Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 52: Say rượu



Lễ tốt nghiệp của Đại học Đông Thành, Thương Thời Thiên không đi xem, các sinh viên trong phòng cờ vây cũng không đi.

Với họ mà nói, lễ tốt nghiệp chỉ là đi nghe lãnh đạo phát biểu xã giao, tất nhiên là có thể không tham gia thì không tham gia. Chỉ có buổi dạ hội tốt nghiệp buổi tối mới đáng để xem.

Tầm chiều tối, Thương Tiểu Ngũ đến tìm Thương Thời Thiên ăn tối, hỏi cô có muốn đi xem dạ hội không.

Thương Thời Thiên nói: "Chị có thể xem một lúc, tối còn phải đi dạy Vệ Dĩ Hàm học cờ."

Dạ hội bắt đầu lúc 7 giờ 30 tối, cô phải dạy Vệ Dĩ Hàm lúc 9 giờ nên 8 giờ hơn là phải đi ra bến xe rồi.

Thương Tiểu Ngũ nhớ ra Thương Thời Dữ chính là cô giáo dạy cờ vây của Vệ Dĩ Hàm.

Cô bĩu môi, không ngờ Vệ Dĩ Hàm còn giấu được chiêu này.

"Mấy giờ học?"

"Chín giờ."

"Vậy tám giờ rưỡi tôi đưa cô qua đó."

Thương Thời Thiên gật đầu: "Cũng được, chị lâu rồi chưa xem dạ hội."

Lúc còn ở đạo trường, cô bắt đầu luyện tập từ 8 giờ sáng mỗi ngày, nghỉ trưa một tiếng rưỡi, buổi chiều tiếp tục luyện đến 5 giờ rưỡi, ăn tối xong còn phải phân tích ván cờ hơn hai tiếng.

Lúc rảnh thì có thể đọc tiểu thuyết, xem phim thư giãn đầu óc.

Nhưng đến giai đoạn thi thăng cấp, cô bận chuẩn bị các giải đấu, thời gian nghỉ trưa rút lại chỉ còn nửa tiếng, tiểu thuyết hay phim ảnh đều không còn thời gian để xem chứ đừng nói đến dạ hội của trường.

Thương Tiểu Ngũ lại hỏi: "Mấy giờ học xong?"

"Dạy một tiếng, tầm 10 giờ là xong."

"Vậy học xong đi ăn khuya nhé?"

Thương Thời Thiên lắc đầu: "Học xong thì nên về tắm rửa rồi đi ngủ."

"Chế độ sinh hoạt của cô..." Thương Tiểu Ngũ định nói rồi lại thôi.

"Sao? Có vấn đề gì với giờ giấc của chị à?"

Thương Tiểu Ngũ xìu xuống: "Không có gì."

Trước đây Thương Kỳ Quán sau bữa tối cũng sẽ đi phân tích cờ, thường ngủ trước 10 giờ rưỡi, thời gian nghỉ ngơi chẳng khác gì bà cô già.

Thương Thời Dữ giờ đến cả thói quen sinh hoạt cũng giống y hệt Thương Kỳ Quán, khiến cô càng lúc càng khó phân biệt hai người.

Cô từng cười nhạo Vệ Dĩ Hàm xem Thương Thời Dữ như người thay thế Thương Kỳ Quán, vậy mà bản thân cô cũng đang theo đuổi hình bóng chị gái trên người Thương Thời Dữ.

Sau khi nhận ra mình và Vệ Dĩ Hàm không khác gì nhau, cô liền trở nên ủ rũ như cà tím bị sương đánh.

Thương Thời Thiên không biết cô bị sao, đưa tay xoa đầu cô: "Tối qua thức khuya chưa nghỉ ngơi đủ hả? Về nghỉ chút đi, tối gặp lại."

Ban đầu Thương Tiểu Ngũ còn không kiên nhẫn để một cô gái nhỏ tuổi hơn mình xoa đầu, nhưng giờ... chẳng còn chút sức phản kháng nào.

