Về tài sản, Thương gia trước khi liên hôn còn không lọt nổi vào top 20 gia tộc giàu có nhất Đông Thành.
Nhưng với danh tiếng là một "thế gia ngàn năm", nhân mạch và tài nguyên giáo dục của Thương gia lại là thứ mà nhiều gia tộc quyền quý khác có mơ cũng không với tới.
Chính vì vậy, dù thế hệ thứ ba mới của Thương gia trước khi trưởng thành hiếm khi giao lưu với đám con cháu giàu có khác ở Đông Thành nhưng giới thượng lưu nơi đây cũng chưa bao giờ dám nói xấu họ sau lưng.
Thậm chí mỗi khi Thương gia gửi lời mời, các gia tộc đều nhiệt tình hưởng ứng.
Vệ gia nhờ việc Vệ lão gia tài trợ giải đấu cờ vây "Cúp Vệ Đạt" mà thông qua Hội trưởng danh dự của hiệp hội cờ vây – Lâm Sĩ Chương, mối quan hệ với Thương gia còn khăng khít hơn các gia tộc khác.
Thế nhưng Vệ gia con cháu đông đúc, tính cả con cháu bên nội bên ngoại của lão gia, lên đến hơn mười người.
Dù Vệ Dĩ Hàm rất xuất sắc thì giới tính của cô cũng khiến lão gia không định nghiêng toàn bộ tài nguyên gia tộc về phía cô.
Vì vậy, tuy Vệ Dĩ Hàm từng tham dự một số buổi tiệc của Thương gia, nhưng được đích thân đưa đến thăm Thương Dữ Phượng trong một dịp không phải lễ tết hay yến tiệc – đây là lần đầu tiên.
Trực giác của cô cho rằng lý do không phải vì cha mình có tài giỏi gì khiến Thương Dữ Phượng phải để mắt đến, mà là còn có nguyên nhân sâu xa hơn phía sau.
Quả nhiên, người thật sự chủ động đưa cô đến gặp Thương nữ sĩ lại là Trưởng công chúa của Tập đoàn Phượng Hoàng – Thương Huyền Ngạn.
Hơn nữa, người họ muốn gặp cũng không phải Thương Dữ Phượng mà là Thương Vận Ngọc.
Vệ Dĩ Hàm nhạy bén nhận ra, lần gặp mặt này về bản chất là một cuộc thương lượng mang tính chất thương mại.
Còn cô, chỉ là được dắt theo.
Sau màn chào hỏi xã giao, Thương Vận Ngọc, Thương Huyền Ngạn và Vệ Ung Khôn nhanh chóng vào thư phòng.
Vệ Ung Khôn để Vệ Dĩ Hàm lại ở phòng khách trò chuyện cùng bà Thương Dữ Phượng.
Nói từ góc độ đó thì đúng là cô cũng được xem là đến thăm bà Thương thật.
Thương Dữ Phượng dù đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn giữ được mái tóc đen.
Bà có gương mặt hiền từ, trong lòng ôm một con mèo Anh lông dài.
Con mèo rất ngoan, đôi mắt màu hổ phách mở to tò mò nhìn Vệ Dĩ Hàm, chiếc đuôi lông xù phe phẩy trên người Thương Dữ Phượng.
Giống như hầu hết các bà nội trong gia đình truyền thống, Thương Dữ Phượng quan tâm hỏi han Vệ Dĩ Hàm về việc học hành, sinh hoạt.
Vệ Dĩ Hàm lần lượt trả lời đầy đủ.
Cuối cùng, cô tò mò chủ động hỏi: "Bà Thương, con mèo này có tên không ạ?"
Đuôi mắt của bà Thương vốn đã có nếp nhăn nhẹ, nay càng hằn sâu hơn chút khi cười: "Có chứ, tên nó là Lạn Kha, tên gọi thân mật là C.C."
"'Lạn Kha' là ý chỉ cờ vây, còn C.C thì sao ạ?"
"Cái tên nhỏ là do Tiểu Ngũ đặt, bà cũng không biết ý nghĩa là gì đâu."
"Vậy tên chính là do Thương Thời Thiên đặt ạ?"
Bà Thương ngạc nhiên: "Sao cháu không nghĩ là do ông Lâm đặt?"
Vệ Dĩ Hàm đâu thể nói rằng ông Lâm tuy thích cờ vây, nhưng không đến mức si mê, cuộc sống của ông còn nhiều thứ khác, không giống người sẽ đặt cho mèo tên "Lạn Kha".
