Trong mộng huyễn thần quốc, đám mây bảy màu chậm rãi xoay trên không, Mộng Ảo Thiên Tôn ngồi bên trên thần tọa bện từ ánh sao, đôi mắt nhìn xuyên thấu tầng tầng hư không, chăm chú nhìn cảnh tượng trên đảo Thần Xu của Cơ Thần Điện.
Lúc này, Vạn Cơ Chi Thần sinh ra tạo thành xung kích mãnh liệt trong thiên địa. Thần Phù Thiên Tôn và Quang Minh Chi Chủ đối kháng với nhau làm sóng dĩ thái nguyên tố tràn lan, rạo rực lan xa.
- Quả nhiên!
Mộng Ảo Thiên Tôn khẽ nhịp nhịp gõ ngón tay trên lan can bảy màu lưu chuyển của thần tọa, dáng vẻ thờ ơ nhìn khối rubic đã vỡ thành mảnh vụn lại dựng lại thành trăm triệu phù văn, như là bụi sao tinh hà quay xung quanh Đàm Thần Chí. Hắn khẽ cười lạnh:
- Thằng nhãi chó chết này, đúng là biết chọn lúc thật đấy, chọn đúng khi Đông Vực Sâu sắp nâng khái niệm lên siêu hạn a!
- Ta vừa nhận được tin, trước đó không lâu, Phí Vân Lai, thân tín của Lâm Duệ vừa đích thân vào thần cung Lạc Kinh. Vị Đông Vực Sâu sau đó lập tức tăng nhanh tốc độ, vị này hẳn là đã biết việc mình cấu kết với Ly Hợp Thiên Tôn đã không giấu được Lâm Duệ nữa, nên bị ép phát động sớm. Tuy vậy, ta rất hoài nghi, Lâm Duệ đã sớm biết chuyện Ly Hợp Thiên Tôn ẩn giấu ở Lạc Kinh, hôm nay chỉ là mượn Phí Vân Lai cảnh cáo Đông Vực Sâu, ép buộc vị này nhanh chóng đưa khái niệm lên siêu hạn!
“Mộng Ảo Thiên Nữ” Mộng Ly ở bên cạnh thần tọa, cúi đầu nói:
- Kẻ này quả thật rất thông minh, sắp xếp chu đáo kín kẽ. Hắn có thể ẩn nhẫn 3 năm, phát động vào đúng lúc chúng Thần không rảnh như này, lại dùng thân thể máy móc của Đàm Thần Chí làm vật chứa, sắc phong Vạn Cơ Chi Thần. Làm vậy có thể chống lại Thần Phù Thiên Tôn ô nhiễm phục sinh, lại có thể mượn sức mạnh của Đàm Thần Chí và Thần Phù Thiên Tôn, đẩy sức mạnh Vạn Cơ Chi Thần lên cùng cực, thậm chí chính thức đạt đến Vực Sâu! Người này hẳn là còn chuẩn bị hậu chiêu, mưu lược của hắn làm ta bất giác nghĩ đến vị Mệnh Chủ kia.
Mộng Ảo Thiên Tôn khẽ cười, không phản hồi Mộng Ảo Thiên Nữ. Hắn chỉ ngưng thần nhìn về phía đảo Thần Xu, nhìn Đàm Thần Chí và Thần Phù Thiên Tôn, cũng đang nhìn hư ảnh cô gái tóc bạc bên cạnh Chân Lý Thần Tọa đằng sau Lâm Duệ. Vừa nhìn hắn vừa suy tư, cân nhắc, ngón tay không ngừng nhịp gõ “cộc cộc”.
Mộng Ly biết Thần của mình đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Thần sẽ không cho phép Đông Vực Sâu chính thức đưa khái niệm lên siêu hạn, trở thành kẻ địch mạnh mẽ ngáng chân Thần đoạt được Siêu Thoát sau này.
Cùng lúc đó, Thần của nàng cũng không muốn thấy Lâm Duệ khống chế được Vạn Cơ Chi Thần. Đến lúc đó, thế lực của Quang Minh Chi Chủ sẽ mở rộng thêm, chỉ riêng Vạn Cơ Chi Thần mới sinh ra này đã đủ để Lâm Duệ nắm giữ thêm một chiến lực cấp Vực Sâu, chưa kể đến tích lũy mấy chục nghìn năm của Cơ Thần Điện nữa.
