Thương Thời Thiên ngẩn người.
Vệ Dĩ Hàm... sắp khóc sao?
Làm gì có chuyện đó!
Chính bản thân cô cũng thấy ý nghĩ ấy thật nực cười.
Nhưng khi nhìn thấy vành mắt Vệ Dĩ Hàm ngày càng đỏ lên, Thương Thời Thiên bắt đầu thấy bối rối và lúng túng.
Nếu Vệ Dĩ Hàm thật sự khóc thì phải làm sao?
Cô nên lập tức dỗ dành, hay là giả vờ như không thấy gì để giữ thể diện cho đối phương?
Nói thật, từ lúc quen biết đến giờ, cô chưa từng thấy Vệ Dĩ Hàm khóc.
Cũng vì vậy, khi đôi mắt cô ấy ửng đỏ, lại toát ra vẻ đẹp mong manh dễ vỡ...
"Không đúng, mình đang nghĩ gì vậy chứ!?" — Thương Thời Thiên lập tức dẹp bỏ dòng suy nghĩ lan man đó.
Sau một lúc cân nhắc, câu cô hỏi lại là: "Cát bay vào mắt chị à?"
Vệ Dĩ Hàm: ?
Cô ấy có muốn nghe xem mình đang nói gì không vậy?
Hệ thống cũng lên tiếng châm chọc: 【Ký chủ à, cô làm sao vậy? Trong phòng có chỗ nào có cát hả? Thà cô hỏi nữ chính có phải đang nhớ Vệ lão gia tử còn hợp lý hơn!】
Thương Thời Thiên: 【Tiểu Hắc Thống Tử, mày không phải con người... nên không hiểu đâu! Trong tình huống này, nếu tao hỏi cô ấy có phải đang muốn khóc không, vì sĩ diện của tổng tài bá đạo, cô ấy chắc chắn sẽ mạnh miệng nói là bị cát bay vào mắt. Tao hỏi thẳng luôn, chẳng phải giúp cô ấy tiết kiệm bước đó sao?】
Vệ Dĩ Hàm: ...
Trong lòng cô lạnh lẽo cười thầm: Vậy là tôi còn phải cảm ơn vì em "tâm lý" nữa hả?
【Thấy chưa, cô ấy không khóc nữa rồi.】Thương Thời Thiên tiếp tục nói.
Hệ thống: 【... Có khả năng là người ta đang cạn lời nên chẳng buồn biểu hiện cảm xúc gì cả.】
"Không có cát bay vào mắt." — Vệ Dĩ Hàm quay đầu đi, như thể không muốn để ai thấy mình đang rơi lệ.
Thương Thời Thiên vội nói: "Tôi không phải vì cô ấy nên mới muốn chuyển ra ngoài đâu."
"Vậy là vì chuyện gì?"
"Trước khi trả lời câu này, tôi muốn hỏi chị một chuyện trước." — Thương Thời Thiên ngập ngừng một chút, rồi hỏi: "A Hàm, đối với chị, tôi là người như thế nào?"
Vệ Dĩ Hàm quay lại, trong mắt chẳng còn giọt lệ nào!
Cô mấp máy môi, hỏi lại: "Câu trả lời này sẽ ảnh hưởng đến quyết định của em sao?"
Thương Thời Thiên không chút do dự lắc đầu.
Dù hơi tàn nhẫn, nhưng trước khi hiểu rõ lòng mình thì dù Vệ Dĩ Hàm chỉ xem cô là người thay thế và đang chơi trò thế thân, hay thật sự có cảm tình với cô vì chính con người Thương Thời Dữ thì ý định dọn đi vẫn sẽ không thay đổi.
Trước đây, cuộc sống của cô chỉ có cờ vây là thứ cần tìm hiểu, cần truy đến tận gốc rễ.
Dù là người thân hay bạn bè, cô chưa từng phải bận tâm về cách xây dựng mối quan hệ, tất cả đều diễn ra tự nhiên, tình cảm dần dần hình thành.
Chính vì thế, cô đã bỏ lỡ nhiều người, phụ lòng nhiều tình cảm.
Còn bây giờ, cô muốn tỉ mỉ nhìn lại, không muốn rời đi với một cảm xúc mơ hồ và lộn xộn.
