Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 47: Không được thích Vệ Dĩ Hàm



Sau bốn ngày, Thương Thời Thiên quay lại phòng cờ vây của Đại học Đông Thành thì phát hiện số sinh viên ở đây đông hơn trước, nhưng người chơi cờ lại ít hơn hẳn.

Hiện tượng kỳ lạ này là vì tuần thi cử đang đến gần.

Đại học Đông Thành nghỉ hè vào ngày 3 tháng 7, nên một đến hai tuần trước đó là thời gian thi cuối kỳ của các môn chuyên ngành. Vì vậy, đám sinh viên chơi bời cả học kỳ sẽ bắt đầu cày cuốc điên cuồng trong tuần trước kỳ thi.

Thư viện và phòng tự học đều đã kín chỗ, những sinh viên thường đến phòng cờ vây để chơi cờ cũng chuyển qua đây ôn bài.

Ở đây có máy lạnh, lại yên tĩnh, là nơi cực kỳ lý tưởng để học bài.

Tất nhiên, nếu có sinh viên đến chơi cờ thật, những người ôn bài vẫn phải nhường chỗ.

Tuy nhiên, trừ các sinh viên phải đi thi đấu ra thì chẳng còn mấy ai có nhã hứng chơi cờ vào lúc này.

Thương Thời Thiên gặp Trần Nhất Huân tại phòng cờ vây.

Trần Nhất Huân có chút ngượng ngùng nói: "Hôm nay mình dậy trễ, không kịp giành chỗ."

Thương Thời Thiên mỉm cười đầy thấu hiểu.

Trần Nhất Huân hỏi: "Mấy hôm nay hình như cậu không đến?"

Thời gian gần đây cô vừa phải ôn thi, vừa phải ứng phó với kỳ thi cuối kỳ của các môn tự chọn, còn phải chuẩn bị hồ sơ để xin tham gia hoạt động thực tập hè của Quỹ Phượng Hoàng, căn bản không có thời gian đến phòng cờ.

Hai người thường liên lạc qua WeChat nên Trần Nhất Huân cũng không để ý là mấy hôm nay cô không đến.

Vừa rồi nghe nhân viên quản lý chào hỏi Thương Thời Thiên, cô ấy mới sực nhớ.

Thương Thời Thiên nói: "Mình bị cúm nên ở nhà nghỉ mấy hôm."

Trần Nhất Huân lo lắng: "Giờ cậu sao rồi?"

"Mình không có triệu chứng gì, chỉ sợ lây cho người khác nên mới ở nhà, giờ thì đã âm tính rồi. Nhưng để an toàn, cậu cũng đeo khẩu trang đi. May là mình mang theo mấy cái."

Thương Thời Thiên mở ba lô, lấy ra một cái khẩu trang đưa cho cô ấy.

Ánh mắt Trần Nhất Huân vô thức rơi vào cổ tay Thương Thời Thiên — ở đó không có gì cả — khiến cô không khỏi có chút thất vọng.

Nhưng khi Thương Thời Thiên lục túi lấy khẩu trang, cô ấy lại thấy chuỗi hạt màu trà kia, lòng lập tức ấm lại đôi chút.

Cô buột miệng hỏi: "Cậu không thích đeo vòng tay hay phụ kiện à?"

"Không hẳn là thích hay không thích, chỉ là khi đánh cờ, đeo đồ trang sức khá bất tiện."

Thương Thời Thiên ngừng lại một chút, rồi lấy chuỗi hạt mà Trần Nhất Huân tặng buộc vào một móc nhỏ trên ba lô như móc trang trí, nói:

"Có khi lần này mình không có triệu chứng là nhờ chuỗi hạt này đấy. Mình treo nó ra ngoài, chắc cũng có thể bảo vệ mình thêm nhỉ?"

Trần Nhất Huân vừa bất đắc dĩ, vừa muốn bật cười.

Dù biết rõ Thương Thời Thiên chỉ xem mình là bạn, nhưng hành động nhỏ này khiến cô cảm thấy làm bạn cũng không thiệt gì.

