Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 815: lá mặt lá trái



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Đa tạ minh chủ vinhdlam đã đề cử truyện ^^

Mộng Ảo Thiên Tôn hẹn gặp mặt Lâm Duệ ở quán cà phê trên tầng cao nhất của tòa cao ốc Thiên Nhuận trong căn cứ số 9.

Trước đây, tòa nhà này thuộc về tập đoàn sinh vật Thái Nhất nhưng sau đó tập đoàn này bị ép phải dời khỏi căn cứ số 9 nên bán đi tòa cao ốc này. Đây là tòa cao ốc cao thứ bảy trong căn cứ số 9. Sáu tòa cao ốc xếp hạng bên trên có bốn tòa là thuộc về Lâm Duệ, còn lại hai tòa thuộc về gia tộc Lệnh Hồ và tập đoàn Thiên Lam.

Lâm Duệ không muốn gặp mặt Mộng Ảo Thiên Tôn, hắn lo mình bị lão Thần Vương ranh ma như quỷ này nhìn ra manh mối. Mộng Ảo Thiên Tôn cũng không dám tiến vào hang ổ đã kinh doanh mấy năm của Lâm Duệ nên đôi bên chọn gặp mặt ở đây.

Khi Lâm Duệ bước vào quán cà phê, hoàng hôn đã nhuộm vàng căn cứ số 9. Đường phố dần rực rỡ ánh đèn, nhìn xuống bên dưới, ngẫu nhiên còn thấy những chiếc xe bay vụt qua như sao băng.

Quán cà phê này đã sớm bị bao hết, Mộng Ảo Thiên Tôn ngồi dựa trên một tấm ghế hình dáng như đám mây, vẻ mặt thản nhiên nhìn xuống khung cảnh bên dưới, tay khẽ lắc cốc cà phê:

- Tới rồi sao? Muốn uống cà phê thì tự mình pha đi. Ta đoán ngươi cũng không yên tâm uống cà phê ta pha cho.

- Đúng là không yên tâm.

Lâm Duệ đi thẳng tới ngồi xuống đối diện với Mộng Ảo Thiên Tôn, nhìn kỹ thần khu của đối phương:

- Thần khu của thiên tôn cũng không tệ a, nếu để các vị Thần biết, bọn họ nhất định phải giật mình.

Mộng Ảo Thiên Tôn lắc đầu, bật cười lớn:

- Lời này của ngươi có chút nói quá rồi. Đến giờ màn trời nhân tạo đã sắp chứa được 110 tỷ linh hồn, hiện tại đã dung nhập 94 tỷ linh hồn vực ngoại thiên ma các ngươi. Ta không thể không chuẩn bị sẵn sàng được, nhưng dù sao thần khu này chỉ là sản phẩm làm trong lúc vội vã, chỉ chịu tải được 70% sức mạnh của ta, đáng tiếc…

Đáng tiếc là Mộng Ảo Thiên Tôn hắn không dám để Lâm Duệ thanh tẩy dị thể cho mình, nếu không hắn đủ tự tin chế tạo ra được thần khu chịu tải được toàn bộ lực lượng của mình.

Cũng giống như Lâm Duệ không dám uống cà phê hắn pha vậy, Mộng Ảo hắn cũng không dám để Lâm Duệ giúp mình hoàn thành linh nhục hợp nhất. Dù cho uy tín của vị Quang Minh Chi Chủ này trước giờ rất đáng tin nhưng Mộng Ảo Thiên Tôn không dám mạo hiểm.

Lâm Duệ nghe vậy thì giần giật khóe môi, thần sắc đầy khinh thường. Có 70% thôi á? Lời này sợ là đến cả thằng ngốc cũng không tin được.

Vị Mộng Ảo Thiên Tôn này giấu trong mộng cảnh chúng sinh, âm thầm bện tầm ảnh hưởng ở Liên Bang đã 600 năm, không chỉ bện ra mạng lưới thế lực khổng lồ, còn ngầm nắm giữ vô số nhà sinh vật học, công trình học đỉnh cấp.

Thành quả kỹ thuật của Trường Sinh Hội cũng có quá nửa đã rơi vào tay Mộng Ảo Thiên Tôn.

