Chỉ số thiện cảm tăng lên 80% giúp kéo dài tuổi thọ thêm 128 tháng, đến 90% lại tăng thêm 256 tháng.
Tính ra, chỉ cần không mắc bệnh hiểm nghèo gì, Thương Thời Thiên còn có thể sống thêm 42 năm nữa.
Sợi dây luôn căng thẳng trong lòng Vệ Dĩ Hàm cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút.
Cô hơi nghiêng đầu, nghe thấy Thương Thời Thiên đang nói chuyện với hệ thống:【Vậy có nghĩa là, tao có thể cùng Vệ Dĩ Hàm sống đến đầu bạc răng long rồi?】
Khóe miệng Vệ Dĩ Hàm cong lên.
"Đầu bạc răng long"—từ này, cô rất thích.
Nhưng giây tiếp theo, Thương Thời Thiên lại nói:【Khoan đã... Dì Tống đã hơn năm mươi tuổi mà vẫn như phụ nữ ba mươi, Vệ Dĩ Hàm lại thừa hưởng bộ gen ưu tú như vậy, đến sáu mươi chắc vẫn tóc đen mượt mà. Còn mẹ tao thì đã bắt đầu bạc tóc rồi. Nếu tao cũng bạc đầu từ tuổi đó, có phải quá sớm và già nua không?】
Vệ Dĩ Hàm: ...
Hệ thống: 【Qua năm mươi mới bạc tóc mà còn đòi gì nữa? Cô đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của những người mười mấy tuổi đã bạc tóc chưa?】
Thương Thời Thiên: "..."
Vừa lúc Tống Tích Huệ từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị ra ngoài.
Vệ Dĩ Hàm gọi lại: "Mẹ, mẹ lại đi dưỡng tóc à?"
Tống Tích Huệ: ?
Mắc gì tự dưng hỏi chuyện vô duyên vậy?
Bà đáp: "Ừ, mấy hôm nữa mẹ về lại rồi, hẹn mấy chị em bạn già đi tụ họp."
"Vậy mẹ đi đường cẩn thận."
Thương Thời Thiên cũng vẫy tay: "Tạm biệt dì Tống."
Tống Tích Huệ thấy con gái có vẻ lạ lạ, nhưng nhìn Thương Thời Thiên thì lại chẳng thấy gì bất thường.
Bà ra khỏi nhà.
Thương Thời Thiên ngẩng đầu hỏi Vệ Dĩ Hàm: "Mẹ em cần phải dưỡng tóc thật à?"
Vệ Dĩ Hàm mặt không biến sắc đáp: "Đến một độ tuổi nào đó thì con người sẽ lão hóa tự nhiên. Mẹ chị trông không già là vì chăm sóc tốt thôi."
Thương Thời Thiên "ồ" một tiếng, ánh mắt vô thức lướt qua mái tóc đen dày mượt của cô, rồi lại thu về.
Vệ Dĩ Hàm nói tiếp: "Yên tâm đi. Đã hứa cùng nhau bạc đầu thì chị sẽ không đi hấp dầu trước đâu."
Đó là một trò đùa cũ, nhưng với Thương Thời Thiên—người dễ cười—vẫn bị chọc cười khúc khích.
Vệ Dĩ Hàm không hiểu sao cô lại buồn cười: "Buồn cười lắm sao?"
Thương Thời Thiên: "Hahahaha..."
Vệ Dĩ Hàm bị tiếng cười của cô làm cho cũng bật cười theo.
Thương Thời Thiên dần dần dừng cười, vòng tay qua eo Vệ Dĩ Hàm, ghì chặt lấy cô, chôn mặt vào vai cô.
"Vệ Dĩ Hàm, cảm ơn chị."
Vệ Dĩ Hàm ngẩn người, đưa tay ôm lại.
"Sao tự dưng lại cảm ơn? Cảm ơn gì cơ?"
"Cảm ơn chị đã yêu em."
Ánh mắt Vệ Dĩ Hàm dịu lại, khóe miệng mỉm cười: "Nếu yêu em mà cần được cảm ơn thì chị cũng nên cảm ơn em đã yêu chị, đúng không?"
Thương Thời Thiên: "Không giống đâu..."
Có lẽ Vệ Dĩ Hàm sẽ không bao giờ biết, những gì cô ấy làm cho cô không chỉ giúp cô được tái sinh, mà còn chữa lành nỗi đau trong lòng gia đình cô, những người đã sống trong đau buồn suốt 8 năm sau khi cô mất.