Cô cười nói: "Mình không làm phiền cậu hướng dẫn chơi cờ nữa, mình cũng phải về rồi, không thì chỗ ngồi lại bị chiếm mất, lúc đó chẳng biết khóc ở đâu."

Thương Thời Thiên bước vào phòng học chuyên ngành cờ vây, bất ngờ thấy trong phòng khá đông người.

Hỏi ra mới biết, chuyên ngành cờ vây cũng có thi cuối kỳ và thời gian thi còn sớm hơn các ngành khác một tuần.

Chuyên ngành cờ vây thuộc một hướng nhỏ trong ngành Truyền thông. Sinh viên ngành này sau khi tốt nghiệp chủ yếu làm bình luận viên thi đấu cờ, giáo viên dạy cờ vây, hoặc làm việc tại các tổ chức thể thao. Muốn tốt nghiệp, họ bắt buộc phải đạt trình độ nghiệp dư tam đẳng.

Vì đa số sinh viên đã đạt được trình độ này nên thường xuyên trốn tiết thực chiến — đây là tiết học duy nhất tổ chức tại phòng học cờ vây chuyên dụng, còn các môn khác học ở lớp bình thường — và chỉ xuất hiện vào tuần thi.

Thương Thời Thiên: ...

Cô bảo sao tự dưng lại nhiều sinh viên thế, thì ra là do bình thường họ đều trốn học.

Tuy nhiên, cô không có trách nhiệm hướng dẫn nhóm sinh viên này nên đông hay ít cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

— Dù cô nghĩ vậy, nhưng sinh viên thì lại không nghĩ thế.

Một nửa trong số đó là sinh viên năm nhất và năm hai. Năm nhất học lý thuyết, khai cục và định thức; năm hai học các bài toán sống chết và chiêu thức.

Họ thấy Thương Thời Thiên thường giúp các bạn đi thi củng cố nền tảng, tập trung vào các mảng này nên muốn tranh thủ "ăn ké" một chút chỉ dẫn.

Buổi trưa, Thương Tiểu Ngũ chạy đến Đại học Đông Thành tìm Thương Thời Thiên, thấy chị mình được học sinh vây quanh như các vì sao xoay quanh mặt trăng (thực ra là đang tranh giành suất hướng dẫn buổi chiều), thì không nhịn được lẩm bẩm: "Cũng được hoan nghênh ghê ha..."

Đúng lúc đó, Thương Thời Thiên đi đến trước mặt cô em gái, hỏi: "Lẩm bẩm gì đấy?"

Thương Tiểu Ngũ hừ một tiếng, nói: "Tôi khuyên cô sớm từ bỏ ý định bắt chước Thương Kỳ Quán đi. Cờ vây không phải dễ học đâu."

Thương Thời Thiên hỏi ngược lại: "Cờ vây khó đến vậy sao?"

"Dĩ nhiên là khó rồi! Người có thiên phú như Thương Kỳ Quán cũng phải năm tuổi mới bắt đầu tiếp xúc với cờ vây, mười một tuổi mới chính thức vào hàng chuyên nghiệp. Giờ cô mới bắt đầu học cờ vây, muộn rồi!"

Thương Thời Thiên nói: "Ai nói là tôi đến để học cờ vây?"

"Không phải học cờ, chẳng lẽ đến dạy à? Cô chuyên nghiệp mấy đẳng rồi?" — Thương Tiểu Ngũ hừ mũi đầy khinh thường.

Thương Thời Thiên chỉ mỉm cười, không có ý định chứng minh gì với em gái, mà hỏi ngược lại: "Em ra ngoài không mang vệ sĩ à?"

"Tôi mang vệ sĩ làm gì?"

"Thái độ kiêu ngạo bất lịch sự như vậy, chị sợ sớm muộn gì em cũng bị người ta đánh úp cho vào bao tải kéo đi đấy."

Thương Tiểu Ngũ nghẹn lời.