Hai tập đoàn lớn dưới trướng Lâm Duệ những năm này nhanh chóng mở rộng trong Liên Bang nhưng bọn họ càng mở rộng, càng cảm giác được có một lực lượng khổng lồ chìm sâu dưới mặt nước Liên Bang. Mà rất có thể, người nắm giữ cỗ lực lượng khổng lồ này chính là Mộng Ảo Thiên Tôn trước mặt hắn. Hơn nữa, vị này còn nắm giữ pháp môn mộng ảo, có thể trợ giúp tăng thêm mức độ linh nhục hợp nhất.

Lâm Duệ hơi ngửa ra sau, thần sắc tản mạn:

- Thần tôn không ngại nói thẳng ra, ngài hôm nay nhiều lần dùng linh thức mời ta đến đây gặp mặt là vì chuyện gì?

- Đương nhiên là vì Mệnh Chủ. Ta biết 3 năm rưỡi này ngươi vẫn một mực điều tra, truy tìm đối phương. Còn tiện tay sắp đặt một vài bố trí nhắm vào đối phương nữa, xem ra Quang Minh Chi Chủ cũng không muốn bị người khác điều khiển vận mệnh.

Mộng Ảo Thiên Tôn khẽ nhấp một ngụm cà phê nói:

- Ngoài ra, hẳn là ngươi cũng chú ý đến vườn chân lý của Đông Vực Sâu?

Khi hắn nói đến đây, thanh âm đầy lạnh lùng nghiêm nghị:

- Đó là chiêu của Mệnh Chủ! Vị Đông Vực Sâu này thần lực ngày càng thâm sâu, khái niệm chỉ còn cách một chút là đạt đến siêu hạn rồi. Nhưng đáng tiếc, mỗi một cử động của tên này đều nằm trong tính toán của Mệnh Chủ.

Lâm Duệ hơi nheo mắt lại, dùng ánh mắt sáng như đuốc nhìn Mộng Ảo Thiên Tôn:

- Sau đó thì sao? Thần tôn các hạ định làm gì?

- Đương nhiên là…

Mộng Ảo Thiên Tôn đang nói đến đây thì giật mình “A!” một tiếng, định thần cẩn thận quan sát Lâm Duệ. Hắn chợt phát hiện vị Quang Minh Chi Chủ này có chút không đúng. Vị này khí tức thâm sâu như biển lớn, sáng tối giao dung, lặng lẽ cộng minh cùng thiên địa. Mộng Ảo Thiên Tôn ẩn ẩn nhìn thấy mấy chục loại khái niệm hài hòa dung hợp bên ngoài Lâm Duệ, phảng phất như một tầng gông xiềng vô hình quang ám bao bên ngoài đối phương nhưng lại như điểm thăng bằng, vạn vật quy nhất.

Còn có nguyên thủy thiên long ở cổ đối phương đang phun ra nuốt vào nhật nguyệt nữa, ở sâu trong con ngươi của nó có phù văn võ ý của Lâm Duệ sáng tối chập chờn. Mỗi một khí tức đều tinh chuẩn khảm hợp vào thời không, lực lượng nội liễm nhưng lại sẵn sàng bộc phát, hài hòa, cân đối với xung quanh không có chút sơ hở nào. Ngoài ra, trên người Lâm Duệ còn có khí tức của Căn rất nồng đậm.

Mộng Ảo Thiên Tôn vô cùng nghi hoặc, hắn biết Lâm Duệ nắm giữ hơn 30 loại khái niệm từ nửa năm trước. Nếu như đối phương là võ giả tầm thường, chắc chắn đã rơi vào cảnh tham thì thâm, thậm chí có thể vì khái niệm xung đột lẫn nhau dẫn đến ma biến. Nhưng Lâm Duệ nhờ vào Chân Lý Thần Tọa tu luyện các khái niệm này đến cường độ rất cao, dùng võ ý nhất ngưng tụ, thống hợp chúng lại thành như một.

Mộng Ảo Thiên Tôn vừa hiếu kỳ vừa cảnh giác, thần thức ý niệm của hắn lại không thể xâm nhập cảm ứng, tất cả những thứ liên quan đến Căn, hắn đều phải tránh né càng xa càng tốt. Đây là điểm nghi hoặc thứ hai, vì sao trên người Lâm Duệ lại có khí tức của Căn nồng đậm như vậy?

