Thương Thời Thiên không hề biết trong khuôn viên trường có người đã nhận ra mình.
Sau khi về đến Thiên Hào Cảnh Uyển và thấy Vệ Dĩ Hàm không uống rượu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Dĩ Hàm từ lúc thấy cô đã luôn quan sát, đương nhiên không bỏ lỡ biểu cảm nhỏ trên mặt cô.
Cô cười như không cười hỏi: "Thế nào? Lại sợ tôi say rượu rồi làm gì em à?"
Thương Thời Thiên — vốn chẳng nghĩ theo hướng đó — đáp: "Em chỉ sợ chị nghiện rượu, lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Rượu mạnh uống nhiều đúng là hại thân, nhưng rượu vang thì mỗi ngày uống một hai ly chắc không sao nhỉ?"
"Ở đâu ra rượu vang? Trong tủ toàn mấy loại rượu mạnh như whisky, brandy, tequila mà?"
"Dưới tầng hầm có hầm rượu, rượu vang cất ở đó."
Thương Thời Thiên: ...
Chị mở nghề tay trái bán rượu à?
Bảo sao sẵn sàng đưa chìa khóa tủ rượu cho mình, thì ra còn có hang ổ phụ.
Vệ Dĩ Hàm chọc cô: "Muốn uống hai ly không?"
Thương Thời Thiên nói: "Mai là thứ Hai rồi, học xong thì nghỉ sớm một chút đi."
Vệ Dĩ Hàm không có ý kiến.
Khi đang học, Thương Thời Thiên bất chợt nảy ra một cách để nhắc nhở Vệ Dĩ Hàm cảnh giác với Chu gia.
Cô nói: "Dạo gần đây Trần Nhất Huân ôn thi ở phòng cờ vây... Cô ấy học tài chính, còn xem chị là thần tượng nữa, từng ăn cơm với chị một lần, chị còn nhớ không?"
Vệ Dĩ Hàm lạnh nhạt nói: "Sao lại không nhớ? Chuỗi tay của cô ấy vẫn còn treo trên ba lô của em đấy."
Thương Thời Thiên: ...
Vậy hôm đó tặng quà đúng là vì để ý chuỗi tay này thật hả?
"Khụ, lúc cô ấy ôn bài, em nghe lỏm được một vài kiến thức về lĩnh vực tài chính và mua bán sáp nhập. Cô ấy còn lấy ví dụ là tập đoàn Vệ thị thâu tóm tập đoàn Chu Nhiên để minh họa quy trình thâu tóm. Nhưng em nhớ thương vụ này đã bị hủy bỏ rồi mà? Có biến gì sao?"
Thương Thời Thiên ngập ngừng một chút.
"Em không có ý hỏi thăm bí mật thương mại, chỉ là muốn nói Chu gia có tiếng xấu, thường xuyên dính líu đến việc phạm pháp, bị báo chí và pháp luật xử lý, nhưng họ vẫn không chịu sửa đổi. Với tính cách xấu xa như thế, nếu trong quá trình bị thâu tóm mà gặp tổn thất nặng nề, họ có khi nào sẽ trả thù chị không?"
Lời Thương Thời Thiên nói vòng vo, nếu Vệ Dĩ Hàm không từng nghe cô nói chuyện với hệ thống, có lẽ còn cần cô giải thích thêm mới hiểu được ý định thực sự.
Cũng phải công nhận cô rất giỏi lấy chuyên môn của Trần Nhất Huân làm lá chắn, khiến lời nói của mình nghe đáng tin hơn hẳn.
Vệ Dĩ Hàm đương nhiên không vạch trần cô.
Cô nói: "Không ai trong Chu gia là trong sạch cả, đúng là không thể tin vào nhân phẩm của họ. Và lo lắng của em không phải không có lý. Tôi dừng thương vụ đó là vì nhận được tin họ định giở trò với tôi. Tôi đương nhiên sẽ không để họ đạt được mục đích. Không loại trừ khả năng họ sẽ tìm cách trả thù sau khi thất bại. Nên dạo này em phải cẩn thận."
"Hả? Liên quan gì đến em?"
Thương Thời Thiên không hiểu sao câu chuyện lại quay sang cô.
