Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 125: Phiên ngoại: Đoàn tụ



Lần đầu tiên tham dự liên hoan mừng Tết Dương lịch của trường tiểu học với thân phận là bậc trưởng bối, trải nghiệm đối với Thương Thời Thiên vô cùng mới mẻ.

Tuy nhiên, vừa xuống xe cùng Vệ Dĩ Hàm, cô đã liên tục bị người khác nhìn chằm chằm.

Những ánh mắt dò xét ấy không phải đến từ cánh săn ảnh mà là từ các phụ huynh học sinh khác cũng đến dự liên hoan.

Thương Thời Thiên cúi đầu nhìn trang phục của mình: "Chúng ta ăn mặc quá trịnh trọng sao?"

Thương Tiểu Ngũ nói: "Đám cưới của hai người lên hot search mấy ngày liền, người Đông Thành không nói quá nửa nhưng ít nhất cũng có ba phần là nhận ra hai người."

Thương Thời Thiên nói: "Thật ngại quá đi mất."

Vệ Dĩ Hàm chỉ cười, không nói gì.

Thương Tiểu Ngũ lại hạ giọng nói: "Hai người tin không, mai thôi là sẽ có tài khoản marketing đưa tin hai người có con học ở đây cho mà xem."

Thương Thời Thiên: "Bọn chị vừa mới kết hôn, làm gì có lời đồn nhảm đến mức đó chứ?"

"Khó nói lắm. Tết này chị mà tăng cân một chút, người ta thể nào cũng đồn là chị có bầu."

Thương Thời Thiên: O_o

Vệ Dĩ Hàm siết chặt tay Thương Thời Thiên: "Đừng lo, nếu thật sự có lời đồn như vậy, chị sẽ xử lý."

"Ừ ừ!"

Thương Tiểu Ngũ: ...

Bị nhét một miếng cẩu lương bất ngờ!

Cô lập tức muốn tránh xa cặp đôi ân ái này, định đi tìm bà nội.

Đang đảo mắt tìm người, cô bỗng trừng lớn mắt: "Ê, kia chẳng phải là—"

"Gì vậy?"

Thương Thời Thiên nhìn theo ánh mắt cô ấy, thấy một bóng lưng cao ráo, thẳng tắp, đội mũ nồi.

Dù đã lâu không gặp, cô vẫn nhận ra đó là vợ của chị cả – Tống Nhữ Thừa.

Tống Nhữ Thừa rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác.

Cô lập tức quay đầu lại.

Khi thấy Thương Tiểu Ngũ, vẻ mặt cô rõ ràng thả lỏng hơn.

Thương Tiểu Ngũ tiến lại gần, hỏi: "Chị dâu cả, chẳng phải chị phải đợi đến Tết mới về sao?"

Tống Nhữ Thừa nói: "Chị xin nghỉ hai ngày, định tạo bất ngờ cho chị em, Tiểu Sơ và Tiểu Hy."

"Thế sao tay không thế kia?"

Tống Nhữ Thừa bất đắc dĩ: "Vừa xuống máy bay đã chạy tới đây rồi, chưa kịp mua quà."

Lúc này, Thương Thời Thiên đưa món quà đang cầm trong tay cho cô: "Quà của em có thể cho chị mượn tạm."

Tống Nhữ Thừa nhìn cô, trong mắt có chút dò xét: "Em là Thời Dữ?"

Thương Thời Thiên gật đầu: "Vâng, chị dâu cả."

Ánh mắt Tống Nhữ Thừa lướt qua hai người họ, nhận lấy quà: "Cảm ơn, mai chị trả lại em."

"Vốn là định tặng cho cháu gái mà, nếu chị muốn trả thì trả cho con bé nhé."

Tống Nhữ Thừa thoải mái nói: "Vậy chị không khách sáo với người nhà nữa."

Cô không chỉ không khách sáo với Thương Thời Thiên, mà còn nhắm vào bó hoa trong tay Vệ Dĩ Hàm: "Cái này cũng là tặng cho Tiểu Sơ à? Chị cầm vào giúp nhé."

Vệ Dĩ Hàm: ...

Cô đưa luôn.