Còn Thương Thời Thiên...
Vệ Dĩ Hàm khẽ cười: "Cháu chỉ đoán đại thôi, hoặc là ông Lâm, hoặc là Thương Thời Thiên."
Thương Dữ Phượng cũng không truy hỏi thêm, cười hiền hậu rồi nói: "Thời Hành và mấy đứa lớn cùng Tiểu Ngũ đều không có ở nhà. Tiểu Tứ đang ở phòng cờ. Con bé cùng tuổi với cháu, có lẽ sẽ nói chuyện hợp đấy."
Vệ Dĩ Hàm vốn không nghĩ cô và Thương Thời Thiên có thể có tiếng nói chung, nhưng vì mục đích chuyến đi này, vẫn thuận theo sắp xếp của Thương Dữ Phượng.
Lạn Kha thấy cô đứng dậy liền nhảy khỏi lòng bà Thương, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Thương Dữ Phượng nói: "C.C sẽ dẫn cháu tới phòng cờ."
Lạn Kha chạy vui vẻ về phía trước, Vệ Dĩ Hàm theo sau, trong lòng thắc mắc sao con mèo này lại hiểu chuyện đến vậy.
Cho đến khi đến phòng cờ, mọi thắc mắc đều được giải đáp.
Lạn Kha vừa bước vào phòng cờ như bước vào công viên giải trí, bắt đầu chạy nhảy khắp nơi.
Đầu tiên là cào cào cắn cắn cái đệm bồ đoàn, thấy không ai ngăn lại liền nhảy lên bàn.
Nó nhìn chằm chằm bàn cờ, làm ra tư thế "tấn công".
Giây tiếp theo, nó lao vào bàn cờ đang bày thế trận, chỉ một cú quào đã phá tan cục diện.
Gây họa xong, trước khi bị mắng thì lập tức chui vào hũ cờ, chỉ để lại cái đuôi phe phẩy bên ngoài.
Trên ghế, cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp liền lôi nó ra khỏi hũ, xách gáy nó lên, khó hiểu hỏi: "Lạn Kha, sao mày lại vào đây?"
Lạn Kha meo meo meo trả lời cô.
Cô gái quay đầu lại nhìn thấy Vệ Dĩ Hàm, trong mắt thoáng qua chút bối rối, dường như không hiểu tại sao trong phòng cờ lại xuất hiện một người lạ.
Nhưng rất nhanh cô nở nụ cười dịu dàng, chào hỏi: "Xin chào."
*
Nghe Vệ Dĩ Hàm nhắc đến việc họ đã gặp nhau từ sớm như vậy mà bản thân lại chẳng nhớ gì, Thương Thời Thiên bỗng cảm thấy hơi chột dạ.
Bây giờ khi tạm gạt cờ vây ra khỏi đầu, cô cũng lờ mờ nhớ lại không ít chuyện.
"Vậy nói cách khác, tôi... khụ khụ, ý tôi là, chị và Thương Thời Thiên đã tiếp xúc suốt nửa năm rồi mới kết hôn sao?" — Thương Thời Thiên suýt chút nữa lỡ miệng.
Vệ Dĩ Hàm đứng dưới ánh trăng, ánh bạc không chiếu được vào mắt cô, ngược lại, đôi mắt dưới bóng tối bao phủ lại trở nên âm trầm sâu thẳm như một hồ nước lạnh lẽo.
"Ừm." Vệ Dĩ Hàm dùng khăn tay che miệng ho khẽ mấy tiếng, "Nhưng vài tháng đầu tiếp xúc cũng không nhiều, mãi đến khi Thương gia chịu cân nhắc chuyện liên hôn."
...
Không thể phủ nhận rằng, động cơ để Thương gia cân nhắc chuyện liên hôn với Vệ gia cũng là vì lợi ích.
Nhưng khác với Vệ gia và phần lớn các gia tộc quyền quý khác, Thương gia luôn đặt tình thân lên hàng đầu.
Cha mẹ trong Thương gia sẽ suy xét kỹ tương lai của con cái và tôn trọng ý kiến của chúng.
Nếu việc liên hôn chẳng khác gì nhà giam hay mồ chôn đối với con cái, họ sẽ không bao giờ vì lợi ích mà ép buộc cuộc hôn nhân ấy diễn ra.