Cuộc đời này, có vẻ đã trọn vẹn hơn rất nhiều.
"Không có gì là không giống." Vệ Dĩ Hàm đáp.
Hai người đang ngọt ngào tình tứ thì bị tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên làm gián đoạn.
Vệ Dĩ Hàm định từ chối nghe, nhưng nhìn thấy tên người gọi thì vỗ vai Thương Thời Thiên: "Chị ra nghe điện thoại một chút."
Thương Thời Thiên buông cô ra.
Vệ Dĩ Hàm bước ra ngoài: "Là tôi đây."
Thương gia.
Thương Thời Hành đang đeo tai nghe bluetooth.
Vừa lướt tin tức, cô vừa hỏi: "Vệ Dĩ Hạo tự sát rồi à?"
"Ừ."
"Có ảnh hưởng gì đến Tiểu Thiên không?"
"Ảnh hưởng không lớn."
Thương Thời Hành thấy lòng trĩu xuống: "Là kế hoạch thất bại sao?"
"Không, kế hoạch thành công rồi."
Thương Thời Hành: ...
Cô day trán, cố nén cơn giận vì bị trêu: "Không phải cô nói là ảnh hưởng không lớn sao?"
"Ý tôi là, Vệ Dĩ Hạo dù sống hay chết cũng không còn ảnh hưởng gì đến Thương Thời Thiên nữa. Chỉ cần hắn thừa nhận việc mình đã làm, nhận lấy trừng phạt xứng đáng, thì kế hoạch của chúng ta xem như thành công."
Cô nghĩ, mặc dù Vệ Dĩ Hạo được cứu sống, nhưng kết cục có lẽ vẫn giống như trong phiên ngoại.
Khóe mắt Thương Thời Hành đỏ hoe.
"Vậy nghĩa là... không chỉ còn hai năm nữa đúng không?"
Khuôn mặt Vệ Dĩ Hàm nở nụ cười: "Ừ. Chúng ta đều có cơ hội, được nhìn thấy dáng vẻ cô ấy khi bạc tóc."
Thương Thời Hành cắn môi dưới, kìm nước mắt lại, chuyển chủ đề: "Chỉ khiến Vệ Dĩ Hạo thân bại danh liệt là chưa đủ, hình phạt của hắn chỉ mới bắt đầu."
"Hiện tại chưa phải lúc. Hắn vừa tự sát, đang là thời điểm dễ nhận được sự cảm thông nhất. Nếu giờ công kích hắn, chỉ càng khiến fan của hắn ra sức tẩy trắng."
"..."
Sau khi cúp máy, Thương Thời Hành gọi hỏi bác sĩ quen.
Cô biết được rằng tuy Vệ Dĩ Hạo không nguy hiểm tính mạng, nhưng do xuất hiện tình trạng ức chế hô hấp lần hai, tổn thương não, từ giờ về sau hắn sẽ sống trong cảnh suy giảm trí tuệ, đau đầu, phản ứng chậm chạp, yếu cơ.
Và trong những lúc còn tỉnh táo, hắn luôn miệng lặp lại: "Thương Thời Thiên đã trở về..."
Thương Thời Hành lập tức cho người theo dõi sát sao dư luận.
Đồng thời, xét đến việc fan cực đoan của Vệ Dĩ Hạo có thể làm ra chuyện quá khích, để đảm bảo an toàn, cô sẽ cố gắng giữ cho Thương Thời Thiên không bị kéo vào mớ hỗn loạn này.
【Tít——】
Thình lình, thương thời gian nghe thấy hệ thống phát ra âm thanh lạ lùng.
Giống như một chiếc máy tính sau khi ngủ đông quá lâu, bất chợt khởi động lại và phát ra tiếng "tít" đầu tiên.