Cô hớn hở khoe: "Lát nữa tôi còn đi gặp một ngôi sao đó!"

"Vậy thì đi đi."

"Cô không tò mò là ai à?"

Thương Thời Thiên cười: "Chị chưa chắc biết người đó là ai, hỏi cũng vô ích thôi."

Cô vốn không quan tâm đến giới giải trí, lúc xem phim truyền hình thì có biết vài diễn viên.

Nhưng tám năm đã trôi qua, giới giải trí chắc đã mọc ra khối người mới, cô khả năng cao là không biết.

Thương Tiểu Ngũ nói: "Tôi có thể dẫn cô đi gặp."

"Lịch hôm nay kín hết rồi, để lần sau nhé."

Thế là Thương Tiểu Ngũ phải một mình đi đến buổi hẹn với Lê Kiêu.

...

Địa điểm hẹn là một nhà hàng món ăn gia đình cao cấp.

— Là cái nhà hàng mà tiêu chuẩn chi tiêu mỗi người hơn chục nghìn.

Thương Thời Đãi cảm thấy không cần thiết phải chọn nơi đắt như vậy, nhưng Lê Kiêu lại cho rằng nhất định phải để bên Phó Thiên Chung thấy được khí thế của mình.

Thương Thời Đãi phàn nàn: "Khí thế của cậu là khoe tiền bạc hả? Vậy chẳng phải dễ bị coi là con bò béo chờ bị xẻ thịt sao?"

Lúc hai người bước vào phòng riêng thì thấy hai người phụ nữ đã ngồi sẵn bên trong.

Thương Thời Đãi nhận ra người ăn mặc thời thượng, xinh đẹp là Phó Thiên Chung, người ngồi cạnh là quản lý của cô ấy.

Lê Kiêu chào hỏi họ trước, sau đó cười giới thiệu Thương Thời Đãi: "Đây là nhà đầu tư lớn nhất cho dự án phim ngắn của chúng tôi — Thương Tiểu Ngũ."

Thương Thời Đãi thắc mắc: "Khi nào thì tôi thành nhà đầu tư lớn nhất vậy?"

Người đầu tư nhiều nhất rõ ràng là Lê Kiêu mà!

Ban đầu cô vốn không hứng thú với lĩnh vực này, là Lê Kiêu phải nói khô cả miệng mới thuyết phục cô bỏ vào vài tháng tiền tiêu vặt.

"Cậu bán một bức tranh đã được mấy chục vạn, cho mượn nhiều như vậy, chẳng phải là nhà đầu tư lớn nhất sao!?"

Tất nhiên, đây chỉ là Lê Kiêu nói đùa để tạo không khí.

Buổi gặp mặt lần này thật ra là do công ty quản lý của Phó Thiên Chung yêu cầu. Bởi vì Lê Kiêu không có nhiều mối quan hệ trong giới giải trí, công ty của cô cũng còn mới, chưa có danh tiếng hay tiếng tăm gì.

Công ty quản lý phải đảm bảo quyền lợi cho Phó Thiên Chung trong lần hợp tác này, ví dụ như tránh chuyện bị đổi diễn viên bất ngờ, hoặc yêu cầu không phù hợp ngoài kịch bản,...

Vì vậy, điều tra tính cách đối tác là điều rất cần thiết.

Lê Kiêu cũng hiểu rõ, ngoài tiền ra thì mình chẳng có gì đáng để người ta tin tưởng, vì vậy mới kéo Thương Thời Đãi đến để tăng độ tin cậy.

Thương Thời Đãi biết rõ Lê Kiêu đang tính toán gì, nhưng chỉ cần Lê Kiêu không lấy danh nghĩa Thương gia ra làm bậy thì cô không ngại giúp một tay.

Hai bên chào hỏi xong là đi vào chính sự.

Vì Thương Thời Đãi vốn không tham gia vào vận hành công ty của Lê Kiêu nên cô không nói gì mấy.

