Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 124: Phiên ngoại



"Tiểu Lệnh Sơ, trời lạnh thế này, sao con không ở trong nhà?"

Vừa về đến Thương gia, Thương Thời Thiên đã thấy cháu gái nhỏ đang ôm Lạn Kha ngồi trong đình nghỉ mát, vẻ mặt buồn rầu.

Tuy rằng Đông Thành không có tuyết, nhưng trời lạnh thế này mà không ở trong nhà lại chạy ra đình gió lùa tứ phía, nhìn thế nào cũng giống như đang có tâm sự.

"Dì nhỏ, dì về rồi ạ!" Thương Lệnh Sơ chào cô.

Thương Thời Thiên đi đến kiểm tra quần áo của bé, phát hiện đã mặc rất dày.

Chỉ có đôi tay nhỏ và khuôn mặt vì tiếp xúc với không khí lạnh quá lâu mà hơi lạnh buốt.

"Meo~" Lạn Kha thấy Thương Thời Thiên, lập tức chui vào lòng cô, rồi lim dim đôi mắt đầy thỏa mãn.

Thương Lệnh Sơ thấy vậy, cũng lặng lẽ nhích người sát vào lòng dì nhỏ.

Hầu như mọi người trong Thương gia đều biết Thương Thời Thiên như một "lò sưởi nhỏ".

Không chỉ Lạn Kha thích chui vào lòng cô sưởi ấm, mà nếu cô ở gần Thương Dữ Phượng, bà cụ cũng thích nắm tay cô thủ thỉ chuyện trò.

Con gái út của Thương Thời Hành – Thương Lệnh Hy, mỗi lần quấy khóc, chỉ cần được Thương Thời Thiên ôm một lúc là có thể ngủ yên.

Thêm nữa, trên người cô không hề có tĩnh điện, nên khi người khác e ngại tiếp xúc cơ thể vì tĩnh điện thì với cô lại chẳng có vấn đề gì.

Thương Thời Thiên một tay ôm mèo, một tay ôm cháu gái, hỏi: "Con vẫn chưa nói cho dì biết, sao không ở trong nhà?"

Thương Lệnh Sơ nghiêm túc trả lời: "Trong nhà có lò sưởi, không có lợi cho suy nghĩ. Ngoài trời lạnh, giúp đầu óc tỉnh táo."

Thương Thời Thiên: ...

Cô vừa buồn cười vừa bất lực: "Thế là con gặp bài tập nào khó à?"

"Không phải bài tập, mà là ngày mai trường tổ chức tiệc liên hoan Tết Dương lịch, mẹ hai đã hứa sẽ về xem con biểu diễn, nhưng con vô tình nghe thấy mẹ gọi điện thoại với mẹ hai, hai người cãi nhau rồi..."

Thương Thời Thiên hiểu ra rồi.

Chắc là chị cả bị vợ cho "leo cây" vào phút chót vì phải đi làm nhiệm vụ khẩn cấp.

Sợ Tiểu Lệnh Sơ thất vọng vì lời hứa không thành nên hai người mới cãi nhau.

Thương Thời Thiên hỏi: "Con muốn cả hai mẹ đều đến xem con biểu diễn đúng không?"

"Vâng!" Thương Lệnh Sơ nhăn mặt: "Nhưng con biết mẹ hai có việc quan trọng hơn phải làm, nên cũng không phải bắt buộc mẹ hai phải đến..."

"Vậy con buồn vì hai mẹ cãi nhau à?"

Thương Lệnh Sơ gật gật đầu.

Cái này thì hơi khó xử rồi.

Thương Thời Thiên định giơ tay lên gãi đầu, suýt nữa thì ném cả Lạn Kha ra ngoài.

"Meo?"

May mà tuy già rồi nhưng Lạn Kha vẫn còn nhanh nhẹn, nhanh chóng bám được vào áo cô, lơ lửng treo trên người cô.

Thương Thời Thiên vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi Lạn Kha, tao quên là mày đang ở trên tay."

