngạc là huyết nhận của Hy Vọng Thiên Tôn bỗng chuyển hướng, chém xuyên thời không, cũng chém vào nguyên hạch Nam Vực Sâu, cuối cùng hóa thành một bàn tay máu cực lớn, nỗ lực tranh cướp cùng Lâm Duệ và Thôn Phệ Chi Chủ.
- Rống!
Lúc này Nam Vực Sâu gào thét xung kích toàn bộ màn trời:
- Nhớ kỹ cho ta, ta chắc chắn sẽ trở về, sẽ thiêu đốt thần hồn các ngươi mãi mãi!
Thần khu còn lại của hắn ầm ầm nổ tung, làm cho hố đen và Căn đang bao lấy hắn bị đẩy ra một quãng.
Nguyên thủy thiên long mạnh mẽ kéo ra phần đại diện “bất diệt” trong nguyên hạch.
Bàn tay máu của Hy Vọng Thiên Tôn cũng kéo ra được một phần nhỏ lửa tím, sau đó vị này lập tức hòa cùng linh minh đế sát long, rời khỏi màn trời biết mất.
- Tên rác rưởi này!
Thôn Phệ Chi Chủ hơi hừ lên không cam lòng rồi cười đắc ý, 38000 xiềng xích của hắn cướp lấy một đoàn lửa tím, ép thành thể lỏng rồi nuốt vào trong bụng cóc, bề ngoài hố đen bay bổng thần văn “đốt diệt”:
- Nhưng như này quá đủ rồi!
Hắn cười lớn ha ha, hố đen dần thu nhỏ lại chỉ còn lại bằng một nắm đấm.
- Như vậy, giao dịch giữa chúng ta đã hoàn thành, bất diệt thuộc về ngươi, đốt diệt là của ta, hợp tác vui vẻ.
Thôn Phệ Chi Chủ khi nói hết lời thì hố đen lại hóa lớn nhưng biến thành bụi sao mịt mù, tản khắp hư không, trong hư không chỉ còn văng vẳng thanh âm vị này.
Chân linh của hai vị Thôn Phệ Chi Chủ và Hy Vọng Thiên Tôn đã sớm rời đi nơi này, không biết đi đâu. Hiện trường chỉ còn lại Lâm Duệ và nguyên thủy thiên long đang đứng trên không, trấn áp rên rỉ sau cùng của Nam Vực Sâu quy về yên tĩnh vĩnh cửu.
Lúc này màn trời Thiên Cực tinh thêm một bước sôi trào, trời sao rơi rụng, năng lượng hỗn độn cuồn cuộn, tàn phá bừa bãi, như thể tận thế sắp đến.
Vòng xoáy khổng lồ tượng trưng cho Nam Vực Sâu mãnh liệt sụp đổ, tiêu tán biến mất, vết nứt khổng lồ ở ngang vòng xoáy cũng chậm rãi khép lại, lửa tím vẫn thi nhau trào ra, như thể Thần rơi xuống huyết lệ.
Tương ứng là mặt trời bên ngoài bỗng chiếu sáng mãnh liệt, chiếu trắng lóa cả đất trời Thiên Cực tinh.
…..
Bầu trời ở trên đảo Hoàng Sơn, theo Nam Vực Sâu rơi rụng, một cỗ sóng dĩ thái nguyên tố quét ngang chiến trường, không khí như hóa thành ngưng đọng.
Toàn bộ tướng sĩ Quang Minh thánh giáo, còn có quân nhân, thực trang võ giả Liên Bang đều ngẩng đầu kinh dị nhìn dị tượng trên màn trời, ánh mắt đầy sợ hãi.
- Nam Vực Sâu, rơi rụng sao?
- Vòng xoáy tượng trưng vị này đang biến mất kìa, là Thần vẫn!
- Minh Vương điện hạ đã thắng! Chúng ta thắng rồi.
Gần như tất cả mọi người đều không thể tin nổi, thân thể và âm thanh của họ run run.