Đến lúc trò chuyện linh tinh, Lê Kiêu hỏi: "Phó Thiên Chung là tên thật của cô sao?"

Phó Thiên Chung cười lắc đầu: "Tên thật của tôi là Phó Đồ – chữ 'Phó' trong 'sư phụ', 'Đồ' trong 'Đồ mi'. Phó Thiên Chung là nghệ danh."

Thương Thời Đãi lẩm bẩm: "Phó Đồ chẳng phải hay hơn Phó Thiên Chung sao?"

Người ta thường vì tên thật quá quê mùa, khó nghe nên mới đặt nghệ danh cho hay một chút, còn cô ấy thì ngược lại.

Mọi người trong phòng đều nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô.

Phó Thiên Chung mỉm cười giải thích: "Vì 'Phó Đồ' nghe giống 'Phù Đồ' (tháp Phật), có chút màu sắc tôn giáo nên tôi đổi rồi."

Người quản lý của cô cũng phụ họa: "Đúng vậy, Thiên Chung vừa mang ý nghĩa tốt, lại dễ nhớ."

'Thiên chung túc', 'lộc thiên chung' – đều ám chỉ bổng lộc hậu hĩnh, lương thực dồi dào.

Làm trong giới giải trí, ai mà không theo đuổi danh lợi?

Phó Thiên Chung bổ sung thêm: "Tửu lượng cũng tốt."

Lê Kiêu nghe không hiểu, nhưng Thương Thời Đãi thì bật cười.

Trong một số bài thơ cổ, "thiên chung" cũng mang nghĩa là tửu lượng cao, uống rượu giỏi.

...

Sau khi xác định thời gian và địa điểm ký hợp đồng, quản lý đưa Phó Thiên Chung rời đi.

Lê Kiêu nói với Thương Thời Đãi: "Tiếc là cậu không chịu đóng phim ngắn của tôi, nếu không thì hai người có thể lập thành couple Thời – Chung..."

Thương Thời Đãi bất lực: "Tôi với cô ấy không thân, lập couple gì chứ?"

"Thân hay không đâu quan trọng, vấn đề là nghệ sĩ cần tăng fan. Cậu có biết làm sao để thu hút một lượng lớn fan nhanh nhất không?"

Thương Thời Đãi lắc đầu.

"Trước tiên là xào couple, khiến khán giả đắm chìm vào việc đu couple. Khi đã có đủ fan thì thuê thủy quân giả làm fan của một bên đi công kích bên kia, như vậy mới có thể biến fan couple thành fan riêng (fan only) của một người."

Thương Thời Đãi: ...

Bảo sao người ta nói giới giải trí phức tạp, vốn đầu tư chơi mấy trò này đúng là bài bản.

Nếu như Lê Kiêu nói mấy chuyện này lúc cô đang trong giai đoạn bí ý tưởng thì có lẽ cô sẽ nhận lời để tìm cảm hứng.

Nhưng từ khi gặp Thương Thời Dữ, cảm hứng của cô cứ như suối nguồn tuôn trào, không ngừng được.

Không có bí ý tưởng, lại còn phải trông chừng Vệ Dĩ Hàm với Thương Thời Dữ, đề phòng vụ "thế thân" bị phơi bày trước mặt người Thương gia, cô thật sự không có thời gian tham gia mấy bộ phim ngắn của Lê Kiêu.

...

Tầm chiều tối, Thương Thời Đãi đến tìm Thương Thời Thiên.

Thương Thời Thiên thuận miệng hỏi: "Cảm giác gặp ngôi sao lớn thế nào?"

Lúc này Thương Tiểu Ngũ mới thành thật nói: "Thật ra cũng không phải ngôi sao lớn gì, chỉ là nghệ sĩ mà bà nội xem trong mấy chương trình tạp kỹ nên thấy thân thiết hơn thôi."

Thương Thời Thiên hoàn toàn ủng hộ bà nội nhà mình: "Nghệ sĩ mà khiến bà nội thích thì được gọi là ngôi sao lớn cũng đâu có gì sai."

