Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 56: Khiêu khích



Từ lúc nhận được cuộc gọi của Thương Thời Đãi đến khi đi đón Vệ Dĩ Hàm tan làm, tâm trạng của Thương Thời Thiên vẫn luôn không tốt.

Chỉ đến khi xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà Tập đoàn Vệ thị, cô mới bắt đầu có chút hoạt bát trở lại.

Thương Thời Thiên hỏi Bồ Phỉ Phỉ: "Chúng ta lên thẳng luôn hay đợi ở đây?"

"Vệ tổng nói lên thẳng bằng thang máy chuyên dụng."

Sau khi xuống xe, Bồ Phỉ Phỉ kéo thấp vành mũ của cô rồi đeo lên người cô thẻ thực tập sinh đã dùng lúc đi tham quan triển lãm hàng không trước đây.

Thang máy leo đến tầng 36 mới dừng lại, nữ thư ký Doãn Liên đã chờ sẵn ở cửa thang máy.

"Vệ tổng đang họp chưa về, cô ấy bảo em cứ vào văn phòng đợi trước."

Thương Thời Thiên cong mắt cười nhẹ: "Cô ấy không ở đó, em vào văn phòng thì có gì thú vị đâu. Nếu chị không chê em làm phiền, em muốn ngồi ngoài này đợi một lát."

Doãn Liên bật cười: "Cũng được, bên kia có phòng nghỉ, em qua đó ngồi, chị mang chút đồ ăn vặt cho."

Phòng nghỉ ngoài trà, cà phê, đồ uống còn có cả đồ ăn nhẹ.

Thương Thời Thiên chỉ xin một cốc nước lọc mát rồi vừa đọc truyện ngoại truyện về Thương Tiểu Ngũ, vừa chờ Vệ Dĩ Hàm.

Chỉ mới đợi được vài phút, cô chợt nghe thấy tiếng "ting" cửa thang máy mở ra.

Tưởng là Vệ Dĩ Hàm, cô lập tức đứng dậy định ra khỏi phòng nghỉ, nhưng lại nghe thấy một giọng nói lạ vang lên: "Thư ký Doãn, chị hai tôi có ở trong văn phòng không?"

Doãn Liên đáp: "Vệ giám đốc, Vệ tổng đang họp. Không biết cô tìm cô ấy có chuyện gì?"

"Tôi chờ ở đây, đợi gặp rồi nói."

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Doãn Liên có phần lo lắng, vội nói: "Vệ giám đốc, xin chờ một chút!"

"Làm gì mà la hét vậy, muốn hù chết người à!"

"Hay là cô sang chờ bên ngoài phòng họp?"

"Tôi chỉ tìm chị ấy có chút việc nhỏ, đợi ở đây cũng được."

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà gì?" Người kia bực bội đẩy cửa phòng nghỉ ra.

Thương Thời Thiên ngẩng đầu, liền thấy một gương mặt kiều diễm chói lóa như ánh mặt trời — Vệ Dĩ Huy.

Vệ Dĩ Huy nhìn thấy một người xa lạ đang ngồi trong phòng nghỉ, mặt còn không dám lộ ra, lập tức sinh nghi.

"Cô là ai?"

Doãn Liên nhanh chóng lên tiếng giải thích: "Cô ấy là khách của Vệ tổng."

Vệ Dĩ Huy sắc bén đặt nghi vấn: "Khách sao lại đeo thẻ thực tập sinh của Tập đoàn Vệ thị?"

Lúc này Doãn Liên mới hối hận vì đã chọn sai lý do.

Cũng may cô đã quen đối mặt với tình huống lớn nhỏ khi làm việc cạnh Vệ Dĩ Hàm, nên nhanh chóng bình tĩnh lại: "Là thẻ thực tập sinh ạ? À, xin lỗi, tôi nên chuẩn bị thẻ khách cho cô ấy, chắc nãy vội quá nên lấy nhầm. Tôi sẽ đổi ngay."