Lúc này, 7,2 triệu tế ti trên chiến hạm cũng đang ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn vết nứt màu tím đang dần khép lại, còn có mặt trời đang tỏa sáng mãnh liệt.
Những tế tự trên cấp 6 - Hóa Long còn có thể nhìn thấy một vòng xoáy trùng hợp với mặt trời, đang dần mở rộng.
Trong lòng bọn họ trào dâng rung động, tự hào trước giờ chưa từng có. Ấn ký thánh hỏa ở ngực bọn họ sáng chói lên, thanh âm tụng xướng thánh ca của họ thêm vang vọng:
- Thánh lôi diệu diệu chấn cửu thiên, kiếp hỏa chiêu chiêu tịnh trần hoàn, thương ngã thế nhân đa ưu hoạn, thiên tai bách nan khổ tương liên. Vạn vật quy nhất hóa quang minh, nhất sinh vạn vật chiếu đại thiên, Minh Vương lâm thế phá hắc ám, vạn tượng canh tân thiên địa khoan!
Vạn Lôi Nguyên Quân cũng đang nhìn cảnh Nam Vực Sâu rơi rụng và mặt trời tỏa sáng huy hoàng.
- Thánh tai.
Nàng run rẩy quỳ xuống, ấn ký thánh hỏa trước ngực nóng bỏng, như xuyên qua tế tự bào của nàng, từng sợi lôi hỏa bạch kim chảy xuôi dưới da nàng:
- Minh Vương điện hạ dùng Thánh Lôi Kiếp Hỏa bổ ra hắc ám, đốt diệt ngụy nhật. Đây chính là lời dự ngôn trong thánh điển của chúng ta, quang minh đã tới!
“Quang Minh Hiền Chủ” Củng Bá Nam lấy ra bản Quang Minh Thánh Điển cổ xưa trong tay áo, khi hắn run run mở quyển thánh điển này ra thì phát hiện mỗi một ký tự trên thánh điển đang hừng hực lửa trắng thần thánh, một phần văn tự cổ đại rời khỏi mặt giấy, dựng lên pháp tướng Lâm Duệ trong hư không.
….
Lý Hàng Long, tổng soái thứ nhất của Cục An Ninh thu đao vào vỏ, thần sắc phức tạp, đầy thổn thức nói:
- Thần vẫn? Vị điện hạ này thật sự thắng rồi sao?
Vị này không chỉ đứng vững gót chân trong hàng ngũ chúng Thần, thay đổi vận mệnh bản thân mà còn giết chết Nam Vực Sâu!
Khi mọi người thấy Lâm Duệ dẫn theo hạm đội tinh hạm hạ xuống Thiên Cực tinh chiến đấu, tất cả đều cho rằng đây là cử chỉ không khôn ngoan, sẽ phá hỏng tình thế tốt đẹp của vị này.
Nhưng điều Lý Hàng Long cảm khái hơn cả là hành trình như mộng như ảo, đầy truyền kỳ của Lâm Duệ. Ba năm trước, hắn không thể ngờ được một thanh niên trẻ tuổi, thiên phú xuất sắc lại thành một thành viên trong hàng ngũ chúng Thần.
Lận Thiên Thần cũng vô cùng cảm khái, nhớ đến trợ lý Chu Vân Phi của mình, thầm nghĩ phải mời rượu tên này mới được. Trước đó, khi hắn thức tỉnh, lần đầu gặp mặt Lâm Duệ, hắn cũng không thể ngờ thuộc hạ “dòng chính” của mình tương lai lại là một vị Thần.
Tạ Tinh Vân, hội trưởng hiệp hội võ đạo thì khóe môi nở nụ cười, nhìn lên trời:
- Nhìn xem, ánh mặt trời rực rỡ biết bao!
Hắn không cảm thấy ánh nắng kia rực rỡ chói mắt, chỉ thấy tương lai nhân loại dần sáng sủa.
…..
Vô Địch Pháp Vương thì đứng ở boong tàu, trong lòng dâng lên tình cảm khó diễn tả.
- Tiểu Duệ?
