Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 126: Phiên ngoại: Ăn khuya



Thương Thời Hành không biết nấu ăn, còn Tống Nhữ Thừa thì vẫn luôn ăn ở đơn vị, cũng chưa từng vào bếp.

Hai người đứng nhìn tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu, ngơ ngác chẳng biết bắt đầu từ đâu.

"Hay là nấu mì đơn giản thôi?" – Thương Thời Hành nói.

Tống Nhữ Thừa gật đầu.

Lúc này cô đói lắm rồi, miễn không phải là món ăn kinh dị thì cái gì cô cũng ăn được.

Đúng lúc đó, Thương Thời Thiên đi tới.

"Chị cả, chị dâu, hai người định nấu đồ ăn khuya à?"

Thương Thời Hành hỏi lại: "Em chưa nghỉ ngơi à?"

"Ừm, em vừa giải xong  bài sinh tử, định quay về phòng, thấy đèn còn sáng nên qua xem."

Thương Thời Thiên sắp tham gia vòng sơ loại giải cờ vây thế giới vào tháng Hai.

Nhưng cô cũng muốn dành thêm thời gian bên Vệ Dĩ Hàm, nên đã điều chỉnh lịch sinh hoạt đến 11 giờ đêm.

Giờ mới chỉ 10 rưỡi.

Cô nhìn ra hai chị không biết nấu nướng, liền hỏi: "Cần em giúp không?"

Tống Nhữ Thừa nói: "Vậy thì tốt quá rồi."

Thương Thời Hành lườm cô một cái.

Tống Nhữ Thừa chớp mắt như thể đang hỏi: Cưng chiều em gái quá ha?

Thương Thời Hành không để ý đến cô, quay sang bảo em gái: "Không cần đâu, em đi nghỉ đi."

Thương Thời Thiên không để tâm đến ánh mắt đưa đẩy giữa hai người họ, liền gửi tin nhắn thoại cho Vệ Dĩ Hàm: "A Hàm, chị có muốn ăn khuya không? Chị cả và chị dâu đang định ăn, nếu chị cũng ăn thì em tiện tay nấu luôn."

Người kia chắc vừa làm việc xong, vẫn chưa ngủ.

Cô trả lời: "Chị qua với em."

Thương Thời Thiên quay sang chị mình nói: "A Hàm cũng muốn ăn, để em nấu nhé."

Thương Thời Hành cảm thấy hơi chạnh lòng.

Em gái chủ yếu là muốn nấu cho Vệ Dĩ Hàm ăn, còn họ chỉ là ăn ké mà thôi.

Thương Tiểu Ngũ cũng chưa ngủ, nghe thấy tiếng động liền chạy ra ăn chực.

Vì trong nhà không có tôm hùm, nên cuối cùng Thương Thời Thiên làm một nồi mì lạnh, ăn kèm với tương sốt tự làm, thơm nức mũi.

Có điều mấy người họ ăn không nhiều, mỗi người chỉ ăn một bát nhỏ, phần còn lại đều do Tống Nhữ Thừa giải quyết hết.

Ăn xong cũng cần tiêu hóa, Thương Tiểu Ngũ đề nghị đánh mạt chược.

Nhưng bị Thương Thời Hành từ chối thẳng thừng: "Mọi người đánh đi, chị về phòng xem Lệnh Sơ và Lệnh Hy."

Thương Thời Thiên nói: "A Hàm mai còn phải đi làm, em cũng phải đi tắm nữa."

Thương Tiểu Ngũ quay sang nhìn Tống Nhữ Thừa.

Cô ấy nhún vai: "Hai đứa mình cũng không đủ người đánh, thôi đi ngủ sớm đi."

Thương Tiểu Ngũ nói: "Nhưng ăn khuya xong phải ít nhất một tiếng sau mới ngủ được."

Tống Nhữ Thừa nói: "Một tiếng qua nhanh lắm."

Thương Tiểu Ngũ nhìn chị cả vợ vợ son, rồi lại nhìn chị tư vợ vợ son.

