Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 111: Nhẫn cưới



Thương Thời Thiên và Vệ Dĩ Hàm chọn một cặp nhẫn được chế tác từ vàng và bạch kim.

Chiếc nhẫn có đính kim cương, mỗi chiếc trị giá 450 nghìn tệ.

Nhưng đó là chiếc của Thương Thời Thiên.

Chiếc của Vệ Dĩ Hàm đính nhiều kim cương hơn một chút, giá 500 nghìn tệ.

Thương Thời Thiên ban đầu chỉ định chọn một cặp nhẫn đôi đẹp là được, nhưng Vệ Dĩ Hàm lại cực kỳ coi trọng những vật mang tính biểu tượng như vậy, suýt nữa chọn luôn theo tiêu chuẩn nhẫn cưới.

Nói đến nhẫn cưới, cô nhớ nhẫn cưới trước đây của họ cũng không đắt đến vậy.

Đó là do hai người cùng chọn, đều dưới mười vạn tệ.

Nhưng nếu tính cả bông tai, dây chuyền, vòng tay, vòng cổ... cả bộ cũng khoảng ba triệu tệ.

So với những gia đình hào môn thường bỏ ra hàng trăm triệu để tổ chức hôn lễ, trang sức của họ không được coi là xa xỉ.

Nhưng đó là đám cưới của giới hào môn.

Tình huống của Thương gia đặc thù, nếu dám chi hàng trăm triệu cho hôn lễ thì hôm đó đã bị mời đi uống trà rồi.

Vì thế, ngoại trừ nhẫn là do tự mua, tất cả các món trang sức khác đều tuyên bố ra ngoài là quà cưới của bà nội, dì, bác... trong Thương gia tặng cho Thương Thời Thiên.

Còn bộ trang sức đắt tiền hơn của Vệ Dĩ Hàm, đương nhiên là do Vệ gia chuẩn bị.

...

Vì nhẫn cần làm theo kích cỡ riêng nên không thể đeo ngay tại chỗ.

Vệ Dĩ Hàm lại kéo Thương Thời Thiên chọn thêm một cặp nữa.

Thương Thời Thiên nói: "Tuy em đeo được trang sức, nhưng nhiều vậy không phải hơi quá sao?"

"Trang sức không bao giờ là thừa. Có loại đeo thường ngày, có loại dùng khi dự sự kiện, có loại dành riêng cho yến tiệc..." Vệ Dĩ Hàm bản thân có hơn hai mươi bộ trang sức không trùng nhau.

Nhưng nghĩ đến Thương Thời Thiên theo phong cách tối giản, cô đành nuốt lời lại.

Thương Thời Thiên cười cười: "Vậy chọn một cặp nhẫn đôi bình thường đi, còn cặp đặt trước thì để dành cho sự kiện."

Nhẫn đeo thường ngày không cần quá đắt, lỡ làm mất cũng không tiếc.

Nhân viên bán hàng cười giới thiệu vài mẫu, rẻ nhất lại chính là một mẫu trong bộ nhẫn cưới với chất liệu bình thường, thiết kế đơn giản, giá chỉ hơn mười nghìn tệ.

Thương Thời Thiên: ?

Cô quay sang Vệ Dĩ Hàm nói: "Hay là mình cưới đi, nhẫn cưới không có mấy thiết kế cầu kỳ."

Vệ Dĩ Hàm: ...

Nhân viên bán hàng: ?

Đây là... cầu hôn sao?

Nhân viên nói: "Nhẫn cưới cũng không nhất thiết phải kết hôn mới—"

Còn chưa nói hết, Vệ Dĩ Hàm đã gật đầu: "Được."

Nhân viên đành nuốt lời lại.

Có lẽ đây là kiểu tình thú của các cặp đôi trẻ? Mình đâu cần nhiều chuyện.

Lần này Thương Thời Thiên chọn nhẫn đôi bình thường, cộng cả phí chế tác, một cặp chỉ khoảng ba vạn tệ.

Không có thiết kế tinh xảo, không đính kim cương hay trang sức, chỉ là một vòng tròn đơn giản.

Thương Thời Thiên đeo luôn lên ngón áp út tay trái tại chỗ.

Nhân viên lại lấy ra nhẫn đính hôn thuộc bộ sưu tập nhẫn cưới, hỏi: "Hai vị là cưới luôn ạ? Có cần nhẫn đính hôn không? Bên tôi còn nhẫn đính hôn..."

