Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 91: Thân thế



Đêm đó, định sẵn là một đêm khó ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Thương Dữ Phượng đã dậy rất sớm.

Người già ngủ ít, bà ngủ lúc 11 giờ đêm, hơn 5 giờ sáng đã tỉnh giấc.

Trước kia vào giờ này, bà thường ngồi trong phòng đọc sách hoặc xem tivi, đợi đến khi mấy người trong nhà dậy rồi mới ra khỏi phòng.

Nhưng hôm nay không hiểu sao, sách không đọc nổi, tiếng tivi thì ồn đến đau cả đầu.

Bà bước ra khỏi phòng, cảm thấy trong nhà có điều gì đó không ổn.

Đeo kính lão vào nhìn kỹ, quả nhiên không phải ảo giác — phòng của con gái cả Thương Vận Ngọc ở tầng hai khu chính sáng đèn.

Bà cảm thấy hệ thống an ninh trong nhà rất nghiêm ngặt, chắc chắn không thể có trộm, nên có khả năng con gái cả đã về nhà từ đêm qua.

Tuy vậy, để chắc chắn, bà không đến thẳng mà gọi điện trước.

Cuộc gọi được kết nối rất nhanh: "Mẹ dậy sớm vậy ạ?"

Thương Dữ Phượng hỏi: "Con về rồi à?"

Thương Vận Ngọc ngập ngừng một chút, kéo rèm ra nhìn xuống, thấy mẹ mình đang đứng ngoài hành lang, cách qua khu vườn nhỏ.

Xác nhận đúng là con gái cả đã về, Thương Dữ Phượng không nói thêm gì, chỉ dứt cuộc gọi rồi vẫy tay với bà.

Chẳng bao lâu sau, Thương Vận Ngọc cùng Chúc Phục đã đến nơi.

Thương Dữ Phượng hơi ngạc nhiên: "Các con cùng về à? Về lúc mấy giờ vậy, sao không báo trước?"

Thương Vận Ngọc nói: "Thứ Hai con phải đến bãi thử nghiệm, nhưng con với A Phục có chuyện cần giải quyết nên vội vội vàng vàng quay về."

Trên mặt Thương Vận Ngọc có vẻ mệt mỏi, rõ ràng tối qua không ngủ ngon.

Chúc Phục cũng vậy.

Thương Dữ Phượng cảm thấy không phải chuyện nhỏ nên bắt đầu lo lắng.

"Có chuyện gì xảy ra à?"

Thương Vận Ngọc và Chúc Phục nhìn nhau, rồi Thương Vận Ngọc nói: "Mẹ, ăn sáng trước đã ạ, ăn xong rồi con nói."

Cô sợ mẹ chưa ăn gì mà nghe xong lại sốc đến mức ngất đi, còn phải gọi bác sĩ đến cấp cứu.

Thương Dữ Phượng bình tĩnh gật đầu.

Thương Vận Ngọc nhân cơ hội nói: "Mẹ, bọn con đi thăm ba một chút đã."

Thương Dữ Phượng và Lâm Sĩ Chương đã ngủ riêng hơn hai mươi năm nay.

Là chủ gia đình, phòng của Thương Dữ Phượng nằm ở nhà chính phía sau sảnh lớn.

Lâm Sĩ Chương vì thường tiếp bạn đánh cờ nên chuyển sang Đông Đường phía đông biệt thự.

Đông Đường ngoài phòng ngủ và thư phòng của Lâm Sĩ Chương còn có phòng tiếp khách nhỏ, trà thất và vài phòng cho khách.

Khi Thương Vận Ngọc và Chúc Phục đến nơi, ông cũng đã dậy, đang biên soạn sách dạy cờ.

Gặp xong ông, Đồng Thanh đã chuẩn bị bữa sáng cho hai ông bà.

Thương Dữ Phượng vì đang để tâm chuyện của con gái nên đã sớm đến phòng ăn.

Ban đầu Đồng Thanh định nói chuyện xảy ra đêm qua, nhưng thấy Thương Vận Ngọc và Chúc Phục cùng đến thì lại im lặng.

Sau khi Thương Dữ Phượng ăn xong, Thương Vận Ngọc mới mở lời: "Mẹ, có một chuyện bọn con đã giấu gia đình rất lâu... Thật ra, hai mươi hai năm trước, con và A Phục đã có một đứa con."

Thương Dữ Phượng: ...

Bà quay sang hỏi Đồng Thanh: "A Thanh, kính lão của tôi đâu?"

"Ở đây ạ." Chúc Phục đưa cho bà.

Thương Dữ Phượng đeo kính vào: "Con nói gì? Mẹ hơi lãng tai, không nghe rõ."

Bà nhìn chằm chằm vào miệng Thương Vận Ngọc, sợ bỏ sót chữ nào.

Thương Vận Ngọc lại nói lại một lần nữa, rồi đem những lời hai người đã chuẩn bị kỹ từ đêm qua nói hết một lượt.

Thương Dữ Phượng cảm thấy não mình vốn đã kém nay lại càng rối loạn thêm.