Bỗng nhiên nhận ra sâu sắc rằng, thế giới này quá tàn nhẫn với những kẻ độc thân.

Năng lượng tiêu cực khiến cô tràn đầy cảm hứng sáng tạo, thế là quay về phòng vẽ tranh.

...

Tống Nhữ Thừa phụ trách dọn bếp.

Khi quay lại phòng, Thương Thời Hành đang lau mồ hôi cho Lệnh Hy – đứa con gái nhỏ đang đổ mồ hôi vì nóng.

Dù con gái có vẻ sắp tỉnh, nhưng có lẽ cảm nhận được mẹ ở bên cạnh nên lại yên tâm ngủ tiếp.

Trong phòng họ có một gian nhỏ, Tống Nhữ Thừa bước vào, nháy mắt với Thương Thời Hành.

Thương Thời Hành liếc nhìn con, rồi cũng đi vào theo, sau đó đóng cửa lại.

Tống Nhữ Thừa ôm lấy cô, trao cho cô một nụ hôn nồng cháy, nhưng bị cô từ chối.

Tống Nhữ Thừa nói: "Em đánh răng xúc miệng rồi mới lên đây đó."

Thương Thời Hành nói: "Em định làm một tiếng hả? Mình nói chuyện trước đã."

Tống Nhữ Thừa: ...

Có phải cô nghe nhầm không, vợ cô vừa nói đùa đấy à?

Cô nói: "Em biết chị muốn nói gì. Nếu có cơ hội trong năm sau, em sẽ xin điều chuyển về đây."

Mấy vị trí liên quan ở Đông Thành đều là miếng bánh ngon, ai cũng muốn được điều về đây.

Không có hậu thuẫn mạnh, cũng không có kinh nghiệm dày dặn thì khả năng được duyệt là rất thấp.

Nhưng Tống Nhữ Thừa phải cho Thương Thời Hành một thái độ rõ ràng.

Công việc và trách nhiệm không thể trở thành cái cớ để cô thiếu quan tâm, thiếu đồng hành cùng gia đình.

Nếu không thể ở bên họ thì cô sẽ dùng cách khác để họ cảm nhận được cô quan tâm.

Thương Thời Hành vốn cũng không kỳ vọng nhiều vào việc điều chuyển, nhưng vẫn thấy được an ủi.

"Không có vị trí trống không về được cũng không sao, em chỉ cần báo chị một tiếng khi không phải đi làm nhiệm vụ, rồi xin phép thăm nhà, lúc đó chị sẽ tranh thủ đưa Lệnh Sơ và Lệnh Hy đến thăm em."

Tống Nhữ Thừa cười rạng rỡ: "Vậy thì tốt quá!"

Thương Thời Hành: "Suỵt, đừng làm hai đứa nhỏ tỉnh."

Tống Nhữ Thừa hé cửa ra nhìn, thấy hai đứa nhỏ ngủ rất say, liền đóng cửa lại, tiện tay khóa luôn.

"Còn nửa tiếng nữa mới tiêu hóa xong."

Thương Thời Hành nói: "Trước đó em không hỏi chuyện Thời Dữ sao? Chị còn chưa kể mà."

"Chẳng lẽ mình không thể vừa nói chuyện vừa vận động nhẹ nhàng để hỗ trợ tiêu hóa à?"

Thương Thời Hành: ?

"Em có sở thích đặc biệt gì à?"

Tống Nhữ Thừa cười hỏi: "Chị quên ai là người đã vừa đi thuê phòng vừa đọc 'Chính sách công' rồi à?"

Kết quả là sau đó một thời gian, mỗi khi tiếp xúc với những thứ liên quan đến màu sắc, não cô sẽ tự động nhớ đến chuyện đó, lập tức thấy thanh tịnh lại.

Cứ như thể Thương Thời Hành không đọc "Chính sách công" mà đang đọc chú thanh tâm vậy.

Việc cô có thể tập luyện tập trung là hoàn toàn nhờ vào "chú thanh tâm" này.

