Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 90: Về nhà



Khi xe quay về trang viên Thương gia đã quá giờ đi ngủ của Thương Dữ Phượng, Thương Lệnh Sơ và Thương Lệnh Hy.

Trong trang viên yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có vài ngọn đèn đường lặng lẽ chiếu sáng con đường về nhà.

Bảo vệ nhận ra xe của Thương Tiểu Ngũ và Cao Cẩm, nhưng lại không nhận ra xe của Ứng Gia.

"Đó là vệ sĩ mà Vệ Dĩ Hàm sắp xếp cho con." Thương Thời Thiên nói.

Chúc Phục nghĩ một chút, rồi bảo: "Để cô ấy vào đi."

Nhờ vậy, xe của Ứng Gia được phép đi vào bãi đậu xe của Thương gia.

Tuy nhiên, sau khi Thương Thời Thiên đã trở về an toàn, Ứng Gia – người vẫn chưa hoàn toàn được người Thương gia tin tưởng – liền theo Cao Cẩm đến phòng khách nghỉ ngơi.

Xuống xe, Thương Thời Thiên đứng trước cửa chính của căn nhà chính.

Rõ ràng nơi đây rất quen thuộc, nhưng vì bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của những người xung quanh, cô lại có chút cảm giác như cách một đời.

Trang viên của Thương gia mang phong cách Trung Hoa cổ.

Căn nhà chính là kiểu nhà vườn cổ điển, có 76 phòng, 2 khu vườn lớn và 4 khu vườn nhỏ.

Căn nhà chính là khu chức năng sinh hoạt, ngoài ra còn có nhiều công trình khác với các chức năng riêng biệt.

Gần cổng lớn có một toà nhà ba tầng hiện đại, là nơi làm việc và ở lại của nhân viên bảo trì và tuần tra trang viên hàng ngày.

Gần khu vực danh lam thắng cảnh còn có một bảo tàng.

Bảo tàng này do bên khu du lịch quản lý và vận hành, nhưng tất cả vật phẩm trưng bày đều do Thương gia hiến tặng.

Trong đó có một tấm "Đan thư thiết khoán" đã truyền lại hơn ngàn năm – là báu vật trấn giữ bảo tàng.

Bảo tàng này đồng thời cũng phân tách trang viên Thương gia với khu du lịch; du khách có thể nhìn thấy một góc của trang viên thông qua hàng rào sắt.

Bên cạnh bảo tàng còn có một cánh cổng nhỏ, chỉ có người Thương gia mới biết mật mã, nên có thể đi qua đây vào khu danh thắng mà không cần mua vé.

...

Năm mẹ con về nhà rất nhẹ nhàng, nhưng cô giúp việc trong nhà là Đồng Thanh vẫn chưa đi nghỉ, nghe thấy tiếng động liền đi ra xem.

Trong nhóm người, người đầu tiên cô nhìn thấy là Thương Tiểu Ngũ. Cô còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt đã rơi vào Thương Thời Thiên.

Cô khó tin dụi dụi mắt.

"Tứ tiểu thư!?"

Sợ cô la lớn đánh thức bà nội, Thương Tiểu Ngũ vội nói: "Dì Thanh, dì nhận nhầm rồi, đây là em gái cháu – Thương Thời Dữ."

Ai mà nửa đêm nhìn thấy người đã chết xuất hiện ở đây lại không nghĩ là gặp ma chứ?

Người trẻ thì còn chịu được, chứ nếu làm người lớn tuổi sợ hãi thì không hay chút nào.

Đồng Thanh "a" một tiếng, hơi mơ hồ.

Khi nào thì Thương Tiểu Ngũ có thêm một đứa em gái?

Ngay sau đó, cô nhìn thấy Chúc Phục và Thương Vận Ngọc bước vào, còn có cả Thương Thời Hành – người lẽ ra đang đi công tác xa.

Thương Thời Hành nói: "Dì Thanh, đây là Tiểu Lục Thời Dữ mà mẹ và mẹ hai giấu mọi người sinh ra."

Chúc Phục: ...

Thương Vận Ngọc: ...

Thực ra đến hôm nay bọn họ mới biết rằng, thì ra mình đã sinh thêm một đứa con cách đây hai mươi mốt, à không, hai mươi hai năm trước.

