Về việc định dọn ra ngoài sống, Thương Thời Thiên cảm thấy vẫn nên báo cho Vệ Dĩ Hàm một tiếng, không thể lặng lẽ rời đi như thế.
Nhưng chắc chắn Vệ Dĩ Hàm sẽ hỏi lý do, mà cô thì không thể nói thẳng với người trong cuộc rằng "tôi muốn xác định xem có phải tôi thích chị không" được.
Vì vậy, cô quyết định nói trước với người đến đón mình là Bồ Phỉ Phỉ.
Bồ Phỉ Phỉ ngạc nhiên hỏi: "Vì sao lại đột ngột muốn dọn ra ngoài? Có chuyện gì xảy ra sao? Là do bọn chị làm không tốt, hay vì em không thích bị theo sát?"
Cô quay sang nhìn Chử Phi.
Chử Phi: ...
Cô có thể nói là chuyện này không liên quan đến mình không?
Thương Thời Thiên mỉm cười nói: "Không liên quan đến chị hay chị Chử đâu, là em muốn tự mình ra ngoài ở một thời gian thôi."
Bồ Phỉ Phỉ nghẹn lời.
Nếu chuyện này xảy ra vào lúc Thương Thời Thiên mới chuyển vào khu Thiên Hào Cảnh Uyển thì cô sẽ không mấy bận tâm.
Nhưng bây giờ, cô lại có chút không nỡ để Thương Thời Thiên đi.
Hơn nữa, nghĩ đến khi Vệ tổng biết chuyện này, bầu không khí trong biệt thự sẽ như thế nào, cô lập tức cảm thấy công việc sắp tới của mình sẽ rất khó khăn.
Một lúc sau, Bồ Phỉ Phỉ mới nói: "Vậy để chị báo với Vệ tổng một tiếng."
"Không cần vội, về rồi hãy nói."
*
Bầu trời u ám, mưa rơi liên tục khiến màn đêm buông xuống sớm hơn thường lệ.
Sau buổi lễ tưởng niệm là tiệc tối.
Trong phòng tiệc của Vệ gia, ánh đèn rực rỡ.
Tuy tất cả mọi người đều mặc lễ phục màu trầm nhưng vẫn không giấu nổi vẻ bóng bẩy và tinh thần phơi phới của họ.
— Buổi tưởng niệm là diễn cho người ngoài xem, còn tiệc tối thì chỉ có người trong nhà, ai nấy đều biết rõ bản chất của nhau nên chẳng cần phải giả vờ nữa.
Vệ Dĩ Hàm từ trên lầu bước xuống, tay cầm túi xách, vén váy chuẩn bị rời đi.
Bình thường, mỗi lần tiệc tối của gia tộc, cô đều lấy lý do công việc để từ chối tham dự, khiến đám người Vệ gia muốn tiếp cận hay moi thông tin từ cô trở nên rất khó khăn.
Giờ hiếm hoi bắt được cơ hội này, những người mang đủ loại tâm tư trong Vệ gia dĩ nhiên không dễ dàng để cô rời đi.
"Chị hai, chị còn chưa ăn tối mà đã định đi rồi sao?"
Người đầu tiên chặn cô lại là Vệ Dĩ Hạo — con thứ tư của Vệ Ung Khôn.
Vệ Dĩ Hạo là con ngoài giá thú.
Vì sau khi Vệ Ung Khôn ly hôn với người vợ thứ hai - mẹ ruột của Vệ Dĩ Hàm là Tống Tích Huệ — thì ông ta không tái hôn nữa.
Do đó, người con thứ ba Vệ Dĩ Thù, thứ tư Vệ Dĩ Hạo, và thứ năm Vệ Dĩ Huy đều là con ngoài giá thú.
Tuy nhiên, mấy anh em Vệ gia đều lớn lên trong Vệ gia, chỉ có người con thứ tư luôn sống với mẹ, đến năm mười tám tuổi mới quay về.