Thương Thời Hành: ...

Cô không đổi sắc mặt nói: "Lúc đó chị đang chuẩn bị thi cao học."

Đúng thời điểm nhạy cảm như vậy, nếu không phải Tống Nhữ Thừa hiếm khi rời khỏi trại huấn luyện thì cô đã chẳng đồng ý đi thuê phòng.

Tống Nhữ Thừa nói: "Vậy thì cứ xem như đêm nay em đến để đòi nợ đi."

...

Cuối cùng, Thương Thời Hành cũng không làm ra chuyện "một lòng hai việc" như thế.

Lần này Tống Nhữ Thừa về đúng kiểu "đến vội vàng, đi cũng vội vàng".

Sáng sớm chưa sáng hẳn đã dậy chạy bộ huấn luyện.

Ăn sáng xong thì cùng Thương Thời Hành dẫn hai cô con gái đi chơi nửa ngày.

Trưa ăn cơm cùng người trong Thương gia, sau đó liền lên máy bay quay lại đơn vị công tác.

*

Một hội sở tư nhân ở Đông Thành.

Thương Thời Đãi ngâm mình trong bể suối nước nóng, buồn chán đếm những viên sỏi cuội hiện ra dưới làn nước gợn sóng.

Lê Kiêu thì đang nhấm nháp rượu sâm panh, hỏi: "Gần đây cậu làm gì thế? Gọi cậu ra ngoài chơi mà cậu chẳng chịu ra."

Thương Thời Đãi đáp: "Chuẩn bị cho triển lãm tranh."

"Cuối cùng cũng lại tổ chức triển lãm tranh rồi à? Chúc triển lãm lần này của cậu lại thành công rực rỡ nhé."

Thương Thời Đãi liếc cô một cái: "Cậu có thể bỏ kính râm xuống được không? Trời âm u đeo kính đã đủ buồn cười rồi, giờ còn ngâm suối nước nóng mà cũng đeo, cậu có vấn đề gì à?"

"Cậu làm sao biết là mắt tôi có vấn đề?"

Lê Kiêu tháo kính râm ra, đuôi mắt tím bầm rõ ràng.

Thương Thời Đãi kinh ngạc: "Cậu bị đánh à?"

Lê Kiêu lúng túng: "Va phải chút thôi."

Chúc Nguyên Dĩnh mặc đồ bơi đi vào, nghe vậy thì trợn mắt: "Là bị người ta đánh đấy."

Lê Kiêu: "Em đừng lắm lời."

"Là ai đánh?" Thương Thời Đãi lập tức hỏi.

Chúc Nguyên Dĩnh ngồi bên mép bể, ngâm chân vào nước: "Triệu Đỗ Hành."

Thương Thời Đãi cau mày: "Sao lại xảy ra xung đột?"

Lê Kiêu thấy Thương Thời Đãi đã biết chuyện rồi thì kể hết luôn.

Sự việc bắt nguồn từ một bữa tiệc, Lê Kiêu gặp Triệu Đỗ Hành. Cô biết Thương Thời Đãi suýt gặp chuyện trong tiệc sinh nhật của Triệu Đỗ Hành. Dù bạn gái cô ta cùng bạn trai cũ và những kẻ liên quan đã bị trừng phạt, cô vẫn cảm thấy Triệu Đỗ Hành cũng biết chuyện.

Thế là trong buổi tiệc, cô không ngần ngại mỉa mai cô ta vài câu.

Cô nói hơi quá, Triệu Đỗ Hành không nhịn được, ra tay đánh cô.

Thương Thời Đãi nói: "Đáng đời cậu. Biết rõ Triệu Đỗ Hành ghét nhất là người khác nhắc đến chuyện gia cảnh sa sút, vậy mà cậu cứ chọc đúng chỗ đau."

Lê Kiêu la lên: "Cậu đứng về phía ai thế?"

"Tôi trung lập."

Thương Thời Đãi thấy lòng mình rối bời.