Lâm Duệ thì chỉ ngưng thần, đây là lý do vì sao hắn không muốn gặp Mộng Ảo Thiên Tôn.

Trước đó, hắn lựa chọn ra tay với các khái niệm chuẩn Vực Sâu trong Căn trước, giờ đã thống hợp được hơn 143 loại khái niệm, dù cho hắn dùng hết sức thu liễm lại thì cũng vẫn lộ ra chút manh mối. Nhưng hắn biết nếu mình càng không muốn gặp, càng chột dạ thì càng làm Mộng Ảo Thiên Tôn cảnh giác hoài nghi.

Hắn làm ra vẻ thoải mái, tùy ý đối phương quan sát, đồng thời mất kiên nhẫn nhướng mày nói:

- Nhìn đủ chưa? Thần tôn nếu có lời gì cần nói thì mau nói ra, làm gì phải ra vẻ huyền hư chứ? Ta giờ bận rất nhiều việc, không có thời gian bồi ngài chơi đùa đâu.

Mộng Ảo Thiên Tôn nhíu mày lại rồi thanh âm nghiêm túc nói:

- Đương nhiên là muốn gạt bỏ mối họa lớn nhất. Ta và chúng Thần có thể liều mạng tranh đoạt Siêu Thoát nhưng không muốn bị người mưu hại thao túng, làm tất cả rồi lại thành may áo cưới cho người khác.

Hắn chăm chú nhìn Lâm Duệ nói:

- Lần này Đông Vực Sâu muốn mượn vườn chân lý để tăng khái niệm lên siêu hạn, chính thức lên mức Thần Vương, đây là cơ hội tốt.

Ngày xưa, trong trận chiến tranh đoạt màn trời nhân tạo và đảo Hoàng Sơn, Mộng Ảo Thiên Tôn hắn bị Mệnh Chủ tính kế, đùa bỡn trong lòng bàn tay, sao hắn có thể không trả thù được chứ?

Lâm Duệ thần sắc sững sờ, rồi bật cười lớn, lưng ngửa ra ghế sô pha phía sau:

- Lời của thần tôn ngài có hoang đường quá không? Các vị muốn loại trừ hắn thì liên quan gì đến ta chứ? Ta đã từng hứa không tranh đoạt màn trời nhân tạo nữa, mà Mệnh Chủ cũng cho ta rất nhiều lợi lộc. Ta có thể đi đến bước này, cũng nhờ vị kia giúp đỡ, làm người không thể vong ân phụ nghĩa được.

Hắn là một “người ngoài cuộc”, sao phải lo lắng những chuyện kia chứ?

Mộng Ảo Thiên Tôn thấy thái độ đối phương như này thì không chút bất ngờ, hắn chỉ nở nụ cười giễu cợt:

- Mệnh Chủ đối với Quang Minh Chi Chủ ngươi có ân nghĩa gì chứ? Ta chỉ thấy là vận mệnh của ngươi và cha mẹ, hai em gái mình bị hắn giật dây thôi, thật là đáng buồn biết bao. Giờ các hạ đã là Thần, là Thiên Vực Sâu cao cao tại thượng nhưng vẫn đi trên kịch bản Mệnh Chủ viết cho. Làm sao ngươi biết bước kế tiếp Mệnh Chủ sắp đặt cho ngươi có phải là làm áo cưới để người nào đó trở về, hay thậm chí là bậc thang hy sinh cho ai đó Siêu Thoát không? Nếu ngươi không có chút đề phòng nào với Mệnh Chủ thì đã không làm những việc kia.

Hắn thấy Lâm Duệ vẫn đầy bình thản, không chút để tâm thì đành nói:

- 5 tòa nền móng màn trời nhân tạo, mỗi tòa chứa đựng được 500 triệu linh hồn! Ta có thể thuyết phục chúng Thần, để ngươi dựng thêm nền móng màn trời nhân tạo, đổi lại Quang Minh Chi Chủ ngươi hỗ trợ chúng ta một chút.

Lâm Duệ hơi ngẩn ra, khẽ chửi bậy trong lòng, giờ hắn làm gì còn tiền dựng thêm nền móng màn trời nhân tạo chứ?