Thần Phù Thiên Tôn cũng là đối thủ Mộng Ảo Thiên Tôn vô cùng kiêng kỵ!
Ngày xưa, Thần Phù Thiên Tôn và Mộng Ảo Thiên Tôn tranh đoạt ngôi vị Thần Vương, đôi bên bùng nổ thần chiến khoáng thế.
Nàng dù không trải qua thời đại đó nhưng từ các văn tự cổ đại cũng hiểu được trận thần chiến đó thảm khốc như nào. Nghe nói Trung Châu trước kia là một mảnh đại lục hoàn chỉnh nhưng vì chiến đấu giữa hai vị này kéo dài đến 25300 năm, đánh chìm hơn nửa đại lục này, tạo thành hình dáng quần đảo như hiện giờ.
Cuối cùng, tuy Mộng Ảo Thiên Tôn chiến thắng nhưng cũng bị mất đi thân thể, bá quyền chỉ kéo dài được 45000 năm là bị Bất Tử Long Tôn hạ bệ. Thần của nàng không thể đối kháng được với Bất Tử Long Tông thân thể vô địch!
Mộng Ly biết ở trong mộng huyễn thần quốc có hai cấm địa không thể tiến vào, ở đó lưu lại sức mạnh khái niệm “bất tử”, “thần lực”, “thần phù” và “pháp trận”. Nàng hoài nghi đó là ký ức chiến đấu của Thần với hai vị kia. Nhưng so với hai vị kia, Thần của nàng càng không muốn thấy Thái Thượng Thiên Tôn trở về.
Chốc lát sau, Mộng Ảo Thiên Tôn đành cười khổ, nghiền nát hình ảnh trước mặt:
- Thôi, Thần Phù Thiên Tôn cũng không phải kẻ tầm thường, chúng ta mặc kệ hắn.
Với cao ngạo của Thần Phù Thiên Tôn, chắc chắn sẽ không cam chịu bị Lâm Duệ khống chế. Với năng lực đối thủ cũ của hắn, trận tranh đấu đó đến cùng ai thắng ai thua vẫn khó nói lắm.
Quan trọng nhất là Mộng Ảo Thiên Tôn hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Mộng Ly nghe vậy thì hơi giật mình, ánh mắt nhìn về hướng Lạc Kinh ở Đông Châu. Sắc mặt của nàng hơi trầm lại, nàng cảm giác ở hướng đó vừa bộc phát sóng dĩ thái nguyên tố mãnh liệt.
…..
Lúc này ở Tinh Cảng, trong thánh đàn bát giác ở trung tâm Quang Minh Đại Giáo Đường, 800 chén đèn lưu ly mạ vàng chiếu rọi nơi này sáng rực như ban ngày.
Đại ti thiên Cơ Tuyết Oánh ngồi ngay ngắn ở trung ương trên thềm đá, tế bào thuần trắng của nàng không gió tung bay, mái tóc đen nhánh hơi lay động theo thanh âm thánh ca.
Sau lưng nàng mở rộng 6 đôi cánh ánh sáng, lực lượng thánh lôi và kiếp hỏa chậm rãi xoay tròn trong đó. Thượng Quan Thiên Di dẫn đầu 3 vị thiếu tư thiên đứng ở bậc thang thứ hai, thần sắc vô cùng trang nghiêm.
Lúc này, thất vương và 10 vị Quang Minh thánh hiền của Quang Minh thánh giáo đều có mặt ở đây, phân biệt đứng ở 8 góc bên dưới, cạnh Huy Hoàng Thánh Đàn. Xung quanh họ là 70 nghìn thần chức giả ngồi xếp trận, cùng tụng xướng thánh ca, dưới tiếng quản phong cầm nhạc đêm vang lên tận tầng mây, thậm chí ẩn ẩn truyền xa đến trăm dặm, cả tòa thánh đường nổi bật dưới lực lượng quang minh tụ hợp, sáng rực như thành lũy thần thánh.