Trên máy bay, hai người đã bàn bạc sơ bộ về cách che giấu thân phận thật sự của Thương Thời Dữ.

Vì hai mươi mốt năm trước, Chúc Phục thường xuyên xuất hiện trước công chúng tại các hội nghị.

Nếu nói Thương Thời Dữ là do bà mang thai và sinh ra sẽ rất dễ bị người Thương gia nghi ngờ.

Nên cuối cùng quyết định nói là do Thương Vận Ngọc sinh ra.

Thời gian đó, Thương Vận Ngọc thường xuyên lui tới phòng thí nghiệm, nếu bảo bà ấy lén sinh con cũng có thể khiến người ta tin.

Giống như mấy nữ minh tinh, chỉ cần biến mất khỏi ống kính vài tháng là sẽ rộ lên tin đồn sinh con, ở cữ các kiểu.

Còn về việc tại sao nhiều năm như vậy mới đưa con trở về thì tối nay họ còn phải thức đêm để khớp lời khai.

...

Thương Vận Ngọc trầm giọng nói: "Ừm, chuyện này dài lắm."

Đồng Thanh thấy rõ là bà không định nói nhiều nên cũng rất biết ý mà không hỏi thêm.

"Vậy tôi đi dọn phòng ngay."

"Giữa đêm thế này, mệt lắm, để em ấy ở với cháu là được rồi." Thương Tiểu Ngũ nói, "Mai mình đi dọn lại phòng của Thương Kỳ Quán."

Đồng Thanh: ...

Thật sự muốn để Lục tiểu thư – người giống hệt Tứ tiểu thư – ở trong phòng của Tứ tiểu thư sao?

Kỳ lạ thật, đây chẳng phải đang coi Lục tiểu thư là thế thân của Tứ tiểu thư à?

Thương Thời Thiên vội nói: "Không cần đâu, dọn tạm một phòng bất kỳ là được rồi."

Cô còn trao cho Thương Tiểu Ngũ một ánh mắt: Nếu chị ở lại phòng cũ, lỡ để bà nội nhìn thấy thì sao tránh khỏi nghi ngờ?

Người Thương gia đều rất tôn trọng ý kiến của Thương Thời Thiên nên đêm nay để cô tạm ngủ cùng Thương Tiểu Ngũ, còn phòng mới sẽ để ngày mai thu xếp.

Dù đứa con gái đã mất tám năm nay vừa trở về khiến họ chỉ muốn ở cạnh cô cả đêm, nhưng Chúc Phục và Thương Vận Ngọc đều hiểu rõ, cô sẽ không biến mất ngay lập tức.

Ngày sau còn dài, sau này vẫn còn nhiều thời gian để ở bên nhau.

Vì vậy, cả nhóm ai về phòng nấy, rửa mặt nghỉ ngơi.

Thương Thời Thiên đã tắm từ trước.

Cô thay bộ đồ ngủ, nhân lúc Thương Tiểu Ngũ đi tắm, lặng lẽ ra dưới hành lang gọi điện cho Vệ Dĩ Hàm.

Chuông vừa vang lên một giây đã được bắt máy.

Thương Thời Thiên bật cười: "A Hàm, quả nhiên chị vẫn chưa ngủ."

Vệ Dĩ Hàm không trả lời, nhưng Thương Thời Thiên vẫn có thể nghe thấy tiếng thở hơi gấp của cô ấy.

"Chị tỉnh rượu chưa? Có thấy chóng mặt buồn nôn không?" Thương Thời Thiên hỏi tiếp.

Lần này, Vệ Dĩ Hàm mới trả lời, nhưng giọng rất lặng lẽ: "Không có."

"Uống nhiều nước vào, đi vệ sinh vài lần sẽ giúp đào thải cồn nhanh hơn, đỡ khó chịu hơn."

Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Em đã về Thương gia rồi à?"

"Ừ, mới vừa về."

Vệ Dĩ Hàm lại không nói gì.

Bất chợt, Thương Thời Thiên cảm thấy có một thứ gì đó mềm mềm, còn hơi xù xì, lướt qua chân mình.

Cô cúi đầu nhìn xuống, bất ngờ kêu lên đầy mừng rỡ: "Lạn Kha!?"