Cái mấu chốt khiến Thương gia gật đầu là vì Thương Thời Thiên không hề phản đối sắp xếp của gia đình.
— Dù trong mắt họ, cô đồng ý một cách quá đỗi tùy tiện.
Sau đó, khi Thương Thời Thiên chính thức gặp mặt và hẹn hò với Vệ Dĩ Hàm vài lần, lại tỏ rõ rằng "không ghét việc sống cùng Vệ Dĩ Hàm", Thương gia mới quyết định chốt chuyện hôn nhân này.
...
Sau khi Thương Thời Thiên nối các tình tiết đó với lý do mà Thương Tiểu Ngũ tự trách bản thân, cô lập tức hiểu ra vì sao Thương gia lại có mâu thuẫn với Vệ Dĩ Hàm.
— Chính là vì quyết định lúc đó của cô trong mắt họ là quá mức tùy tiện.
Thương Thời Thiên có chút bất lực.
Nói cho cùng thì vẫn là lỗi của cô.
Là cô quá đắm chìm trong thế giới cờ vây mà bỏ qua việc giao tiếp với người thân.
Cũng chính vì ngoài cờ vây, cô luôn thể hiện thái độ dửng dưng, chẳng thiết tha điều gì, khiến sau khi cô ra đi, người trong nhà ai nấy đều tự trách bản thân, cho rằng chính họ đã ảnh hưởng đến cô, khiến cô chọn Vệ Dĩ Hàm.
Điều khiến Thương Thời Thiên cảm thấy may mắn là những người khác trong nhà không bị mắc kẹt quá sâu trong cảm xúc tội lỗi như Thương Tiểu Ngũ.
Nghĩ đến Thương Tiểu Ngũ, Thương Thời Thiên thầm thắc mắc: Hai ngày nay con bé chẳng nói gì, không biết đang bày trò gì nữa.
Đang miên man thì Vệ Dĩ Hàm đột nhiên áp sát, vòng tay ôm lấy cổ cô.
Khoảng cách giữa họ lập tức rút ngắn lại.
Thương Thời Thiên cảm nhận được sự thay đổi trọng tâm của Vệ Dĩ Hàm, sợ cô ngã hoặc va đập gì đó, liền theo phản xạ đưa tay đỡ lấy eo cô.
"Em có thấy quyết định của Thương Thời Thiên lúc ấy quá vội vàng không? Cô ấy mới 20 tuổi, còn rất nhiều thời gian để gặp người mình thực sự thích, cần gì phải kết hôn sớm như vậy?" — Vệ Dĩ Hàm nhẹ nhàng hỏi.
Thương Thời Thiên không nghĩ ngợi gì nhiều, thuận miệng hỏi lại: "Thế sao chị chắc rằng, chị không phải là người mà cô ấy thích?"
Vệ Dĩ Hàm ngây người, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, không chớp lấy một lần.
Thương Thời Thiên lúc này mới nhận ra mình vừa nói gì, mặt lập tức nóng bừng.
May mà nhiệt độ cơ thể cô vốn đã hơi cao, ánh trăng lại không quá sáng, không để Vệ Dĩ Hàm nhận ra sắc mặt cô có gì khác lạ.
Vệ Dĩ Hàm lại cụp mắt xuống, giọng điệu đầy ẩn ý: "Cô ấy có thích tôi hay không, tôi vẫn cảm nhận được."
Nói xong, Thương Thời Thiên cảm thấy người nhẹ bẫng.
— Vệ Dĩ Hàm đã rời khỏi lòng cô.
Cô đứng chân trần dưới ánh trăng, như đang dẫm lên lớp sương bạc.
Vốn đã gầy gò, mấy ngày ốm khiến cô trông càng thêm xanh xao yếu ớt, như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Nhưng Vệ Dĩ Hàm không phải kiểu hoa mềm yếu dễ gãy.
Cô nói: "Trễ rồi, về ngủ đi."
*
Giữa đêm yên tĩnh, ánh đèn vẫn còn sáng ở Thương gia.
Thương Thời Hành gõ cửa phòng vẽ.
Thương Thời Đãi ngạc nhiên hỏi: "Chị cả? Chị lại làm việc tới khuya vậy sao?"
Thương Thời Hành nhíu mày: "Em lại định thức trắng đêm à?"
Thương Thời Đãi vội nói: "Á, không đâu, em định đi ngủ đây."