Thương Tiểu Ngũ vội nhấn mạnh: "Là bà nội tôi!"

"Bà Thương Dữ Phượng đã cống hiến biết bao nhiêu cho sự nghiệp giáo dục, người ngoài gọi bà là 'bà nội kính yêu' thì sao chứ?"

Thương Tiểu Ngũ nghẹn lời.

Cô hừ một tiếng rồi kể lại chuyện buổi gặp mặt hôm nay.

Ban đầu Thương Thời Thiên vẫn chưa để tâm lắm, nhưng nghe xong lại cảm thấy không đúng.

Tình tiết này... sao lại giống những gì nguyên tác từng nhắc đến về trải nghiệm của Thương Tiểu Ngũ vậy?

Do tiểu thuyết gốc không nêu rõ tên người đã khiến Thương Tiểu Ngũ thất tình nên Thương Thời Thiên cũng không thể chú ý trước đến người đó.

Nhưng qua những lời bàn tán của người ngoài, hoặc là hả hê, hoặc là tiếc nuối, cũng có thể suy ra người đó có danh tiếng không nhỏ trong giới giải trí.

Khi họ yêu nhau, thiên hạ đều biết; chia tay rồi, tất nhiên cũng không ai không hay.

Thương Thời Thiên không chắc người đó có phải là Phó Thiên Chung hay không nên cũng không dám đánh giá lung tung.

Cô hỏi Thương Tiểu Ngũ: "Thế em không nhận lời à?"

"Tôi có làm nghệ sĩ đâu, nhận lời làm gì?"

"Ý chị là, với đề nghị lập couple với Phó Thiên Chung, em thật sự không có chút suy nghĩ nào sao?"

Thương Tiểu Ngũ dứt khoát: "Không có."

Thương Thời Thiên thở phào nhẹ nhõm.

"Cô quan tâm chuyện tôi có lập couple với cô ta làm gì?" Thương Tiểu Ngũ cảnh giác cao độ – đừng nói là nhìn cái mặt giống chị mình rồi nảy sinh tình cảm gì kỳ cục nha!?

Thương Thời Thiên búng trán cô: "Vứt hết mấy suy nghĩ loạn luân đó ra khỏi đầu em ngay."

"Ờ..." Thương Tiểu Ngũ ôm trán, ngoan ngoãn im lặng.

*

8 giờ 30.

Sau khi xem được vài tiết mục của dạ hội, Thương Thời Thiên ngồi xe Thương Tiểu Ngũ đến khu biệt thự Thiên Hào Cảnh Uyển.

Ban đầu Thương Tiểu Ngũ định vào biệt thự đợi nhưng bị bảo vệ chuyển lời rằng Vệ Dĩ Hàm không hoan nghênh cô.

Cô nghĩ, không vào cũng được, ở trong xe chơi vài ván game, một tiếng là qua nhanh thôi.

Thế rồi... cô bị điện thoại của chị cả lôi về nhà.

Thương Thời Hành hỏi cô: "Em suốt ngày chạy tới Thiên Hào Cảnh Uyển làm gì?"

Thương Tiểu Ngũ không thể giải thích, liền hỏi ngược: "Có phải Vệ Dĩ Hàm mách chị không?"

"Người ở Thiên Hào Cảnh Uyển đâu chỉ có mình Vệ Dĩ Hàm. Em ra vào thường xuyên như vậy, ai nhìn cũng biết, cần gì đợi cô ta mách lẻo?" Thương Thời Hành cảnh cáo, "Không về ngay, chị lập tức đến đó xem em đang giở trò gì."

Thương Tiểu Ngũ nghe xong liền run lên.

Nếu chị cả mà đến, lỡ gặp Thương Thời Thiên thì tiêu đời.

Vì thế cô ngoan ngoãn chuồn về nhà.