Một lúc sau, cô nàng trừng mắt nhìn Thương Thời Thiên: "Cô đúng là đáng ghét!"

Giống hệt Thương Kỳ Quán!

Đúng lúc này, Trần Nhất Huân từ trong phòng cờ đi ra, thấy Thương Thời Thiên vẫn chưa rời đi thì mừng rỡ tiến lại, vỗ vai cô: "Thời Thiên, đi ăn trưa với mình không?"

Nói xong, cô mới để ý đến người đứng đối diện Thương Thời Thiên.

Nhìn sơ qua thấy hơi quen, có vài phần giống Thương Thời Dữ.

Nhìn kỹ lại — chẳng phải là Thương Thời Đãi mà cô vừa mới xem ảnh hôm trước sao?!

"Cậu—"

Trần Nhất Huân trong lòng thót lên. Tại sao Thương Thời Đãi lại có mặt ở đây?

Chẳng lẽ tin đồn mấy hôm trước trong nhóm ăn dưa, về việc Vệ Dĩ Hàm đối đầu với Thương Thời Đãi ở Đại học Đông Thành là thật, và còn có liên quan đến Thương Thời Dữ?

Vậy thì vấn đề lớn rồi — Thương Thời Dữ là người Thương gia sao?

Thương Tiểu Ngũ không để ý biểu cảm của người lạ đang đeo khẩu trang, liền hỏi Thương Thời Thiên: "Bạn học của cô à?"

Trần Nhất Huân: ?

Câu hỏi này lại khiến đầu cô như muốn nổ tung.

Nếu Thương Thời Dữ là người Thương gia thì tại sao Thương Thời Đãi lại không biết người trong nhà mình không hề là sinh viên Đại học Đông Thành?

Càng nghĩ, cô càng thấy khả năng Thương Thời Dữ là con riêng của Thương gia rất cao.

"Bạn của chị." — Thương Thời Thiên đáp.

Thương Tiểu Ngũ cũng không truy hỏi gì thêm.

Vì với nhiều người, bạn học thân thiết cũng được gọi là "bạn". Trong tai cô, câu trả lời này đồng nghĩa với sự thừa nhận.

Cô hỏi tiếp: "Hai người đi ăn ở đâu?"

Trần Nhất Huân đáp: "Căng tin."

"Căng tin thì có gì ngon? Đi, tôi mời hai người ăn ngoài."

Trần Nhất Huân nghe mà rợn cả da gà.

Lần trước được Vệ Dĩ Hàm mời ăn đã khiến cô cảm thấy một sự chênh lệch tâm lý cực lớn, mãi mới điều chỉnh lại được.

Giờ thì cô thực sự sợ đám con nhà giàu ở Đông Thành.

Thương Thời Thiên thì lại rất quý trọng thời gian được ở bên em gái, liền đồng ý ngay: "Được thôi."

Trần Nhất Huân khéo léo nói: "Nhưng mình còn phải đến thư viện giữ chỗ sớm nữa..."

"Vậy thì ăn gần đây thôi, để tôi gọi điện hỏi xem có quán nào ngon gần trường không."

Đối tượng Thương Tiểu Ngũ hỏi tất nhiên là bạn gái của Lê Kiêu – Chúc Nguyên Dĩnh.

Nhưng cô không có liên lạc của Chúc Nguyên Dĩnh nên đành phải gọi cho Lê Kiêu trước.

Trùng hợp là Lê Kiêu và Chúc Nguyên Dĩnh cũng đang định tập huấn cho mấy học sinh mới nhận vào, bèn hẹn luôn mọi người tới nhà hàng đó — coi như tổ chức buổi gặp mặt sớm cho nhóm.

Lúc này, Thương Thời Thiên bỗng nhiên nhớ ra gì đó, đi ra chỗ khác gọi một cuộc điện thoại.

Quay lại, cô hỏi Thương Tiểu Ngũ: "Chị còn một người bạn nữa, lúc nãy hẹn chị đi ăn. Nhưng nếu em mời, có phiền không nếu mời thêm bạn chị?"