Thấy thái độ của Doãn Liên không giống giả vờ, Vệ Dĩ Huy không nói thêm gì.

Tuy nhiên, cô từng nghe nói Vệ Dĩ Hàm từng dẫn "chim hoàng yến" đến tham gia triển lãm hàng không dưới danh nghĩa thực tập sinh, nên trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.

Doãn Liên liếc mắt ra hiệu với Thương Thời Thiên.

Thương Thời Thiên mỉm cười phối hợp, tháo thẻ thực tập đưa cho cô.

Vệ Dĩ Huy nói: "Cô không đi đổi thẻ à? Còn đứng đây làm gì?"

Doãn Liên lập tức rời đi, rồi gọi điện báo cho Vệ Dĩ Hàm để thông báo tình hình.

Cô sợ Vệ Dĩ Huy biết mối quan hệ giữa Tiểu Thương và Vệ tổng rồi sẽ ăn hiếp Tiểu Thương.

...

Sau khi Doãn Liên ra ngoài, Vệ Dĩ Huy ngồi xuống đối diện Thương Thời Thiên.

Cô ta quan sát Thương Thời Thiên, nhưng người sau thì chỉ cúi đầu lật xem tạp chí tuần san, vành mũ và khẩu trang che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ hai vành tai.

"Xin chào, tôi là Vệ Dĩ Huy, em gái của Vệ Dĩ Hàm." Vệ Dĩ Huy chủ động chào hỏi.

"Chào Vệ tiểu thư, tôi là giáo viên của Vệ Dĩ Hàm, gọi tôi là Tiểu Thương cũng được."

Vệ Dĩ Huy từng đoán đối phương có thể là bạn, khách hàng, bạn học cũ... hoặc rất nhiều thân phận khác.

Chỉ không ngờ lại là... giáo viên!?

"Giọng của cô nghe còn trẻ vậy, không biết là dạy môn gì?"

Thương Thời Thiên hỏi lại: "Cô cũng muốn đăng ký học à?"

Vệ Dĩ Huy: "Hả?"

"Nếu không đăng ký lớp học thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải trả lời cô chứ?"

Có vẻ đây là lần đầu tiên Vệ Dĩ Huy bị người khác không nể mặt như vậy, cô ta sững người.

Cơn giận vốn đang tích tụ trên mặt, nhưng không biết nhớ đến điều gì, ánh mắt đột nhiên trở nên đầy hàm ý: "Cô là con chim hoàng yến mà chị hai tôi nuôi à?"

Thương Thời Thiên: ...

Vệ Dĩ Huy nghiêng người đến gần cô, đầy hứng thú: "Cô có phải rất có 'kỹ thuật' không?"

Mặc dù từ "kỹ thuật" mà Vệ Dĩ Huy dùng khiến người ta cảm thấy hơi... sai sai, nhưng Thương Thời Thiên vẫn khiêm tốn đáp: "(kỳ nghệ) vẫn cần rèn luyện thêm."

"Ngón tay cô dài thật đấy, chị hai tôi cũng biết hưởng thụ quá nhỉ."

Thương Thời Thiên: ... Hả?

Cô dần nhận ra từ "kỹ thuật" mà Vệ Dĩ Huy nói tới không phải là năng lực chuyên môn như cô nghĩ...

— Cô tưởng là nói đến kỹ năng giảng dạy chứ, thì ra là nói đến... kỹ năng giường chiếu!?

Cô nghiêng người né bàn tay của Vệ Dĩ Huy, có chút bất lực.

Suýt thì quên, cái biệt danh "Lão Tào" của Vệ Dĩ Huy là do hệ thống đích thân đóng dấu xác nhận cơ mà.

"Cô nói chuyện..." Thương Thời Thiên cân nhắc từ ngữ, "thiếu văn minh trầm trọng."

Vệ Dĩ Huy: ...