Tất nhiên là sau khi biết Vệ Dĩ Hàm sẽ sắp xếp người đưa Thương Thời Thiên về.

Khuyên được em gái rời đi xong, Thương Thời Thiên bước vào biệt thự, thay giày ở hành lang.

Rõ ràng sáng nay cô vừa rời khỏi đây, vậy mà lúc quay lại lại có cảm giác xa lạ.

Có lẽ là do thay đổi thân phận khiến tâm trạng cũng khác đi.

Cô tạm thời chưa rõ sự thay đổi này là tốt hay xấu, nên không nghĩ nhiều nữa.

Vệ Dĩ Hàm đang ở trên lầu, nhưng lúc Thương Thời Thiên lấy hành lý ra thì phát hiện còn sót một cuốn lịch để bàn.

Cuốn lịch không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ghi lại rất nhiều lịch trình nên cô quay lại phòng khách để lấy rồi mới lên lầu ba.

Cửa phòng ngủ chính không khép hẳn, cô vừa định ấn chuông thì từ khe cửa đã vang lên giọng Vệ Dĩ Hàm: "Vào đi."

Thương Thời Thiên đóng cửa lại, đi qua cửa kéo bước vào phòng khách nhỏ, thấy Vệ Dĩ Hàm mặc áo choàng ngủ bằng lụa, buộc dây lỏng, đang ngồi trên ghế sofa uống rượu.

Cô mở miệng: "Chị—"

Vệ Dĩ Hàm biết cô định nói gì, liền cắt lời: "Tôi khỏi bệnh rồi, không cần uống thuốc nữa nên có thể uống rượu."

Thương Thời Thiên ngậm miệng lại, đặt ba lô sang một bên rồi ngồi xuống đối diện cô ấy.

Bàn cờ và lọ cờ đã được bày sẵn.

Thương Thời Thiên nhanh chóng nhập vai giảng bài: "Xem các buổi học trước thì chị đã có hiểu biết về hình thái rồi, hôm nay chúng ta sẽ học khai cuộc đi."

Vừa nói, cô vừa mở bản cờ.

"Thông thường để đến trung cuộc chiếm được nhiều đất hơn, lúc khai cuộc sẽ đánh từ các góc bàn cờ..."

Thương Thời Thiên bất chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Dĩ Hàm.

Vệ Dĩ Hàm mắt mơ màng vì say, mặt đỏ bừng vì men rượu, ánh mắt như đang nhìn vào bàn cờ, lại như đang lạc ở nơi nào khác.

Có vẻ tư thế ngồi khiến cô khó chịu nên cô tựa người vào lưng ghế sofa, đá bay dép, rồi gác chân lên. Áo choàng ngủ mềm mượt liền tuột xuống, để lộ đôi chân trắng mịn.

Thương Thời Thiên vội quay đi.

Cô cố gắng dồn sự chú ý trở lại bàn cờ, nhưng lại không thể ngăn được cảm giác bồn chồn từ tận sâu trong lòng.

Vốn không định xen vào thói quen sinh hoạt của Vệ Dĩ Hàm nhưng cô vẫn không kìm được, bước tới cầm lấy chai rượu: "Uống rượu trong giờ học là không tôn sư trọng đạo."

Vệ Dĩ Hàm bật cười khúc khích, trêu chọc: "Xin lỗi cô giáo, để tôi học xong rồi uống tiếp."

Thương Thời Thiên: ...

Cô vẫn đến trễ một bước, tình trạng của Vệ Dĩ Hàm bây giờ nhìn thôi cũng biết là đã say không nhẹ.

Không rõ trước khi cô đến, người này đã uống bao nhiêu.

Thương Thời Thiên rất ít khi tức giận, nhưng lúc này trong lòng thật sự dâng lên một ngọn lửa vô danh.

Muốn khuyên nhủ thì sợ nói đạo lý quá nhiều, người trưởng thành sắp 30 tuổi như Vệ Dĩ Hàm chắc chắn sẽ không nghe.