Có lẽ vì chưa từng trải qua các cuộc đấu đá trong nhà, Vệ Dĩ Hạo trông là người đơn thuần nhất.
— Nhưng chỉ là "trông" vậy thôi.
Vệ Dĩ Hàm chưa bao giờ dám xem thường đám anh em này, bởi cô từng nếm đủ thiệt thòi từ họ.
"Không ăn đâu, tôi còn có việc." cô đáp.
Lúc này, có giọng người xen vào: "Chuyện gì mà đến thời gian ăn cơm với người nhà cũng không có?"
Là chị dâu cả của Vệ Dĩ Hàm — Lý Lạc Tri, đang đẩy anh cả Vệ Dĩ Ngữ lại gần.
Người vừa lên tiếng chính là Vệ Dĩ Ngữ.
Vệ Dĩ Hàm nói: "... Việc riêng."
Vệ Dĩ Ngữ không truy hỏi là việc gì, chỉ trầm giọng bảo: "Cánh phóng viên ngoài kia vẫn chưa giải tán, ăn xong hẵng về."
Em út Vệ Dĩ Huy cũng bước tới: "Đúng đó chị hai, chị Doãn đã về rồi, chị không thể ngồi lại ăn với gia đình một bữa tử tế sao?"
Vệ Dĩ Hàm liếc cô ta một cái.
Người anh ba béo tròn là Vệ Dĩ Thù cười nhạt: "Nói đến Doãn Tại Thủy... Hôm nay là ngày tưởng niệm ông nội, sao em lại đưa người ngoài đến đây?"
Không sai, việc Doãn Tại Thủy xuất hiện tại lễ tưởng niệm là vì được Vệ Dĩ Huy mời đến.
Vệ Dĩ Huy bực tức: "Các anh không phải cũng đưa người ngoài đến đó à?"
Vệ Dĩ Thù nói: "Đó là những người có quan hệ lâu đời với Vệ gia, đại diện gia đình đến tưởng niệm có gì không đúng?"
"Ông nội và ông chị Doãn cũng từng là bạn mà!"
"Với cái tình hình Doãn gia bây giờ mà cũng đòi bám quan hệ với nhà chúng ta?"
"Hừ, tôi chẳng buồn nói với anh."
Vệ Dĩ Huy chẳng thèm đôi co nữa, quay sang cười tươi với Vệ Dĩ Hàm: "Chị, chẳng lẽ chị đang giận em sao?"
Cô ta giải thích: "Em thật sự không biết giữa chị và chị Doãn có chuyện gì. Hôm đó em tình cờ nghe thấy ông già... à không, ba gọi điện bảo chị dẫn chị ấy về ăn cơm, em tưởng hai người tái hợp rồi nên mới đưa chị ấy tới."
Vệ Dĩ Hàm nhìn cô ta đầy ẩn ý, lúc này trong túi xách điện thoại cô rung lên, cô liền rời đi nghe máy.
Vừa rời đi, Vệ Dĩ Ngữ lập tức nghiêm giọng mắng Vệ Dĩ Huy: "Em có biết em đưa người như thế đến đây là ảnh hưởng đến tập đoàn Vệ thị lớn cỡ nào không?"
Vệ Dĩ Huy vừa nghịch tóc vừa nói: "Em đâu có làm việc trong công ty, mấy chuyện rắc rối đó em đâu có biết."
Vệ Dĩ Ngữ cười lạnh:
"Đừng tưởng anh không biết, mấy người các em sợ vụ thâu tóm thất bại, đống cổ phiếu tập đoàn Chu Nhiên mà các em gom gần đây sẽ trở thành giấy vụn."
Khi công ty chuẩn bị thâu tóm Chu Nhiên, bọn họ đã sớm nhận được tin, lập tức tranh thủ lúc giá cổ phiếu Chu Nhiên đang thấp để mua vào.
Sau đó tung tin thâu tóm ra khiến cổ phiếu Chu Nhiên tăng giá.