Tống Nhữ Thừa vui vẻ nói: "Cảm ơn, mai chị trả."

Nói xong liền chạy thẳng vào hậu trường, rõ ràng đã biết vợ con đang ở đâu.

Thương Thời Thiên: "Chị dâu cả vốn là người như vậy sao?"

Thương Tiểu Ngũ: "... Ừm."

Khi chị cả và Tống Nhữ Thừa kết hôn, Thương Tiểu Ngũ vẫn còn học cấp hai, số lần gặp Tống Nhữ Thừa đếm trên đầu ngón tay.

Mãi đến khi Tống Nhữ Thừa mang thai Thương Lệnh Hy, nghỉ ở nhà mấy tháng, cô mới có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.

Sau khi "cho mượn" hết quà cho Tống Nhữ Thừa, Thương Thời Thiên và Vệ Dĩ Hàm mua thêm một món đồ trang trí hình thỏ dễ thương ở cổng trường để mang vào.

Màn múa mà Thương Lệnh Sơ tham gia là tiết mục tập thể của lớp, diễn thứ hai.

Còn tiết mục độc tấu đàn tranh là tiết mục cuối cùng.

Ngồi trong góc, Thương Thời Thiên và Vệ Dĩ Hàm nghe thấy một số phụ huynh bàn luận: "Đứa trẻ này giỏi thật. Mới lớp Một mà đã có thể chơi bản nhạc khó như vậy."

"Nhà con bé còn giỏi hơn."

"Chị quen nhà con bé à?"

"Không quen, nhưng tôi có người bạn làm quản lý tiệm nhạc cụ, lúc đến đó chơi thấy cây đàn tranh của bé. Ít cũng phải ba trăm triệu. Cho một đứa nhỏ dùng đàn đắt như thế, còn mang tới trường biểu diễn, không hề lo bị mất, cho thấy điều kiện gia đình tốt đến mức nào rồi."

Nghe vậy, mấy phụ huynh xung quanh đều không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Thương Thời Thiên bỏ ngoài tai phần nói về gia thế, chỉ nghe những lời khen dành cho cháu gái.

Cháu gái được khen, cô cũng thấy vinh dự.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, phụ huynh lần lượt đưa con rời đi.

Thương Thời Thiên tìm được chị cả và cháu gái, lập tức đưa quà ra.

"Ai là người chơi đàn tranh hay thế nhỉ? Hóa ra là bé Lệnh Sơ của nhà dì!"

Có lẽ vì biết cả hai mẹ đều đến xem mình biểu diễn, Thương Lệnh Sơ hoạt bát hơn thường ngày.

Giọng cũng đầy hân hoan: "Cảm ơn dì nhỏ!"

Cô bé kéo tay Tống Nhữ Thừa: "Mẹ hai, đây là dì nhỏ, là em gái út của mẹ."

Tống Nhữ Thừa ngồi xuống, hôn lên má cô bé một cái: "Mẹ hai biết rồi. Con mệt không, có cần mẹ cõng không?"

Thương Lệnh Sơ định nói không mệt, nhưng trẻ con nào lại không thích được mẹ cõng chứ?

Cô bé nhìn Thương Thời Hành, thấy mẹ gật đầu cổ vũ, liền cười cong cả mắt: "Muốn!"

Vừa nói vừa định leo lên lưng Tống Nhữ Thừa.

Vì biểu diễn xong chưa kịp tháo móng giả, móng tay suýt nữa cào vào cổ Tống Nhữ Thừa, Thương Thời Hành vội nhắc: "Tháo móng giả ra trước đã."

Tống Nhữ Thừa cười: "Không sắc đâu, không sao."

"Đó là cổ mà." Thương Thời Hành nghiêm túc nói.

Tống Nhữ Thừa nhớ đến việc em vợ Thương Thời Thiên trước đây từng bị cắt cổ mà mất mạng, không nói gì thêm.

Thương Lệnh Sơ không biết những chuyện quá khứ ấy, tháo móng giả xong liền vui vẻ trèo lên lưng mẹ.

Tống Nhữ Thừa vừa cõng con vừa định đi thì cô bé gọi lại: "Mẹ hai, còn Lạn Kha nữa!"