Lúc này, ở sau lưng Cơ Tuyết Oánh còn có hai thần tọa cao lớn. “Tuyệt Vọng Nữ Thần” Lâm Hi và “Thống Khổ Nữ Thần” Lâm Y ngồi ngay ngắn trên thần tọa, hai thanh thần binh Chung Yên Tuyệt Tẫn và Thống Khổ Tâm Cức lơ lửng bên cạnh họ, tỏa ánh sáng huy hoàng rực rỡ, không chỉ không xung đột với lực lượng quang minh ở đây mà còn ẩn ẩn dung nhập vào đó.
Cơ Tuyết Oánh nhìn cảnh này mà không khỏi cảm thán trong lòng. 6 năm trước, khi lần đầu nàng gặp Lâm Duệ, sao có thể tưởng tượng nổi sẽ có ngày hôm nay chứ?
Cũng vào nháy mắt này, toàn bộ giáo đường đột nhiên rung động mãnh liệt. Hình chiếu ở mái vòm chiếu ra hình ảnh trên bầu trời Lạc Kinh, bọn họ trông thấy một con thanh lân cự long, dài đến cả vạn mét xuất hiện trong biển mây.
- Đây là?
Thiếu tư thiên Vạn Lôi Nguyên Quân ngẩng đầu lên, đầy kinh sợ nhìn về hướng đó:
- Là Bất Tử Long Tôn, hắn định làm gì?
Lúc này trong Quang Minh thánh giáo đã phế trừ chức phó giáo chủ, Vạn Lôi Nguyên Quân và Vạn Diễm Cư Sĩ đảm nhiệm chức vụ thiếu tư thiên.
Nàng rất nhanh đã biết mục đích của cự long kia, vị Long Tôn này bình tĩnh nhìn vào thần cung trên bầu trời của Lạc Kinh rồi thần rồng ầm ầm lao đến, xương cột sống đâm ra từng đoạn tầng mây, như thiên thạch cuốn theo lửa luyện ngục ầm ầm va chạm với thần cung.
Toàn bộ người trong thánh đường đương nhiên không thể phản ứng, chỉ sững sờ nhìn sừng rồng như trường đao cực lớn đụng vào đỉnh nhọn thần cung, phá rách trận pháp phòng ngự bên ngoài của thần cung, huyết dịch ám kim và thần văn động tĩnh lập tức như mưa rào tuôn xuống bên dưới.
Tinh Cảng cách Lạc Kinh chừng vạn dặm nhưng lúc này người trong thánh đường vẫn cảm nhận được sóng dĩ thái nguyên tố xung kích mãnh liệt. Thông qua hình ảnh, họ thấy bầu trời Lạc Kinh như nứt ra vô số nếp nhăn tím đen, đuôi rồng của Bất Tử Long Tôn quấn theo lửa luyện ngục ngang tàng hạ xuống, địa mạch của cả tòa đô thành tru tréo lên như sắp chết.
Tất cả vòng phòng hộ của Lạc Kinh đều trong nháy mắt vỡ vụn, như màn tường pha lê bị chùy lớn đập mạnh, nháy mắt bắn ra vô số mảnh hình thoi rơi xuống. Thanh lân cự long cũng bị những mảnh pha lê này cắt tạo thành vô số vết thương, huyết dịch ám kim và các mảnh cung điện tan tành như thiên thạch rơi xuống Lạc Kinh.
Sóng xung kích để cả hoàng cung như chìm xuống 3 trượng, tất cả kiến trúc hoàng cung trong nháy mắt bị đánh thành bột mịn. Lấy hoàng cung làm trung tâm, đường đi nhanh chóng vỡ vụn, gạch đá, bùn đất và sóng xung kích cuộn trào thành bụi mù tỏa ra xung quanh.
Trăm dặm xung quanh hoàng cung, toàn bộ võ giả cấp 4 trở xuống và người thường trong nháy mắt tử vong.
Nhưng cùng lúc đó, xung quanh thần cung có rất nhiều thần văn chân lý và động tĩnh sáng lên, làm cho thần cung đang lung lay sắp đổ ổn định lại. Đám thần văn này tỏa ánh sáng vàng sậm, bắt đầu tỏa ra khí tức của Căn mạnh mẽ.