Vệ Dĩ Hàm nói: "Họ chỉ dám dùng những thủ đoạn hèn hạ như thuê người hành hung. Nhưng bên cạnh tôi có rất nhiều vệ sĩ, họ chưa chắc có cơ hội tiếp cận được. Vậy nên, rất có thể họ sẽ ra tay với người thân cận bên tôi."
Thương Thời Thiên thầm nghĩ, Vệ Dĩ Hàm không chỉ hiểu được ý mình mà còn nghĩ sâu hơn mình nữa!
Nhưng... có vẻ cô ấy lại lo sai hướng rồi?
"Họ không biết em là ai, cũng không biết quan hệ của em với chị, chị không cần lo cho em. Ngược lại, những người thân cận khác bên chị có thể trở thành mục tiêu, có lẽ chị nên nhắc nhở họ một tiếng."
Vệ Dĩ Hàm gật đầu: "Tôi sẽ làm vậy."
Thương Thời Thiên nghĩ đến việc chỉ số đau lòng tăng lên, chắc chắn là vì Vệ Dĩ Hàm đã làm điều gì đó rất khác so với nguyên tác đối với Doãn Tại Thủy, nên chưa chắc cô ấy sẽ để tâm đến sự an nguy của người kia.
Cô nói: "Tình đầu của chị hôm trước có đi dự lễ tưởng niệm ông nội chị, có báo chí đang đưa tin chị và cô ấy nối lại tình xưa. Nếu Chu gia tin chuyện đó, cô ấy cũng có khả năng gặp nguy hiểm."
Vệ Dĩ Hàm bật cười: "Em lo cho sự an toàn của cô ấy à?"
Thương Thời Thiên nói: "Em chỉ không muốn chị lại trải qua chuyện khiến mình phải hối hận. Cái chết của Thương Thời Thiên không liên quan đến chị mà chị còn day dứt tám năm, chỉ vì thấy hối hận vì đã đưa cây dù cho tên kia. Nếu tình đầu của chị xảy ra chuyện, chị chẳng phải cũng sẽ áy náy và tự trách mình rất lâu sao?"
Nụ cười bên môi Vệ Dĩ Hàm nhạt đi.
Cô nhìn Thương Thời Thiên vài giây rồi mới cụp mắt nói: "Cô ấy gần đây có giúp tôi một chuyện, tôi rất biết ơn. Để đáp lại, tôi sẽ nhắc nhở cô ấy và giúp cô ấy chi trả phí thuê vệ sĩ. Làm được đến thế cũng coi như là hết lòng rồi, những chuyện khác tôi không quản nổi."
Thương Thời Thiên: ...
Rồi, hiểu rồi. Chỉ số đau lòng là từ đây mà ra.
Cũng là bảo vệ người khác, bên mình thì cử hẳn ba nữ vệ sĩ thay ca 24/24, bên Doãn Tại Thủy thì tự lo thuê vệ sĩ rồi đưa hóa đơn cho chị ấy thanh toán.
Giờ thì cô hoàn toàn tin rằng Vệ Dĩ Hàm thực sự thích mình rồi — kiểu phân biệt đối xử này quá rõ ràng!
...
Sau khi học xong thì đã gần 11 giờ đêm, Vệ Dĩ Hàm nói: "Em về mất gần nửa tiếng, tắm rửa xong chắc cũng phải 12 giờ rồi, tối nay cứ ngủ lại đây đi."
Thương Thời Thiên nói: "Em tắm rồi mới qua đây mà."
Vệ Dĩ Hàm ném quân cờ trong tay trở lại hũ cờ, nói: "Vậy tôi gọi thư ký đời sống dậy lái xe đưa em về."
Sợ cô thật sự làm phiền người ta lúc nửa đêm, Thương Thời Thiên vội vàng giữ tay cô lại: "Em đâu nói là không nghe lời chị. Em chỉ sợ sau giờ học sẽ buồn ngủ nên mới tắm trước rồi mới qua đây, để học xong là có thể ngủ luôn."
Nghe vậy, biểu cảm của Vệ Dĩ Hàm cũng dịu đi vài phần.
Thương Thời Thiên nói tiếp: "Nhưng... chúng ta có thể đổi giờ học không?"
"Để sau hẵng nói."