Vệ Dĩ Huy không thèm giả bộ nữa: "Nói người ta, anh cả chẳng phải cũng đang âm thầm mua cổ phiếu Vệ thị à?"
Sau khi tin thâu tóm tung ra, nhà đầu tư đổ xô mua cổ phiếu Chu Nhiên, còn cổ phiếu Vệ thị thì bị bán tháo.
Đám người Vệ gia, bao gồm cả Vệ Dĩ Ngữ, đều nhân cơ hội mua vào cổ phiếu Vệ thị để tăng phần trăm cổ phần nắm giữ.
Một khi vụ thâu tóm bị hủy, người tổn thất nghiêm trọng nhất chính là họ.
Lúc này, Vệ Dĩ Hạo — người không tham gia vào chủ đề ấy — chợt lẩm bẩm: "Chị hai sao thế nhỉ?"
Cả đám anh em nghe vậy đều quay sang nhìn Vệ Dĩ Hàm — chỉ thấy sắc mặt cô đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Có thể khiến Vệ Dĩ Hàm thất thố đến mức này, chắc chắn là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Dù không nói ra nhưng đám người Vệ gia đều thầm hóng biến.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, khí áp thấp quanh người Vệ Dĩ Hàm gần như ngưng tụ thành thực thể.
Lần này cô thật sự không nói gì cả, cũng không có ý định giải thích với đám người Vệ gia mà rời khỏi biệt thự ngay lập tức.
Vệ Dĩ Hàm vừa rời đi, mấy anh em liền quay sang tìm các bậc trưởng bối, bao gồm cả Vệ Ung Khôn.
Dù sao lúc nãy họ vừa gọi Vệ Dĩ Hàm vào thư phòng dường như là vì chuyện thu mua, mà Vệ Dĩ Hàm lại rời đi như vậy, chắc hẳn đã tiết lộ điều gì đó với họ.
...
Sau khi Vệ Dĩ Hàm bảo tài xế đưa về Thiên Hào Cảnh Uyển với tốc độ nhanh nhất, cô lại không lập tức xuống xe.
Tài xế trước khi rời đi lén báo tin cho Bồ Phỉ Phỉ: "Có bão đang hình thành, chuẩn bị đổ bộ rồi."
Bồ Phỉ Phỉ cười khổ, nói với Thương Thời Thiên đang thu dọn đồ đạc: "Tiểu Thương, Vệ tổng về rồi."
Thương Thời Thiên do dự một giây, nói: "Em sẽ nói với cô ấy sau."
Cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất — nếu Vệ Dĩ Hàm lại ngăn cản cô rời đi như lần trước và muốn cắt đứt quan hệ thì cô sẽ vay tiền Thương Tiểu Ngũ để bù đắp thiệt hại cho Vệ Dĩ Hàm.
Nhưng cô cảm thấy Vệ Dĩ Hàm sẽ không làm như vậy.
Quả nhiên.
Khi cô nói với Vệ Dĩ Hàm rằng mình muốn dọn ra ngoài ở, Vệ Dĩ Hàm không hề yêu cầu cô để lại điện thoại hay gì khác, thậm chí còn bảo cô mang theo cả máy tính bảng.
"Điện thoại nhỏ quá, không tiện chơi cờ, em đã quen dùng máy tính bảng rồi thì cứ mang theo đi... Gần đây trời mưa suốt, quần áo phơi mãi không khô, em cứ mang thêm vài bộ. Đồ dạ hội thì tạm thời đừng mang, lúc nào cần quay lại lấy cũng được..."
Thái độ của Vệ Dĩ Hàm cứ như thể Thương Thời Thiên không phải dọn ra ngoài ở mà chỉ là đi du lịch vài ngày.
Dù Thương Thời Thiên không chắc liệu sau này mình có quay lại hay không, nhưng thấy mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, cô cũng nhẹ nhõm hẳn.