Nhất là những thần văn động tĩnh, khi lực lượng mãnh liệt của Bất Tử Long Tôn va chạm đến thì không gian ngàn mét xung quanh đột nhiên ngưng kết lại, hỏa diễm bên ngoài long lân như bị rút ra, lơ lửng trên không, hóa thành ngàn vạn phù văn ám kim đâm ngược về hướng Bất Tử Long Tôn.
Nháy mắt này, gạch vỡ đá vụn của thần cung cũng trong nháy mắt cuốn ngược lên, đúc lại thành hàng rào thần văn, chống đỡ cự long xung kích.
- Quả không hổ là ngươi, Vũ Hữu Nguyên!
Thanh lân cự long vậy mà hô to thần danh, tên của Đông Vực Sâu. Thanh âm long hống chấn vụn vật chất trong mấy vạn dặm xung quanh. Hắn cười thảm khốc, long khu cuồn cuộn lại, bay lên bên trên:
- Nếu như không phải người nào đó cảnh báo, ta thật không ngờ tên rác rưởi nhà ngươi lại tu luyện khái niệm chân lý đến mức này, chỉ kém Chân Lý Thần Tọa một bước thôi!
Thần sắc của hắn đột nhiên trở nên dữ tợn, thanh âm như truyền ra từ cửu u luyện ngục:
- Chỉ cần Khương Huyền Chương ta còn một hơi thở, ngươi đừng hòng đặt chân vào được siêu hạn! 6000 năm nay ngươi cướp đoạt thần lực của ta, ngươi trấn áp thân thể tàn phế của ta 27000 năm, còn nuôi dưỡng, sinh sát hậu duệ của ta như loài chó lợn.
Thanh lân cự long đã bay vào tầng mây, hắn cúi đầu nhìn xuống thần cung, tiếng cười điên rồ khàn khàn, trào ra cả máu tươi ở cổ họng:
- Ngươi ngàn vạn lần không nên lại mưu tính mượn nhờ ngoại lực, mượn khái niệm chân lý đặt chân siêu hạn. Ở thời điểm này, đi quá nhanh, trèo quá cao sẽ trở thành mục tiêu công kích của các bên! Ngươi nhất định phải chết, Vũ Hữu Nguyên! Hôm nay ta nhất định dùng máu của ngươi rửa sạch khuất nhục 27000 năm, dùng xiềng xích và đinh dài ngày xưa ngươi trấn áp ta để ngươi vĩnh viễn kêu rên trong cửu u nghiệp hỏa!
Khi Bất Tử Long Tôn nói xong, thân rồng khổng lồ của hắn phun ra hỏa vân mấy ngàn dặm đổ ập xuống thần cung bên dưới.
Lúc này, từ trong thần cung truyền ra thanh âm uy nghiêm lạnh lùng của Đông Vực Sâu:
- Ngu xuẩn, đã sắp hóa điên rồi còn lảm nhảm! Ngươi giờ đến cùng là Bất Tử Long Tôn hay là Khương Huyền Chương?
Long trảo của Bất Tử Long Tôn lại va vào đỉnh nhọn thần cung, cả tòa thần cung bộc phát ra trăm triệu thần văn vàng sậm, triệt để bao phủ long khu vạn mét.
Thần văn động tĩnh tràn ngập thiên địa như sống lại, bện thành hai tầng lĩnh vực, không gian vũ trụ như ngưng kết lại thành một tàng hổ phách. Ở tầng ngoài, lửa luyện ngục đánh đến bị đóng băng thành bụi sáng nhỏ vụn, ở tầng bên trong thì lại sinh ra năng lượng vòng xoáy điên cuồng, áp súc lực bổ nhào xuống của Long Tôn lại thành một quả cầu vàng sậm nhỏ bé.
Sau đó không gian đột nhiên vỡ vụn, năng lượng bị áp súc đó bộc phát ra như núi lửa, điên cuồng chảy ngược hướng, với long khu mạnh mẽ của Bất Tử Long Tôn cũng không chịu nổi sức nén hằng tinh sụp đổ này, tức thì long lân rách nát, tuôn ra mảng lớn huyết tương.
Còn có vô số xiềng xích bạch kim nhô ra từ hư không, mỗi một sợi xiềng xích đều ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ và pháp môn động tĩnh.
- Thần lực!