Vệ Dĩ Hàm: "Chuẩn bị trước cũng không thừa, mua."

Thương Thời Thiên: ?

Nhẫn đính hôn đắt gấp năm lần nhẫn cưới.

Nhưng Vệ Dĩ Hàm có tiền, đã muốn mua thì Thương Thời Thiên cũng không ngăn cản.

Lâu nay tay cô vốn không đeo gì, nay bỗng đeo thêm chiếc nhẫn, Thương Thời Thiên hơi không quen, cứ vô thức xoay xoay, hoặc xòe rồi nắm tay lại, chơi với chiếc nhẫn mãi không chán.

"Đáng tiếc là nhẫn cưới năm xưa không còn." Thương Thời Thiên buột miệng nói.

Vệ Dĩ Hàm mím môi, lát sau hỏi: "Em thích cặp nhẫn cũ à?"

Thương Thời Thiên bỗng nhớ lại lời Tạ Mi từng nói, rằng nhẫn cưới của họ đã bị ném xuống biển.

Sau đó Thương Tiểu Ngũ còn bảo chưa từng thấy nhẫn của cô, chứng tỏ khi đó chỉ có nhẫn của Vệ Dĩ Hàm bị vứt.

Nếu cô thừa nhận chuyện đó, chẳng khác nào khơi lại vết thương của Vệ Dĩ Hàm.

Nên cô đáp: "Nếu cặp nhẫn ấy còn, thì mình đã tiết kiệm được khoản mua nhẫn mới... chỉ vậy thôi."

Vệ Dĩ Hàm: ...

Thương Thời Thiên bỗng dừng lại, quay sang nói với cô: "Em thay mặt người nhà xin lỗi chị. Chiếc nhẫn đó là của chị, họ không nên và cũng không có quyền xử lý thay chị."

Nụ cười của Vệ Dĩ Hàm nhạt đi một chút: "Em biết những chuyện đó từ đâu?"

Cô nghĩ ngợi rồi hiểu ra: "Là Tạ Mi nói với em."

Thương Thời Thiên không muốn liên lụy Tạ Mi, bèn đáp: "Lúc về nhà, em tìm nhẫn không thấy, nên hỏi Thương Tiểu Ngũ."

Vệ Dĩ Hàm cũng không kiểm chứng thật giả – bởi với cô, chuyện đó giờ đã không còn quan trọng nữa.

...

Khi trở về Thiên Hào Cảnh Uyển, cô lấy ra một chiếc hộp quà hơi cũ đưa cho Thương Thời Thiên.

Thương Thời Thiên linh cảm trong đó chắc chắn có liên quan đến nhẫn cưới.

Mở ra xem, quả nhiên là chiếc nhẫn cưới năm xưa của cô.

Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Thương Thời Thiên, Vệ Dĩ Hàm nói: "Sau lễ kỷ niệm ngày thành lập, em phải vội vàng đi thi đấu nên đã tháo nhẫn để cùng cất với bộ cờ vây rồi vội vã rời đi."

Thương Thời Thiên lúc đó yên tâm như vậy là bởi vì đồ đạc như thế sẽ có người Thương gia thu dọn giúp và mang về.

Nhưng đêm hôm đó, vốn dĩ Vệ Dĩ Hàm định quay lại Thương gia nên tiện tay cất luôn chiếc nhẫn.

Sau này Thương Thời Thiên xảy ra chuyện, không ai còn tâm trí quan tâm đến những thứ đó, vì vậy chiếc nhẫn được Vệ Dĩ Hàm giữ lại.

Thương Thời Thiên thở dài: "Chiếc nhẫn của chị mất rồi, chỉ còn lại cái của em, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

"Em nói cái gì không có ý nghĩa? Bây giờ em quay lại rồi, nó cũng nên trở về với chủ nhân của nó."

Vệ Dĩ Hàm vừa nói vừa cầm lấy chiếc nhẫn cưới cũ kỹ đó, hỏi cô: "Nữ sĩ Thương Thời Thiên, em có nguyện ý kết hôn lại với chị một lần nữa không?"

Thương Thời Thiên gật đầu lia lịa: "Nguyện ý, nguyện ý."

Vệ Dĩ Hàm cười: "Không thấy lễ nghi này quá đơn giản, không đủ lãng mạn sao?"

"Em thích lễ nghi đơn giản. Còn lãng mạn... có chị ở bên, mỗi ngày đều là lãng mạn rồi?"