【Tiểu Hắc Thống Tử, mày sao vậy?】
Hệ thống: 【Ừm, hệ thống này làm nghề đã nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy chỉ số thiện cảm có thể vượt quá 90%.】
Thương Thời Thiên hỏi: 【Có phần thưởng không?】
Hệ thống: 【Ký chủ đang nghĩ gì vậy? Mới chỉ đạt 90%, vẫn cần tiếp tục cố gắng.】
【Tao thấy 90% cũng mãn nguyện rồi.】
Hệ thống: 【Ký chủ có biết câu chuyện "Rùa và Thỏ" không?】
【Mày muốn nói gì?】
【Theo thời gian, hai người từng yêu nhau đến mấy, trong cuộc sống cũng dần dần tiêu hao hết tình cảm. Nếu ký chủ hài lòng với hiện tại, nghĩ rằng dù sao cũng còn mấy chục năm nữa, thì có lẽ mãi mãi cũng không đạt được 100%.】
Thương Thời Thiên trầm ngâm: 【Nếu sau này Vệ Dĩ Hàm không còn yêu tao nữa, vậy thì chỉ số năng lượng có bị trừ không?】
Hệ thống: 【Không đâu. Những dấu vết từng yêu nhau sẽ không bị xóa bỏ.】
Thương Thời Thiên thở phào: 【Vậy là được rồi. Dù sau này cô ấy không yêu tao nữa, tao cũng sẽ không oán trách cô ấy.】
Hệ thống bổ sung: 【Nhưng con số 100% mãi mãi không thể đạt được, sẽ khiến người ta day dứt cả đời.】
Thương Thời Thiên: ......
Cái hệ thống lãng mạn văn thơ này, thật khiến người ta không quen nổi!
Cô đổi đề tài: 【Sao hôm nay mày không ngủ đông nữa?】
Hệ thống: 【Hệ thống này hiện tại năng lượng dồi dào, mạnh mẽ đáng sợ luôn!】
【Có đó không? Khôi phục lại thân phận thật của tao đi?】
Hệ thống kêu lên: 【Ái chà, sao năng lượng lại tiêu hao nhanh vậy trời?】
Thương Thời Thiên: ?
Này, đừng có đánh trống lảng chứ.
Một lát sau, hệ thống lại lên tiếng: 【Hệ thống này đã kiểm tra rồi, phát hiện là năng lượng bị rò rỉ... Bảo sao mỗi lần tôi online lại tốn năng lượng đến thế.】
【Bị rò nhiều không?】 Thương Thời Thiên không ngờ nó không đánh trống lảng nữa.
Hệ thống: 【Không ảnh hưởng lắm. Được rồi, hệ thống đã vá lỗi bug xong.】
Thương thời gian: "Bug gì vậy?"
Hệ thống: 【Giải thích theo cách ký chủ hiểu được thì là —— WiFi bị xài chùa.】
Thương Thời Thiên: "Đáng ghét, có người xài trộm cả băng thông à."
Hệ thống: 【Chính là vậy đó o( ̄ヘ ̄o#), đừng để hệ thống này tra được là ai, nếu không thì, hừ hừ!】
...
Kết thúc cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt với hệ thống, Thương Thời Thiên mới nhận ra có một ánh mắt đang dán chặt lên mình.
Cô quay đầu lại thì thấy Vệ Dĩ Hàm đang đứng đó sau khi gọi điện xong.
Vệ Dĩ Hàm khoanh tay, nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt có phần nghiêm trọng.
Thương Thời Thiên hỏi: "Có chuyện gì khó giải quyết à?"
Vệ Dĩ Hàm hoàn hồn, bước đến bên cô, hỏi: "Vừa nãy em đang ngẩn người sao?"
Thương Thời Thiên biết cô đang nói về trạng thái không biểu cảm, không động đậy của mình trong lúc trò chuyện với hệ thống.
Trạng thái ấy đúng là trông như đang ngẩn người.
"Ừ, đúng rồi." Thương Thời Thiên cười gượng.
Vệ Dĩ Hàm không hỏi thêm.
Nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác bất an.
Phần đầu cuộc nói chuyện giữa Thương Thời Thiên và hệ thống, cô vẫn còn nghe được.
Nhưng từ khi hệ thống nói đã vá xong lỗi, bên tai cô liền trở nên im lặng.
Mà nhìn phản ứng của Thương Thời Thiên —— cô ấy vẫn còn đang ngẩn người.
Hiển nhiên là cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp diễn.
Chỉ là cô không còn nghe được nữa.
Vệ Dĩ Hàm không chắc hệ thống có phát hiện ra rằng chính bug đó đã khiến cô có thể nghe được cuộc đối thoại với Thương Thời Thiên hay không.
Nhưng nhìn phản ứng của Thương Thời Thiên thì có vẻ chưa bị phát hiện.
...
Sự việc vượt khỏi tầm kiểm soát khiến Vệ Dĩ Hàm thấy bực bội.