"Meo meo meo!" Lạn Kha vừa kêu la vừa trách móc, sau khi phá hỏng một cái áo khoác, cuối cùng cũng quay lại nằm gọn trong lòng cô.

Bị gián đoạn như vậy, Thương Lệnh Sơ cũng quên mất chuyện buồn, vui vẻ cười khúc khích.

"Dì nhỏ, dì có rảnh đến xem con biểu diễn không?"

Thương Thời Thiên nói: "Lần đầu tiên con biểu diễn trên sân khấu ở tiểu học, tất nhiên dì phải đến ủng hộ rồi."

"Vậy là hứa rồi đấy nhé!"

Thương Lệnh Sơ đưa ngón út ra, Thương Thời Thiên cười rồi ngoắc tay với bé.

Lạn Kha tưởng họ đang chơi, cũng giơ móng lên đặt vào.

Thương Lệnh Sơ vui vẻ reo lên: "Tuyệt quá, Lạn Kha cũng đi!"

...

Dỗ dành cháu gái quay vào nhà xong, Thương Thời Thiên đi tìm chị cả.

Thương Thời Hành lúc này mới biết con gái đã nghe thấy cuộc cãi vã giữa cô và vợ và còn vì thế mà lo lắng.

"Chị dâu rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Thương Thời Thiên tò mò hỏi.

Thương Thời Hành day day huyệt ở gáy, kể hết chuyện cho em gái nghe.

Cuối năm là thời điểm bận rộn nhất của các đơn vị và doanh nghiệp.

Mỗi ngày Thương Thời Hành ra khỏi nhà lúc 8 giờ sáng, về tới nhà cũng hơn 10 giờ tối.

Thời gian bên cạnh hai con gái giảm đi đáng kể.

Để các con không cảm thấy cô đơn, cô hy vọng vợ mình – Tống Nhữ Thừa – có thể tranh thủ kỳ nghỉ để ở bên con nhiều hơn.

Nào ngờ, nghỉ chưa được mấy ngày thì bên quân ủy lại thông báo về một đợt huấn luyện chiến lược trọng đại.

Dù chưa xác định chắc chắn sẽ tham gia, nhưng cô ấy vẫn gọi điện báo trước cho Thương Thời Hành.

Vừa nghe đến đây, cơn giận của Thương Thời Hành lập tức bốc lên.

"Lần khai giảng con bé đi học, em cũng không về được thì thôi, giờ em đã hứa sẽ đến xem con biểu diễn, sao có thể chỉ vì một câu 'phải làm nhiệm vụ đột xuất' mà làm con bé thất vọng chứ?"

Đầu dây bên kia giải thích liên tục, còn hứa Tết nhất định sẽ về xin lỗi con gái.

Sau khi được dỗ dành hơn mười phút, Thương Thời Hành nghĩ lại – vợ là do cô chọn, con cũng là do cô quyết định sinh.

Những chuyện như hôm nay, trong quá khứ cũng từng xảy ra nhiều lần. Đây là điều mà cô đã lường trước khi kết hôn.

Vậy nên sau khi xả giận xong, cảm xúc của cô cũng bình ổn lại.

Nhưng cô không ngờ rằng Thương Lệnh Sơ đã vô tình nhìn thấy cảnh cô cãi nhau với Tống Nhữ Thừa qua điện thoại.

Từ trước đến nay, để tránh ảnh hưởng tâm lý của con, cô luôn tránh tranh cãi trước mặt bọn trẻ.

Lần này đúng là quá sơ suất.

...

Thương Thời Thiên nghe xong, hỏi: "Vậy là chị dâu Tết mới về được à?"

"Không chắc." Thương Thời Hành lắc đầu.

Liên quan đến quân đội, cô cũng không tiện hỏi nhiều.

Thương Thời Thiên lại hỏi: "Chị thấy sống như vậy có khổ không?"

Nếu cô nhớ không lầm, chị dâu Tống Nhữ Thừa và chị cô là bạn học đại học.

Chị cô học ngành quản lý công tại Học viện Khoa học Xã hội và Nhân văn. (tên giống trường Ú tui quá mà Ú không có ngành này)

Tống Nhữ Thừa là sinh viên Học viện Hàng không Dân dụng, bình thường học ở một cơ sở khác.

