Vô Tình Va Phải Tổng Tài Trong Truyền Thuyết

Chương 10



"Vô Thường, đứng ngây ra đó làm gì? Vào đây."

 

Phía sau truyền đến một giọng nữ cao, vừa nghe đã có thể đoán ra được độ tuổi của chủ nhân. Cô quay đầu, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ tầm tuổi ngoài ba mươi, bộ đồ trên người trông vô cùng sang trọng, liếc mắt cũng có thể nhận ra người này chắc chắn là trưởng phòng bộ phận của cô.

 

Mập

"Dạ, em vào ngay đây."

 

Dưới áp lực của trưởng phòng cùng công việc mới, Vô Thường lập tức ném thân phận của tên nhóc đẹp trai kia ra sau đầu. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho một ngày học tập mới, chuẩn bị chịu đựng áp lực của công việc mới. Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn bị sự thật đánh cho không còn manh giáp. Cho dù cô có kinh nghiệm từng là thực tập sinh đi chăng nữa thì áp lực của một nhân viên chính thức trong công ty E vẫn có thể khiến cô sụp đổ.

 

Khối lượng công việc của cả một ngày đầu tiên này có thể bằng số việc cô phải làm mười ngày trong công ty cũ. Bảo sao công ty E có thể phát triển hùng mạnh, đãi ngộ của nhân viên cũng cao. Mọi việc đều có cái giá của nó.

 

Công việc áp lực đi đôi với kiến thức học được sẽ nhiều hơn. Cô không quá bài xích nó, ngược lại, còn có chút chờ mong ngày làm việc tiếp theo. Nếu như trở thành một nhân viên bình thường của công ty E, nhìn theo một góc độ nào đó, cô đã không còn là người bình thường trong thế giới tầm thường của cô nữa.

 

Hương [Mày nói mày chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, phỏng vấn qua điện thoại liền được nhận làm nhân viên chính thức? Bà quản lý cũ của mày uy tín đến đâu mà có thể lo lót cho mày công việc ở E?]

 

Vô Thường [Thì là do tao có năng lực, chị đấy thấy được nên mới giúp nói tốt cho tao.]

 

Hương [Năng lực của mày đến đâu tao không cần biết nhưng nhân viên chính thức ở E đều yêu cầu người trên năm năm kinh nghiệm, mày mới chỉ làm thực tập sinh có mấy tháng... không thấy cấn à?]

 

Vô Thường [Cho dù thật sự tao bị gài, vậy lý do gì để E gài tao? Chẳng lẽ E sẽ đánh đổi cả uy tín của một tập đoàn chỉ vì muốn gài tao à? Hơn nữa tao làm gì có gì có họ gài.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lời cô nói là sự thật, cô chỉ là một sinh viên vừa mới ra trường, chỉ vừa đi thực tập được vài tháng, mức lương bèo bọt, không có tài sản. Cho dù công ty E kia thật sự muốn gài cô, lừa cô gì đó thì việc cô được nhận làm trong E vẫn rất có lợi cho công việc sau này của cô. Suy đi nghĩ lại, cho dù đây có là một cái bẫy, thì cô vẫn là người được lợi.

 

Thanh [Mày nói lúc mày đứng ở thang máy, trưởng bộ phận vừa nhìn đã nhận ra mày đúng không? Còn gọi tên mày nữa.]

 

Vô Thường [Đúng vậy.]

 

Thanh [Rồi mày phỏng vấn trực tuyến, không có ảnh không có hồ sơ, làm sao cô ấy biết mày mà gọi?]

 

Vô Thường [...]

 

Nghĩ đi nghĩ lại, quả thật có quá nhiều uẩn khúc trong vấn đề này.

 

Liên Hoa nhìn cô rồi nở một nụ cười trang nhã, bình tĩnh nói: "Em tìm chị chỉ vì muốn hỏi câu này thôi à? Chị là người quen của Kim Giang, Kim Giang giới thiệu em cho chị, đương nhiên có gửi cả ảnh, chị nhìn ảnh của em, còn không nhận được ra em chắc."

 

Có đánh c.h.ế.t cô ta cũng sẽ không khai ảnh của cô được quản lý cấp cao ghim lên đầu trang nhóm nhân viên công ty đâu. Vị trí nổi bật như thế, không chỉ cô ta, toàn bộ nhân viên công ty từ tầng hầm đến tầng 31 đều có thể nhận ra cô từ xa.

 

Nhận được lời giải thích vô cùng có lý từ Liên Hoa, Vô Thường liền cúi đầu rời đi: "Dạ, xin lỗi vì đã làm phiền chị."

 

Ha ha, không phiền, không phiền, được dẫn dắt một tháng tiền thưởng cuối năm vô cùng hiểu chuyện, chính là phúc của cô ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com