...
Vệ Dĩ Hàm lại quay mặt đi: "Vậy tôi từ chối trả lời câu hỏi đó."
Hành động có phần trẻ con này lại khiến tâm trạng nặng nề trong lòng Thương Thời Thiên dịu xuống đôi chút.
Cô bật cười: "Tôi đã hứa với chị thì sẽ không thay đổi. Buổi tối vẫn đến dạy cờ, thứ Hai cũng sẽ tới đón chị tan làm... nếu chị không từ chối."
Vệ Dĩ Hàm hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không nói ra lời cay nghiệt nào.
"Khi nào dọn đi?"
"Sáng mai."
"...Ừ."
Thương Thời Thiên hỏi: "Còn học cờ không?"
"Mệt quá rồi, để hôm khác đi."
"Vậy chị nghỉ ngơi sớm nhé."
Nói xong, Thương Thời Thiên quay về phòng.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, trong lòng Vệ Dĩ Hàm bỗng nổi lên một ý định muốn vạch trần thân phận thật của cô.
Có lẽ như vậy thì cô sẽ ở lại.
Nhưng nếu làm vậy, chưa chắc cô đã có thể giữ được người ở lại.
— Thương Thời Thiên không đi theo Thương Tiểu Ngũ là vì cô phải giả làm Thương Thời Dữ. Một khi cô biết có người đã nhận ra thân phận thật của mình, không còn cần phải giả vờ nữa, chắc chắn cô sẽ lựa chọn trở về Thương gia.
Vả lại, theo đánh giá của hệ thống về "độ yêu thích", việc vạch trần thân phận của Thương Thời Thiên lúc này chỉ khiến mọi thứ thêm phức tạp.
Ví dụ như hiện tại, vì cô giả vờ không biết thân phận thật của Thương Thời Thiên, nên tất cả những hành động tốt của cô dành cho cô ấy — cho dù chỉ là đến đón cô — trong mắt hệ thống đều là điểm cộng.
Một khi thân phận bị bóc trần, quan hệ "vợ vợ hợp pháp" được khôi phục thì nhiều hành động quan tâm sẽ bị coi là đương nhiên, hệ thống có thể sẽ không cộng điểm nữa.
Và còn nữa...
Hệ thống khi vừa trò chuyện với Thương Thời Thiên cũng đã nhắc nhở cô một chuyện.
Nếu tính toán của Chu gia thất bại, bọn họ nhất định sẽ nổi điên mà trả thù cô.
— Cô đoán, trong "nguyên tác", bọn họ ra tay với Doãn Tại Thủy là vì hai lý do: một là Doãn Tại Thủy đã phá hỏng kế hoạch của họ; hai là trong nguyên tác, cô và Doãn Tại Thủy có dấu hiệu tình cũ tái hợp, bọn họ không thể tiếp cận được cô nên muốn trả thù bằng cách tổn thương Doãn Tại Thủy.
Giờ lại có thêm tin đồn về chim hoàng yến, chắc chắn sẽ khiến tình hình càng thêm khó kiểm soát.
Để Thương Thời Thiên dọn ra ngoài một thời gian cũng tốt, giảm tiếp xúc với cô, như vậy có thể tránh bị liên lụy ở mức thấp nhất.
Chuyện tám năm trước, cô tuyệt đối không thể để nó tái diễn.
...
Tối hôm đó, Vệ Dĩ Hàm như một bức tượng, ngồi bất động rất lâu, rất lâu...
Sáng sớm hôm sau.
Bảo vệ của biệt thự phát hiện xe của Thương Thời Đãi đậu bên ngoài.
Vệ Dĩ Hàm mặt lạnh như nước, ánh xanh trong mắt khiến cô thêm phần âm trầm, lạnh lẽo.
Cô sao lại không hiểu, chuyện Thương Thời Thiên dọn ra chắc chắn có "công lao" của Thương Tiểu Ngũ!?
"Vệ tổng, có mở cổng không ạ?" Bồ Phỉ Phỉ hỏi.
Vệ Dĩ Hàm nhấp một ngụm cà phê: "Không mở."
Cô không đuổi Thương Tiểu Ngũ đi xa là vì không muốn Thương Thời Thiên đi quá xa, nhưng không có nghĩa là sẽ để Thương Tiểu Ngũ đến cửa làm loạn.