Thương Tiểu Ngũ cảnh giác hỏi: "Không phải là Vệ Dĩ Hàm đấy chứ?"

"Không phải."

"Không phải cô ta thì cô muốn mời ai cũng được."

Nửa tiếng sau.

Tiêu Lạc Manh bước vào nhà hàng — nơi mà chỉ nhìn giá món trên thực đơn thôi cũng đủ khiến cô muốn quay đầu bước ra.

Cô nhìn hai người bên cạnh Thương Thời Thiên, hỏi: "Em nói mời chị ăn cơm, hóa ra là ăn chung với nhiều người vậy à?"

Thương Thời Thiên chỉ vào em gái mình: "Ban đầu là em mời, nhưng nó nhiệt tình quá, đòi mời thay em. Vậy thì để nó mời đi."

Thương Tiểu Ngũ: ???

Cảm giác như mình tự nhiên trở thành "kẻ bị hại".

Tiêu Lạc Manh nhận ra Thương Thời Đãi: "Ngũ tiểu thư Thương gia?"

"Tôi là Thương Thời Đãi. Còn chị là?"

"Tôi tên là Tiêu Lạc Manh. 'Lạc' trong nước lạc, 'Manh' trong cỏ minh."

Thương Tiểu Ngũ thấy cô đen sì như than, không khỏi tò mò: một người trắng trẻo như Thương Thời Thiên làm sao mà quen được bạn như vậy?

Thương Thời Thiên bỗng nhiên vỗ tay: "À, chị phát hiện ra Tiêu Lạc Manh cũng có chút quan hệ với Thương gia đó!"

Thương Tiểu Ngũ: "Hả? Cô ấy có quan hệ gì với nhà tôi, sao tôi không biết?"

Tiêu Lạc Manh cau mày, tưởng Thương Thời Thiên sắp nói đến chuyện năm xưa cô từng liên quan đến vụ án đó.

Ai ngờ Thương Thời Thiên lại nói: "Chị ấy là kiểm lâm của trạm bảo hộ Lộc Tinh. Mà gần đó chính là nghĩa trang của Thương gia. Nói thật thì mỗi dịp Thanh Minh, chính chị ấy và đồng nghiệp sẽ kiểm tra xem có ai đốt pháo hoa, pháo giấy không đó!"

Thương Thời Đãi: ...

Tiêu Lạc Manh: ...

Cô đúng là bậc thầy logic kiểu nối vòng tròn rồi đó! Kết nối này... đúng là chẳng ai dám nghĩ ra!

Tiêu Lạc Manh hỏi: "Vậy rốt cuộc em rủ chị đến đây là để nhờ chị nhắm một mắt mở một mắt với chuyện đốt pháo đốt giấy Thanh Minh của Thương gia à?"

Thương Thời Thiên tò mò hỏi lại: "Có thể không?"

Tiêu Lạc Manh: ...

Thương Tiểu Ngũ giận dữ nói: "Nhà ai Thanh Minh lại đốt pháo hả? Dù sao thì nhà tôi tuyệt đối không!"

"Vậy thì các chị có thể yên tâm rồi." — Thương Thời Thiên quay sang nói với Tiêu Lạc Manh.

Tiêu Lạc Manh châm chọc: "Cảm ơn em đã hết lòng ủng hộ công việc của bọn chị nhé!"

Trần Nhất Huân — người từ đầu đến giờ âm thầm hóng chuyện — trong lòng đã tê rần rồi.

Sao Thương Thời Dữ lại biết nhiều chuyện Thương gia như vậy chứ?

Thế này thì chắc chắn là con riêng rồi còn gì?!

Nhưng cách Thương Thời Đãi đối xử với Thương Thời Dữ lại không giống thái độ với em gái cùng cha khác mẹ chút nào!

...

Sau bữa trưa nhạt nhẽo đến mức chẳng có vị gì, Trần Nhất Huân liền quay về trường sớm để giữ chỗ.

