Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 76: Kết quả kiểm tra



Thương Thời Thiên nhận ra Vệ Dĩ Hàm vẫn còn đang mắc kẹt trong cảm giác tội lỗi và tự trách, suốt bao nhiêu năm qua vẫn chưa thoát ra được.

Trong khoảnh khắc đó, cô gần như không kìm được muốn thẳng thắn nói ra việc mình đã "chết đi sống lại".

Nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp để thổ lộ... ít nhất phải đợi phía Thương gia có kết quả đã.

So với lời nói suông của cô, giấy xét nghiệm ADN huyết thống sẽ có tính thuyết phục hơn.

Hơn nữa...

Cô nghĩ tới những khúc mắc giữa Vệ Dĩ Hàm và Thương gia—

Tám năm tâm kết, liệu có thể vì cô sống lại mà được hóa giải không?

E là không.

Ngược lại, sự xuất hiện của cô có thể khơi lại những mâu thuẫn đang dần phai nhạt giữa hai bên.

Trước kia, Thương Thời Thiên đã chết, Thương gia ngoài việc buộc Vệ Dĩ Hàm cắt đứt quan hệ với cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Vệ Dĩ Hàm cũng vì cảm giác tội lỗi mà nhẫn nhịn đủ loại khiêu khích của Thương Tiểu Ngũ, thậm chí còn chìm sâu vào vũng bùn tự trách.

Nếu Vệ Dĩ Hàm biết cô là Thương Thời Thiên thật chứ không phải Thương Thời Dữ, nhất định sẽ cảm thấy mình bị lừa dối.

Điều cô lo nhất là, Vệ Dĩ Hàm sẽ vì muốn bù đắp cho cô mà bóp méo cả tình cảm của mình.

— Dù hiện giờ, cô cũng không dám chắc Vệ Dĩ Hàm yêu là Thương Thời Dữ hay là Thương Thời Dữ có gương mặt giống Thương Thời Thiên.

Nhưng Vệ Dĩ Hàm đã nói không xem cô là thế thân của ai, vậy thì tạm tin rằng Vệ Dĩ Hàm yêu là Thương Thời Dữ.

Vì vậy, một khi cô khôi phục thân phận Thương Thời Thiên, Vệ Dĩ Hàm chắc chắn sẽ rơi vào rối loạn.

Còn về phía Thương gia, lý do chị cả để cô trở lại, một là vì vẫn chưa xác định được thân phận của cô, hai là vì cô từng nói với chị cả rằng Vệ Dĩ Hàm chỉ xem cô như một thế thân.

Cho nên, tuy chị cả có bất mãn với hành vi của Vệ Dĩ Hàm, nhưng không có lý do chính đáng để ép buộc cô rời khỏi bên cạnh Vệ Dĩ Hàm.

Dù có cưỡng ép đưa cô đi, với tính cách của Vệ Dĩ Hàm chắc chắn sẽ truy đến cùng.

Đến lúc đó chuyện cô là Thương Thời Thiên sẽ không thể giấu nổi nữa.

Mà đây tuyệt đối không phải là kết cục chị cả muốn thấy.

Nếu Thương gia biết Vệ Dĩ Hàm đã nhận ra cô là Thương Thời Thiên, có lẽ sẽ không cho phép hai người qua lại, càng không chúc phúc họ.

Vệ Dĩ Hàm vì chuyện tám năm trước, chắc chắn cũng sẽ không miễn cưỡng giữ cô lại, như vậy hai người sẽ phải chia xa.

...

Vì những lo lắng trên, Thương Thời Thiên quyết định chờ thời cơ thích hợp mới nói ra.

Tuy không thể nói cho Vệ Dĩ Hàm biết mình là Thương Thời Thiên sống lại, nhưng cô có thể hé lộ một chút về mối quan hệ với Thương gia, để Vệ Dĩ Hàm có sự chuẩn bị tâm lý.