Bồ Phỉ Phỉ rất muốn hỏi: đã oán hận đến vậy, sao không giữ Tiểu Thương lại, không cho cô ấy dọn đi?
Cô chợt cảm thấy lòng dạ của Vệ Dĩ Hàm thật khó đoán.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại riêng của Vệ Dĩ Hàm vang lên.
Là một số lạ gọi đến.
Vệ Dĩ Hàm bật loa ngoài, lập tức nghe thấy giọng của Thương Tiểu Ngũ: "Vệ Dĩ Hàm, mở cửa! Tôi biết cô ở nhà, đừng có trốn trong đó không lên tiếng!"
Vệ Dĩ Hàm cười lạnh: "Tôi quen cô lắm sao? Thương gia các người còn mong được cắt đứt với tôi, vậy cô đến làm gì? Tôi sao phải cho cô vào? Đây là nhà cô chắc?"
"Cô—" Thương Tiểu Ngũ nghẹn lời, chỉ có thể nói giọng châm chọc: "Ồ, cô nóng rồi đấy."
Vệ Dĩ Hàm cạn kiên nhẫn: "Còn chuyện gì không?"
Vừa nói vừa định cúp máy, Thương Tiểu Ngũ hung hăng nói: "Không mở thì thôi, nhưng đừng hòng dùng mấy trò đó để ép Thương Thời Dữ ở lại."
Vệ Dĩ Hàm dứt khoát cúp máy.
Cô nắm điện thoại, liếc nhìn ra ngoài.
Hôm nay sao lại không mưa nhỉ?
...
Vì phải mang hành lý đến nhà Ông Kỳ Chính trước nên Thương Thời Thiên dậy sớm hơn bình thường.
Cô xuống lầu, thấy Vệ Dĩ Hàm vẫn như mọi khi, dậy sớm, uống cà phê, chơi tennis, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Có điều Vệ Dĩ Hàm có vẻ vẫn đang giận cô, không nói gì mấy.
Chỉ khi cô chuẩn bị ra khỏi nhà mới nhắc một câu: "Tối tôi muốn học cờ."
Thương Thời Thiên: "Mấy giờ?"
"Mười..." Vệ Dĩ Hàm sửa lại, "Chín giờ."
Vì Thương Tiểu Ngũ đã xen vào, Thương Thời Thiên có thể rời đi bất cứ lúc nào, dùng chiêu chuyến xe cuối để làm khó cô đã không còn tác dụng.
Thà để cô học xong sớm, sớm quay về nghỉ ngơi thì hơn.
Thương Thời Thiên mỉm cười: "Được."
Ăn sáng xong, Thương Thời Thiên rời khỏi nhà.
Vệ Dĩ Hàm không tiễn cô.
Bồ Phỉ Phỉ tiễn Thương Thời Thiên ra cửa xong quay về hỏi Vệ Dĩ Hàm: "Vệ tổng, sao không để chúng tôi đưa Tiểu Thương đi? Biết đâu có thể tiện thể hỏi được nơi cô ấy ở?"
Vệ Dĩ Hàm thản nhiên nói: "Chỉ cần cô ấy mang theo máy tính bảng thì không cần phải cố tìm nơi ở của cô ấy."
Bồ Phỉ Phỉ nhớ ra Apple có thể dò được vị trí của máy tính bảng cùng hãng, lập tức hiểu ra.
Bảo sao Vệ tổng lại bình tĩnh như vậy, còn chủ động để Tiểu Thương mang theo máy tính bảng, thì ra là có ý này.
"Còn bên Chử Phi..."
"Để họ tiếp tục thay phiên canh gác đi."
Bồ Phỉ Phỉ liếc nhìn Vệ Dĩ Hàm, khuyên: "Vệ tổng, hay là cô đi ngủ một lát nhé?"
Lúc cô dậy lúc bốn giờ sáng để kiểm tra an ninh biệt thự, nghe thấy phòng khách có động tĩnh, còn tưởng bị trộm.
Cô dẫn theo vệ sĩ đi kiểm tra, hóa ra là Vệ Dĩ Hàm đang gắp thú bông trong đó!