Thương Thời Thiên bất đắc dĩ mỉm cười, thu dọn bàn cờ xong thì về phòng ngủ phụ ở tầng hai nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, khi Bồ Phỉ Phỉ đưa Thương Thời Thiên đến Đại học Đông Thành, cô hỏi: "Tiểu Thương, có cần bọn chị giúp em dọn hành lý không?"
"Dọn hành lý làm gì?"
Bồ Phỉ Phỉ kinh ngạc: "Chẳng lẽ em không định dọn về ở luôn sao?"
Ngày nào cũng về Thiên Hào Cảnh Uyển ngủ, mà hành lý lại để bên ngoài, như vậy không thấy phiền sao?
Thương Thời Thiên nói: "Em thấy ở ngoài cũng ổn mà."
"Nhưng chẳng phải em với Vệ tổng đã..."
Bồ Phỉ Phỉ định nói lại thôi.
"Bọn em chưa yêu nhau đâu. Mà kể cả có yêu thì cũng đâu nhất thiết phải sống chung?"
Bồ Phỉ Phỉ: )
Có khi đây là tình thú nhỏ giữa Vệ tổng và Tiểu Thương thôi nhỉ.
Cô cũng không tiện nói thêm gì nữa.
*
Sáng thứ Hai, khu giảng đường đông sinh viên hơn nhiều so với cuối tuần.
Thương Thời Thiên gặp Trần Nhất Huân và bạn cùng phòng là Trần Phương Lệ.
Chào hỏi xong, Thương Thời Thiên hỏi: "Hai cậu có tiết học à? Hay đi phòng tự học thư viện?"
Trần Nhất Huân cười nói: "Bọn mình đến phòng tự học."
"Giờ này còn chỗ trống sao?"
Trần Phương Lệ vô tư nói: "Không có thì ngồi bệt xuống thôi, dù sao phòng cờ vây thì khỏi vào nữa rồi."
Trần Nhất Huân khẽ thúc cùi chỏ vào cô bạn: "Hai đứa bạn cùng phòng còn lại đã giữ chỗ trước rồi."
Điều này lại khơi dậy sự tò mò của Thương Thời Thiên: "Tại sao không vào được phòng cờ vây?"
Trần Nhất Huân có vẻ hơi ngập ngừng: "Ờm... cậu có tin vào chuyện tâm linh không?"
Thương Thời Thiên hỏi ngược lại: "Ý cậu là kiểu nào? Xin xăm bói quẻ, hay mấy cái kiểu cầu tài lộc, chuyển phát may mắn trên mạng?"
Trần Nhất Huân nghẹn lời: "Cậu còn cần phải chuyển phát mấy cái đó sao?"
"Không cần đâu, nên cứ xem mình là kiểu tín ngưỡng Schrödinger đi."
"Pff..." Trần Nhất Huân phì cười: "Vậy thì chắc cậu không tin có ma rồi."
Thương Thời Thiên: ...
Chuyện này có tin hay không cũng đâu quan trọng, vì cô chính là một con ma sống sờ sờ ra đấy.
Trần Nhất Huân không nhận ra biểu cảm kỳ lạ của cô, nói tiếp: "Vậy thì khỏi lo việc tụi mình kể ảnh hưởng đến tâm lý cậu."
Trần Phương Lệ chen vào không kịp chờ: "Tối qua Bảo Các Lâu bị ma ám đó!"
Thương Thời Thiên giả vờ giật mình: "Hả? Thật à?"
"Thật mà! Có người thấy tận mắt luôn!"
Thương Thời Thiên: "Wow!"
Cô âm thầm chọc hệ thống: "Nghe nói hồn ma là một dạng năng lượng, Tiểu Hắc Thống Tử, chuyện này có phải do mày làm không?"
Hệ thống: 【...Đang tích lũy năng lượng, ký chủ đừng làm phiền.】
Với tinh thần "không theo mê tín mà theo khoa học", Thương Thời Thiên hỏi hai người kia: "Có khi nào là hiểu nhầm không? Ví dụ như người thấy chuyện đó say rượu, rồi nhìn nhầm quần áo phơi thành ma chẳng hạn?"