Vệ Dĩ Hàm không biết cô học mấy câu thoại ngôn tình sến súa này từ đâu ra, bật cười.

Tuy đơn giản, nhưng lại thấy mãn nguyện.

Thương Thời Thiên lại nói: "Nếu chúng ta tái hôn thì không cần tổ chức hôn lễ nữa nhỉ? Cưới hai lần, ít nhất cũng phải có một lần là vì chính mình."

Đã là cưới vì bản thân thì nên theo ý nguyện của họ, cứ thoải mái là được.

Hơn nữa, xét theo thân phận hiện tại, cô vẫn là em vợ của Vệ Dĩ Hàm.

Nếu họ tổ chức đám cưới rình rang, chắc chắn sẽ khiến Vệ Dĩ Hàm bị dị nghị.

Hơn nữa, cô là vợ hiện tại của Vệ Dĩ Hàm, đồng thời lại là vợ cũ đã qua đời của cô ấy.

Ha, cảm giác này thật kỳ lạ.

Vệ Dĩ Hàm không biết trong đầu cô đang tưởng tượng gì, chỉ nói: "Được."

Cô cũng không muốn tổ chức hôn lễ linh đình nữa.

Không phải vì sợ lời ra tiếng vào, mà là cô không muốn Thương Thời Thiên tiếp tục bị đẩy ra trước ánh đèn sân khấu.

"Ngôi sao mới của giới cờ vây" và "vợ của Vệ Dĩ Hàm" là hai thân phận mang đến hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau.

Với thân phận đầu tiên, Thương Thời Thiên có thể tỏa sáng trong sự nghiệp cô yêu thích.

Người khác sẽ nhìn thấy thực lực và sức hút của cô.

Còn với thân phận thứ hai, cô mãi mãi bị ràng buộc bởi cái tên Vệ Dĩ Hàm.

Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Vệ Dĩ Hàm, còn cô chỉ là cái bóng phía sau.

Thương Thời Thiên chợt nhớ ra điều gì, hỏi: "Cầu hôn không phải là phải dùng nhẫn đính hôn à? Hay là chị cầu hôn lại một lần nữa đi?"

Vệ Dĩ Hàm: ?

Tuy rằng nghi thức có hơi đơn giản, cũng có phần tùy tiện, nhưng cũng không thể coi như trò đùa chứ?

Cô còn định sau này tổ chức một buổi cầu hôn trang trọng hơn, xem có tăng được độ ngọt ngào không.

Thương Thời Thiên lại tưởng tượng lung tung: "Để em cầu hôn cũng được. Mỗi người một lần, như vậy công bằng hơn."

Vệ Dĩ Hàm buồn cười mà tức: "Em nghĩ cầu hôn là gì, càng nhiều càng tốt chắc?"

...

Dù màn cầu hôn hơi vội vàng, không có trang trí, cũng không có dạo đầu, nhưng cả hai đều rất nghiêm túc.

Nếu không vì vấn đề hộ khẩu của Thương Thời Thiên vẫn chưa hoàn tất, chưa thể đăng ký kết hôn, e là hôm sau họ đã đi lấy giấy chứng nhận rồi.

Mà việc tái hôn với họ cũng chẳng thay đổi gì cuộc sống thường ngày.

Trước đây thế nào, sau này vẫn như vậy.

Chỉ có một thay đổi nhỏ là Thương Thời Thiên vốn không đeo trang sức, giờ lại dần quen với chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái.

Khi Thương Thời Thiên về Thương gia, ngay cả Thương Dữ Phượng mắt mờ nặng cũng lập tức nhận ra sự thay đổi trên tay cô.

"Thương Kỳ, Thương lão Lục, cái nhẫn của chị là sao thế? Sao lại đeo ở vị trí đó?"

Thương Tiểu Ngũ thấy bà cụ ở đó, đành phải đổi cách xưng hô.

Thương Thời Thiên thản nhiên đưa cả bàn tay ra, khoe chiếc nhẫn: "Là nhẫn đôi, đương nhiên đeo ở ngón này rồi."

Thương Tiểu Ngũ tất nhiên biết, chỉ là muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, sao tự dưng lại thấy Thương Thời Thiên và Vệ Dĩ Hàm đeo nhẫn đôi?

Nói là họ là người yêu?

Cũng đúng.