Không chỉ vậy, cô còn trang trí tất cả mấy món quà lưu niệm từ cửa hàng văn hóa bảo tàng cờ vây hôm trước lên mấy con thú đó.
Đám thú bông chất đầy phòng khách, đến giờ vẫn còn xếp hàng ngay ngắn trên ghế sofa tầng hầm.
Cô cảm thán: đã lâu rồi không thấy Vệ tổng phát điên như vậy!
Nhưng trước đây Vệ tổng phát điên là để sa thải người, giờ là tự dằn vặt bản thân, nội liễm hơn nhiều.
Vệ Dĩ Hàm nói: "Không cần, lát nữa tôi phải ra ngoài."
Thương Tiểu Ngũ thuận lợi đón được Thương Thời Thiên, sau đó tức tối kể hết mọi chuyện.
Thương Thời Thiên dở khóc dở cười, hỏi: "Sao em không gọi điện cho chị?"
"Sao tôi phải gọi điện, chẳng khác nào thể hiện tôi nôn nóng lắm ấy... Quyết định này là cô đưa ra đấy." Thương Tiểu Ngũ cố gắng phủi sạch quan hệ với chuyện này.
Thương Thời Thiên hỏi: "Vậy em ăn sáng chưa?"
Thương Tiểu Ngũ càu nhàu: "Chưa."
"May mà chị có mang cho em một phần." Thương Thời Thiên lấy từ trong ba lô ra nước trái cây do Bồ Phỉ Phỉ chuẩn bị cùng bánh sandwich được gói trong hộp mang đi.
Thương Tiểu Ngũ chê bai: "Đồ của Vệ Dĩ Hàm tôi không ăn đâu!"
"Vậy để chị giữ lại làm cơm trưa, đỡ lãng phí."
Thương Thời Thiên vừa nói vừa định cất hộp lại vào ba lô.
"Cơm trưa sao lại ăn thứ không dinh dưỡng như vậy?" Thương Tiểu Ngũ đưa tay giật lấy bánh sandwich, một tay lái xe, một tay ăn.
"Em không thể dừng xe rồi ăn à?"
"Cái bánh này không xứng để tôi tốn thời gian thưởng thức từ từ."
Thương Thời Thiên thản nhiên nhìn em gái.
Thương Tiểu Ngũ bị nhìn đến chột dạ: "Nhìn gì?"
"Chị phát hiện ra, nhiều năm như vậy rồi, Vệ Dĩ Hàm chưa từng làm gì em cả, thật sự là người có tính khí rất tốt đấy."
Thương Tiểu Ngũ: ...
Cô giận dỗi hừ một tiếng: "Cô chỉ giống cái mặt với Thương Kỳ Quán thôi, tính cách thì không giống chút nào, chị ấy chắc chắn sẽ không vòng vo mà khen Vệ Dĩ Hàm đâu."
Thương Thời Thiên không khẳng định cũng không phủ nhận: "Vậy sao?"
Thương Tiểu Ngũ im lặng.
Vì trong lòng cũng không chắc chắn.
*
Đồ của Thương Thời Thiên không nhiều, ngoài quần áo thì chỉ có một ít đồ dùng cá nhân.
Thương Tiểu Ngũ nhìn căn phòng nhỏ một cái là thấy hết toàn bộ, cố nhịn lắm mới không buông lời chê bai: "Cô ở đây thật à?"
"Không thì chị đến đây làm gì?"
Thương Tiểu Ngũ lẩm bẩm nhỏ: "Nhỏ thật đấy."
Thương Thời Thiên nói: "Chị sống một mình, không cần nhà to."
Với cô, nhà chỉ là chỗ dừng chân. Ăn có thể ăn ở căng-tin trường, cuối tuần nếu muốn nấu ăn ở nhà cũng có đầy đủ dụng cụ.
Đánh cờ thì dùng phòng khách là được, hơn nữa chỗ này gần Đại học Đông Thành, cô có thể ở lại trường đến tối muộn mới về.
Thu dọn xong, họ rời đi.
Sau đó Thương Tiểu Ngũ thấy trên kính xe bị dán biên lai phạt đỗ xe sai quy định, giận dữ dậm chân: "Chỗ này vừa cũ vừa nhỏ thì thôi đi, đến bãi đỗ xe cũng không có là sao?!"