Dù sao thì, người tìm đến cô sau này sẽ không chỉ có Thương Tiểu Ngũ, mà quan hệ giữa cô và Thương gia cũng khó mà giấu được.

Sau một hồi suy nghĩ, Thương Thời Thiên mở lời: "Chiều hôm qua em gặp Thương Thời Hành ở bệnh viện, cô ấy nghi ngờ em là em gái thất lạc nhiều năm, nên kéo em đi xét nghiệm..."

Lần xét nghiệm này không chỉ có đối chiếu huyết thống với chị cả, mà còn có xét nghiệm quan hệ mẹ-con với mẹ hai.

Mẹ hai Chúc Phục tình cờ đang ở nhà, nên việc lấy tóc, tế bào chân tóc, máu của bà để xét nghiệm ADN là chuyện dễ dàng.

Vệ Dĩ Hàm: ...

Tuy Thương Thời Thiên có che giấu một phần, nhưng cũng không hề nói dối.

Cô hỏi: "Sau đó thì sao?"

Sự điềm tĩnh của Vệ Dĩ Hàm khiến Thương Thời Thiên rất bất ngờ: Cô ấy lại không hề ngạc nhiên chút nào?!

Nhớ lại lúc đó có Chử Phi và Ứng Giai ở đó, cô lập tức hiểu ra: Chắc là họ đã nói với chị rồi nhỉ.

Thương Thời Thiên lo lắng hỏi: "Kết quả chưa có, nhưng... nếu em là người Thương gia, chị có ghét em không?"

Vệ Dĩ Hàm nhìn cô chăm chú.

Một lúc sau, khẽ cười.

Thương Thời Thiên không đoán ra là cô ấy đang giận hay không giận.

Vệ Dĩ Hàm cũng bỏ quân cờ xuống, nói: "Tại sao lại ghét em? Bất kể em có phải người Thương gia hay không, em vẫn là bạn gái của chị, không phải sao?"

Tim Thương Thời Thiên khẽ lặng lại rồi an ổn rơi về vị trí ban đầu.

Cô lại chủ động rướn người đến gần.

Vệ Dĩ Hàm liếc cô một cái: "Làm gì vậy?"

Nhưng phần thân trên lại khẽ nghiêng về phía trước.

Khoảng cách rút ngắn, Thương Thời Thiên như ý hôn được lên môi cô.

Ngay sau đó, cô hỏi tiếp: "Vậy chị không lo Thương gia sẽ không cho chúng ta ở bên nhau sao?"

"Chị không quan tâm Thương gia nghĩ gì, thái độ của chị phụ thuộc vào quyết định của em."

Thương Thời Thiên nghĩ thầm: Đúng là bá tổng, nói chuyện cũng bá đạo như thế.

Cô còn đang ngẩn người suy nghĩ thì bị Vệ Dĩ Hàm đưa tay đè sau gáy.

Giây tiếp theo, một nụ hôn nóng bỏng cuốn hết mọi sự chú ý của cô đi.

Trong phòng sách, điều hòa mát lạnh, nhưng Thương Thời Thiên lại bị nụ hôn ấy làm nóng bừng cả người.

Lưng cô như nổi rôm, ngứa ngáy âm ỉ.

Cô lại nghĩ, nếu tay của Vệ Dĩ Hàm luồn vào giúp cô gãi thì thật là dễ chịu.

"Em đang mất tập trung." — Vệ Dĩ Hàm không hài lòng, dùng ngón tay cái lau đi vết môi ướt đỏ của cô.

Thương Thời Thiên ngượng ngùng nói: "Hơi nóng một chút."

"Muốn chị giúp em hạ nhiệt không?"

Vệ Dĩ Hàm đổi tay đang đặt sau đầu cô sang vai, đứng dậy vòng qua bàn trà, ngồi lên đùi cô.

Bàn tay lạnh áp lên gò má nóng bừng, Thương Thời Thiên nhắm mắt lại đầy thoải mái, đầu tựa vào lòng bàn tay cô.

Cô nói: "Cách hạ nhiệt này thật sự có hiệu quả."