Thương Thời Thiên tiếp tục đâm thêm nhát nữa: "Không có giới hạn, bẩn thỉu tục tĩu, còn có dấu hiệu quấy rối tình dục."

"Cô—" Vệ Dĩ Huy tức đến mức cơ mặt co giật.

Những lời trêu ghẹo của cô ta luôn khiến phụ nữ đổ gục, rất ít ai có thể từ chối được cô ta.

Không ngờ có ngày bị người ta coi là quấy rối tình dục!?

Không, chắc chắn là do người phụ nữ này quá khô khan vô vị, không hiểu phong tình!

Đúng lúc đó, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra.

Vệ Dĩ Hàm bước vào với vẻ mặt âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Vệ Dĩ Huy lạnh buốt.

Vệ Dĩ Huy chợt có cảm giác như mình bị bắt gian tại trận.

Cảm giác đó khiến tim cô ta đập mạnh, cả người cũng hưng phấn lên.

Vệ Dĩ Hàm lạnh lùng nói: "Ra ngoài."

Vệ Dĩ Huy làm ra vẻ tội nghiệp: "Chị hai, em đâu có làm gì cô ấy đâu, sao lại dữ với em thế?"

"Đừng để tôi phải nói lần thứ hai."

Vệ Dĩ Huy run lên một cái, không dám thử thách giới hạn của Vệ Dĩ Hàm nữa, lặng lẽ đi ra.

Doãn Liên vội vàng đóng cửa lại và đưa vị ôn thần này ra thang máy.

Ngồi trong thang máy, Vệ Dĩ Huy nở nụ cười đầy ẩn ý, nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên vẻ ranh mãnh.

"Có thể khiến Vệ Dĩ Hàm căng thẳng đến thế... xem ra là cô ta rồi."

...

Trong phòng nghỉ.

Vệ Dĩ Hàm xoa trán, rồi đột nhiên rút khăn tay ra lau tai cho Thương Thời Thiên.

Tai Thương Thời Thiên khá nhạy cảm, tai trái vừa bị chạm đã ửng đỏ, cánh tay trái còn nổi cả da gà... tai phải cũng có phản ứng tương tự.

Cô lén liếm môi, hỏi: "A Hàm, chị đang làm gì vậy?"

Vệ Dĩ Hàm nghiêm túc đáp:

"Nghe phải mấy lời tục tĩu, sợ em học theo nên rửa tai giúp em."

Thương Thời Thiên sững người, rồi bật cười thành tiếng như ngỗng kêu.

Vệ Dĩ Hàm thấy cô cười nghiêng ngả trên sofa, cũng bị cảm xúc của cô làm cho khóe môi nhếch lên, hiện chút ý cười.

Sau khi dừng cười, Thương Thời Thiên tò mò hỏi: "Em gái chị lúc nào cũng như thế sao?"

Vệ Dĩ Hàm chỉ "ừ" nhạt một tiếng, rõ ràng không muốn bàn thêm về cô em gái cùng cha khác mẹ kia.

Thương Thời Thiên chuyển chủ đề, tò mò hỏi:

"Vậy chị có biết Tần Phương Hoa, Lý Lạc Tri, và Cừu Sư Nhã không?"

Thực ra hôm đó hệ thống đề cập tới những cặp đôi CP có liên quan đến Vệ Dĩ Huy không chỉ có Tần Phương Hoa và Lý Lạc Tri, mà còn có cả Cừu Sư Nhã.

Cô không quen Tần Phương Hoa và Cừu Sư Nhã, nhưng luôn cảm thấy cái tên Lý Lạc Tri rất quen tai.

Vệ Dĩ Hàm nhìn cô với vẻ mặt khó tả.

Lý Lạc Tri là chị dâu của cô — đã kết hôn với Vệ Dĩ Ngữ từ mười bốn năm trước.

Cuộc hôn nhân đó là kết quả của liên hôn giữa hai gia tộc.