"Không thể nào! Người nhìn thấy nữ quỷ là nhân vật nổi tiếng của trường mình, cao thủ cờ vây — Dịch Tĩnh, đẳng cấp Bát đẳng!" Trần Phương Lệ nói,
"Tối qua anh ấy vừa trở về, định đến phòng cờ vây chơi một ván, đi đến Bảo Các Lâu thì thấy có một bóng người mặc đồ trắng lướt qua..."
Thương Thời Thiên chăm chú lắng nghe: "Rồi sao nữa?"
"Ban đầu anh ấy tưởng là người, nhưng phát hiện đối phương không có bóng!"
Thương Thời Thiên: "Có thể lúc đó không có đèn chiếu nên không thấy bóng thôi?"
Trần Phương Lệ nghẹn lời: "... Đừng có lý sự như thế được không?"
"Ồ." Thương Thời Thiên nói, "Vậy thì nên kiểm tra camera giám sát mới làm rõ được chân tướng."
"Trường học đâu dễ gì để sinh viên xem camera? Hôm đó còn có cả quản lý Bảo Các Lâu ở đó, Dịch Tĩnh hỏi cô ấy có thấy cô gái nào đi qua không, cô ấy rất chắc chắn bảo là không thấy ai cả! Sau đó có vẻ nhận ra điều gì đó nên hoảng hốt quay đầu bỏ chạy. Dịch Tĩnh cũng bị dọa sợ, chạy về ký túc, hôm nay thì sốt luôn rồi."
Thương Thời Thiên thầm nghĩ, quản lý Bảo Các Lâu hình như là Chử Phi?
Nhưng nếu xảy ra vào đêm khuya thì chắc lúc đó cô ấy đã tan ca, có lẽ là nhân viên bảo vệ trực đêm của trường?
Trần Nhất Huân có vẻ hơi bất mãn với kiểu "thích làm loạn" của Trần Phương Lệ.
Cô an ủi Thương Thời Thiên: "Thật ra có một vài cách giải thích khoa học. Thứ nhất, Dịch Tĩnh có thể bị cúm, lại tham gia thi đấu liên tục, vừa mới về từ nơi xa nên trong lúc mệt mỏi xuất hiện ảo giác.
Việc anh ấy đột nhiên sốt cao hôm nay, chính là triệu chứng của cúm.
Thứ hai là giả thuyết âm mưu. Có người cho rằng vì anh ấy sắp tham gia vòng chính giải Thiên Nguyên, nên có kẻ cố ý hù dọa anh ấy để anh ấy không thi được."
Thương Thời Thiên lắc đầu: "Danh sách đối thủ vòng chính của giải Thiên Nguyên còn chưa công bố, không có kỳ thủ nào rảnh mà làm mấy trò vô nghĩa vậy đâu."
Giải đấu cờ vây trong nước, nếu so với Nhật Bản hay Hàn Quốc thì tiền thưởng cũng không quá cao.
Trước đây, giải quán quân của giải Thiên Nguyên là 250.000 tệ, nay đã tăng lên 400.000 tệ, và là trước thuế.
Không có kỳ thủ nào vì 400.000 tệ mà đánh đổi cả tương lai của mình.
Hơn nữa, Dịch Tĩnh cũng không phải là ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch trong giải lần này.
Vì thế, thuyết âm mưu là giả thuyết ít đáng tin nhất.
Trần Nhất Huân nói với Thương Thời Thiên: "Dịch Tĩnh nửa đêm bị sốt cao phải đưa thẳng vào viện, làm gì có hơi sức mà đi chia sẻ mấy chuyện kỳ dị như thế. Đều là tin đồn thất thiệt cả, cậu đừng sợ."
Thương Thời Thiên mỉm cười dịu dàng: "Yên tâm, chuyện gì mình có thể sợ, chứ ma thì chắc chắn không sợ rồi."
...
Cùng lúc đó, tại khu nội trú của Bệnh viện trực thuộc Đại học Y Đông Thành.
Ông Kỳ Chính cùng Lý Chí Thân đại diện CLB cờ vây của Đại học Đông Thành đến thăm Dịch Tĩnh đang nằm viện.
Sau khi Ông Kỳ Chính rời đi, Lý Chí Thân hỏi: "Hết sốt chưa?"
Dịch Tĩnh yếu ớt nói: "Từ 40 độ hạ xuống còn 38 độ, chắc coi như là hạ sốt rồi."
"Cúm của cậu lần này dữ dội thật đấy."