Vệ Dĩ Hàm cong môi cười, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

Hơi thở quấn lấy nhau, cô còn xoa nhẹ vành tai đỏ bừng vì sung huyết của Thương Thời Thiên.

Cảm giác mát lạnh không làm tai bớt nóng, ngược lại còn khiến chúng càng thêm nóng rực.

Thương Thời Thiên trợn to mắt: đầu tiên là giảm nhiệt, đợi đến khi thời tiết hanh khô rồi lại âm thầm đốt lửa trong lòng cô?

Vậy là phạm quy rồi đấy!

Trong khoảng nghỉ giữa chừng, Vệ Dĩ Hàm đè nén ánh nhìn chan chứa tình cảm, hỏi: "Còn... còn nóng không?"

Thương Thời Thiên thầm nghĩ: chị ở đây ra sức châm lửa, sao có thể không nóng?

Cô tủi thân nói: "Nóng, chị nhìn lưng em xem, có phải nổi rôm rồi không?"

"Để chị xem..."

Bàn tay Vệ Dĩ Hàm đặt lên lưng cô.

Thương Thời Thiên không hề đổ mồ hôi, nhưng thân nhiệt lại cao như cái lò nhỏ.

Vệ Dĩ Hàm chợt nhớ đến những câu đùa địa ngục của Thương Thời Thiên với hệ thống, cô cào nhẹ bằng móng tay rồi lập tức ôm cô ấy thật chặt.

Thương Thời Thiên tưởng rằng cô đang giúp mình gãi lưng, bèn nói: "A, đúng chỗ đó đấy, gãi thêm chút nữa đi."

Vệ Dĩ Hàm vừa tức vừa buồn cười, trong lúc giúp cô gãi lưng thì một tay khác khẽ kéo cổ áo cô ra.

"A Hàm, chị làm gì vậy?"

Thương Thời Thiên cảm thấy động tác này có chút nguy hiểm.

"Kiểm tra xem dấu tốt nghiệp của chị còn không... Ồ, mất rồi."

Vừa dứt lời, giây tiếp theo, Vệ Dĩ Hàm lại cắn thêm một dấu nữa.

Đây là hình phạt cho việc Thương Thời Thiên giấu giếm chuyện gì đó, nên cô cắn mạnh hơn bình thường.

Cơ mặt Thương Thời Thiên giật giật: "Có khi nào... nó ở bên kia không?"

"Thật sao? Vậy thì tốt, đối xứng luôn."

Không biết từ khi nào, động tác gãi lưng của Vệ Dĩ Hàm đã chuyển thành những cái vuốt ve mơ hồ.

Thương Thời Thiên cảm thấy càng nóng hơn.

Sau một lúc suy nghĩ, cô hỏi: "Chị có muốn ngủ trưa không?"

Vệ Dĩ Hàm nhìn cô bằng ánh mắt nửa cười nửa không, rồi lại cúi đầu cắn nhẹ môi cô lần nữa, khẽ đáp: "Đi rửa tay trước đã."

*

Thương gia.

Ngày mai là thứ Hai, Chúc Phục phải quay lại làm việc nên đã đặt vé máy bay chiều.

Sau bữa trưa, bà chuẩn bị ra sân bay.

"Vụ điều tra Vu Hùng và Vương Hạ Điệp sắp có kết quả, còn Triệu Đỗ Hành..."

Chúc Phục liếc nhìn Thương Tiểu Ngũ: "Con nói muốn tự mình xử lý, vậy mẹ sẽ không can thiệp. Hy vọng con thật sự xử lý được."

Không phải họ thờ ơ, biết rõ Triệu Đỗ Hành có vấn đề mà vẫn mặc kệ.

Thật ra, sau chuyện suýt bị hại của Thương Tiểu Ngũ, Chúc Phục đã bắt đầu coi trọng việc này.

Nếu không, cảnh sát sao có thể nhanh chóng bắt quả tang Vu Hùng và người đại diện của Vương Hạ Điệp giao dịch ma túy mới?