Bất Tử Long Tôn giận đến trừng lớn mắt, mí mắt như muốn rách ra:
- Tên chết tiệt Vũ Hữu Nguyên nhà ngươi!
Đây là sức mạnh Đông Vực Sâu cướp được của hắn! Tên rác rưởi này lại vọng tưởng dùng khái niệm thần lực vây nhốt trấn áp hắn!
Long khu của Bất Tử Long Tôn uốn éo, xé rách xiềng xích lao đến thành mảnh vụn.
Nhưng vào lúc hắn giãy dụa, bên trên thần cung xuất hiện một ánh mắt đường kính lên đến cả ngàn dặm.
Lúc này, tất cả những người nhìn thấy ánh mắt này, trong đầu đều xuất hiện một ý nghĩ.
Đó là “chân lý chi đồng”, là đại biểu chân lý trong thế giới, đuổi sát “căn nguyên thiên nhãn”!
Đông Vực Sâu đứng trong con mắt, toàn bộ thần văn động tĩnh bị sụp đổ nhanh chóng dựng lại, hóa thành một mũi mâu toàn thân đen nhánh, lưu chuyển ánh sáng vàng sậm. Hắn vung mạnh ném ra trường mâu, thân mâu trong nháy mắt xé rách không gian, hóa thành vệt sáng đâm hướng Bất Tử Long Tôn.
Bất Tử Long Tôn rống giận phun ra lửa luyện ngục nhưng động tĩnh chi mâu đi vào biển lửa như vào trốn không người, mũi thương tinh chuẩn đâm vào nơi vảy ngược của Long Tôn. Khái niệm động để thân mâu không ngừng rung động, bộc phát ra lực lượng lôi đình vạn quân, khái niệm tĩnh thì làm thân thể và ý thức của Bất Tử Long Tôn bị ngưng đọng, không phản ứng kịp thời.
Một thân long lân của thanh lân cự long một lần nữa nổ tung, máu tươi tuôn rơi như thác tinh hà đổ xuống. Mảnh vỡ long lân mang theo lửa luyện ngục rơi thẳng xuống, long khu nguy nga như thiên thạch rơi rụng xuống phía bắc Lạc Kinh, thân thể tàn phế đó đánh ra vết nứt sâu mấy ngàn trượng, làm địa mạch không ngừng rung động, vô số sinh linh quanh đó mấy trăm dặm cũng bị lực xung kích làm thất khiếu chảy máu.
.....
Lúc này, trong Quang Minh Đại Giáo Đường, những người đang xem cảnh này từ xa sắc mặt trắng bệch. Đại đa trong bọn họ từng trải qua trận thần chiến đảo Hoàng Sơn nhưng hôm nay Bất Tử Long Tôn và Đông Vực Sâu giao tranh vẫn mang đến rung động cực lớn cho họ.
Nhất là trận thần chiến này bộc phát ở Lạc Kinh phồn hoa, dù cho đại đa đất Lạc Kinh thuộc về hoàng tộc, quyền quý nhưng vừa rồi ít nhất 500 nghìn người tử thương.
Cơ Tuyết Oánh hít sâu một hơi, lên tiếng cảnh cáo:
- Hồi tâm ngưng thần! Theo mệnh lệnh của Thần, lập tức dùng quang minh thánh lực bao phủ Lạc Kinh, tiếp ứng dân chúng trong thành tiến vào điểm lánh nạn.
Thần của nàng cũng chính là Lâm Hạo – giám quốc Đại Tống. Vị này trước đó mặc kệ thanh âm phản đối trong triều, dùng lượng lớn tiền tài bố trí các điểm lánh nạn mức SSS trong thành. Nhưng trận thần chiến nổ ra quá đột ngột, mà lực lượng đôi bên quá mạnh, nếu không có sức mạnh cấp Vực Sâu tiếp ứng, bách tính trong thành sợ là không lui vào được các điểm lánh nạn này.
Lúc này, ở phía sau nàng, “Tuyệt Vọng Nữ Thần” Lâm Hi nhướng mày lên, ánh mắt đầy châm chọc:
- Quả thật Thái Tổ Đại Tống đã ý thức mơ hồ, không duy trì được bản thân nữa.
