Sau khi ở nhà một thời gian, Thương Thời Thiên bắt đầu biết mua sắm online.
Cô lên mạng mua vài khung ảnh, rồi chuẩn bị ra ngoài in ảnh.
Mặc dù cửa hàng bán khung ảnh có nói là mua khung được tặng in ảnh miễn phí, nhưng cô sợ người ta nhận ra cô và Vệ Dĩ Hàm rồi lấy ảnh của họ ra làm chuyện rùm beng, nên quyết định tự đi in, sau đó yêu cầu cửa hàng xóa dữ liệu, như vậy sẽ an toàn hơn.
Bồ Phỉ Phỉ nghe nói cô định đi in ảnh, liền cười bảo: "In ảnh à? Chuyện này chị biết làm, để chị làm cho."
Thương Thời Thiên ngạc nhiên: "Chị Bồ, cả cái này chị cũng biết làm ư?"
"Làm thư ký đời sống thì sao thiếu kỹ năng sống được?"
"Lương tháng chưa tới mười vạn là thiệt cho chị đấy."
Bồ Phỉ Phỉ mỉm cười: "Vệ tổng không phải người keo kiệt như vậy."
Thương Thời Thiên: ?
Lương tháng mười vạn mà còn gọi là không keo kiệt?
Nhưng nghĩ lại thì đúng là Vệ Dĩ Hàm rất rộng rãi với người bên cạnh mình.
Khi Thương Thời Thiên đang đi theo Bồ Phỉ Phỉ học cách in ảnh thì điện thoại đổ chuông.
"Chị Tiểu Manh?"
Tiêu Lạc Manh ở đầu dây bên kia vừa tức vừa buồn cười: "Em đúng là đồ vô lương tâm! Đã nói là mời chị ăn cơm rồi, vậy mà biến mất mấy ngày liền. Chị còn lo là em bị Vệ Dĩ Hàm nhốt lại rồi đấy!"
Thương Thời Thiên 'à' một tiếng, rồi mới nhớ ra: "Xin lỗi Chị Tiểu Manh, em bận quá nên quên mất."
Lần trước Tiêu Lạc Manh đến tìm cô, đúng lúc gặp gã say rượu định tấn công cô, chị ấy đã xông lên giúp đỡ, kết quả là bị lôi vào đồn công an phối hợp điều tra, suýt chút nữa còn bị vu cáo là cố ý gây thương tích.
Sau đó cô nghe Vệ Dĩ Hàm nói rằng tên say rượu đã nhận tội, còn Tiêu Lạc Manh thì được công nhận là hành động nghĩa hiệp, cảnh sát sẽ không làm khó chị ấy.
Trước đó nữa, Thương Thời Thiên nhờ Tiêu Lạc Manh giúp kiểm tra viên kẹo cho Tiểu Ngũ, kết quả là cả hai đều bị vạ lây.
Tiêu Lạc Manh giúp cô rất nhiều, cô luôn muốn mời chị ấy ăn cơm, nhưng hết chị bận, lại đến sinh nhật cô xảy ra bao chuyện, không có thời gian rảnh.
May mà Tiêu Lạc Manh chủ động gọi điện lần này.
"Chị chỉ đùa thôi, đừng nghiêm túc quá."
Thương Thời Thiên hỏi: "Chị Tiểu Manh dạo này rảnh chưa?"
"Ừ, xong việc rồi, rảnh được vài ngày."
Hai người không nói chuyện phiếm nhiều, hẹn thời gian đi ăn rồi cúp máy.
Chưa bao lâu sau, điện thoại của Thương Tiểu Ngũ cũng gọi đến: "Chị có ở Thiên Hào Cảnh Uyển không? Quà hôm kia em vẫn chưa đưa cho chị."
Thương Thời Thiên cười hỏi: "Quà gì vậy?"
Thương Tiểu Ngũ hừ một tiếng, cảm thấy đối phương đang cố tình giả vờ không biết: "Là bộ cờ vây mà Thương Kỳ Quán từng dùng."
Thương Thời Thiên lại giả vờ ngạc nhiên: "Em nỡ tặng cho chị à?"
"Em chỉ hỏi là chị có muốn không thôi."
"Muốn chứ, là em tặng thì tất nhiên chị muốn rồi."
Thương Tiểu Ngũ được dỗ đến nở hoa trong lòng, sau khi cúp máy thì hí hửng chạy đến phòng cờ vây, cẩn thận bỏ bộ cờ vào hộp rồi mang đi.
Lúc đi ngang qua, Thương Dữ Phượng gọi lại: "Khoan đã."
Thương Tiểu Ngũ cứng đờ người.
Xong rồi, quên mất còn phải qua cửa của bà nội nữa.
"Bà nội..."
"Con định đi đâu?"
"Đi chơi với bạn ạ."
"Là bạn ở Thiên Hào Cảnh Uyển?"
Thương Tiểu Ngũ sửng sốt: "Sao bà nội biết được?"
Không đợi Thương Dữ Phượng trả lời, cô đặt hộp xuống rồi đi tới xoa vai cho bà, cười nịnh nọt: "Haha, cháu quên mất, bà nội mắt sáng như đuốc, tai thính như cú mèo, chuyện gì có thể qua được mắt bà chứ!"