Tuy nhiên, là cha mẹ, không thể can thiệp toàn bộ vào các mối quan hệ của con cái, cũng không thể bảo vệ con cả đời, cuối cùng vẫn phải để con học cách tự mình đứng vững.

Hy vọng chuyện này giúp Thương Tiểu Ngũ rút ra được bài học.

Thương Thời Hành nói: "Mẹ, con đã tìm cho em ấy một trợ lý."

Thương Tiểu Ngũ quay đầu nhìn chị gái: "Trợ lý gì cơ?"

Thương Thời Hành liếc cô: "Em là họa sĩ, có trợ lý riêng thì có gì lạ?"

Thương Tiểu Ngũ: ...

Gọi là trợ lý, thật ra là vệ sĩ kiêm giám sát đúng không?

Chúc Phục gật đầu: "Đáng ra nên tìm từ sớm, lần này dù thế nào cũng không được từ chối."

Thương Tiểu Ngũ tự biết mình sai, không phản bác nữa.

Sau khi hai chị em tiễn Chúc Phục ra cửa, Thương Tiểu Ngũ mới hỏi: "Chị, chị vẫn chưa nói với mẹ hai à?"

"Chờ có kết quả rồi nói, không muốn để họ mừng hụt."

Thương Thời Hành ngừng lại một chút: "Hơn nữa, lo lắng trước kia của em cũng có lý. Tiểu Thiên đã trở lại nhân gian, nhưng lại không tìm chúng ta, có lẽ là có điều gì đó cấm kỵ hoặc giới hạn?"

"Nhưng giờ chị ấy đã nhận lại chúng ta rồi mà?"

Thương Tiểu Ngũ vừa nghĩ đến đây đã không kìm được muốn đi tìm Thương Thời Thiên, để được đường đường chính chính gọi cô là Thương Kỳ Quán.

Thương Thời Hành lắc đầu: "Có thể giới hạn đó không phải là cấm em ấy nói ra thân phận, mà là ở khía cạnh khác... Thật ra em ấy đã đến tìm chúng ta ở triển lãm hàng không, nhưng lúc đó lại cố ý tránh mặt chị. Cho nên chị đoán, em ấy không bị ép không được nhận thân mà là có nỗi khổ riêng."

Cô cần xác nhận thân phận của Thương Thời Thiên, nói chuyện rõ ràng với em ấy, rồi mới quyết định có nói với gia đình hay không.

Kết quả kiểm tra sức khỏe có rất nhanh.

Sáng thứ Hai, Thương Thời Hành đến Bệnh viện Trung tâm số Một, lấy kết quả khám sức khỏe của Thương Thời Thiên.

Sau đó, cô đến tìm một bác sĩ thân thiết với Thương gia để nhờ xem xét kỹ hơn.

"Cơ thể không có vấn đề gì lớn, nhưng cổ và thắt lưng hơi có vấn đề, chắc là thường xuyên ngồi lâu đúng không?"

Thương Thời Hành gật đầu.

"Vẫn nên để cô ấy vận động nhiều hơn."

Bác sĩ đưa ra một số lời khuyên.

Thương Thời Hành nghe xong, lại lấy ra một bản kết quả khám khác, nói: "Phiền bác sĩ xem giúp bản này nữa."

Bác sĩ đầu tiên nhìn thấy là phần tiêu đề, nhưng vì tên và thời gian đã bị che mất, nên bà không thể xác định được bản báo cáo kiểm tra sức khỏe này là của ai.

Bà không nghĩ nhiều, tiếp tục xem các chỉ số bên dưới.

Càng xem, bà càng cảm thấy quen mắt, chỉ vào bản báo cáo mới nhất rồi nói: "Hai bản này chẳng phải giống hệt nhau sao?"

Thương Thời Hành hỏi: "Bà chắc chắn là giống hệt nhau à?"

Bác sĩ lại xem kỹ thêm lần nữa, rồi nói: "Vẫn có một vài điểm khác, ví dụ như chỉ số máu toàn phần, chức năng gan và thận."