Theo lý mà nói, hai người không có mấy cơ hội tiếp xúc.

Nhưng có một lần, chị cả tham gia một hoạt động, đến khuôn viên của Học viện Hàng không và tình cờ gặp Tống Nhữ Thừa.

Do nhiều chuyên ngành của Học viện này chỉ tuyển nam sinh nên tỷ lệ nam nữ cực kỳ mất cân bằng.

Những nữ sinh có thể trúng tuyển đều là những người rất xuất sắc cả về đạo đức, trí tuệ và thể chất.

Tống Nhữ Thừa chính là một ví dụ.

Cô là người có thành tích văn hóa và điểm phỏng vấn cao nhất trong đợt tuyển sinh năm đó, hoàn toàn vượt trội so với đám nam sinh.

Chính vì thế, cô thường xuyên bị một số nam sinh nói xấu, cho rằng cô nhờ vào xuất thân gia đình mới được nhận.

— Vậy Thương Thời Thiên làm sao biết chuyện này?

Vì hôm đó chị cả đến Học viện Hàng không, có vài nam sinh biết chị là đại tiểu thư Thương gia nên tranh nhau xung phong làm hướng dẫn viên cho chị.

Khi chị cả thấy Tống Nhữ Thừa và tò mò hỏi về cô, những kẻ nhiều chuyện kia để thể hiện rằng mình hiểu biết nhiều, liền kể ra hết những gì họ biết về Tống Nhữ Thừa.

Cuối cùng, có người nói rằng Tống Nhữ Thừa được tuyển là nhờ mẹ cô làm việc trong quân đội, nên cô được "ưu tiên chọn lựa từ nội bộ".

Kết quả, Tống Nhữ Thừa nghe thấy hết.

Tuy rằng chị cả không hoàn toàn tin vào những lời đồn đó, nhưng bị người trong cuộc nhìn thấy mình đứng trong nhóm đó, ít nhiều cũng bị cho là cùng một giuộc.

Vì thế sau khi kết thúc hoạt động, chị cả chủ động đến xin lỗi Tống Nhữ Thừa.

Tống Nhữ Thừa nói: "Chị đã hiểu rõ về tôi, nhưng tôi vẫn chưa biết gì về chị. Mình công bằng một chút nhé, chị cho tôi cơ hội để tìm hiểu chị đi!"

Chị cả bật cười: "Em muốn biết về tôi thì cứ hỏi bất kỳ ai, chuyện của tôi chẳng ai không biết."

"Lời người khác nói ra về chị thì chắc chắn là chị thật sao? Ai có thể hiểu chị hơn chính bản thân chị chứ?"

Chị cả hiểu được ẩn ý, mỉm cười và kết bạn với cô.

Sau đó một thời gian, mỗi khi chị cả ở nhà, Thương Thời Thiên thường thấy chị thỉnh thoảng lại ôm điện thoại.

Tuy nét mặt không biểu lộ gì rõ ràng, nhưng người thân quen đều biết trong lòng chị lúc đó đang xao động đến mức nào.

Đến khi hai người bàn chuyện kết hôn, Thương Thời Thiên mới biết Tống Nhữ Thừa là con liệt sĩ.

Nghe đồn mẹ cô – người từng phục vụ trong quân đội – đã hy sinh khi cô còn rất nhỏ.

Cô được bà ngoại nuôi lớn.

Chị cả thì đã biết chuyện này từ lâu.

Thương gia cũng không quá để ý xuất thân, chỉ kiểm tra phẩm hạnh của cô, thấy không vấn đề gì thì tổ chức hôn lễ cho hai người.

Sau khi kết hôn, chị cả học cao học, còn Tống Nhữ Thừa thì vào làm trong lực lượng không quân.

Khi Thương Thời Thiên kết hôn, Tống Nhữ Thừa cũng không thể về dự.

Nghe Thương Tiểu Ngũ kể, khi chị cả sinh bé Thương Lệnh Sơ, Tống Nhữ Thừa cũng không về kịp.