Thương Thời Thiên cười cười: "Được rồi, em mau về đi. Chị đi bộ đến trường cũng được."
"Tôi cũng phải đến Đại học Đông Thành, quên rồi à?"
Thế là Thương Thời Thiên lại được Thương Tiểu Ngũ chở đến trường.
Lúc đến Bảo Các Lâu, Thương Thời Thiên chào hỏi Chử Phi: "Chị Chử, chào buổi sáng."
Chử Phi gật đầu với cô: "Chào buổi sáng."
Chờ Thương Thời Thiên vào phòng cờ vây, Chử Phi lập tức báo cáo cho Vệ Dĩ Hàm: "Thương tiểu thư chào hỏi tôi như bình thường, không cố ý tránh né."
"... Ừ, biết rồi."
Cúp máy.
Vệ Dĩ Hàm quay lại chỗ ngồi, giơ tay ra hiệu cho người ở đầu kia bàn họp: "Tiếp tục đi."
Người phụ trách văn phòng kế toán tiếp tục trình chiếu bản báo cáo: "Hiện tại đã xác định rõ khoản công nợ bị làm giả trong sổ sách của Tập đoàn Chu Nhiên lên tới 6,68 tỷ nhân dân tệ, khoản thu tương ứng cũng bị nghi là giả mạo."
Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Còn gì nữa?"
"Còn một số khoản thu nhập kinh doanh đáng ngờ. Ví dụ, trong giai đoạn từ năm 2020 đến 2022, doanh thu của một số mảng của Tập đoàn Chu Nhiên tăng gấp 10 lần chỉ trong hai năm. Nhưng số lượng đơn hàng trong nước lại giảm mạnh, phần lớn đơn hàng đến từ nước ngoài. Chúng tôi cho người điều tra các công ty đó thì phát hiện phần lớn là công ty vỏ bọc nên khoản thu nhập này cũng có khả năng là giả. Chỉ là hiện tại chưa có đủ bằng chứng xác thực."
Tạ Mi nói: "Thời gian trước Tập đoàn Chu Nhiên đột nhiên mềm mỏng, chỉ cần Tập đoàn Vệ thị đồng ý phát hành cổ phiếu cho cổ đông cũ của Chu Nhiên, Chu gia sẵn sàng chuyển nhượng 67% cổ phần của Tập đoàn Chu Nhiên."
Trước đó, khi Vệ Dĩ Hàm muốn thâu tóm Tập đoàn Chu Nhiên, cô không hề thông báo trước cho đối phương mà trực tiếp đề xuất thu mua với các cổ đông của tập đoàn.
Nhưng nhóm cổ đông đó chỉ nắm giữ tổng cộng 33% cổ phần, 67% còn lại nằm rải rác trong tay người Chu gia.
Nói cách khác, Chu gia nắm quyền kiểm soát tuyệt đối với Tập đoàn Chu Nhiên.
Đây cũng là lý do Chu gia dám hét giá 68 tỷ mà không chút ngần ngại.
Tạ Mi nói: "Chắc là do chúng ta đột ngột dừng kế hoạch thâu tóm, bọn họ sợ kế hoạch đổ vỡ nên mới phải nhượng bộ."
Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Nếu chuyện làm giả sổ sách bị phanh phui, ảnh hưởng đến Tập đoàn Vệ thị sẽ lớn đến mức nào?"
Câu hỏi này vấp phải sự phản đối của vài người: "Chuyện này tốt nhất đừng công khai, không có lợi cho chúng ta."
Việc Tập đoàn Vệ thị mua lại Tập đoàn Chu Nhiên thuộc dạng "thâu tóm thù địch", nếu thành công thì không sao, nhưng nếu thất bại thì rất có khả năng sẽ trở thành mục tiêu bị thâu tóm ngược.
May mắn là hiện tại Tập đoàn Vệ thị vẫn chưa chính thức ra tay với Tập đoàn Chu Nhiên nên ảnh hưởng còn hạn chế.
Tuy vậy, họ cho rằng ban lãnh đạo có thể sẽ cố tình tiếp tục thương vụ thâu tóm dù biết rõ Tập đoàn Chu Nhiên làm giả sổ sách, thậm chí còn tìm cách che giấu giúp.