Thương Thời Thiên hỏi em gái: "Hai người bạn em đâu?"

"À, họ ở phòng bên cạnh." — Thương Tiểu Ngũ đáp.

Vì Lê Kiêu biết chị cô nên cô không muốn để Lê Kiêu phát hiện Thương Thời Dữ trông giống hệt Thương Kỳ Quán.

Tiêu Lạc Manh nghe vậy liền nói: "Chị đi vệ sinh một chút."

Thương Tiểu Ngũ nhân cơ hội hỏi Thương Thời Thiên: "Vệ Dĩ Hàm trả cô bao nhiêu tiền?"

Thương Thời Thiên tưởng cô nhân lúc mình đi đâu đó đã nghe từ Trần Nhất Huân chuyện mình dạy cờ vây cho Vệ Dĩ Hàm, bèn trả lời: "Năm nghìn tệ một giờ."

Thương Tiểu Ngũ kinh ngạc.

Một ngày 24 tiếng, tức là 120.000 tệ, một tháng... 3,6 triệu!?

Bảo sao Thương Thời Dữ lại hết lòng theo sát Vệ Dĩ Hàm, còn nói đỡ cho cô ta, thì ra là vì Vệ Dĩ Hàm chi đậm.

Thậm chí còn hào phóng hơn cả đám đại gia chơi bồ nhí hay nuôi chim hoàng yến mà cô biết!

Ban đầu cô còn định khuyên Thương Thời Dữ đừng làm người thay thế cho Thương Kỳ Quán.

Giờ thì khỏi khuyên, đến chính cô còn suýt động lòng rồi đây!

— Thương gia có quỹ tín thác, mỗi tháng cô chỉ được nhận 250.000 tệ tiêu vặt, chưa bằng một phần mười phí "bao nuôi" của Vệ Dĩ Hàm!

Chợt nhận ra mình đang nghĩ gì, Thương Tiểu Ngũ vội mắng thầm bản thân trong lòng: Mình bị mê muội rồi.

Quỷ mới muốn làm chim hoàng yến của Vệ Dĩ Hàm!

Không tìm được chỗ nào để chỉ trích Vệ Dĩ Hàm, Thương Tiểu Ngũ nói với tâm trạng phức tạp: "Cô ta... giá đưa cũng khá là hậu hĩnh đấy."

Thương Thời Thiên gật đầu: "Tất nhiên rồi, mức giá này cao gấp mấy lần người khác mà."

Thương Tiểu Ngũ càng sốc: "Cô còn... còn có người khác từng mời cô nữa à?"

"Dĩ nhiên. Nhưng mấy người đó trả không cao thế, một tháng chỉ khoảng năm nghìn thôi."

"Năm nghìn? Bố thí cho ăn mày chắc?" — sắc mặt Thương Tiểu Ngũ tái xanh — "Sau này cô có thể đừng làm cái nghề đó nữa được không?"

Không được, cô không thể chấp nhận chuyện có người mang gương mặt của Thương Kỳ Quán đi làm chim hoàng yến cho người ta.

Thương Thời Thiên nói: "Nhưng ngoài việc đó, chị chẳng giỏi gì khác cả."

"Nếu cô thiếu tiền thì cứ tìm tôi mà—"

Thương Tiểu Ngũ còn chưa nói hết câu, Thương Thời Thiên đã như nhận ra điều gì đó, sắc mặt trở nên kỳ lạ, ngắt lời: "Em muốn học cờ vây, sao không tìm ông nội?"

Thương Tiểu Ngũ: ?

Đầu óc cô ngừng hoạt động vài giây, rồi thốt lên:

"Cờ vây? Nãy giờ chị nói là... cờ vây á?!"

"Chứ không thì là gì nữa?"

Một lúc sau, Thương Thời Thiên như bừng tỉnh.

Cô không định trách móc em gái, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi châm chọc: "Chẳng lẽ em tưởng chị đang nói đến... giá bị bao nuôi à?"

Thương Tiểu Ngũ im bặt.

