Ngày 21 tháng 12, Đông chí.
Cùng với việc công bố quán quân cá nhân và đồng đội, giải vô địch cờ vây nghiệp dư toàn quốc cũng chính thức khép lại.
Chiến thắng của "Thương Thời Dữ" nằm trong dự đoán của mọi người.
Dù sao thì ba tháng trước, trận đấu giữa cô và Tân Hào đã tạo nên chấn động lớn trong giới cờ vây, như một hòn đá ném xuống mặt hồ yên ả, làm dấy lên ngàn con sóng.
Thậm chí, người ngoài giới cũng bàn tán không ngớt — một trong những kỳ thủ đỉnh cao đại diện cho trình độ cao nhất của giới cờ vây lại bị đánh bại bởi một kỳ thủ chỉ mới nghiệp dư nhất đẳng, đúng là kịch bản nghịch thiên như trong tiểu thuyết.
Tiểu thuyết còn không dám viết như vậy!
Không nghi ngờ gì, "Thương Thời Dữ" sở hữu thực lực của kỳ thủ chuyên nghiệp bát đẳng, thậm chí là cửu đẳng.
Nhưng do bị ràng buộc bởi quy tắc thăng đẳng của hiệp hội cờ vây, cô chỉ có thể tham gia các giải đấu nghiệp dư trước.
Theo quy định của giải, sau khi đoạt chức quán quân, cô có thể trực tiếp lên nghiệp dư bát đẳng, hoặc nộp đơn xin lên chuyên nghiệp sơ đẳng.
Tại buổi phỏng vấn bế mạc, các phóng viên tranh nhau phỏng vấn "Thương Thời Dữ".
Cô nói: "Tôi sẽ nộp đơn xin lên chuyên nghiệp sơ đẳng, bởi vì tôi muốn đi con đường chuyên nghiệp... Dù bắt đầu muộn một chút, nhưng không sao, tôi có đủ kiên nhẫn và tự tin."
Phóng viên cười nói: "Mọi người cũng tin tưởng ở cô."
Không lâu trước đó, phóng viên này vừa phỏng vấn vài kỳ thủ hàng đầu, nghe nói ngay cả Đỗ Hà — người nổi danh là thiên tài — cũng phải lập tức nghiên cứu kỹ lưỡng kỳ phổ của "Thương Thời Dữ", rõ ràng không dám xem nhẹ cô.
Tin chắc rằng khi "Thương Thời Dữ" bước chân vào giới chuyên nghiệp, sẽ tạo ra sự thay đổi lớn trong bầu không khí cờ vây hiện tại.
Chưa kể, chuyện "Thương Thời Dữ" đi đấu với Tân Hào ngay trong ngày cưới cũng đã lên hot search mấy ngày liền.
Ngày càng nhiều người ngoài giới bắt đầu chú ý đến cờ vây.
Điển hình là suốt ba tháng qua, các lớp học cờ vây, trường dạy cờ vây và võ đường liên tục nhận được cuộc gọi hỏi thăm và đăng ký.
Trường của Ông Kỳ Chính vì số lượng học sinh tăng mạnh mà thiếu giáo viên dạy cờ nên đã tuyển luôn một nhóm sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành cờ vây của Đại học Đông Thành — những người vốn đang lo không tìm được việc — gián tiếp giải quyết luôn vấn đề việc làm khó khăn của chuyên ngành này.
Lượng tải xuống và mức độ hoạt động của ứng dụng Quan Dịch cũng tăng vọt từng ngày.
"Thương Thời Dữ" vẫn sẽ thỉnh thoảng livestream trên nền tảng theo hợp đồng đã ký trước đó.
Mỗi lần phát sóng đều có hàng chục ngàn người đổ vào xem.
Tuy nhiên, chỉ chưa đến 1/5 trong số đó thực sự quan tâm đến cờ vây, phần lớn là đến hóng chuyện.