Hắn xây được 34 tòa Tịnh Nhất Thần Đàn đã là liều mạng hết sức rồi. Những thánh đàn này có thể chứa được 12,7 tỷ linh hồn tín đồ. Nên nhớ, giờ mỗi ngày số người cầu khấn với hắn trong tiệc thánh chỉ là 8 tỷ người, trong đó có rất nhiều người là cảm thấy Quang Minh Chi Chủ hắn có chút tác dụng nên gắng tin tưởng. Nếu ngày mai họ không cần đến Quang Minh Chi Chủ hắn nữa là không chút do dự đi xa ngay, thậm chí còn lập tức đổi tín ngưỡng vị Thần khác ấy chứ.

Lâm Duệ giờ muốn dành công sức ở Thiên Cực tinh hơn, người Thiên Cực tinh thuần phác phúc hậu hơn. Cuộc sống trước kia của họ cũng quá khổ, chỉ cần hơi ban ân, vẽ chút bánh vẽ là họ thành kính quy y. Đó là chưa kể dựng thêm Huy Hoàng Thánh Đàn còn giúp mở rộng nông trường trong lòng đất, tăng thêm thu nhập cho hắn.

Vấn đề là Lâm Duệ hắn vẫn phải làm ra vẻ có hứng thú, thậm chí là thèm khát nền móng màn trời nhân tạo. Nếu các vị Thần thấy hắn không chút thèm khát với nền móng màn trời nhân tạo thì chắc chắn sẽ nghĩ hắn có mưu đồ khác!

- Thần tôn, dù như nào, Mệnh Chủ cũng có ân với ta. Dù cho vì vậy mà người nhà ta gặp chút trắc trở nhưng kết cục cuối cùng vẫn tốt. Dù là cha ta thì cũng có khả năng nhờ màn trời phục sinh.

Hắn hơi lắc đầu rời cười đắc ý:

- Cho nên 5 tòa nền móng màn trời nhân tạo, ta sẽ không tham gia, khoanh tay đứng nhìn các ngươi làm gì thì làm. Nếu các ngươi muốn ta giúp đỡ thì phải 15 tòa nền móng màn trời nhân tạo.

Lâm Duệ sau khi nói xong thì đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng chỉnh trang lại y phục:

- Thần tôn hôm nay mời ta tới đây chỉ để nói những điều này thì có thể chấm dứt ở đây được rồi. Thứ lỗi ta bề bộn nhiều việc, xin cáo từ trước. Nếu thần tôn có ý định thì có thể thương nghị thỏa đáng với chúng Thần, sau đó nói cho vị hôn thê hoặc đại ti thiên của ta biết là được.

Hắn biết chuyện này Mộng Ảo Thiên Tôn không thể làm chủ được, nhất định phải đạt được chúng Thần đồng ý. Lâm Duệ hắn ngày xưa đưa ra hiệp nghị là với chúng Thần, giờ đương nhiên phải được chúng Thần đồng ý thì mới có thể dựng thêm nền móng màn trời nhân tạo.

Ngay trong nháy mắt Lâm Duệ rời đi, thân hình Mộng Ảo Thiên Tôn cũng tan biến tại chỗ như bọt biển.

Mộng Ảo Thiên Tôn nhanh chóng trở về mộng huyễn thần quốc của mình, hắn kê cao gối ngủ trên thần tọa, tay vẫn hơi lắc cốc cà phê. Mặt ngoài cốc cà phê lấp lánh ánh sáng bảy màu, đó là giấc mộng thuần khiết nhất của vài đồng nam đồng nữ, vị này thêm vào như thêm gia vị.

Ngay sau đó, đại ti thiên Mộng Ly cũng xuất hiện trong mộng huyễn thần quốc. Nàng hơi cúi người làm lễ rồi trầm ngâm hỏi:

- Bẩm Thần! Vị Quang Minh Chi Chủ kia có rơi vào bẫy?

- Hắn gian giảo như hồ, xảo trá tàn nhẫn. Ta sắp đặt gần 3 năm mới làm hắn hơi mất cảnh giác, để hắn rơi vào bẫy hẳn là không khó, nhưng là…

Mộng Ảo Thiên Tôn khẽ cười, trong mắt đầy suy tư:

- Trên người Lâm Duệ có chút khác lạ. Ngươi giúp ta điều tra tình huống Quang Minh thánh giáo, còn có Căn nữa. Tốt nhất là xúi giục mấy tên cấp Thần Chiếu, Trường Sinh vào Căn thăm dò xem.