Thương Thời Thiên nhìn vẻ mặt chột dạ của cô thì biết mình đoán đúng rồi.

Cô nghiêm mặt nói: "Suy nghĩ của em có thể tích cực, lạc quan, trong sáng một chút được không? Sao lại cứ phải nghĩ theo hướng tiêu cực thế?"

Thương Tiểu Ngũ phản bác: "Vệ Dĩ Hàm tìm cô học cờ vây, nghe sao cũng thấy vô lý!"

"Tại sao lại vô lý?"

Thương Tiểu Ngũ không trả lời được.

Thương Thời Thiên thay cô nói tiếp: "Bởi vì em cho rằng cô ấy mãi vương vấn mối tình đầu, kết hôn với Thương Thời Thiên chỉ vì muốn có sự giúp đỡ. Thậm chí vì cái chết của Thương Thời Thiên mà chịu không ít khổ sở, nên nhất định là cô ấy căm ghét Thương Thời Thiên, chẳng thể nào có hứng thú với bất cứ thứ gì liên quan đến cô ấy."

Thương Tiểu Ngũ há miệng định nói, nhưng không phản bác nổi, chỉ lặng lẽ lộ ra vẻ không cam tâm.

Thương Thời Thiên thở dài.

Cô cũng từng nghĩ như vậy vì bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết gốc.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Vệ Dĩ Hàm, cô nhận ra mình từng quá thiển cận.

Lần tâm sự trước đã cho cô thấy một phần nội tâm của Vệ Dĩ Hàm.

Nên giờ cô không còn để định kiến đó ảnh hưởng nữa.

Nhưng định kiến đó đã cắm rễ sâu trong lòng em gái cô suốt tám năm rồi, đâu dễ nhổ bỏ.

Đúng là đường dài gánh nặng!

Thương Tiểu Ngũ bỗng thấy cảm giác nguy cơ vô lý kia tan biến.

Cô lại nổi lòng tò mò, hỏi: "Cô thật sự biết chơi cờ vây à?"

"Muốn chơi một ván không?"

Con cháu Thương gia từ nhỏ đã sống trong môi trường có cờ vây, cơ bản ai cũng biết chơi, chỉ là không có thời gian hay hứng thú đào sâu thôi.

Thương Tiểu Ngũ lắc đầu: "Chán lắm, tôi không chơi đâu."

Cô dừng lại một chút, rồi tò mò hỏi tiếp: "Vậy cô với Vệ Dĩ Hàm rốt cuộc là quan hệ gì?"

Thương Thời Thiên mở miệng định trả lời, nhưng lại phát hiện câu hỏi này bất ngờ mà khó đáp.

Vợ cũ, vợ quá cố, thế thân...

Thậm chí nói đơn giản là "giáo viên dạy cờ" thì cũng đủ để giải thích hợp lý mối quan hệ này.

Nhưng cô có thể lấy lý do nói với Thương Tiểu Ngũ chứ không thể tự lừa dối lòng mình.

Khi nghĩ đến mối quan hệ với Vệ Dĩ Hàm, trong lòng cô như có một sợi dây bị gảy — chỉ cần nghĩ đến cô ấy, trong lòng lại ngân vang như có khúc nhạc dịu dàng.

...

Thương Tiểu Ngũ chú ý đến khóe môi khẽ cong của Thương Thời Thiên, lập tức cáu kỉnh hỏi: "Cô không phải thích Vệ Dĩ Hàm đấy chứ? Không được thích!"

Thương Thời Thiên liếc cô một cái, không định phân bua chuyện mình có thích hay không, chỉ hỏi ngược lại: "Tại sao lại không được?"

"Thích cô ta sẽ gặp xui."

"Không thích cũng chưa chắc gặp may đâu."

"Cô ngụy biện."

"Em thành kiến."

"......" — Thương Tiểu Ngũ cãi không lại, mũi chua xót, suýt nữa lại muốn khóc vì tủi thân.

Thương Thời Thiên vội đưa tay xoa đầu cô, hỏi: "Muốn ăn kem không?"