Vì thực ra không có bằng chứng nào chứng minh Triệu Đỗ Hành biết chuyện, lại càng không có gì cho thấy cô ta tham gia.

Nhưng một khi đã nghi ngờ, hạt mầm sẽ nảy sinh.

Ban đầu cô còn bảo vệ Triệu Đỗ Hành, nhưng phản ứng của cô ấy khiến cô thất vọng.

Sau khi chuyện cô bị hãm hại suýt xảy ra bị phanh phui, Triệu Đỗ Hành chỉ nói vài lời xin lỗi qua loa.

Mãi đến khi Vương Hạ Điệp nhận tội, cô ta mới nhiều lần tìm cô, mục đích rõ ràng là để xin cô tha thứ, mong giảm án cho Vương Hạ Điệp.

Lần đầu tiên Thương Thời Đãi thấy người bạn thân suốt tám năm lại xa lạ đến thế.

"Suýt nữa tôi phải trả giá cả đời vì âm mưu của cô ta, vậy mà cậu còn mong tôi tha thứ? Tôi là kẻ ngốc chắc? Trong lòng cậu chỉ có bạn gái, không có bạn thân là tôi à?"

Triệu Đỗ Hành nói: "Cô ấy bị Vu Hùng uy hiếp."

Một khi dính vào thứ đó, dù có cai một lần, khả năng tái nghiện vẫn rất cao.

Vu Hùng dùng đủ thủ đoạn bẩn thỉu để khống chế Vương Hạ Điệp, cô ấy cũng chẳng còn cách nào.

Thương Thời Đãi cười lạnh: "Cậu cũng biết đã dính vào thì khó thoát, vậy còn mong tôi tha thứ? Cô ta bị ép, có thể báo cảnh sát, có thể tìm cậu giúp đỡ. Nhưng cô ta không làm thế, lại kéo cậu xuống nước, còn muốn kéo cả tôi... Chỉ với điểm này, cô ta không còn là nạn nhân, mà là đồng phạm!"

Nói xong, Thương Thời Đãi chợt như bừng tỉnh.

Thì ra, trước giờ cô vẫn trốn tránh, không phải vì không hiểu, mà là hiểu rồi nhưng trong tiềm thức lại không muốn tin.

Cô không muốn tin bạn thân lại có dính líu đến chuyện đó.

Vì nghi ngờ Triệu Đỗ Hành không phải không có căn cứ.

Hồi trước, Triệu gia cũng từng là danh gia vọng tộc ở Đông Thành.

Mẹ cô là người sáng lập chuỗi nhà hàng nổi tiếng, hơn 20 năm phát triển đã mở hàng ngàn cửa hàng, năm lợi nhuận cao nhất đạt hơn 4 tỷ nhân dân tệ.

Bảy năm trước, mẹ cô vì lý do sức khỏe không thể tiếp tục điều hành.

Triệu Đỗ Hành còn nhỏ, mẹ cô buộc phải giao công ty cho giám đốc điều hành.

Không lâu sau, đại dịch cúm bùng phát, mẹ cô qua đời.

Khi đó Triệu Đỗ Hành vẫn chỉ là một tiểu thư ăn chơi trong trường đại học.

Sau khi mẹ mất, cô suýt mất quyền thừa kế.

Nhờ sự giúp đỡ của người khác, cô mới tiếp quản được công ty.

Nhưng do không hiểu kinh doanh, cô bị giám đốc điều hành lừa, chiếm đoạt một phần tài sản.

Dù sau đó giám đốc kia bị bắt, tài sản thì không thể thu hồi.

Cũng từ bảy năm trước, các đối thủ đã bắt đầu nhắm vào công ty nhà cô.

Họ cố tình bôi nhọ, tung tin thất thiệt về vấn đề vệ sinh, an toàn thực phẩm.

Dù sau đó đã có giải thích, danh tiếng công ty vẫn xuống dốc.

Nhà hàng từ chỗ đông nghịt người phải xếp hàng chờ, nay thưa thớt, giờ cao điểm cũng không kín bàn.