Lời này của nàng chỉ có “Thống Khổ Nữ Thần” Lâm Y nghe được nhưng nàng này có chút không hứng thú lắm đáp lại:
- Chị, việc này liên quan gì đến chúng ta chứ?
U Ám Chi Chủ sở dĩ chọn Thái Tổ Đại Tống kế thừa sức mạnh Bất Tử Long Tôn là vì vị này có sức mạnh tương tự Bất Tử Long Tôn, có thể chống lại Bất Tử Long Tôn ô nhiễm trong một thời gian. Quả thật, Khương Huyền Chương đã chống đỡ được 3 năm, giờ còn dẫn đầu chúng Thần tấn công Đông Vực Sâu, U Ám Chi Chủ đã đạt được mục đích của mình.
Lâm Y chỉ nhớ chuyện Lâm Duệ dặn hai nàng, một là tận lực giảm bớt thương vong trong Lạc Kinh.
Lần tai nạn này rất khó tránh được, trừ khi là Đông Vực Sâu chọn lên cấp ở nơi khác, hoặc là đồng ý để bách tính trong Lạc Kinh sớm sơ tán rút lui. Nhưng Đông Vực Sâu sẽ không dễ dàng rời khỏi hang ổ mình kinh doanh đã lâu, cũng sẽ không hạ lệnh sơ tán, để tránh làm kinh động các bên.
Các vị Thần đã sống cả mấy chục nghìn năm như Đông Vực Sâu, lượng nhân tính còn lại rất ít, đã sớm không để tâm đến người phàm.
Anh trai của nàng đã từng thôi diễn, dù như nào cũng không thể hóa giải kiếp nạn này, mà nếu kéo càng lâu, bách tính tử thương càng nhiều mà thôi. Giờ bọn họ chỉ có thể làm hết sức mình, cố gắng cứu được càng nhiều người càng tốt.
Đây kỳ thực là lựa chọn vô cùng lãnh khốc, quyết đoán, chỉ có thể chọn lựa phương án tử vong ít nhất mà thôi!
Hai chị em nàng còn có một nhiệm vụ khác là tọa trấn Quang Minh Đại Giáo Đường, chờ Lâm Duệ trở về, sẵn sàng tham chiến Lạc Kinh.
Trong giáo đường ở Tinh Cảng này còn có 8 tòa Huy Hoàng Thánh Đàn, đây là căn cơ để Lâm Duệ tham gia trận thần chiến này.
Đáng tiếc, thánh đường này không ở trong Lạc Kinh, nếu không nhiệm vụ của các nàng dễ dàng hơn nhiều.
Lúc này, Lâm Hi như muốn nói gì đó nhưng rồi đột ngột đứng dậy, váy áo màu đỏ máu không gió tung bay. Nàng nắm chặt báng thương Chung Yên Tuyệt Tẫn, bông nhiêng đâm hướng hư không, ánh đỏ lướt xa vạn dặm, chém ra tầng tầng không gian.
Ánh đỏ của thương nháy mắt bao phủ thành Lạc Kinh, những nơi nó đi qua, thời gian và không gian tầng tầng vỡ vụn, đây là mức cao nhất của pháp tắc hủy diệt, chôn vùi thời không ngân quả, nhờ đó ngăn cách Lạc Kinh với chiến trường bên trên. Cả tòa Lạc Kinh giờ như được bao trong một thủy tinh cầu đỏ máu, toàn bộ dư âm thần chiến khi rơi chạm vào thủy tinh cầu này đều bị chấn nát thành mảnh vụn.
Mặt đất đang rung chuyển nhanh chóng ổn định lại, những cha mẹ đang ôm trẻ nhỏ chạy trốn giật mình nhìn lên mái vòm đỏ máu bên trên.
Đông Vực Sâu ở trong chân lý chi đồng cũng hiện ra vẻ kinh ngạc, thần văn động tĩnh của hắn lại bị tầng máu đó thôn phệ, vùng không gian này bị Chung Yên Tuyệt Tẫn cưỡng ép ngăn cách, chia thành hai bên cách biệt.
Vừa vung thương, Lâm Hi vừa nghĩ đến Lâm Duệ. Đối thủ của anh trai nàng là Thần Phù Thiên Tôn, một vị thực lực đến sát Thần Vương, không biết anh trai nàng có thành công hay không?