Bà nội Thương đang ôm Lạn Kha đưa qua, để con mèo bám lên vai hai mẹ con.

"Lạn Kha, mày phải bám chắc nha, đừng có ngã xuống."

Lạn Kha: "Meo~"

Thương Dữ Phượng nói với Thương Thời Hành: "Con không cần lo cho bọn ta đâu, cứ đi tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi bên nhau đi. Bà với Tiểu Ngũ tự về được."

Thương Tiểu Ngũ rất tinh ý bước tới nhận lấy bao đàn tranh.

Thương Thời Hành ôm bó hoa, nhanh chóng đuổi theo Tống Nhữ Thừa và con gái.

Tiểu Lệnh Hy còn quá nhỏ, sợ mang tới sẽ quấy, nên Thương Thời Hành không đưa bé đi.

Nếu không, giờ này đã là thời khắc đoàn tụ của cả gia đình bốn người rồi.

Nhìn theo bóng lưng họ, Thương Dữ Phượng nói: "Chúng ta cũng về thôi."

Không về là lại bị người ta vây xem mất.

Hiện giờ, người biết đến bà ở Đông Thành ngày càng ít.

Nhưng người biết đến Vệ Dĩ Hàm và Thương Thời Thiên lại ngày một nhiều.

Bà đứng cạnh họ rất dễ bị người ta suy đoán ra thân phận, kéo theo nhiều mối xã giao không cần thiết.

"Bà nội nói đúng đấy, mau đi thôi, em thấy hiệu trưởng đang đi về phía này rồi." Thương Tiểu Ngũ vội vàng đỡ bà rời đi.

Thương Thời Thiên nhìn quanh, chạm mắt với một người đàn ông trung niên đầu hói.

Cô hỏi Thương Tiểu Ngũ: "Em biết hiệu trưởng trường này à?"

"Không, nhưng trước khi buổi văn nghệ bắt đầu, ông ta phát biểu tận mười lăm phút."

Thương Tiểu Ngũ phàn nàn: "Lần gần nhất em thấy ai nói nhiều vậy là trong lễ tốt nghiệp."

Vì Thương Thời Thiên và Vệ Dĩ Hàm phải đi mua quà nên khi vào hội trường thì tiết mục đầu tiên đã bắt đầu rồi, nên họ không biết chuyện đó.

Nghe vậy, lại cảm thấy mình may mắn thoát nạn.

*

Thương Thời Hành cùng Tống Nhữ Thừa và Thương Lệnh Sơ là gia đình ba người đầu tiên trở về nhà.

Tống Nhữ Thừa nôn nóng muốn gặp lại Tiểu Lệnh Hy.

Sau bữa cơm, cô bé ngồi trên xe đồ chơi, được dì Thanh đưa ra ngoài đi dạo.

Về đến nhà phát hiện người thân quen đều không có nên quấy khóc suốt cả tối.

May mà được dì Thanh dỗ dành ổn định.

Lúc này cô bé đang ngồi trên cái ghế nhựa nhỏ, cùng dì Thanh nhặt đậu.

"Lệnh Hy, mẹ về rồi đây!" Tống Nhữ Thừa nhào tới bế cô con gái út đã lâu không gặp, hôn một cái rõ to lên má mũm mĩm.

Tiểu Lệnh Hy ngơ ngác, đậu trong tay rơi mất.

"Hu hu..." Cô bé vùng vẫy vươn tay về phía dì Thanh.

Tống Nhữ Thừa nói: "Này, mẹ là mẹ hai đây, không phải người lạ đâu."

"Không cần mẹ hai." Lệnh Hy hoàn toàn không biết mẹ hai là ai, bản năng từ chối người lạ ôm hôn.

Thương Thời Hành và Thương Lệnh Sơ bước vào, thấy ngay cảnh hỗn loạn.

Tiểu Lệnh Hy thấy mẹ quen liền vươn tay đòi bế.

Cô bé giãy giụa dữ dội, Thương Thời Hành đành ôm lấy con trước.

Tống Nhữ Thừa có chút mất mát.