Thậm chí, câu lạc bộ cờ vây của Đại học Đông Thành cũng vì số lượng sinh viên đăng ký quá nhiều mà phải xin trường mở thêm phòng cờ cho hoạt động câu lạc bộ.
...
Lễ bế mạc giải đấu trùng với ngày Đông chí, vì thế ban tổ chức đã chuẩn bị tiệc tối cho các tuyển thủ.
Thương Thời Thiên chỉ ở lại buổi tiệc khoảng nửa tiếng.
Rời khách sạn, gió rét cắt da thịt bên ngoài khiến người ta có cảm giác như vừa bước ra từ căn phòng ấm sang thế giới băng giá.
Cô kéo chặt áo khoác trên người.
Thấy chiếc xe sang quen thuộc đậu trước cửa, gương mặt cô rạng rỡ hẳn lên.
Còn chưa kịp bước tới, cửa sau đã mở ra, Vệ Dĩ Hàm bước xuống, đứng chờ ở bên xe.
Trên tay Vệ Dĩ Hàm cầm một bó hoa.
Thương Thời Thiên đưa cúp cho Chử Phi đang đứng cạnh, rồi nhận lấy bó hoa từ tay Vệ Dĩ Hàm, sau đó ôm chầm lấy cô.
"Lạnh thế, sao chị lại xuống xe?"
Vệ Dĩ Hàm mỉm cười dịu dàng, nói: "Vì chị phải đón bà xã quán quân của chị mà... Chúc mừng em lại vô địch lần nữa."
Lần trước Thương Thời Thiên vô địch giải cờ vây nghiệp dư toàn quốc là năm cô 11 tuổi, cũng từ đó mà gia nhập giới chuyên nghiệp, bắt đầu sự nghiệp cờ vây của mình.
Thương Thời Thiên mỉm cười cong mắt: "Cảm ơn vợ yêu."
Đèn flash lóe sáng — đến người mù cũng biết là có paparazzi đang lén chụp.
Thương Thời Thiên cười nói: "Tay nghề paparazzi này không tốt lắm. Nhưng trời lạnh thế này, họ còn chịu khó mai phục, cũng thật có tâm."
Vệ Dĩ Hàm mỉm cười, không để tâm đến đám người vì tin tức giải trí mà rình mò, nói: "Về thôi, chắc bà và mọi người sốt ruột lắm rồi."
Hai người lên xe.
Xe vừa rời đi, paparazzi cũng không bám theo.
Tên paparazzi bị mắng vì để lộ đèn flash hỏi bậc tiền bối vì sao không đuổi theo.
Lão paparazzi nói: "Có theo cũng không theo nổi đâu. Cậu nghĩ mấy vệ sĩ của họ ăn cơm không à? Hễ chúng ta định bám theo, đảm bảo xe của chúng ta lập tức bị bao vây, bị chặn đường ngay. Vậy nên chỉ có thể chờ họ ra ngoài để phục kích thôi."
"Nhưng em dùng đèn flash mà họ cũng không phát hiện gì mà?"
"Cậu ngu à? Cậu tưởng họ mù chắc? Chẳng qua là họ không muốn truy cứu thôi. Nếu họ thực sự truy cứu thì cái máy ảnh của chúng ta giờ này chắc mất sạch rồi."
Lão paparazzi mắng xong, nói: "Đi thôi."
"Không phải là không bám theo sao?"
Lão liếc mắt: "Ai nói theo xe? Chụp được ảnh rồi, có tư liệu rồi, tất nhiên là phải về viết bài chứ!"
"Nhưng mà mình có moi được gì đâu..."
Lão paparazzi nhếch mép cười khổ: "Thật sự có tin nóng thì cũng chẳng ai dám đăng đâu."
Kể từ ba tháng trước, khi tin tức về việc Vệ Dĩ Hàm kết hôn với em vợ của mình leo lên hot search, đủ loại tin đồn và lời đàm tiếu cũng bắt đầu rộ lên.