Thậm chí họ từng là vợ vợ hợp pháp.

Nhưng trước kia cũng đâu thấy Thương Thời Thiên ngày nào cũng đeo nhẫn?

Khi Thương Thời Hành trở về, Thương Tiểu Ngũ lập tức đem quả dưa lớn này kể cho chị gái.

Ánh mắt Thương Thời Hành dừng lại trên tay em gái, im lặng.

Thương Thời Thiên vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, định thuyết phục chị gái, sau đó nhờ chị đi nói chuyện với mẹ và mẹ hai.

Không ngờ chị cô chẳng hỏi gì cả!

Có lẽ vì thấy cháu gái cả không nói gì nên Thương Dữ Phượng cũng không lên tiếng.

Thương Thời Thiên gãi đầu, đột nhiên không đoán được thái độ của người nhà.

Hơn 10 giờ tối, khi Thương Thời Thiên chuẩn bị ngủ, cửa phòng bị gõ.

Mở ra, thấy là chị gái cô — đúng là "cuối cùng cũng đến rồi".

Nhưng ngoài dự đoán, Thương Thời Hành không quan tâm đến việc em gái có định tái hôn với Vệ Dĩ Hàm không mà chỉ lấy ra một chiếc hộp: "Đây là đồ của Vệ Dĩ Hàm, em mang trả cô ấy giúp chị."

Thương Thời Thiên thấy là một chiếc nhẫn, ngạc nhiên: "Không phải bị ném xuống biển rồi sao?"

Thương Thời Hành thần sắc khó hiểu: "Cô ấy nói thế à?"

Thương Thời Thiên thấy chị hiểu lầm, vội nói: "Không phải Vệ Dĩ Hàm nói."

Thương Thời Hành khoát tay, cũng không muốn nhớ lại chuyện 8 năm trước, chỉ nói: "Lúc đó trong lòng bọn chị có oán trách Vệ Dĩ Hàm, chỉ mong hủy hết mọi vật chứng minh quan hệ của hai đứa, nên chị bảo cô ấy trả lại toàn bộ đồ liên quan đến em.

Trong số đồ cô ấy trả, có cả chiếc nhẫn này."

"Ban đầu chị định xử lý luôn, nhưng sau lại nghĩ, chiếc nhẫn này không phải của em, mà là của cô ấy — là thứ cô ấy bỏ tiền thật ra mua, chúng ta vứt đi thì cũng không đúng. Vậy nên chị chỉ ném cái hộp đi thôi."

Thương Thời Thiên ngại ngùng hỏi: "Chị không trả lại chiếc nhẫn cho cô ấy à?"

Thương Thời Hành nói: "Ban đầu định trả rồi, nhưng... trên này có chữ của em khắc, chị lại không nỡ."

Thương Thời Thiên nhìn mặt trong chiếc nhẫn, quả nhiên thấy ký hiệu chữ "X".

Nếu cô nhớ không nhầm, đó là được khắc vào đêm trước ngày cưới.

Vì nhẫn cưới của họ giống nhau, để cùng một chỗ chờ đến lễ cưới mới trao cho nhau.

Cô sợ lẫn lộn, nên đã khắc chữ "X" vào chiếc nhẫn của Vệ Dĩ Hàm, tượng trưng cho chữ "Hàm".

— Nếu hỏi tại sao không khắc lên nhẫn của mình?

Thì bởi chữ "X" trong tên của Vệ Dĩ Hàm dễ khắc nhất, còn chữ "S" và "Q" trong tên cô thì quá khó, rất thử thách tay nghề.

Tất nhiên, chuyện này cô đã bàn với Vệ Dĩ Hàm.

Cô ấy cũng không để ý.

Ngược lại, Thương Thời Hành từng thấy em gái nửa đêm không ngủ, cúi đầu ngồi mài khắc nhẫn, nghĩ là em mình đang thể hiện tình yêu và hy vọng đầy trân trọng.

Sau đó mỗi lần nhìn thấy chiếc nhẫn, cô lại nhớ đến hình ảnh ấy.

Cô đoán trong nhẫn của Thương Thời Thiên cũng có ký hiệu tương tự.

Thương Thời Thiên: ...

Không hề có.

Cô xấu hổ muốn độn thổ.

—————————————

Chị cả: Hóa ra chỉ có mình chị nghĩ quá nhiều? Hai người đương sự các em?

Thương Tứ: (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)

Vệ tổng: ...