Dịch Tĩnh phất tay: "Xương cốt tôi đau muốn chết."
Lý Chí Thân đùa: "Cần tôi đi xin cho cậu lá bùa hộ mệnh không?"
"Đi đi, nhớ thành tâm chút."
Lý Chí Thân ngạc nhiên: "Cậu nói thật đấy à?"
"Thật đấy." Dịch Tĩnh gật đầu, "Bây giờ nhớ lại chuyện tối qua, tôi vẫn còn lạnh cả người."
"Không chừng là cậu sốt lại rồi thì sao?"
Dịch Tĩnh quả quyết: "Tôi không thể nhìn nhầm, chính là Thương Thời Thiên!"
Lý Chí Thân kéo ghế nhựa ngồi xuống: "Tứ tiểu thư Thương gia, người bị sát hại cách đây tám năm á?"
Dịch Tĩnh mặt cắt không còn giọt máu, gật đầu: "Cô ấy là cơn ác mộng của tôi, dù có quên bao nhiêu người tôi cũng không thể quên được cô ấy!"
Anh năm nay 26 tuổi, chỉ nhỏ hơn Thương Thời Thiên ba tuổi nên hai người được xem là kỳ thủ cùng thời.
Hành trình học cờ cũng giống nhau, đều bắt đầu từ năm 5 tuổi và lên chuyên nghiệp vào năm 11 tuổi.
Chỉ là, khi Thương Thời Thiên bắt đầu nổi bật trong giới cờ vây, anh vẫn còn là một kỳ thủ vô danh vật lộn trong đạo trường.
Cho đến khi cô 15 tuổi, còn anh 12, lần đầu hai người đấu tại giải Tân Tú Tranh Bá — và anh thua thảm.
Năm đó, Thương Thời Thiên đánh bại nữ kỳ thủ số một Hàn Quốc, giành chức vô địch giải vô địch nữ giới cờ vây thế giới, thăng lên Ngũ đoạn.
Từ đó về sau, mỗi lần Dịch Tĩnh đối đầu với Thương Thời Thiên đều thua tan nát, còn lập kỷ lục thua liên tiếp 15 trận.
Thương Thời Thiên trở thành ác mộng, là khắc tinh của anh.
Tám năm trước, tại giải Thiên Nguyên, anh rất mừng vì chưa kịp gặp Thương Thời Thiên đã bị loại.
Nào ngờ, trước thềm trận chung kết, Thương Thời Thiên bị bắt cóc và sát hại.
Anh từng tiếc nuối vì giới cờ mất đi một thiên tài, nhưng cũng từng âm thầm đê tiện mà cảm thấy nhẹ nhõm khi ác mộng của mình biến mất.
Không còn "ngọn núi lớn" Thương Thời Thiên đè đầu, anh mới dần có chỗ đứng trong giới cờ suốt tám năm qua.
Tối qua gặp chuyện kỳ dị, anh cứ nghĩ, có phải vì cô biết mình từng nghĩ những điều thấp hèn đó, nên mới cố ý xuất hiện để dọa mình?
Lý Chí Thân chỉ coi anh bị sốt đến lú lẫn: "Nếu cô ấy muốn dọa cậu thì sao không hiện hồn từ tám năm trước mà đợi đến tận bây giờ? Với lại cô ấy đâu phải sinh viên trường ta, cũng chẳng chết ở đây, sao lại đến tận đây được?"
"Nhưng tòa Bảo Các Lâu là Thương gia quyên tặng đấy! Nghe nói tên đó cũng là do cô ấy đặt!"
Lý Chí Thân: ...
Nói vậy, anh cũng bắt đầu thấy rợn rợn rồi.
...
Về tin đồn Bảo Các Lâu có ma, Thương Thời Thiên chẳng mấy để tâm.
Trường học nào mà chẳng có vài câu chuyện ma quái giống nhau, đến cả kịch bản cũng không chịu đổi.
Một nơi dễ sinh ra chuyện ma quái nữa là bệnh viện.
Một người từng chết như cô thì đã miễn dịch hoàn toàn với thể loại tin đồn này.
Tuy nhiên, vì có Chúc Nguyên Dĩnh và Lê Kiêu — hai cái loa truyền thông này — nên câu chuyện vẫn đến tai Thương Tiểu Ngũ.