Thương Dữ Phượng liếc cô một cái, nói: "Con muốn đi cũng được, nhưng phải đợi chị Hai con sắp xếp trợ lý cho con đã."
Thương Tiểu Ngũ xị mặt: "Ai biết bao giờ chị ấy mới sắp xếp xong..."
"Sắp xếp rồi, A Thanh vừa đi đón cô ấy."
Không còn cách nào, Thương Tiểu Ngũ phải kiên nhẫn chờ.
Vài phút sau, dì Thanh – người giúp việc, dẫn một cô gái ăn mặc theo phong cách Hồng Kông cổ điển đi vào sảnh chính qua cổng trăng.
Cô gái khoảng 25 tuổi, tóc xoăn tít như mì gói, phối cùng phong cách retro trông cũng khá hợp.
Thương Tiểu Ngũ chỉ thấy tiếc là da cô ấy hơi ngăm nâu, kiểu như người thường xuyên làm việc ngoài trời.
Cô gái rất chủ động giới thiệu bản thân: "Xin chào mọi người, tôi là Cao Cẩm, từ hôm nay sẽ là trợ lý của cô Thương Thời Đãi."
Giọng nói khỏe mạnh, dứt khoát, đứng cũng rất chuẩn quân đội.
"Chào chào." Thương Tiểu Ngũ nhanh chóng bắt tay, rồi quay lại hỏi bà: "Bà nội, con có thể đi được chưa?"
"Tối có về ăn cơm không?" Thương Dữ Phượng hỏi lại.
"Nếu không về thì con sẽ nhắn tin báo bà."
Thương Tiểu Ngũ xách túi, vội vã rời khỏi nhà.
Cao Cẩm nhìn thoáng qua Thương Dữ Phượng, rồi bình tĩnh đi theo sau.
Đối mặt với sự hấp tấp của cháu gái, Thương Dữ Phượng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Chú mèo Lạn Kha chạy vòng quanh chân bà, meo meo kêu.
Bà vừa định bế nó lên thì chợt thấy hộp quà mà Thương Tiểu Ngũ bỏ quên.
Chiếc hộp này trông quen quen, bà cầm lên, nghe thấy bên trong phát ra tiếng quân cờ va chạm.
Mở ra xem, quả nhiên là một bộ cờ vây – chính là bộ cờ bằng đá sò tuyết loại 35 số mà Thương Thời Thiên từng dùng trong nhiều năm.
Bộ cờ này là do Thương Thời Thiên mua khi lần đầu sang Nhật Bản thi đấu, nghe nói loại dày và chất lượng như vậy rất hiếm.
Sau khi Thương Thời Thiên qua đời, Thương gia hầu như không đụng đến các đồ vật liên quan đến cờ vây của cô.
Thương Tiểu Ngũ định mang bộ cờ này tặng cho người bạn kia sao?
Người bạn nào lại có thể khiến nó mang cả kỷ vật của Thương Thời Thiên ra tặng?
...
Xe của Thương Tiểu Ngũ chạy được mấy cây số, cô mới chợt nhớ ra mình bỏ quên món quà ở nhà.
Giờ mà quay lại, chắc chắn sẽ bị bà nội bắt gặp tại trận, cô không thể nào giải thích được tại sao lại động vào bộ cờ vây của Thương Kỳ Quán.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định từ bỏ, tìm cơ hội khác để đưa sau.
Tới Thiên Hào Cảnh Uyển, nhân viên an ninh nhà Vệ Dĩ Hàm hỏi người ngồi ghế phụ là ai.
Lúc này Thương Tiểu Ngũ mới nhớ ra—bên cạnh mình còn có một người!
Thương Tiểu Ngũ: ...
Cô trừng mắt nhìn Cao Cẩm.
Cao Cẩm: ?
Thương Tiểu Ngũ hỏi: "Trước đây chị làm gì vậy? Sao cảm giác chẳng có tí tồn tại nào hết?"
"Tôi từng làm trong đội phòng chống ma túy."
Thương Tiểu Ngũ nghẹn họng.
Trời ơi, cái nhà này đúng là sợ cô lại bị hại thêm lần nữa!
Cô quay sang nói với nhân viên an ninh: "Trợ lý của tôi."
Sau khi báo cáo, được cho phép, xe của Thương Tiểu Ngũ mới được vào trong.
Có lẽ do bị Thương Thời Thiên phê bình vài lần trước, lần này Thương Tiểu Ngũ rất ngoan ngoãn, lái xe vào đúng bãi đậu dành cho khách.
Vừa gặp Thương Thời Thiên, cô đã không kìm được than phiền: "Vệ Dĩ Hàm làm sao thế? Lần này đến chơi còn phải kiểm tra an ninh!"
Cô như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Có phải liên quan đến vụ lần trước chị bị gã say tấn công không?"
Thương Thời Thiên thầm nghĩ: Cô em này tuy hay ngốc, nhưng đôi khi lại rất nhạy bén.