Do Vệ Dĩ Ngữ mắc bệnh Thalassemia* nhẹ, sức khỏe yếu từ nhỏ, các gia đình môn đăng hộ đối thường không muốn gả con gái cho anh.

*bệnh tan máu bẩm sinh

Còn Lý gia khi đó đang bên bờ phá sản, để có được sự giúp đỡ từ Vệ gia nên đã chủ động thúc đẩy liên hôn.

Mặc dù Lý Lạc Tri là người kín tiếng, không mấy nổi bật, nhưng khi Vệ Dĩ Hàm và Thương Thời Thiên kết hôn, cô ấy vẫn đến dự hôn lễ.

Chỉ là vào lễ kỷ niệm một năm sau đó thì do có việc đột xuất mà vắng mặt.

Tuy Thương Thời Thiên quên chuyện về Lý Lạc Tri, nhưng Vệ Dĩ Hàm thấy cũng hợp lý.

Vì Thương Thời Thiên chẳng có mấy giao tình với Vệ gia, cộng thêm đầu óc chỉ chứa cờ vây, nên dù có từng gặp qua thì cũng chẳng để lại ấn tượng gì.

Cô giải thích: "Lý Lạc Tri là vợ của Vệ Dĩ Ngữ, kết hôn mười bốn năm trước. Cừu Sư Nhã là vợ của Vệ Dĩ Thù, kết hôn ba năm trước. Còn Tần Phương Hoa là bạn gái cũ của Vệ Ung Khôn."

Thương Thời Thiên sững sờ.

Hóa ra Vệ Dĩ Huy đang diễn theo kịch bản loạn luân phản đạo đức!?

Cô ta muốn trở thành thợ may số một của Vệ gia, chuyên may mũ xanh cho từng thành viên trong nhà chắc!?

Khoan đã... lúc nãy Vệ Dĩ Huy trêu chọc mình, chẳng lẽ là đang cố tình giành người yêu của Vệ Dĩ Hàm!?

...

Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Em hỏi mấy người đó làm gì?"

Thương Thời Thiên lấp lửng trả lời: "Vô tình biết mấy cái tên đó, nghĩ chị kiến thức rộng rãi có thể biết nên tò mò hỏi thôi."

Vệ Dĩ Hàm liếc cô một lượt bằng ánh mắt dò xét, rồi dặn dò: "Người Vệ gia đều không quan trọng nên em không cần để ý đến họ. Nhưng em có thể nhớ mặt những người đó, sau này nếu gặp thì tránh xa một chút."

"Em biết rồi."

Vệ Dĩ Hàm lại nói: "Tôi không phải vì cảm thấy em không thể lộ diện mà không muốn em gặp người Vệ gia, mà là vì bọn họ không dễ ở chung như vẻ bề ngoài. Một khi biết được sự tồn tại của em, nhất định sẽ tìm cách moi từ em những thứ họ muốn."

Thương Thời Thiên hiểu rõ Vệ Dĩ Hàm nói vậy là sợ cô hiểu lầm nên mới giải thích trước.

"Em hiểu mà." Cô đổi chủ đề, "A Hàm, chị tan làm chưa?"

"Ừ, tan rồi."

Nói xong, Vệ Dĩ Hàm chìa tay ra với cô.

Thương Thời Thiên đặt tay lên, nhẹ nhàng bị kéo dậy khỏi ghế sofa.

Vệ Dĩ Hàm không buông tay, cô cũng không rút lại.

Khi nhìn thấy Doãn Liên, Vệ Dĩ Hàm trầm ngâm một lát rồi nói: "Tôi muốn giữ kín một chút, không muốn ai biết hành trình của mình, tốt nhất là có người che chắn giúp tôi."

Doãn Liên hiểu ngay: "Được rồi, Vệ tổng, tôi hiểu nên làm gì rồi."