Thương Thời Hành đã quen với bệnh trì hoãn của em gái, định dặn dò vài câu, nhưng thấy em gái thực sự tắt đèn phòng vẽ.
Cô ngạc nhiên — giờ là 1 giờ sáng chứ không phải 1 giờ chiều mà?
Nhìn em gái định chuồn, Thương Thời Hành gọi giật lại: "Nghe bà nói, mấy hôm nay em đột nhiên rất quan tâm đến làm đẹp với spa, ngày nào cũng hẹn Lê Kiêu ra ngoài?"
Giọng đầy nghi vấn khiến Thương Thời Đãi lạnh sống lưng.
"À, tại dạo này em bí ý tưởng quá, nên muốn đi thư giãn chút..."
"Nhưng chị nhớ nhà Lê Kiêu là mở bệnh viện thẩm mỹ mà?"
"Nhà cô ấy cũng có spa không dao kéo mà chị."
Rõ ràng Thương Thời Hành không hoàn toàn tin lời em gái: "Đúng lúc chị cũng lâu rồi chưa đi spa, hôm nay cùng đi với em nhé."
Thương Thời Đãi suýt nữa thì không giữ nổi biểu cảm.
Mấy hôm nay cô đúng là đi gặp Lê Kiêu thật, nhưng hôm nay vốn định đi xem thử thế thân của Thương Kỳ Quán đã khỏi bệnh chưa.
Giờ chị cả ra tay thế này, kế hoạch của cô chẳng phải bị phá hỏng sao!
Cô quay về phòng, lén nhắn tin cho Lê Kiêu thống nhất lời khai.
Sau bữa trưa, hai chị em cùng ra ngoài.
Lê Kiêu nhận được tin nhắn từ Thương Thời Đãi lúc nửa đêm, nên chiều nay cũng đến spa của nhà mình từ sớm để đợi.
"Chị Thời Hành, lâu rồi không gặp."
Thương Thời Hành mỉm cười với cô: "Đúng là lâu thật. Gần đây không thấy em đến nhà chơi."
"Dạo này em đang khởi nghiệp, hơi bận."
"Khởi nghiệp?"
"Vâng, làm MCN ấy ạ."
Thương Thời Hành cũng có hiểu biết nhất định về ngành MCN, vì tập đoàn Phượng Hoàng có một phần kinh doanh vận tải, từ khi thương mại điện tử xuyên biên giới bùng nổ, đơn hàng đường biển cũng tăng lên đáng kể.
Tuy mảng này chỉ chiếm khoảng 10% mảng vận tải, nhưng cũng đã trở thành một phần không thể coi nhẹ, kéo theo sự quan tâm đến ngành MCN có liên quan chặt chẽ với thương mại điện tử.
Lê Kiêu thấy Thương Thời Hành có hứng thú, liền giữ tinh thần gọi vốn đầu tư, kể chi tiết về kế hoạch khởi nghiệp của mình.
Bước ra từ viện thẩm mỹ của Lê gia, sắc mặt Thương Thời Hành rõ ràng đã thư thái hơn nhiều.
Thương Thời Đãi tò mò hỏi: "Chị, chị định đầu tư cho Lê Kiêu thật à?"
"Ai nói?"
"Em thấy chị nghe cậu ấy nói chuyện rất chăm chú mà, không phải còn mỉm cười đấy sao!"
Thương Thời Hành thu lại vẻ mặt: "Chị chỉ thấy may là em thật sự đi làm spa."
"Là sao chứ?"
Thương Thời Hành không định giải thích.
Hôm qua, cô nhận được một email nặc danh.
Nội dung chỉ có một câu mơ hồ ngắn ngủi, đại ý là: trong số bạn của Thương Tiểu Ngũ có kẻ nghiện ngập.
Câu nói nghe có vẻ vu vơ, nhưng Thương Thời Hành buộc phải cảnh giác.
Đối phương đang uy hiếp cô, hay là đang cảnh báo?
Cô nghiêng về khả năng đó là một lời nhắc nhở — nhắc cô đề phòng bạn bè của Thương Tiểu Ngũ có thể kéo cô ấy vào con đường sai trái.
Nhưng người gửi không nói rõ ai là kẻ nghiện kia.
Để tránh bị cố tình dẫn dắt sai hướng, khiến phán đoán bị sai lệch, chị đã lần theo địa chỉ gửi email.