Cô đáp: "Tháng 7 là tháng an toàn, chỗ này vừa là nhà của Vệ Dĩ Hàm, vừa là nơi làm việc của chị Bồ và mọi người, tăng cường kiểm tra là để bảo vệ an toàn cho tất cả mà."
Thực tế, từ sau lần cô suýt bị gã say tấn công, Vệ Dĩ Hàm đã tăng cường an ninh ở Thiên Hào Cảnh Uyển.
Thương Tiểu Ngũ hỏi: "Chị đi học lớp gì mà sao nói chuyện nghe như cán bộ vậy?"
Thương Thời Thiên bật cười, vò đầu em gái một trận.
"Tóc em rối hết rồi!" — Thương Tiểu Ngũ lẩm bẩm.
Thương Thời Thiên nhìn sang cô gái lạ mặt, dáng người cao ráo, gương mặt bình thường, đưa tay ra chào: "Xin chào, tôi là Thương Thời Dữ, tôi nên xưng hô với cô thế nào?"
"Tôi là Cao Cẩm, trợ lý của cô Thương Thời Đãi."
Lúc bắt tay, Thương Thời Thiên nhận thấy ngón áp út của Cao Cẩm bị cụt nửa đốt, ngón út thì mất hẳn.
Cô thầm kính phục, nhưng nét mặt vẫn không để lộ cảm xúc.
Sau vài câu xã giao, cô mời họ vào nhà ngồi.
Thương Thời Thiên hỏi em gái: "Còn bộ cờ em nói đâu?"
Thương Tiểu Ngũ mặt xị xuống: "Ra khỏi nhà thì gặp bà nội, bị chặn lại rồi."
"Không sao cả." — Thương Thời Thiên cười.
Hiện tại cô đã có bộ cờ lão Vân Tử, đã rất hài lòng rồi.
"Nhưng ngoài cờ ra, em còn món quà khác muốn tặng chị!"
Thương Tiểu Ngũ nhờ Cao Cẩm ra cốp xe lấy bức tranh sơn dầu đã đóng khung mang vào.
Đó là bức tranh khoảng 30 inch, chính giữa vẽ một chiếc bàn cờ, góc trên bên phải đầy quân trắng đen, góc dưới bên trái có một con mèo lông dài nằm chiếm nửa bàn cờ.
Góc trên bên trái là lọ đựng cờ chưa mở nắp, góc dưới bên phải là lọ cờ đen đầy quân, có một bàn tay đang kẹp quân đen sắp đánh xuống, nhưng bức tranh đã đóng băng khoảnh khắc trước khi quân cờ chạm bàn.
Thương Thời Thiên mỉm cười, hỏi: "Em vẽ đấy à?"
Thương Tiểu Ngũ đầy tự hào: "Tất nhiên. Em đặt tên là 'Kỳ Quán'!"
Thương Thời Thiên khựng lại một giây, rồi mỉm cười hiểu ý: "Vẽ rất đẹp! Cảm ơn em, Thương Tiểu Ngũ, chị rất thích món quà này."
Bồ Phỉ Phỉ hỏi: "Có cần giúp treo tranh lên không?"
"Nếu treo thì phải treo ở nhà cơ—"
Thương Tiểu Ngũ suýt lỡ miệng, vội chữa lại: "Treo ở vị trí đẹp nhất trong nhà, để có thể thường xuyên nhìn thấy."
Thương Thời Thiên liếc cô một cái đầy ẩn ý, nói với Bồ Phỉ Phỉ: "Chị Bồ, treo ở phòng khách tầng hầm nhé."
Bồ Phỉ Phỉ cầm tranh rời đi.
Thương Tiểu Ngũ hỏi: "Sao không treo trong phòng chị?"
Thương Thời Thiên cười thầm, vì cô không phải đêm nào cũng ngủ trong phòng.
Cô giải thích: "Phòng ngủ thì chỉ khi ngủ mới vào, còn treo ngoài phòng khách thì mới thường xuyên nhìn thấy được."
"Ờ, nghe cũng có lý."
Lần này Thương Tiểu Ngũ không ở lại Thiên Hào Cảnh Uyển lâu, vì Lê Kiêu tìm cô có việc, cô phải đi gặp cô ấy.
Còn một lý do khác là: buổi trưa Vệ Dĩ Hàm về nhà nghỉ.
Cô sợ rằng Vệ Dĩ Hàm sẽ nhìn ra điều gì đó từ cách cô và Thương Thời Thiên tương tác, nên để giữ bí mật 'Thương Thời Dữ' chính là Thương Kỳ Quán, cô quyết định tránh mặt Vệ Dĩ Hàm.
Thương Thời Thiên: ...
Cũng không cần căng thẳng vậy đâu, làm thế lại càng khiến người ta nghi ngờ.
May mà Vệ Dĩ Hàm cũng chẳng muốn để Thương Tiểu Ngũ phá hỏng thế giới hai người giữa cô và Thương Thời Thiên.
—————————————
Vệ tổng: Cô nghĩ cô giấu được ai?
Thương Tiểu Ngũ: ╭(╯^╰)╮
Thương Dữ Phượng: Đúng thế, tưởng giấu được ai cơ?
Thương Tứ: ...