Mộng Ly hơi khom người đáp ứng nhưng lông mày nhíu lại. Dò xét Quang Minh thánh giáo và Căn không có vấn đề gì nhưng muốn xúi giục đám Thần Chiếu, Trường Sinh vào Căn điều tra thì vô cùng khó.

Chúng Thần né tránh Căn, đám Thần Chiếu, Trường Sinh cũng như vậy, làm gì có ai không quý tính mạng mình chứ. Mộng Ly giờ chỉ nghĩ ra một cách là dùng lực lượng mộng ảo mê hoặc nhưng cần rất nhiều thời gian làm nền.

Lúc này, ánh mắt Mộng Ảo Thiên Tôn chăm chú nhìn về hướng Thiên Cực tinh nói:

- Như vậy vườn chân lý sao rồi? Đông Vực Sâu lúc nào định lên cấp?

…..

Ngay khi Mộng Ảo Thiên Tôn chăm chú quan sát vườn chân lý, Phí Vân Lai đang đứng ở ngay cửa ra vào nơi này. Hắn là đến để giao hàng cho thần cung Đông Châu. Là nhóm dược tề được đại ti thiên ủy thác cho tập đoàn Duệ Phương, nghiên cứu áp chế, trì hoãn Thái Thượng di huyết, không cho Thái Thượng thức tỉnh.

Nhưng những dược tề này vô cùng đắt, vì sử dụng huyết dịch nhân tạo của giáo chủ đời thứ 7, thêm vào lửa thanh tịnh nữa nên mỗi một lọ cao đến 100 lượng thần kim. Thần cung giờ mỗi tháng thu mua 12 triệu lọ, tức là tốn đến 1,2 tỷ lượng thần kim mỗi tháng. Hiện giờ đây là nguồn thu lớn nhất của tập đoàn Duệ Phương, vì vậy mỗi lần giao dịch đều là do Phí Vân Lai – tổng thanh tra dị thể của tập đoàn tự mình đứng ra áp vận.

Bên phía thần cung, người phụ trách kiểm hàng là Hàn Nguyên Bá, người này đã được lên thần chức thiếu tư thiên. Toàn bộ quá trình này, gương mặt vị này đầy lạnh lùng. Cho đến khi mấy vị dược tề sư chắp tay ra hiệu, Hàn Nguyên Bá mới đầy không khách khí nói:

- Hàng không có vấn đề gì. Nhưng là Phí cố vấn này, ta đã từng gửi tối hậu thư cho các ngươi, hai vị thần sứ của chúng một rồi lại hai, hai rồi lại ba, liên tiếp phần nàn có không ít người có Thái Thượng di huyết trốn trong Tinh Cảng, số lượng lên đến cả ngàn người. Các ngươi phải cho ta câu trả lời này.

Phí Vân Lai ngoài đảm nhiệm tổng thanh tra dị thể của tập đoàn Sâm Lâm ra, còn kiêm nhiệm cố vấn an ninh ở Tinh Cảng, cầm lương quan tam phẩm Đại Tống nữa. Hắn nghe vậy thì nở nụ cười nói:

- Thiếu tư thiên ngài nói việc này với ta làm gì, chuyện này nên do hai vị Thần của chúng ta trao đổi, chúng ta có thể làm được gì chứ? Ta chỉ có thể đảm bảo bên Tinh Cảng sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, đảm bảo không để thần cung có chút gánh nặng nào đâu.

Hắn sau đó ra hiệu với hai người phía sau, để hai vị dị thể hành giả này mở ra hộp thuốc mang theo:

- Chúng ta ngoài ngạch tặng thêm 200 nghìn lọ dược tề.

Ngụ ý là chúng ta cam đoan giám thị tất cả những kẻ có Thái Thượng di huyết ẩn thân ở Tinh Cảng, chỉ cần thần cung mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua chuyện này, sau này còn tặng thêm dược tề.

Thần của hắn cho rằng đưa những người có Thái Thượng di huyết đưa tới thần cung không phải là chuyện tốt đẹp gì. Nhưng Đông Châu dù sao cũng là địa bàn của Đông Vực Sâu, bọn họ không thể cứng rắn chống lại Đông Vực Sâu được, cũng không thể trợ Trụ vi ngược, chỉ đành làm như vậy.