Sau đó, Vệ gia và Thương gia đã mạnh tay xử lý những tin đồn thất thiệt đó một cách chớp nhoáng.
Dần dà, người trong giới cũng nhận ra, nếu là các bài viết tích cực thì sẽ không bị xử lý gì, nhưng nếu là tin đồn nhảm, tám chín phần sẽ nhận được trát hầu tòa.
Mặc dù không "đào" ra được chuyện giật gân gì, nhưng những mẩu "kẹo ngọt" kiểu này vẫn cực kỳ hot trên mạng.
*
Bên trong xe.
Thương Thời Thiên nắm tay Vệ Dĩ Hàm, nói: "Chế độ sưởi ấm bằng điều hòa phiên bản vợ yêu, khởi động!"
Vệ Dĩ Hàm bật cười nhìn cô.
Thương Thời Thiên nói: "Tiếc là giờ thân nhiệt em không còn cao như trước nữa."
Vệ Dĩ Hàm đáp lại: "Bây giờ như vậy là vừa đủ rồi."
Từ sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống Hắc Nguyệt Quang đã thành công giúp Thương Thời Thiên tránh khỏi việc bị Cục Hệ Thống xóa bỏ, cô đã trở thành một con người bình thường.
Cô có thể bị bệnh.
Thân nhiệt cũng chỉ ở mức cao một cách bình thường.
Điều đó khiến cô vào mùa đông giống như một chiếc lò sưởi nhỏ, nhưng không đến mức thành lò hỏa táng.
Mà tất cả mọi chuyện này, đều bắt đầu từ khi chỉ số tình cảm đạt 100%.
...
【Nhiệm vụ đã hoàn thành】
Ngay khoảnh khắc Thương Thời Thiên sắp biến mất, cô và Vệ Dĩ Hàm cùng lúc nghe thấy tiếng hệ thống vang lên.
Thế giới như ngừng lại.
Thậm chí cả đồng hồ đếm ngược cũng dừng hẳn.
Sau một hai giây, Thương Thời Thiên lên tiếng: "Tiểu Hắc Thống Tử?"
Giọng nói của cô như phá vỡ sự đông cứng của thời gian và không gian.
Giọng hệ thống khác hẳn âm thanh lạnh lùng ban đầu vang lên.
【Khôi phục thất bại】
【Không xác định được nguyên nhân gốc của bug—Thương Thời Thiên】
【Cơ sở dữ liệu thế giới hiện tại bình thường】
【Hệ thống Hắc Nguyệt Quang xâm nhập trái phép vào thế giới này, can thiệp hành vi của nhân vật quan trọng, gây sai lệch cốt truyện. Theo quy định của Cục Hệ Thống, vĩnh viễn tước quyền truy cập thế giới này của hệ thống Hắc Nguyệt Quang...】
Một tràng thông báo dài dằng dặc khiến Thương Thời Thiên dần không nghe rõ nữa.
Cô cẩn thận gọi: "Tiểu Hắc Thống Tử, mày vẫn còn đó chứ?"
Hệ thống đáp lại:【Tạm thời vẫn còn. Hệ thống biết cô muốn hỏi gì — đúng vậy, hệ thống đã dùng năng lượng của mình để giải quyết vấn đề thân phận của cô, nên Cục Hệ Thống không thể xóa bỏ cô như một bug nữa!】
Không phải rời xa những người thân yêu tất nhiên khiến Thương Thời Thiên rất vui, nhưng cô vẫn rất lo cho hệ thống đã đồng hành cùng mình suốt chặng đường dài.
"Cục Hệ Thống sẽ xử lý mày thế nào?"
【Chỉ là bị cấm vào thế giới này thôi, không sao cả】
Thương Thời Thiên vẫn thấy không đơn giản như vậy: "Thế..."
Hệ thống không để cô nói hết, cắt lời:【Phải tạm biệt rồi. Nếu không rời đi ngay, phần năng lượng còn lại của hệ thống sẽ cạn kiệt mất】
Thương Thời Thiên nuốt lại những điều định nói, chân thành nói: "Cảm ơn mày, Tiểu Hắc Thống Tử."
