Vô Tình Va Phải Tổng Tài Trong Truyền Thuyết

Chương 11



Chỗ bọn họ trước đây không phải chưa từng có tiền lệ nhân viên cấp cao gài người của mình vào công ty. Thế nhưng, những người đó đều vì thân phận của bản thân mà vô cùng hống hách, những người trưởng phòng bộ phận như cô ta đều vô cùng đau đầu. Đây là lần đầu tiên cô ta dẫn dắt người mới, may mắn lại dẫn đúng một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện. Vì điều này mà có vô số đồng nghiệp mỗi tối đều nhắn tin than thở với cô ta, còn mơ ước đoạt phần thưởng cuối năm này của cô.

 

Cô ta sao có thể từ bỏ phần thưởng tuyệt vời này, nhất quyết không chịu buông tay. Đám trưởng phòng bộ phận khác chỉ cần dám vươn móng ra, cô ta sẽ chặt đứt toàn bộ. Phần thưởng cuối năm lần này, chắc chắn là của cô ta.

 

Hôm nay, Vô Thường lại đi làm từ rất sớm, mặc dù khối lượng công việc trong một ngày đối với cô vô cùng nặng nhưng cô luôn cố gắng hoàn thành tốt. Hơn một tuần sau, Vô Thường mới có thể dần thích ứng với công việc, mặc dù khối lượng công việc vẫn đủ để xoay cô như chong chóng, có điều, đến cuối ngày, cô vẫn còn đủ năng lượng để giữ mình tươi tỉnh.

 

"Liên hoan, liên hoan thôi mọi người ơi."

 

Người vừa hét lên vui vẻ tên là Trần Hoan, anh ấy là nhân viên thuộc cùng bộ phận với cô nhưng đã làm ở đây được sáu năm rồi, năng lực vô cùng tốt. Bộ phận của cô mỗi tháng đều có một buổi tổng kết định kỳ, cả phòng sẽ họp lại với nhau để phê bình và khen thưởng những cá nhân trong bộ phận, sau đó lập bảng khen thưởng. Hôm nay, vừa vặn là ngày đó, cũng là lần đầu tiên Vô Thường được tham gia hoạt động kiểu này.

 

Trước đây khi làm ở công ty cũ, bộ phận cô làm không có thói quen này, toàn bộ những gì liên quan đến công việc đều được thực hiện trong công ty. Quan hệ của mọi người cũng không mấy thân thiết cho nên cũng chẳng có hoạt động liên hoan nào diễn ra vào mấy tháng cô làm thực tập sinh cả. Nói không mong đợi, là nói dối. Cô mới tới đây làm chưa đầy nửa tháng, chưa thể làm quen được hết mọi người trong phòng. Buổi liên hoan này, là một cơ hội tốt để cô giới thiệu chính mình.

 

Hơn ai hết, cô là người muốn hòa nhập với mọi người nhất. Cô muốn gắn bó với nơi này, làm một nhân viên bình thường, ở một nơi không hề tầm thường. Suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, đây là bước đi đầu tiên kéo cô ra xa khỏi kế hoạch vô thường mà cô theo đuổi cả một đoạn thời gian dài, cũng là thứ khiến cuộc đời bình đạm của cô bước vào giai đoạn đầy sóng gió mà cô không hề hay biết.

 

"Vô Thường, đã biết địa chỉ nhà hàng chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Dạ, chị Hoa có nói cho em rồi."

 

"Ừ, thế tối nay gặp nhé."

 

Vô Thường vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt mọi người, sau đó leo lên chiếc xe máy thân yêu của mình, trở về nhà. Cô không hề biết rằng, mọi nhất cử nhất động của cô, kể từ khi bước chân vào công ty đến tận bây giờ, vẫn luôn được một người tổng hợp thật kỹ, âm thầm gửi báo cáo lên cho cấp trên.

 

Tề Tiêu nhận được thông báo, nhìn đống kế hoạch vẫn chưa được xử lý trước mặt, hừ lạnh một tiếng.

 

"Tổng giám đốc, mười phút nữa là cuộc họp thường ban..."

 

"Hủy đi." Tề Tiêu tùy ý ném cây bút trên tay xuống bàn, chậm rãi đứng dậy.

Mập

 

Thư ký Nguyên đẩy kính mắt, ghi chú vào điện thoại: "Cuộc họp thường niên sẽ được rời đến bảy giờ sáng mai."

 

Anh làm trợ lý cho hắn thời gian không dài nhưng đủ để hiểu được ý định hiện tại của tổng giám đốc là gì.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com