Vì cho dù sau này bị lộ, thì người bị xử lý cũng chỉ là người của Chu Nhiên và Vệ Dĩ Hàm – người đứng đầu vụ thu mua.
Mà trước khi bị lộ, lợi ích mà họ thu được có thể gấp nhiều lần con số đó.
Ánh mắt Vệ Dĩ Hàm lạnh lẽo: "Còn hai ngày nữa mới đến phiên giao dịch sáng thứ Hai. Tôi cho các anh hai ngày để tìm ra cách giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất."
...
Cuộc họp kết thúc.
Vệ Dĩ Hàm gọi Tạ Mi lại: "Người Chu gia đều là loại miệng nam mô bụng đầy dao, không có giới hạn. Từ việc làm giả sổ sách đến chuyện biến vụ thu mua thành cái bẫy, chắc chắn đã tính toán từ lâu... Một khi kế hoạch của họ đổ bể, ai biết được họ sẽ trả thù những người liên quan thế nào. Dù người chỉ đạo là tôi nhưng cũng không loại trừ khả năng họ sẽ phát điên mà ra tay với cô, cô phải cẩn thận."
"Vâng." Tạ Mi ngập ngừng một chút, "Vệ tổng, có khả năng nào là..."
"Cô cứ nói."
"Người mà họ nhắm tới... là cô?"
Tạ Mi luôn cảm thấy Chu gia cố tình đợi đến khi Vệ Dĩ Hàm lên nắm quyền rồi mới giăng bẫy.
Nếu thật sự là như vậy thì phía sau Chu gia nhất định còn có người giúp, và kẻ đó sẽ thu được món lợi khổng lồ từ chuyện này.
Là người của Vệ gia? Hay là kẻ thù cũ của Vệ Dĩ Hàm?
Vệ Dĩ Hàm không hề ngạc nhiên, lạnh nhạt nói: "Đến lúc đó xem ai nhảy nhót vui nhất là biết ngay."
Cô lại nói: "Còn nữa, bên Doãn Tại Thủy, phải nhắc cô ấy chú ý an toàn. Nếu được, mong cô ấy có thể quay về Melbourne."
Tạ Mi đã từng tiếp xúc với Doãn Tại Thủy một thời gian, cô thẳng thắn: "Cô ấy chưa chắc sẽ chịu về."
Vệ Dĩ Hàm im lặng.
Cô cũng thấy khó. Dù sao "kịch bản nguyên tác" cũng sẽ không dễ dàng để Doãn Tại Thủy rời khỏi vũ đài như vậy.
Bạch nguyệt quang mà đi rồi thì câu chuyện tiếp theo biết phát triển thế nào?
"Vậy thì sắp xếp cho cô ấy một vệ sĩ đi. Dù sao cũng là cô ấy nhắc nhở tôi, tôi nên trả lại ân tình này."
Bảo cô chủ động cứu người như trong nguyên tác thì không thể, nhưng đã biết Doãn Tại Thủy có khả năng sẽ bị tấn công mà không làm gì thì cũng không được. Những việc có thể giải quyết bằng tiền, tốt nhất là đừng mắc nợ tình cảm.
Tối hôm đó.
Vệ Dĩ Hàm quay về Thiên Hào Cảnh Uyển.
Cô dừng lại một chút ở lối vào, sau đó bước đến cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Tiếc rằng nơi đó không có chút âm thanh nào.
Biệt thự rõ ràng không có gì thêm cũng chẳng thiếu thứ gì, vậy mà cô lại cảm thấy... quá yên ắng.
Chính điều này mới là điểm bất thường nhất.
— Thương Thời Thiên đã ở đây một tháng, vậy mà hầu như không để lại dấu vết gì.
Vệ Dĩ Hàm chợt nghĩ đến giới hạn sinh mệnh của Thương Thời Thiên.
Có lẽ từ khi họ gặp lại nhau, thời gian sống lại của Thương Thời Thiên đã rất ngắn, ngắn đến mức cô luôn sẵn sàng chuẩn bị để rời đi bất cứ lúc nào.
Một người vốn không ham vật chất, lại còn có ý thức tiết chế bản thân thì làm sao có thể để lại quá nhiều dấu vết?