Vệ Dĩ Hàm hài lòng gật đầu: "Vậy để chú Lưu tiện thể đưa cô về."

Bọn họ cùng đi xuống tầng. Doãn Liên ngồi lên xe sang của Vệ Dĩ Hàm, rời đi cùng vệ sĩ.

Vệ Dĩ Hàm thì đội mũ, đeo khẩu trang, cùng Thương Thời Thiên lên chiếc SUV Volkswagen đơn giản mà Bồ Phỉ Phỉ lái.

"Vệ tổng, về thẳng Thiên Hào Cảnh Uyển luôn chứ ạ?" — Bồ Phỉ Phỉ hỏi.

Câu hỏi này cũng là một cách nhắc khéo.

Vệ Dĩ Hàm nhìn Thương Thời Thiên, rồi nói: "Bây giờ mặt trời còn chưa lặn, chúng ta đến hồ Điền ngắm hoàng hôn đi."

Hồ Điền là hồ lớn nhất Đông Thành, tên gọi từ núi Điền bên cạnh mà ra.

Nhưng điều quan trọng không phải cảnh đẹp hay diện tích, mà là trang viên của Thương gia nằm trên núi Điền.

Thương Thời Thiên thoáng động tâm, mỉm cười đồng ý.

*

Màn đêm buông xuống.

Biệt thự chính của trang viên Thương gia.

Mọi người trong nhà đang ngồi quanh bàn tròn ăn tối.

Thương Dữ Phượng ăn xong sớm nhất, dùng khăn lau miệng rồi nhìn sang Thương Tiểu Ngũ đang ngồi đối diện với vẻ mất hồn.

"Tiểu Đãi, tối nay cháu không có khẩu vị sao?"

Thương Tiểu Ngũ hoàn hồn, vội nói: "Không... ạ, buổi chiều con có ăn chút bánh, giờ vẫn chưa đói."

Thương Thời Hành liếc em gái một cái, không nói gì, tiếp tục bóc tôm bỏ vào chén của cô con gái nhỏ đang ngồi ghế ăn.

Cô con gái lớn bên cạnh là Thương Lệnh Sơ thấy vậy cũng đưa bát ra: "Mẹ ơi, con cũng muốn."

Thương Thời Hành mỉm cười: "Sẽ không quên con đâu. Này, mẹ bóc cho con con to nhất."

Thương Lệnh Sơ cười tít mắt: "Cảm ơn mẹ!"

Sau bữa tối, Thương Dữ Phượng dẫn Lệnh Sơ ra ngoài dạo chơi với mèo, bảo mẫu thì bế bé gái hai tuổi nhà Thương Thời Hành đi tắm.

Thương Thời Hành hỏi Thương Tiểu Ngũ: "Hôm nay lại khóc rồi à? Mắt vừa đỏ vừa sưng."

Thương Tiểu Ngũ lập tức phủ nhận: "Không có!"

Cách phản ứng này lại càng khả nghi.

Thương Thời Hành nói: "Chị chưa đến mức bị viễn thị tuổi già đâu."

Thương Tiểu Ngũ liền nói: "Lúc trưa em xem phim cảm động quá, khóc một chút thôi."

Thương Thời Hành không đến mức ngốc đến nỗi không nhìn ra đây là nói dối.

Nhưng dù sao Thương Tiểu Ngũ cũng là người lớn rồi, có quyền giữ kín chuyện riêng tư.

Cô không hỏi thêm mà chỉ nói: "Dì Lan bị cúm, cần nghỉ vài ngày. Dì Thanh thì xin nghỉ để chăm con gái tra điểm thi đại học và làm hồ sơ. Mấy hôm tới em giúp chị đón Lệnh Sơ tan học nhé."

Thương Tiểu Ngũ: "Hả?"

"Chị thấy em suốt ngày chạy sang chỗ Vệ Dĩ Hàm, chắc cũng rảnh mà? Đừng nói với chị là em bận đấy."