Một mặt cô tự an ủi ——
Đã biết rằng thời hạn sống thêm của Thương Thời Thiên sẽ không bị giảm dù chỉ số thiện cảm có thay đổi, thì việc có nghe được cuộc trò chuyện kia hay không cũng không còn quan trọng.
Nhưng mặt khác, lại có một sự bất an len lỏi ——
Chỉ số thiện cảm chưa đạt 100% khiến cô cứ thấy như có điều gì đó chưa hoàn thành, đầy lo lắng.
Cứ giằng co trong lòng như vậy một lúc, cho đến khi Thương Thời Thiên ghé sát vào nhìn cô đầy tò mò.
Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Sao thế?"
Thương Thời Thiên nói: "Gần đây chị bận quá, hay là mình hủy kế hoạch đi dạo phố đi?"
Vệ Dĩ Hàm dù bận, nhưng đôi khi cô cũng muốn cùng Thương Thời Thiên làm những chuyện mà cặp đôi bình thường hay làm.
Ví dụ như... đi dạo phố.
Quần áo của thương thời gian, một nửa là do Bồ Phỉ Phỉ chọn, một nửa là sau khi về Thương gia được người trong nhà mua cho.
Ngay cả lễ phục cao cấp cũng là do nhà thiết kế lên ý tưởng.
Nói cách khác, bao lâu ở bên nhau như vậy, Vệ Dĩ Hàm vẫn chưa từng tự tay chọn cho Thương Thời Thiên một món đồ nào.
Biết đâu bí quyết để chỉ số thiện cảm tăng lên chính là nằm ở những chi tiết nhỏ nhặt này?
Vì thế, kế hoạch đi dạo phố được quyết định.
Vệ Dĩ Hàm mím môi: "Không hủy."
Nói xong, trong lòng cô chợt trở nên sáng rõ.
Không nghe được đối thoại, không rõ chỉ số thiện cảm cũng không sao.
Cô chỉ cần dốc toàn tâm toàn lực yêu thương Thương Thời Thiên, nhất định một ngày nào đó sẽ đạt 100%.
Thương Thời Thiên không biết trong lòng cô nghĩ gì, nói: "Vậy thời gian cũng đến rồi, mình đi thôi."
Cả hai thay đồ thường ngày, đeo khẩu trang và rời khỏi nhà.
Vừa đến trung tâm thương mại IFC, chưa được bao lâu đã bị vài tiểu thư nhà giàu đang nghỉ làm nhận ra.
Nhưng trong mắt họ, Vệ Dĩ Hàm bây giờ là kiểu người máu lạnh vô tình, nên chẳng ai dám lại gần, chỉ lặng lẽ chia sẻ tin đồn trong group nhỏ.
Hành động của họ không qua được mắt vệ sĩ.
"Vệ tổng, có người chụp ảnh."
Vệ Dĩ Hàm nói: "Không cần để ý."
Đi ngang qua một tiệm trang sức, Thương Thời Thiên chợt nhớ đến nhẫn cưới của họ, theo bản năng dừng lại.
Vệ Dĩ Hàm nắm tay cô, rõ ràng cảm nhận được các ngón tay đang trống rỗng.
"Muốn vào xem thử không?" Vệ Dĩ Hàm hỏi.
Thương Thời Thiên nói: "Xem thử đi."
Hai người bước vào, nhân viên bán hàng nhiệt tình và đúng mực hỏi có muốn chọn nhẫn đôi không.
Vệ Dĩ Hàm nhìn sang Thương Thời Thiên.
Vì người không thích đeo trang sức là Thương Thời Thiên, nên việc có mua hay không vẫn phải tôn trọng ý kiến cô.
"Ừm!" Thương Thời Thiên gật đầu.
Nhân viên nhanh chóng mang hết các mẫu nhẫn đôi ra.
Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Khi em chơi cờ, đeo vậy có bất tiện không?"
"Em có thể đeo tay trái, và em sẽ giữ gìn cẩn thận, không để bị mất nữa."
————————
Não cờ vây - Thương Tứ: Tuyệt quá, mình có thể đánh cờ đến khi nghỉ hưu.
Não luyến ái - Thương Tứ: Tuyệt quá, mình có thể cùng Vệ Dĩ Hàm sống đến đầu bạc răng long.
Vệ tổng: Không thể cùng đi hấp tóc sao?