Hệ thống không đáp lại nữa.
Chỉ có một tiếng 【tít ——】, vừa là lời tạm biệt cuối cùng, vừa là dấu chấm hết cho hành trình nhiệm vụ của nó.
Sau khi hệ thống biến mất, Thương Thời Thiên không biến mất.
Nhưng cô cũng không trở lại làm Thương Thời Thiên trước đây.
Vì quy tắc của thế giới này vẫn tuân theo nguyên lý khoa học "con người không thể chết rồi sống lại", nên trong luật lệ của thế giới, cô chính là Thương Thời Dữ.
— thân phận do Thương gia bịa ra, nay đã trở thành hiện thực.
Nhưng không phải trong đầu Thương Thời Thiên tự dưng xuất hiện ký ức của "Thương Thời Dữ", mà là trong nhận thức của người ngoài, quá khứ của "Thương Thời Dữ" hoàn toàn có thật.
Những người từng nhận tiền để giả làm người quen của Thương Thời Dữ cũng đã quên luôn chuyện mình nhận tiền, họ tin chắc mình thật sự biết cô.
Tất cả những điều phi lý đều được hợp lý hóa.
Phòng hộ tịch cũng làm được giấy tờ tùy thân thật cho cô.
May mắn là trí nhớ của Vệ Dĩ Hàm và người Thương gia không bị mất.
Họ vẫn nhớ rõ quá trình gặp gỡ, nhận lại cô, và rằng "Thương Thời Dữ" chỉ là một cái vỏ.
Tuy nhiên, họ hoàn toàn không nhớ gì về hệ thống.
Có thể là do Cục Hệ Thống can thiệp, cũng có thể do quy tắc thế giới ảnh hưởng.
Tất cả những gì liên quan đến hệ thống, bao gồm quá trình phát hiện bug, đều được chuyển hóa thành hợp lý hóa.
— Thương Thời Thiên bị bệnh nặng, Thương gia tưởng cô không sống nổi nữa nên mới sắp xếp ba ngày đó.
Kết quả, hóa ra là bệnh viện chẩn đoán sai — cô chỉ bị cúm mùa.
Vì chưa từng tiêm vắc xin, nên đầu tiên là cúm A, rồi dương tính, khỏi chưa được bao lâu thì lại dính cúm B...
Cứ như là phải "trả nợ" hết những cơn bệnh cô chưa từng mắc trong nhiều năm.
Trở lại câu chuyện chính.
Thương Thời Thiên phát hiện, ngoài mình ra, Vệ Dĩ Hàm cũng còn nhớ sự tồn tại của hệ thống.
"Chẳng lẽ vì chị là nữ chính?" Thương Thời Thiên hỏi.
Vệ Dĩ Hàm đáp: "Chắc giờ chị không còn là nữ chính nữa rồi."
Dù không rõ vì sao hệ thống không lấy đi tài sản, danh tiếng và địa vị của cô, nhưng cô có thể cảm nhận rõ một loại xiềng xích trên người mình đã biến mất.
Nói dễ hiểu, là hào quang nữ chính đã mất.
Biểu hiện rõ ràng nhất là Vệ Ung Khôn đột nhiên kiện cô và hai người cô ruột, nói rằng trong cuộc chiến tranh giành quyền lực lần trước, họ đã chuyển giao quyền kiểm soát công ty bằng cách pha loãng cổ phần của ông ta.
Nếu thua kiện, rất có thể Vệ Ung Khôn sẽ quay lại kiểm soát tập đoàn Vệ gia.
Còn lý do vì sao Vệ Dĩ Hàm vẫn nhớ hệ thống, đương nhiên là vì cô mới là người thực sự bị hệ thống ràng buộc.
Tuy nhiên, cô không vạch trần điều đó.
— Cứ để bí mật đó chôn vùi cùng với sự ra đi của hệ thống.