Làm ăn sa sút, cô phải đóng gần nửa số cửa hàng.

Biết mình không giỏi kinh doanh, lại không dám giao công ty cho người ngoài nữa.

Nhưng cô lại không cầu tiến, nghe theo lời bạn bè làm nhiều việc nông nổi.

Ví dụ như giảm khẩu phần nhưng tăng giá.

Cô càng làm loạn, việc kinh doanh càng đi xuống.

Thương Thời Đãi không hiểu kinh doanh, nhưng cũng từng bàn với chị gái.

Thương Thời Hành nói, nếu Triệu Đỗ Hành biết tiếp tục cách điều hành của mẹ cô, tuy không thể vượt mẹ nhưng ít nhất sẽ không đến mức này.

Sau này, Thương Thời Đãi lại nghe phong thanh rằng, tiền của Triệu Đỗ Hành như nước chảy, thậm chí còn bán tháo, cầm cố phần cổ phần trong chuỗi nhà hàng, không phải để đầu tư vào công ty.

Vì cô quá tin bạn nên chưa từng nghĩ kỹ tiền cô ấy đã tiêu vào đâu.

Thương Thời Đãi nhớ lại có lần Cao Cẩm từng phổ biến phim tuyên truyền về chống ma túy.

Trong đó có một trường hợp: một doanh nhân có tài sản hàng tỷ vì dính vào ma túy mà trắng tay, nợ nần chồng chất.

Dĩ nhiên không nói Triệu Đỗ Hành cũng dùng ma túy.

Nhưng với tính cách của cô ấy, vì Vương Hạ Điệp mà sẵn sàng hạ thấp bản thân.

Giờ Vu Hùng và Vương Hạ Điệp đã bị bắt, Thương Thời Đãi nghĩ, chỉ cần Triệu Đỗ Hành chưa từng dính vào thứ đó, ngày tháng của cô ấy vẫn chưa đến mức tuyệt vọng.

Nhưng giữa hai người dù chưa trở mặt vẫn có một khoảng cách.

Cô không còn qua lại với Triệu Đỗ Hành, cũng không đi bôi xấu cô ấy trong giới.

Thương Thời Đãi nói với Lê Kiêu: "Chuyện này là giữa tôi và cô ấy, cậu đừng dính vào."

Lê Kiêu nói: "Tôi cũng chỉ là thấy bất bình thay cậu thôi."

"Cảm ơn."

Lê Kiêu lại nói: "Hơn nữa vì cô ta mà cậu còn không tham dự tiệc sinh nhật của tôi, tôi mới là người bị oan nhất."

Đây mới là lý do Lê Kiêu mỉa mai Triệu Đỗ Hành.

Thương Thời Đãi bị một lần sợ cả đời.

Dù có đi dự tiệc, Cao Cẩm cũng sẽ kiểm tra đồ ăn.

Làm vậy với chủ tiệc là quá thiếu nể mặt, có phần sỉ nhục.

Để tránh tình huống đó, những buổi tiệc có người "quá khứ không trong sạch", cô đều từ chối.

Thương Thời Đãi nói: "Tôi không phải đã tổ chức tiệc sinh nhật riêng cho cậu rồi sao?"

Lê Kiêu cứng họng.

Thương Thời Đãi ngâm nước đủ nửa tiếng thì rời khỏi bể.

Nhìn thấy Cao Cẩm đang ngồi ở khu nghỉ, chẳng có gì làm, liền nói: "Tôi đi tắm đây, chị ngồi không cũng chán, sao không ngâm thử đi? Có mang đồ bơi không?"

Cao Cẩm đáp: "Không cần."

Thương Thời Đãi nói: "Vậy là chị đã mất đi một nửa thú vui của cuộc đời."

Cao Cẩm liếc cô một cái: "Niềm vui cuộc đời tôi không đến từ hưởng thụ."

Thương Thời Đãi nghẹn lời, cảm thấy ngứa răng.