"Meo~"

Lạn Kha dừng lại, ngẩng đầu lên, kêu một tiếng già nua.

Thương Thời Thiên lúc đầu còn không dám chắc, dù gì lúc cô "chết", Lạn Kha mới có hai tuổi.

Nếu không nhờ nhận ra được màu lông và đôi mắt đó, cô cũng không dám khẳng định.

Giờ đây, Lạn Kha trông có vẻ gầy hơn, cũng không còn lanh lợi như trước nữa.

Cô thật sự không ngờ, sau tám năm, Lạn Kha vẫn có thể nhận ra mình.

Kẹp điện thoại giữa vai và tai, Thương Thời Thiên ôm lấy Lạn Kha bằng hai tay.

Nó nằm gọn trong lòng cô, lấy đầu cọ cọ vào tay cô, sau đó tìm được tư thế thoải mái rồi bắt đầu lim dim ngủ.

Thương Thời Thiên ngồi xuống, để nó gối đầu lên người mình, rồi lấy lại điện thoại.

"A Hàm, Lạn Kha già rồi." Giọng cô có chút xót xa.

Mười tuổi đối với mèo là đã bước vào tuổi già.

Mèo lông dài sống lâu hơn, nhưng sự già nua của Lạn Kha giờ đã có thể thấy bằng mắt thường.

Thương Thời Thiên vẫn nhớ lúc nó thường theo cô vào phòng cờ khi cô đang chơi cờ.

Bị đuổi ra ngoài vì phá phách, nó sẽ đứng ngoài cửa cào đòi vào.

Nhớ lại chuyện xưa, một vài ký ức chợt ùa về.

Cô nói: "Em nhớ là Lạn Kha cũng rất thích chị."

Bên kia điện thoại, Vệ Dĩ Hàm khẽ mỉm cười.

Lần đầu tiên cô đến Thương gia gặp Thương Thời Thiên, chính là do Lạn Kha dẫn đường.

Lúc đó, cô còn tưởng Lạn Kha hiểu tiếng người.

Thực tế là Thương Dữ Phượng biết rõ, chỉ cần không có ai kềm chế, nó nhất định sẽ chạy vào phòng cờ.

Lạn Kha không thích người lạ ôm, ví dụ như Thương Vận Ngọc hay Chúc Phục—những người ít khi về nhà—vừa bế lên là nó giãy ra.

Nhưng khi Vệ Dĩ Hàm ôm nó, ngồi trong phòng cờ ngắm cảnh qua cửa sổ, thỉnh thoảng nó lại rất ngoan ngoãn.

Thương Thời Thiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người một mèo cùng ngồi trên tấm đệm, trông như một khung cảnh yên bình.

Đôi khi, cô chỉ nhìn một lát rồi lại cúi đầu tiếp tục tập luyện cờ vây.

Cũng có lúc, ánh mắt cô lướt qua lớp kính cửa sổ, chạm phải ánh mắt của Vệ Dĩ Hàm.

Lúc bị phát hiện, cô sẽ nói: "Bây giờ là mùa hè, chẳng có gì đẹp để nhìn cả."

Vệ Dĩ Hàm đáp: "Ở đây rất yên tĩnh."

Khác hẳn khu dân cư náo nhiệt trong thành phố, nơi này cách xa đường lớn, không nghe tiếng còi xe hay tiếng động cơ.

Cũng khác hẳn Vệ gia đông người, thường xuyên ồn ào cãi vã.

Thương gia ít người, không khí gia đình ấm áp, không có những tiếng ồn bất chợt.

Cách bên ngoài là khu du lịch đông đúc chỉ bằng một hàng rào sắt, nhưng cảnh quan thanh tĩnh của khu vườn đã cản lại hết sự ồn ào đó.

Trong phòng cờ, ngoài tiếng quân cờ thỉnh thoảng rơi xuống bàn, không còn âm thanh nào khác.

Ở đây, cô có thể không nghĩ gì cả, chỉ ngồi đó thẫn thờ hoặc ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Thương Thời Thiên cũng không đến làm phiền cô.

Nghĩ vậy có hơi không giống với vai trò vị hôn thê, nhưng giai đoạn này, Vệ Dĩ Hàm đúng là cần một người bạn đời như vậy—không làm phiền.