Tuy nhiên, Vệ Dĩ Hàm không cản cô nhưng hệ thống thì không chịu nổi nữa:【A a a... Ký chủ, cô đang làm gì vậy? Sao lại dọn ra ngoài ở?!】
Thương Thời Thiên nói:【Tao đã quyết định từ ban ngày rồi mà, sao giờ Tiểu Hắc Thống Tử mày mới nhận được tin vậy?】
Nghĩ đến khả năng thu thập thông tin của hệ thống, cô bỗng không thấy lạ nữa.
Hệ thống kêu lên:【(#>U<)/ Là vì tôi nghĩ nữ chính sẽ không để cô rời đi mà!】
Ai ngờ Vệ Dĩ Hàm không những không ngăn cản, mà còn giúp cô thu dọn hành lý chứ!
Nó tức tối nói:【Sao cô lại rời đi đúng lúc then chốt thế này chứ!?】
Thương Thời Thiên hỏi:【Thì sao? Có gì quan trọng à?】
【Cô không thể đọc nguyên tác một chút sao!?】Hệ thống giận dữ vì cô không chịu hiểu chuyện. 【Thôi, năng lượng có hạn, tôi nói ngắn gọn nhé. Hôm nay là ngày giỗ của Vệ Đạt, bạch nguyệt quang xuất hiện trong buổi tưởng niệm — đây là một điểm nút trong cốt truyện nguyên tác.】
【Tiến độ cốt truyện lại tăng rồi à?】
Hệ thống nghẹn lời:【Không hẳn, vì lần trước khi bạch nguyệt quang tiết lộ nguy cơ vụ thu mua với nữ chính, tiến độ đã tăng vọt rồi. Mà chuyện này vốn thuộc phần đầu giữa của tiểu thuyết, giờ cũng đã tính vào rồi.】
【Bảo sao mày không tự xuất hiện để báo tin.】
【Nhưng mà!】Hệ thống nhấn mạnh, 【Tình tiết này liên quan đến một nút thắt quan trọng phía sau, cô nhất định phải ngăn chuyện đó xảy ra trước khi quá muộn!】
Thương Thời Thiên tò mò:【Nút thắt quan trọng gì cơ?】
【Vì chuyện này, sau này bạch nguyệt quang sẽ bị Chu gia trả thù, bị tấn công. Nữ chính anh dũng cứu mỹ nhân, hai người chính thức hóa giải hiểu lầm, tình cảm thăng hoa... Đây chính là bước ngoặt lớn trong quan hệ giữa nữ chính và bạch nguyệt quang!】
Thương Thời Thiên tổng hợp lại thông tin hiện có, dần hiểu rõ diễn biến nguyên tác:【Ý mày là: bạch nguyệt quang làm nội gián trong tập đoàn Chu Nhiên, phát hiện kế hoạch nào đó của Chu gia và thông báo cho Vệ Dĩ Hàm, nhờ đó giúp tập đoàn Vệ thị tránh được tổn thất nghiêm trọng. Nhưng kế hoạch của Chu gia bị phá vỡ, họ không đạt được lợi ích từ vụ thu mua nên trả thù bạch nguyệt quang?】
【Đúng đúng đúng!】
【Vậy chuyện cô ấy tham gia lễ tưởng niệm có liên quan gì?】
【Bạch nguyệt quang xuất hiện ở lễ tưởng niệm, một mặt khiến Chu gia tin rằng cô ấy có vị trí quan trọng trong lòng nữ chính, mặt khác khiến họ bắt đầu nghi ngờ cô ấy.】
Chu gia tìm đến Doãn Tại Thủy làm cố vấn, mục đích là lợi dụng "tình cũ" giữa cô ấy và Vệ Dĩ Hàm để làm rối loạn tầm nhìn của Vệ Dĩ Hàm, thậm chí hy vọng cô vì tình cảm mà nhượng bộ lớn trong thương vụ thu mua.
Tuy nhiên, đó chỉ là màn khói để che giấu mục đích thật sự.