Thương Thời Hành liếc cô một cái, trước tiên an ủi con gái.

Sau đó mới nói: "Đây cũng là mẹ con đấy, con từng gặp trong video call rồi, quên rồi sao?"

Tiểu Lệnh Hy ôm cổ Thương Thời Hành, lặng lẽ nhìn Tống Nhữ Thừa, nhất quyết không để cô bế.

Thương Lệnh Sơ lên tiếng dụ dỗ em: "Mẹ là người bay trên trời đấy, hiếm khi mới xuống đất, em phải tranh thủ cơ hội, không là mẹ lại bay mất đấy."

Câu nói này nghe cứ sai sai... Tống Nhữ Thừa dở khóc dở cười.

Cô làm phi công đã nhiều năm trước rồi, chỉ là hồi đó Thương Lệnh Sơ còn nhỏ, cả Thương Thời Hành và cô đều hay kể thế với con.

Tiểu Lệnh Hy: "Bay trên trời? Lulu?"

Tống Nhữ Thừa hoang mang nhìn con gái lớn cầu cứu.

Thương Lệnh Sơ nói: "Là ngựa bay trong My Little Pony đấy."

Tống Nhữ Thừa ngượng ngùng, cô chưa từng xem My Little Pony.

Nhưng không sao, tối nay có thể cấp tốc học bù.

"Cả hai mẹ con đi tắm đi, tắm xong rồi nói tiếp." Thương Thời Hành nói.

Tống Nhữ Thừa phải về vào chiều mai, thời gian để làm quen lại với Tiểu Lệnh Hy không còn nhiều, xem ra tối nay phải ngủ chung cả nhà bốn người.

Đợi Tống Nhữ Thừa và Thương Lệnh Sơ tắm xong, Thương Thời Hành cố ý để Tiểu Lệnh Hy ở lại trong phòng với hai mẹ con, rồi mới đi tắm.

Tiểu Lệnh Hy một mặt muốn chơi với chị, ngủ cùng mẹ, mặt khác lại cảnh giác với "người lạ" trong phòng.

Nhưng khi Thương Thời Hành tắm xong bước ra, trong phòng đã tràn ngập tiếng cười khúc khích của trẻ con.

"Mẹ ra rồi, đến giờ đi ngủ rồi." Tống Nhữ Thừa nói.

Có vẻ cô vừa chơi trò gì đó với hai đứa nhỏ, nên cả Thương Lệnh Sơ và Tiểu Lệnh Hy đều luyến tiếc chưa muốn dừng.

Tống Nhữ Thừa lại nói: "Mẹ kể chuyện trước khi ngủ cho nhé?"

"Nghe ạ!"

"Vậy thì mau nằm xuống."

Hai đứa trẻ nằm xuống ngoan ngoãn.

Thương Thời Hành ngồi bên cạnh bôi kem dưỡng thể.

"Đây là một câu chuyện về bầu trời và những chú chim..." Tống Nhữ Thừa nhẹ nhàng kể.

Có thể do chơi mệt, cũng có thể là vì giọng kể chuyện hơi chán, hai đứa bé rất nhanh đã ngủ.

Thương Thời Hành tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ phát ánh sáng dịu nhẹ.

Cô vừa nằm xuống thì Tống Nhữ Thừa lặng lẽ lật người, bò sang phía cô.

"Em..." Thương Thời Hành vừa mở miệng đã bị Tống Nhữ Thừa bịt lại.

Tống Nhữ Thừa thì thầm: "Đừng nói."

Thương Thời Hành gạt tay cô ra.

Tống Nhữ Thừa giơ điện thoại lên, gõ vài chữ: "Ăn khuya không? Em đói rồi."

Thương Thời Hành gật đầu.

Để tránh làm bọn trẻ tỉnh giấc, hai người nằm thêm nửa tiếng nữa rồi mới dậy chuẩn bị đồ ăn khuya.

————————————

Về sau—

Giáo viên: "Gọi phụ huynh em đến."

Tiểu Lệnh Hy: "Mẹ hai em ở trên trời."

Giáo viên: "Xin lỗi, cô không biết..."

Tống Nhữ Thừa: "???"