Tiếc là đối phương rõ ràng không muốn bị truy ra, đã dùng nhiều lớp VPN ẩn danh và còn xóa sạch nhật ký truy cập.
Chuyện này khiến Thương Thời Hành để tâm hơn, nhân cơ hội hôm nay đi spa, âm thầm quan sát và thử thăm dò Lê Kiêu.
Tuy một lần tiếp xúc không thể kết luận Lê Kiêu có phải người có thể kéo Thương Tiểu Ngũ đi sai đường hay không.
Nhưng quan sát khí sắc của cô ấy, cộng với việc cô vẫn giữ đầu óc tỉnh táo khi nói về kế hoạch MCN và khởi nghiệp thì tạm thời có thể loại trừ cô khỏi diện tình nghi.
Thương Thời Hành nghĩ một lúc rồi hỏi: "Chị nghe nói có nhiều người làm nghệ thuật, để tìm cảm hứng mà đi dùng thuốc. Bên em có người nào như thế không?"
Thương Thời Đãi lập tức phủ nhận, rạch ròi quan điểm: "Em không có dính đến cái thứ đó đâu nhé!"
"Chị chỉ hỏi là em có người như thế xung quanh không! Không có thì tốt. Nếu có thì phải tránh xa ngay."
"Nếu em mà biết ai dùng thuốc, em nhất định sẽ lập tức giao họ cho chị cảnh sát luôn!"
Thương Thời Hành cười khẩy: "Em tốt nhất là giữ đúng lời đó."
Thương Thời Đãi thấy chị gái không tin mình thì hậm hực bĩu môi, rồi cúi đầu chọc vào cái avatar trong khung chat: "Này, sao cô không trả lời tin nhắn của tôi?"
Khu biệt thự Thiên Hào Cảnh Uyển, căn số 9.
Thương Thời Thiên cầm điện thoại, nhắn lại: "Vì em vô lễ."
Một lúc sau, đối phương mới gửi lại vài chữ: "Sau này gọi cô là Thương Thời Thiên, được chưa?!"
Thương Thời Thiên lúc này mới trả lời: "Vừa test xong, đã âm tính. Ngày mai quay lại Đại học Đông Thành."
Không biết Thương Tiểu Ngũ đang do dự chuyện gì mà khung chat cứ hiện lên "Đối phương đang nhập văn bản".
Thương Thời Thiên biết chút nữa là cô nàng sẽ im bặt, nên đặt điện thoại xuống, tiếp tục giảng bài.
Buổi chiều, gần đến giờ tan làm, Tạ Mi và Doãn Liên đến.
Nhưng mục đích của hai người không giống nhau.
Doãn Liên đến để mang những tài liệu mà mấy ngày qua Vệ Dĩ Hàm xử lý về công ty — vì mai cô sẽ kết thúc thời gian nghỉ bệnh, quay lại đi làm.
Còn Tạ Mi thì đến để giao tài liệu.
Thương Thời Thiên tranh thủ hỏi Doãn Liên có biết cách gửi email nặc danh mà không bị truy ra địa chỉ IP không.
Doãn Liên lắc đầu: "Tôi chỉ biết là dùng phần mềm tăng tốc mạng thì có thể đổi IP, nhưng nếu gặp dân chuyên, chắc chắn sẽ dễ dàng tra ra địa chỉ thật."
Thương Thời Thiên cau mày.
Cô muốn gửi mail để cảnh báo chị cả mình, nhưng cũng biết rằng nếu gửi thẳng như thế, chị ấy nhất định sẽ truy tra xem ai gửi.
Rồi nhất định sẽ phát hiện ra địa chỉ email mà cô đang dùng có liên quan đến người của Vệ Dĩ Hàm.
Với thái độ hiện giờ Thương gia dành cho Vệ Dĩ Hàm, chị cả chắc chắn sẽ không dễ tin, thậm chí có thể khiến hiểu lầm giữa họ nghiêm trọng hơn.
Dù sao hiện tại cô vẫn có thể tiếp cận Thương Tiểu Ngũ, thôi thì cứ theo dõi trước, đợi có cơ hội rồi hẵng nhắc nhở người nhà sau vậy.
————————————
Vệ tổng: Thích tôi? Hừ, ngay cả ngày nhận giấy kết hôn cũng quên, thế mà gọi là thích?
Thương Tứ: ...
Hệ thống: Woahhh, đúng kiểu cảnh hỏa táng tràng!