Thực chất, Chu gia không chỉ muốn ép tập đoàn Vệ thị đưa ra giá thu mua cao ngất mà còn muốn lợi dụng vụ này để khiến tập đoàn Vệ thị chịu một cú đòn nặng, từ đó cắt một miếng thịt béo từ Vệ Dĩ Hàm.
Kế hoạch đó đòi hỏi phải đảm bảo Doãn Tại Thủy có đủ trọng lượng trong lòng Vệ Dĩ Hàm, nhưng đồng thời cũng không được để "con cờ" như cô ta biết rõ chân tướng.
Sau này Vệ Dĩ Hàm phản công, Chu gia không đạt được ý đồ và cũng phát hiện rằng Doãn Tại Thủy từ đầu đến cuối đều đứng về phía Vệ Dĩ Hàm, chứ không phải là "bạch kỵ sĩ" chống lại thu mua.
Thế là họ trả thù cô ấy.
Hệ thống lại nói:【Mà những chuyện này lại là khởi đầu cho cuộc nội chiến trong Vệ gia...】
Thương Thời Thiên lại để ý đến chỗ khác:【Không phải truyện này là "truyện đô thị yêu đương – ngược tâm – truy thê văn" à? Sao lại biến thành tranh đấu gia tộc rồi?】
【Thì có bối cảnh hào môn mà, tất nhiên không thiếu đấu đá nội bộ, tranh quyền đoạt lợi chứ.】
Thương Thời Thiên: ... Biết rồi.
Cô đang suy nghĩ xem nên nhắc Vệ Dĩ Hàm đề phòng Chu gia "chó cùng rứt giậu" thế nào thì—
Vệ Dĩ Hàm bỗng nói: "Doãn Tại Thủy... không phải do tôi gọi tới."
Nghe xong lời của hệ thống và Thương Thời Thiên, thấy cô chẳng hề ngạc nhiên trước việc Doãn Tại Thủy xuất hiện tại lễ tưởng niệm, Vệ Dĩ Hàm liền hiểu Thương Thời Thiên chắc đã biết từ trước.
Cô không chắc liệu Thương Thời Thiên có vì hiểu lầm chuyện giữa cô và Doãn Tại Thủy mà quyết định rời đi không.
Dù Thương Thời Thiên không tỏ ra để tâm, cô vẫn cảm thấy cần phải giải thích.
Dù thấy câu nói của Vệ Dĩ Hàm hơi lạ, nhưng Thương Thời Thiên vẫn mỉm cười: "Tôi biết mà."
Vệ Dĩ Hàm hơi nhướn mày, rõ ràng là ngạc nhiên:
"Em biết?"
"Chị không phải kiểu người ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu. Nếu chị đã nói với Thương Tiểu Ngũ rằng chị không có quay lại với Doãn Tại Thủy thì nhất định cũng sẽ không làm chuyện khiến người khác hiểu lầm. Nếu là vì chuyện thu mua tập đoàn Chu Nhiên thì càng không cần thiết phải tìm cô ấy vào ngày như vậy."
Vệ Dĩ Hàm không nói gì.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thương Thời Thiên, vành mắt ửng đỏ, giọng nói cũng mềm đi vài phần, mang theo vẻ đáng thương rõ rệt: "Em đã biết... mà vẫn muốn dọn ra sao?"
————————
Thương Tiểu Ngũ: Cô ta đang diễn đấy, chắc chắn là đang diễn! Thương Kỳ Quán, đừng tin cô ta!!!
Vệ tổng: :) Lấy lui làm tiến, binh bất yếm trá.
Thương Tứ: ......
——
Tips: Anh chị em Vệ gia không ai là người đơn giản cả, bởi vì Vệ gia có các nút thắt cốt truyện trong "nguyên tác", nên nhân vật trong nhà này buộc phải xuất hiện.
Tất nhiên, truyện này chắc sẽ không viết quá nhiều về mấy màn đấu đá hào môn đâu... Dù sao thì tác giả cũng chưa từng trải qua, giống như thương chiến vậy, sẽ không miêu tả quá chi tiết.