Chưa đợi Thương Thời Hành hỏi tiếp, bác sĩ đã giải thích: "Nhưng điều này là bình thường. Vì tiêu chuẩn đánh giá các hạng mục này không giống nhau, chỉ cần các chỉ số nằm trong phạm vi cho phép thì vẫn được coi là bình thường."

Thương Thời Hành nói: "Bản này là kiểm tra vào buổi sáng lúc đói, còn bản kia là kiểm tra vào buổi tối."

Bác sĩ hỏi lại: "Cô chắc chứ?"

Thương Thời Hành gật đầu.

Bác sĩ cười nói: "Không thể nào. Có một số chỉ số sẽ chính xác hơn khi kiểm tra lúc đói vào buổi sáng, đến tối sau khi ăn, độ sai lệch sẽ lớn hơn, không thể chỉ chênh lệch ít như vậy được... trừ khi báo cáo bị làm giả."

Về việc kiểm tra lúc đói ban ngày và kiểm tra tối sau khi ăn có cho kết quả giống nhau không?

Câu trả lời là không.

Vì ban ngày nhịn ăn sẽ ảnh hưởng lớn đến cơ thể, dẫn đến kết quả xét nghiệm có sai lệch.

Vì vậy kiểm tra sức khỏe thường được yêu cầu tiến hành vào buổi sáng khi bụng đói.

...

Rời bệnh viện, Thương Thời Hành xé miếng dán ở phần tiêu đề, lộ ra nội dung bên dưới: "Ngày 15 tháng 8 năm 2016. Người kiểm tra: Thương Thời Thiên."

Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của Thương Thời Thiên cách đây tám năm.

Thương gia mỗi nửa năm đều có một đợt khám sức khỏe — thường vào tháng 2 và tháng 8.

Chỉ vài ngày sau khi kết quả kiểm tra này được công bố, Thương Thời Thiên đã gặp chuyện.

Thương Thời Hành không lo bản báo cáo mới là giả, vì cuộc kiểm tra là do cô sắp xếp tạm thời, và một số mẫu quan trọng đã được gửi đến Bệnh viện Tổng y viện Không quân để phân tích.

Nói cách khác, có tất cả ba bản báo cáo kiểm tra sức khỏe.

Kết quả của cả ba bản đều gần như giống nhau.

Từ đó, Thương Thời Hành có thể xác định hai điều.

Thứ nhất là "Thương Thời Dữ" có đến 99% khả năng là Thương Thời Thiên, còn 1% còn lại phải chờ kết quả giám định huyết thống.

Thứ hai là cơ thể của Thương Thời Thiên vẫn là cơ thể 21 tuổi, cô có máu thịt, có hơi thở, tim đập, có nhiệt độ cơ thể, thậm chí có nhu cầu sinh lý.

Nhưng rất có thể cô đang ở trong một trạng thái đặc biệt, khiến cho dù kiểm tra vào buổi tối sau khi đã ăn, các chỉ số vẫn không xuất hiện bất thường.

Mà trạng thái đặc biệt này, có lẽ liên quan đến việc cô chết rồi sống lại.

—————————————

Thương Đại: Nếu không phải là em gái thì chắc chị đã gửi đi mổ cắt làm mẫu rồi. (nói đùa)

Thương Tứ: ?

Thương Tiểu Ngũ (run rẩy): Chị cả đáng sợ quá!

Vệ tổng: Vậy thì Thương gia các người nên tự hỏi vì sao vợ tôi không muốn nhận thân với mấy người đấy.

——————

Tôi không học ngành y, phần báo cáo kiểm tra sức khỏe đều là tra cứu tài liệu + hư cấu!!!

Hahaha, nếu có ai làm trong ngành y cảm thấy sai sai... thì xin hãy lượng thứ, vì tất cả "khoa học" trong truyện này đều phục vụ cho cốt truyện thôi nhé _(?3" ∠)_