Thương Tiểu Ngũ: ...

Cô mấy ngày tới ban ngày đều có việc, chỉ có thể đi tìm Thương Thời Dữ vào buổi tối.

Nhưng Lệnh Sơ tan học lúc 5 rưỡi, Thương Thời Dữ cũng rời trường lúc đó.

Xem ra mấy hôm nay không thể đến Đại học Đông Thành rồi.

Cô đáp bằng giọng ủ rũ: "Có thời gian."

...

Ba ngày liền, Thương Tiểu Ngũ vì nhiệm vụ đón trẻ mà không thể đến tìm Thương Thời Thiên.

Còn Thương Thời Thiên thì vì chuyên tâm làm việc riêng, cũng không để ý đến việc em gái có đến tìm mình hay không.

Mãi đến thứ Sáu, Thương Tiểu Ngũ mới gọi điện cho cô: "Cái tên Vệ Dĩ Hàm đó gần đây có giở trò ép cô dọn về ở chung không?"

Thương Thời Thiên bật cười: "Không có."

Cô nói thật.

Có thể là do Vệ Dĩ Hàm đã hiểu được suy nghĩ của cô qua Bồ Phỉ Phỉ, hoặc là vì mấy đêm nay cô đều ở lại Thiên Hào Cảnh Uyển sau khi dạy xong, về bản chất chẳng khác gì vẫn sống cùng nhau nên Vệ Dĩ Hàm cũng không cần ép.

Thương Tiểu Ngũ lại hỏi: "Còn người tưởng cô là ma thì sao, có đến tìm cô không?"

"Dịch Tĩnh hả? Cũng không. Cậu ta bị cúm, chắc ngại đến phòng cờ vây làm lây bệnh. Với lại sắp thi đấu, khỏi bệnh xong là rời trường rồi."

Tuy nhiên, tin đồn về nữ quỷ xuất hiện ở Lâu Bảo Các lại càng lan rộng, thành ra mỗi đêm đều có "ma nữ" lảng vảng nơi đó.

Thương · nữ quỷ chính hiệu · Thời Thiên: ...

Chẳng lẽ là do mình đêm nào cũng rời trường rất muộn?

Thương Thời Thiên hỏi ngược lại em gái: "Dạo này em bận gì thế?"

"Giúp chị tôi trông con."

Cô bắt đầu than thở.

Thương Lệnh Sơ năm nay sáu tuổi, tháng Chín sẽ vào tiểu học, vì được học trường thực nghiệm hàng đầu Đông Thành nên để không bị tụt hậu, Thương Thời Hành đã cho con học lớp chuyển tiếp mẫu giáo lên tiểu học.

Ban ngày học, ban đêm luyện chữ một tiếng.

Vì Thương Thời Hành bận, ông nội Lâm mắt kém nên nhiệm vụ giám sát luyện chữ đành đổ lên vai Thương Dữ Phượng và Tiểu Ngũ.

Những lúc khác Thương Dữ Phượng thường dịu dàng, nhưng khi học hành thì rất nghiêm khắc, nên Lệnh Sơ thường thích được Tiểu Ngũ kèm hơn.

Thương Thời Thiên chợt nảy ra ý: "Nếu em muốn gặp chị, sao không đón bé xong rồi dẫn nó qua gặp chị?"

Thương Tiểu Ngũ bừng tỉnh ngộ: "Hình như... làm vậy cũng được?"

——————————————

Vệ tổng (gà mẹ bảo vệ gà con): Tránh xa người Vệ gia ra, đừng để mắt em bị bẩn.

Thương Tứ: (゜-゜)

———————

Dù chương này xuất hiện khá nhiều nhân vật, nhưng cũng chỉ là "khách qua đường" thôi (trong "nguyên tác" thì họ có đất diễn, nhưng trong truyện này thì không) → chỉ các nhân vật như Tần Phương Hoa, Lý Lạc Tri, Cừu Sư Nhã.