Không nói thì lại không đành lòng nhìn cô ấy tiếp tục hủy hoại cơ thể mình như vậy.

Suy đi tính lại, cách duy nhất để ngăn cô ấy uống tiếp —— chính là khiến cô không còn rượu để uống!

Thế là Thương Thời Thiên ngửa đầu, dùng cách "phí của trời" nhất mà uống mấy ngụm rượu whisky.

Cô đặt chai rượu lên bàn, nói với Vệ Dĩ Hàm: "Rượu này tôi đã uống rồi."

Vệ Dĩ Hàm như phát hiện được chuyện thú vị, đột nhiên tiến lại gần cô, ép cô lùi lại ngồi xuống sofa.

Sau đó, giống như đêm hôm ấy trên ban công, cô ngồi thẳng lên đùi Thương Thời Thiên.

Khác với lần trước, lần này Vệ Dĩ Hàm ngồi rất sát.

Cô còn dùng ly rượu đặt lên vai Thương Thời Thiên, chỉ cần cô hơi cử động, ly rượu sẽ đổ, rượu bên trong sẽ tràn ra.

Vệ Dĩ Hàm cong môi cười trêu chọc: "Cô giáo thật ngây thơ, tủ rượu nhà tôi còn đầy rượu, cô có uống hết được không?"

Lời nói đầy thách thức.

Vì uống vội lại thêm nồng độ cao, mặt Thương Thời Thiên lúc này đỏ như đào chín.

Cô nói: "Trước khi tôi rời khỏi đây, tôi sẽ khóa tủ rượu lại rồi vứt chìa khóa. Hoặc tôi sẽ nếm qua từng chai, để sau này chị không còn rượu để uống nữa. Tôi biết rượu của chị rất đắt, tôi cũng không có tiền đền, cùng lắm chị báo cảnh sát bắt tôi."

Vệ Dĩ Hàm bật cười thích thú: "Cô giáo, cô thật là liều mạng, tôi sợ quá cơ~"

Thương Thời Thiên: ...

Cô bỗng bình tĩnh lại, ôm lấy cái đầu hơi choáng váng, cảm thấy bản thân vừa rồi thật quá bốc đồng.

Cãi nhau với người say làm gì chứ!

Thương Thời Thiên cầm lấy ly rượu mà Vệ Dĩ Hàm đặt trên vai mình, uống cạn chỗ còn lại, rồi nói: "Được rồi, rượu uống hết rồi, đi ngủ đi, tôi cũng phải về."

Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Về đâu?"

"Tất nhiên là về giường của chị đi, cái sofa này quá ngắn, ngủ ở đây dễ trẹo cổ."

"Thế còn em?"

"Tôi tất nhiên là—" Thương Thời Thiên suýt cắn trúng lưỡi mình, "Tôi về ký túc xá, chị về giường ngủ."

"Chúng ta không thể cùng nhau về giường ký túc xá của em sao?"

Mặt Thương Thời Thiên lập tức đỏ bừng.

Vệ Dĩ Hàm sau khi uống rượu.

Trông có vẻ đầu óc bay bổng, lời nói lại đâu ra đấy, hợp tình hợp lý.

Thật sự khiến người ta... không thể nào chống đỡ nổi.

————————————

Thương Tứ: Tôi hoàn toàn bó tay với mấy kẻ say rượu.

Vệ tổng: Bị tôi nắm thóp rồi.

【Tiểu kịch trường】

Một ngày nọ, Thương Tứ đi ngang phòng làm việc của Vệ tổng, thấy trên giá sách có mấy cuốn bị lật đến rách gáy —

《3 bí kíp nâng cao kỹ năng diễn xuất》

《Làm sao để nhập vai hoàn hảo》

《Tâm lý người say rượu》

Thương Tứ: ?

———————

Chú thích: "Thiên Chung" tra cứu nghĩa từ bách khoa toàn thư.

Chiêu "tinh lọc fan couple thành fan only" tham khảo từ các bài viết trên mạng.