Tay nàng nắm chặt lấy Thất Huyễn Thiên Vũ, trong lòng tràn đầy kích động, chờ mong, hổ thẹn, tự trách, còn có hy vọng và ước mơ, khẩn trương và thấp thỏm nhưng càng nhiều là ôn hòa như dung nham nóng bỏng.
Nàng lập tức cảm thấy đầu não đau nhói, vô số ký ức hiện lên trong đầu nàng.
Lý Vi Lương thoáng chốc nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé cắm đầy ống truyền trong khoang dinh dưỡng, còn có thiếu niên trong thế giới giả lập, ngày ngày đối kháng Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm, bị đau đớn cực hạn giày vò.
- Hắn thành công.
Nàng khẽ nỉ non, hai mắt ửng đỏ:
- Hắn làm được, hắn thật sự làm được rồi.
Tất cả giống như dự đoán của nàng và Lâm Thông, không, là tốt hơn nhiều dự đoán của họ!
Trước đó, mục tiêu của nàng và Lâm Thông chỉ là để Lâm Duệ từng bước nắm giữ ý chí và sức mạnh đối kháng với Đại Nhật Thiên Tôn, ép buộc vị Thần Vương cổ xưa này lựa chọn vật chứa khác để phục sinh. Bọn họ nào dám ngờ đến Lâm Duệ sẽ thay thế Đại Nhật Thiên Tôn, trở thành Thần mới.
- Mẹ.
Lúc này, Lâm Hi đi tới sau lưng Lý Vi Lương, đôi cánh tuyệt vọng của nàng đang tan rã, mỗi phiến lông đen hóa thành điểm sáng, tụ hợp lại màn trời. Thần sắc của nàng đầy nhẹ nhõm, ẩn chứa mừng rỡ và hưng phấn vô cùng, nàng nhẹ nhàng chạm vào lưng Lý Vi Lương:
- Chúng ta thắng rồi! Mẹ chờ một chút, anh trai lập tức sẽ quay về hiện thế.
Lúc này, gió biển mang theo mùi máu tanh gắt mũi, Lý Vi Lương bỗng quay đầu nhìn lên bầu trời phía trên, ở đó giờ đang liên tục rơi xuống lửa tím, như là mưa sao băng rơi rụng vậy.
Đó là phần thân thể tàn phế của Nam Vực Sâu rơi xuống.
Lý Vi Lương đột nhiên ho khan mãnh liệt, giữa ngón tay không ngừng chảy ra máu tươi nhưng trong lòng nàng giờ chỉ còn lại chấn động, phấn chấn và vui vẻ.
….
Lúc này, ở trong màn trời, đám xúc tu đen sau khi thôn phệ xong thần huyết, nguyên chất và nguyên hạch của Nam Vực Sâu thì vẫn chưa thỏa mãn, giương nanh múa vuốt với Lâm Duệ nhưng chúng bị Thánh Lôi Kiếp Hỏa đánh trọng thương, cuối cùng đành từ bỏ ý đồ, như cự xà lẻn về sào huyệt của mình.
Lâm Duệ bắt đầu chủ động hòa hoãn màn trời rung chuyển, hắn và nguyên thủy thiên long mãnh liệt mở rộng cánh tinh hà, một mực làm dịu màn trời xung quanh.
Toàn bộ màn trời và tầng mây bị Thánh Lôi Kiếp Hỏa thiêu đốt, xoa dịu, lực lượng các ngôi sao không ngừng tru tréo rung động.
Vết rách trên bầu trời Thiên Cực tinh dưới lực lượng Thánh Lôi Kiếp Hỏa tác động dần khép lại, khóa chặt đám linh hồn trong màn trời định chạy trốn.
Theo điểm lửa tím cuối cùng rủ xuống, tất cả dị tượng đều bị thanh tẩy gột rửa, chỉ còn lại ánh mắt trời rực rỡ, nói rõ lực lượng mạnh mẽ của Thiên Vực Sâu, như thể tuyên cáo với thế nhân: Quang minh đã tới, hắc ám đã tới phần cuối!