Nhưng lúc chị cả ở cữ, Tống Nhữ Thừa nghỉ phép một tháng ở bên chăm sóc chị, coi như bù đắp "lỗi lầm" ấy.

Về sau, Tống Nhữ Thừa cũng thực hiện lời hứa với chị cả, sau khi sự nghiệp ổn định thì sinh bé Thương Lệnh Hy.

Ra tháng xong, cô lập tức quay về đơn vị, lại bắt đầu chế độ một năm chỉ về vài lần, mỗi lần chỉ vài ngày.

May mà chị cả tiếp quản trọng trách quỹ từ thiện từ tay bà nội, lại phải lo việc nuôi con, nên đối với chuyện vợ vợ ít được gặp nhau, cô cũng không có nhiều cảm xúc tiêu cực.

Thương Thời Thiên từ chị cả và Tống Nhữ Thừa nhìn thấy hình ảnh của mình và Vệ Dĩ Hàm trong quá khứ.

...

Thương Thời Hành hiểu tại sao Thương Thời Thiên lại hỏi vậy.

Cô hỏi ngược lại: "Em với Vệ Dĩ Hàm có dự định gì sao?"

Thương Thời Thiên vội xua tay: "Chúng em đã thống nhất là không sinh con."

Cả hai đều quá bận rộn, dù có đủ điều kiện để sinh và nuôi con, cũng không có thời gian để đồng hành cùng con, vậy thì thà đừng sinh còn hơn.

Thương Thời Hành nói: "Chị còn tưởng em đến hỏi xin kinh nghiệm cơ."

Thương Thời Thiên ngại ngùng đáp: "Em chỉ muốn hóng chuyện thôi mà."

"Ở đây chẳng có chuyện gì cho em hóng đâu."

"Thế em đi đây. Em đã hứa với Tiểu Lệnh Sơ là sẽ đến xem tiết mục biểu diễn của con bé, còn phải chuẩn bị quà cho bé nữa."

Sau khi em gái đi rồi, Thương Thời Hành nghĩ một lúc, vẫn quyết định đi tìm con gái mình.

*

Ngày hôm sau.

Thương gia trở nên náo nhiệt.

Từ Thương Dữ Phượng cho đến Thương Thời Thiên, ai nấy đều bận rộn lo lắng cho buổi biểu diễn sân khấu đầu tiên của Thương Lệnh Sơ ở tiểu học.

Thương Lệnh Sơ sẽ biểu diễn hai tiết mục, một là điệu múa "Chim cu gáy", hai là độc tấu đàn tranh.

Buổi sáng con bé tập đàn ở nhà, buổi chiều đến trường tổng duyệt lần ba tiết mục múa, còn buổi liên hoan thì bắt đầu vào buổi tối.

Thương Thời Hành đặc biệt trống lịch hôm nay, buổi chiều đưa con gái đến trường.

Tối đến, Thương Dữ Phượng và Thương Thời Thiên ăn tối xong mới đến sau.

Trước khi ra cửa, Vệ Dĩ Hàm về đến nhà.

Thương Thời Thiên hỏi cô: "Hôm nay không phải là tiệc thường niên của Tập đoàn Vệ thị à?"

Vệ Dĩ Hàm đáp: "Tiệc diễn ra vào buổi chiều, xong rồi."

Buổi tối có tiệc rượu nhưng cô đã từ chối.

Loại tiệc này, để Tạ Mi thay mặt cô tham gia là được.

Thương Thời Thiên không hỏi thêm, chỉ nói: "Em đi xem liên hoan mừng năm mới của cháu gái, chị có muốn đi không?"

Vệ Dĩ Hàm liếc cô một cái, nửa cười nửa không: "Cháu gái của chúng ta biểu diễn, tất nhiên là chị phải đi rồi."

Thương Thời Thiên biết mình lỡ lời, vội sửa lại: "Phải rồi, là cháu gái của chúng ta."

——————————————

Chuyện của chị cả và Tống Nhữ Thừa sẽ không có phiên ngoại riêng.