Thương Tiểu Ngũ bĩu môi: "Muốn."

Nhà hàng có kem.

Thương Thời Thiên vừa thấy giá là lập tức lẳng lặng chạy sang siêu thị bên cạnh, mua hai cây kem pudding giá 2 tệ.

"Cô đúng là ki bo." — Thương Tiểu Ngũ nói.

"Hương vị tuổi thơ thì không thể đo bằng tiền được." — Thương Thời Thiên vừa bóc vỏ vừa đưa cho cô.

Thương Tiểu Ngũ nhận lấy cây kem, nhét vào miệng ăn liền, ăn ngon lành đến mức không còn thời gian cãi lại.

Tiêu Lạc Manh bước ra thấy hai chị em họ, bỗng thấy chẳng khác nào hai chị em ruột.

Thương Thời Thiên nói: "Chị về trường trước đây."

"Ờ, không tiễn." — Thương Tiểu Ngũ vẫy tay.

Khi Thương Thời Thiên và Tiêu Lạc Manh đi xa, cô mới hỏi: "Chị Tiểu Manh, có phát hiện gì không?"

Bị gọi là "Tiểu Manh" suốt vì cái tên của mình, Tiêu Lạc Manh đã miễn dịch với cách gọi này. Cô đáp:

"Xem rồi, bên trong không có ai dính đến thứ đó cả."

Tiêu Lạc Manh từng là cảnh sát, hơn nữa đội trị an cũng thường phụ trách điều tra và bắt giữ những vụ liên quan đến người sử dụng ma túy nên các cảnh sát giàu kinh nghiệm chỉ cần quan sát là có thể nhận định được ai đó có từng dùng thuốc hay không.

Thương Thời Thiên mời Tiêu Lạc Manh đến, chính là muốn dùng phương pháp này để loại trừ những nguy cơ tiềm ẩn quanh Thương Tiểu Ngũ.

Hiện tại có thể loại trừ được Lê Kiêu và Chúc Nguyên Dĩnh.

"Cảm ơn chị Tiểu Manh nha."

Tiêu Lạc Manh nghe thấy có thông báo từ WeChat, mở ra xem thì thấy Thương Thời Thiên gửi cho cô một phong bao lì xì.

Cô mặt đen lại: "Xem thường chị à?"

Thương Thời Thiên lắc đầu: "Em không có ý đó."

Cô như cảm thán: "Chỉ là em mới biết dạo gần đây xăng 92 đã hơn tám tệ một lít rồi đó! Em không thể để chị đổ đầy bình tới đây mà về thì rỗng bình được."

Tiêu Lạc Manh bất ngờ bật cười, nói: "Biết điều đấy. Lần sau có chuyện tốt như vậy lại gọi chị nhé."

Nói xong, cô vẫy tay rời đi một cách oai phong.

Thương Thời Thiên quay lại Đại học Đông Thành thì thấy Chử Phi đang mặc đồng phục bảo vệ đi tuần trong Bảo Các Lâu.

Thương Thời Thiên: ?

"Chị Chử, chị bị Vệ Dĩ Hàm đuổi việc rồi à?"

Chử Phi nói: "Hiện tại chị là quản lý tạm thời của tòa giảng đường Đại học Đông Thành, sau này trong khoảng thời gian em còn ở trường, chị sẽ phụ trách việc quản lý Bảo Các Lâu."

Thương Thời Thiên nghĩ cũng biết chắc đây lại là sắp xếp của Vệ Dĩ Hàm, mục đích là để Chử Phi có thể xuất hiện bên cạnh cô bất cứ lúc nào.

"Vậy chị Chử tính ra là bỏ tiền ra để đi làm hả?"

Chử Phi: ...

————————————

Thương Tiểu Ngũ: Chị đúng là đáng ghét!

Thương Tứ: Vệ Dĩ Hàm nói không thấy ghét nha, hí hí~

Thương Tiểu Ngũ: Cả hai người các chị đều đáng ghét hết!