Cuộc hôn nhân này, ngoài lợi ích gia tộc, chẳng phải cũng là sự lựa chọn song phương của cả hai hay sao?

*

Thương Thời Thiên đặt Lạn Kha về lại ổ, theo bản năng quay về phòng cũ của mình.

Đến lúc nhận ra, cửa đã mở ra rồi.

Bên trong tối om, như thể chưa từng có ai ở đây.

Cô mới sực nhớ ra, tối nay lẽ ra phải ngủ chung với Thương Tiểu Ngũ.

Nhưng đã tới rồi, cô tiện tay bật đèn.

Căn phòng quen thuộc lại hiện ra trước mắt.

Bố cục trong phòng hầu như không thay đổi—bộ chăn gối có thay, nhưng màu sắc và kiểu dáng vẫn như trước.

Phòng không lớn bằng phòng phụ ở Thiên Hào Cảnh Uyển, nhưng cũng có nhà vệ sinh riêng.

Ban đầu còn có một tủ quần áo dài 4 mét, đặt đối diện giường.

Sau đó, gia đình nghĩ rằng sau khi cô cưới Vệ Dĩ Hàm, đồ đạc sẽ nhiều hơn nên tháo tủ ra, cải tạo thành phòng thay đồ.

Hiện giờ, tủ quần áo đã trống rỗng.

Ảnh cưới treo tường và trên tủ đầu giường cũng không còn.

Thương Thời Thiên mở ngăn kéo, cũng không tìm thấy nhẫn cưới.

Đúng lúc này, Thương Tiểu Ngũ xuất hiện ở cửa phòng.

"Tìm chị nãy giờ... Chị đang làm gì vậy?"

Thương Thời Thiên nói: "Chị đi theo thói quen, tự nhiên lại về phòng cũ."

Thương Tiểu Ngũ bước vào: "Thật ra chị ở lại căn phòng này cũng không sao đâu."

Thương Thời Thiên không trả lời mà hỏi ngược lại: "Di vật của chị đã xử lý hết chưa?"

Thương Tiểu Ngũ nghe cô gọi đồ của mình là "di vật", cảm thấy là lạ.

"Quần áo, giày dép, tất... đều xử lý hết rồi."

"Vậy còn nhẫn cưới của chị?" Không lẽ bị vứt cùng với nhẫn của Vệ Dĩ Hàm?

Thương Tiểu Ngũ: ...

Khoan đã, sao Thương Kỳ Quán lại nhắc đến nhẫn cưới?

Là vì Vệ Dĩ Hàm sao? Muốn tìm lại nhẫn à?

Dù nghĩ nhiều, cô vẫn nói thật: "Em cũng không rõ, tám năm trước khi dọn phòng cho chị thì không thấy có nhẫn."

Nói rồi, cô liếc Thương Thời Thiên một cái: "Chị thường không đeo nhẫn cưới, ai mà biết chị để đâu chứ?"

Thương Thời Thiên: ?

Tức là lỗi của cô?

Ờ, hình như thật sự là lỗi của cô.

Tuy ít khi đeo, nhưng cô cũng không để bừa, thường đặt cùng hộp trang sức của Vệ Dĩ Hàm trong ngăn kéo.

Vừa nãy mở ra không thấy.

Nếu bị chôn theo hoặc cùng với nhẫn của Vệ Dĩ Hàm bị chị cả xử lý thì Thương Tiểu Ngũ chắc chắn sẽ nói thật, chẳng có lý do gì phải giấu.

Vậy thì có thể là nhà chỉ thu lại được nhẫn của Vệ Dĩ Hàm, còn của cô thì thất lạc.

Mà khoan—cô nhớ rõ, dịp kỷ niệm ngày cưới năm đó, cô còn đeo mà...

"Sao chị lại nhớ đến nhẫn cưới vậy?" Thương Tiểu Ngũ dò hỏi.

Thương Thời Thiên lắc đầu không nói.

——————————————

Ngày đầu tiên sống riêng.

Vệ tổng: Không ngủ được.

Thương Tứ: Em cũng thế.

Thương Tiểu Ngũ: Hehe, tôi ngủ với Thương Kỳ Quán rồi đó nha~



Ngoài kia gió giật ầm ầm, lòng cũng rối như tơ.