Phí Vân Lai thì thầm nghĩ Thần của mình có chút mềm lòng rồi nhưng đi theo chủ nhân như vậy lại rất tốt.

Hàn Nguyên Bá thì chăm chú nhìn những lọ dược tề kia, còn có thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn Thích Lăng Vi đang đứng sau Phí Vân Lai nữa. Đó là thiên cẩu ma của Phí Vân Lai, nhưng điều để Hàn Nguyên Bá chú ý là chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón tay thiếu nữ này.

Gần 3 năm trước, Lâm Duệ trắng trợn thu nạp nhân tài ở Liên Bang, dùng lượng lớn tiền tài đầu tư nghiên cứu phù văn và pháp trận. Nghe nói tập đoàn công nghiệp nặng Sâm Lâm dưới Thái Huyền Tiên Tôn và Đàm Thần Chí chủ trì nghiên cứu, bắt đầu tạo ra kỹ thuật ngụy thần khí vực sâu, có thể chế tạo ra những đồ vật chứa đựng sức mạnh khái niệm cao đến 70%.

Hiện tại bên ngoài còn chưa biết chế tạo những món ngụy thần khí này như nào. Cũng may việc chế tạo không dễ dàng, nghe nói mới chỉ có 3, 5 món được chế tạo thành công, trong đó có 1 món rơi vào tay Phí Vân Lai, chính là nhẫn bạc đeo trên ngón tay thiên cẩu ma kia. Chỉ riêng món ngụy thần khí vực sâu này cũng đủ để thực lực thiên cẩu ma này đuổi sát mức thần sứ.

Để Hàn Nguyên Bá chú ý hơn là là thực lực của Thiên Vực Sâu đang từng bước bành trướng, mở rộng!

Ba năm trước, trong trận chiến đảo Hoàng Sơn, Lâm Duệ mượn nhờ sức mạnh minh hữu ở Liên Bang, chiến đấu ngang ngửa với Nam Vực Sâu và Hy Vọng Thiên Tôn. Giờ không biết thực lực vị này đã đến mức nào.

Hàn Nguyên Bá thì thầm cảm thán, cười khổ. Vị chỉ huy sứ Thứ Gian Cục ngày xưa từng hối lộ hắn, vậy mà giờ đã là Thần, là Thiên Vực Sâu, vai vế sánh ngang với Thần của hắn. May mắn là Thần của hắn sắp tiến thêm một bước, đưa chân vào hàng ngũ Thần Vương!

Hàn Nguyên Bá phẩy ống tay áo, hừ nhẹ:

- Thôi được rồi! Ngươi chuyển lời với Thần của ngươi, không thể để sơ sót gì với đám có Thái Thượng di huyết, nếu không hậu quả hắn không gánh nổi đâu.

Phí Vân Lai thì khẽ mỉm cười khinh miệt, mặt không biến sắc chắp tay làm lễ đáp lời.

Khi hắn lên chiến liệt tinh hạm, tinh hạm đang khởi động, dần lên cao thì hơi liếc nhìn “vườn chân lý” bên dưới.

- Không biết vị đại ti thiên này dùng thuốc gì, ta cảm giác những người ở dưới đó như là xác không hồn vậy.

Thích Lăng Vi cũng nhìn về lâm viên cực lớn bên dưới và đám người tập tễnh bước như cương thi trong đó:

- Thần không muốn đưa những người có Thái Thượng di huyết tới đó là đúng. Đông Vực Sâu nuôi dưỡng họ như là nuôi súc vật vậy.

Điều Phí Vân Lai để ý không phải là những người trong vườn chân lý kia, hắn híp mắt lại nói:

- Đây không phải điều ta và ngươi nên nghĩ. Vừa rồi ngươi cảm ứng được chứ?

Thích Lăng Vi ánh mắt sắc bén:

- Ta có thể xác định được tên kia ẩn giấu trong thần cung của Đông Vực Sâu, thậm chí rất có thể là ở gần vườn chân lý!

Phí Vân Lai nghe vậy thì thầm chấn động, vì “tên kia” trong lời Thích Lăng Vi là kẻ mà vị Thần của họ khổ sở tìm kiếm đã 3 năm, là Ly Hợp Thiên Tôn!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com