Vệ Dĩ Hàm bước vào phòng ngủ phụ.
Nơi này ngày nào cũng có người dọn dẹp, sau khi Thương Thời Thiên dọn đi, căn phòng trở nên sạch sẽ, gọn gàng như thể chưa từng có ai ở.
Vệ Dĩ Hàm đi quanh một vòng trong phòng, cuối cùng cũng tìm được một chút khác biệt.
Cô nhìn thấy một quyển lịch để bàn.
— Chính là quyển lịch mà đêm hôm đó Thương Thời Thiên đã xuống lầu tìm kiếm.
Trên lịch được ghi chú ngày diễn ra những trận đấu cờ vây quan trọng, còn có cả kế hoạch học tập mỗi ngày của cô.
Về sau lại bổ sung thêm các hoạt động như lễ khai mạc triển lãm hàng không, đi dạo phố với Trần Nhất Huân, hẹn gặp Tiêu Lạc Manh...
Vệ Dĩ Hàm không hề bất ngờ khi Thương Thời Thiên ghi chép những việc này lên lịch, bởi nếu không ghi lại, cô sẽ quên ngay những cuộc hẹn đó.
Không phải vì cô trẻ tuổi mà đã mắc bệnh mất trí nhớ, mà là vì trong lòng chỉ toàn là cờ vây, một khi đã tập trung vào điều đó thì mọi người và mọi việc khác đều có thể bị bỏ qua.
Lịch trình trên lịch được lên đến ngày 21 tháng 1 năm sau.
Cô tính toán một chút, mình gặp lại Thương Thời Thiên vào ngày 21 tháng 5, tính đến 21 tháng 1 năm sau là tám tháng.
Lần trước khi chỉ số thiện cảm tăng lên hơn 30%, hệ thống đã cung cấp cho Thương Thời Thiên thêm nửa năm sinh mệnh.
Ban đầu cô không rõ cách tính cụ thể thời gian sống này ra sao.
Nhưng giờ có quyển lịch này, cô chợt tính được rõ ràng.
Kế hoạch ban đầu của Thương Thời Thiên chỉ ghi một tháng — nét bút khác nhau, và ngày 21 tháng 6 được khoanh tròn — từ đó có thể suy đoán rằng khi mới sống lại, nếu không có thêm năng lượng nào, cô chỉ có một tháng để sống.
Lần đầu chỉ số thiện cảm vượt quá 10% thì tăng thêm thời gian sống, chỉ là lúc đó cô không có mặt nên không phát hiện ra.
Lần thứ hai thì trực tiếp tăng lên 32%, một lần tăng thêm nửa năm sinh mệnh.
Từ đó có thể suy đoán, lần đầu tiên chỉ số tăng giúp cô có thêm một tháng — ngày 21 tháng 7 cũng được khoanh tròn, nhưng các ngày 21 những tháng sau lại không có, mãi đến 21 tháng 1 năm sau mới có thêm một vòng tròn nữa.
Vượt mốc 20% sẽ tăng 2 tháng, 30% là 4 tháng.
Theo công thức ấy, nếu chỉ số thiện cảm vượt 40%, rất có thể sẽ tăng thêm 8 tháng sinh mệnh.
Vệ Dĩ Hàm siết chặt nắm tay.
Mấy ngày cô bị ốm đã cùng Thương Thời Thiên làm bao nhiêu chuyện thể hiện tình cảm như vậy, tại sao chỉ số thiện cảm lại không vượt nổi 40%?
Tiêu chuẩn đánh giá này... chẳng lẽ không thể nới lỏng một chút sao?
Bỗng nhiên, trong đầu cô lóe lên ký ức lần đầu giả vờ say rượu để dẫn dụ Thương Thời Thiên ra tay.
Nếu như... liệu chỉ số thiện cảm có thể đã tăng lên không?
——————————
Vệ tổng: Ngày đầu tiên vợ không về nhà, nhớ quá.
Không nhịn được phải gọi cho vệ sĩ: "Vợ tôi đang làm gì?"
Chử Phi: "Cô ấy đang xem lễ hội tốt nghiệp, vui lắm đó!"
Vệ tổng: "?"
————————
Thương trường trong truyện này chỉ là trò đùa thôi nha!!!