Thương Tiểu Ngũ lập tức nổi đóa trong group chat: "Toàn nói bậy! Bảo Các Lâu là nhà tôi quyên tặng, sao có thể có thứ gì không sạch sẽ chứ!"
Chúc Nguyên Dĩnh nói: "Chị Tiểu Ngũ, còn một giả thuyết nữa, chị nghe đừng nổi giận nha..."
"Gì cơ?"
"Ờm, hôm nay có người đến thăm Dịch Tĩnh, sau đó anh ta nói người mình gặp là nữ quỷ..."
Lê Kiêu nhảy vào ngăn: "Thôi đủ rồi, đại cát đại lợi, đừng nói nữa!"
Nhưng đã quá muộn — dòng chữ của Chúc Nguyên Dĩnh đã được gửi đi: "Thương Thời Thiên."
Ngay giây sau đó, tin nhắn được thu hồi.
Lê Kiêu đã có thể tưởng tượng được cảnh Thương Tiểu Ngũ bên kia màn hình nổi trận lôi đình.
Không ngờ, Thương Tiểu Ngũ lại chủ động nhắn lại: "Hai người nói, người mà anh ta gặp là Thương Thời Thiên á?"
Cả hai đều không dám trả lời.
Thương Tiểu Ngũ: "Làm tôi hết hồn, còn tưởng gặp con ma nào khác."
Cô cho rằng người kia tám phần là gặp nhầm Thương Thời Dữ.
"?"
"???"
Hai người còn lại đồng loạt thả dấu hỏi.
Thương Tiểu Ngũ gửi icon cười lạnh: "Hừ, chắc chắn là đã làm chuyện gì hổ thẹn nên mới bị dọa cho phát sốt."
Cả group im lặng.
Có lẽ không ai ngờ tư duy của cô lại đặc biệt đến vậy.
Thương Tiểu Ngũ mặc kệ, lập tức gọi cho Thương Thời Thiên: "Tối qua cô rời Đại học Đông Thành lúc mấy giờ?"
"Khoảng chín rưỡi, sao thế?"
"Lúc đó cô có đeo khẩu trang không?"
"Muộn vậy rồi cũng không có ai nên chị tháo ra."
Thương Tiểu Ngũ càng chắc chắn suy đoán của mình, sung sướng cười phá lên: "Có một tên ngốc chắc gặp cô rồi, nhưng tưởng gặp hồn ma của Thương Thời Thiên, hahahaha... buồn cười không chứ!"
Thương Thời Thiên: ?
Khoan đã... sao nghe vụ này quen quen?
Chẳng lẽ "hồn ma" trong sự kiện ma ám ở Bảo Các Lâu chính là cô!?
Dịch Tĩnh quen biết cô?
Thương Thời Thiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra Dịch Tĩnh là ai.
Không phải là cái người mỗi lần thua cô đều khóc nức nở suốt nửa tiếng trên sân đấu sao!
Mấy giải đấu cờ vây gần đây đều không phát hình trực tiếp kỳ thủ thật, giải cờ vây liên đoàn lần trước cũng thế, nên cô không thấy mặt, cứ tưởng trùng tên.
Thêm nữa, phong cách đánh cờ của Dịch Tĩnh hiện tại khác hẳn với ấn tượng trong ký ức nên cô không nhận ra.
Bỗng nhiên, bên kia điện thoại yên lặng.
"Thương Tiểu Ngũ, còn đó không?" Cô hỏi.
Thương Tiểu Ngũ nghèn nghẹn nói: "Nếu trên đời thật sự có hồn ma... Thương Thời Thiên sao có thể không về nhà? Sao lại đến Đại học Đông Thành cơ chứ..."
Ngực Thương Thời Thiên bỗng chốc như bị nhét đầy bông, mũi cay xè.
——————————————
Tiểu kịch trường:
Một ngày nọ, Trần Nhất Huân theo dõi blog của Thương Tứ, phát hiện cô chỉ từng chia sẻ đúng một bài viết mê tín duy nhất, nội dung là:【Chia sẻ bài viết về Vệ Dĩ Hàm, trong vòng ba ngày sự nghiệp lẫn tình duyên của bạn đều sẽ viên mãn.】
Trần Nhất Huân: ?