"Con nói Chúc Phục sau khi sinh Tiểu Đãi thì bị trầm cảm sau sinh, để an ủi và giúp con bé không bệnh nặng thêm, con hứa sẽ sinh thêm một đứa nữa. Nhưng vì công việc bận quá nên trì hoãn hai năm, tức là hai mươi ba năm trước mới quyết định phẫu thuật sinh con?"

Thương Vận Ngọc và Chúc Phục cùng gật đầu.

Chuyện trầm cảm sau sinh là có thật, vì 85% sản phụ đều sẽ có triệu chứng ở các mức độ khác nhau.

Người nhẹ thì tự khỏi sau vài tháng, người nặng có thể kéo dài đến một năm hoặc hơn.

Nặng hơn nữa có thể chuyển thành rối loạn tâm thần sau sinh.

Chúc Phục thực tế chỉ mất một tháng là hồi phục, nhưng vì để hợp lý hóa lời nói dối, họ đành phải nói quá lên.

"Sau khi sinh đứa bé này, con lại bị trầm cảm sau sinh, thậm chí còn bị rối loạn tinh thần, cảm thấy đứa trẻ làm chậm tiến độ công việc nghiên cứu, từng có ý định giết đứa bé đó. Vì vậy hai con quyết định đem bé gửi cho người khác nuôi... mà một lần nuôi là tận hai mươi hai năm?"

Giọng điệu của Thương Dữ Phượng đầy vẻ không thể tin nổi.

Chúc Phục liếc ngang Thương Vận Ngọc một cái: Đầu óc chị bị gì vậy, sao nghĩ ra cái cớ điên rồ thế này!

Danh tiếng của cả hai trong mắt bà cụ giờ coi như tiêu tan mất rồi.

Thương Vận Ngọc thì mặt không biến sắc.

Không sao cả, đây là mẹ bà, bà hiểu rõ tính mẹ.

Thương Dữ Phượng trừng mắt: "Bộ hai đứa bị thần kinh à?"

Bà đã chuẩn bị tinh thần để gọi bác sĩ tâm lý đến kiểm tra não rồi.

Dù chỉ là trêu đùa, nhưng chuyện này cũng thật là...

Dùng lời của Tiểu Đãi mắng người mà nói — đúng là quá não tàn.

Còn chưa kịp bùng nổ thì Thương Thời Hành cũng đã tỉnh dậy.

Nghe thấy động tĩnh, cô đi đến phòng ăn: "Bà nội, mẹ, mẹ hai, chào buổi sáng ạ."

Thương Dữ Phượng phân ra một chút tâm trí để chú ý đến cháu gái: "Tiểu Hành, chẳng phải con đi công tác rồi sao?"

"Vâng, con xử lý xong việc là quay về luôn ạ."

Thương Dữ Phượng nhìn cô, rồi lại nhìn con gái cả và con dâu cả, trong lòng ngày càng thấy nghi ngờ.

Một lúc sau, bà quyết định tạm thời không truy cứu việc Thương Thời Hành có thực sự đi công tác hay không, cũng không truy xét logic kỳ lạ trong lời con gái cả.

Bà hỏi: "Đứa trẻ đó đâu? Đã nhận nó về rồi à?"

"Ở phòng của Tiểu Ngũ đó mẹ, lát nữa mẹ sẽ được gặp."

Vừa dứt lời, mọi người liền thấy một bóng người xuất hiện ở cửa phòng ăn.

Khoảnh khắc Thương Dữ Phượng nhìn rõ người đó, đôi mắt đục vàng của bà co rút mạnh, hai hàng lệ tức thì trào ra.

Trước khi Thương Thời Thiên kịp lên tiếng, Thương Thời Hành đã gọi: "Thời Dữ, đây là bà nội chúng ta, mau chào bà đi."

Thương Thời Thiên hiểu ý, giả vờ như đây là lần đầu tiên gặp bà nội ruột, cố gắng làm ra vẻ ngại ngùng, gọi khẽ: "Bà nội..."

Thương Dữ Phượng run rẩy đứng dậy, một tay chống vào bàn ăn, một tay vịn vào lưng ghế, bước chậm rãi về phía Thương Thời Thiên.

Thương Vận Ngọc và Thương Thời Hành vội bước đến đỡ bà.

Thương Thời Thiên cũng nhanh chóng bước tới.

Thương Dữ Phượng nắm lấy tay Thương Thời Thiên, siết mạnh đến mức khiến người khác đau.

Nhưng Thương Thời Thiên không kêu một tiếng.

Thương Vận Ngọc vội nói: "Mẹ, đây chính là Tiểu Lục mà chúng con nói với mẹ, Thời Dữ. Nó với Tiểu Thiên đúng là... có nét giống nhau thật."

Thương Thời Thiên cũng gật đầu: "Vâng, bà nội, con tên là Thương Thời Dữ."

Lúc này, Thương Dữ Phượng đã chẳng còn tâm trí đi xét nét xem những lời họ nói là thật hay giả.

Trong lòng bà nghĩ, đây mà là "Thương Thời Dữ" gì chứ?

Rõ ràng là vì sợ sự thật cháu gái đã mất tám năm trước lại đột ngột trở về sẽ khiến bà chịu cú sốc lớn nên mới bịa ra lời nói dối trời đất này.

Nhưng họ lại đánh giá thấp bà quá rồi.

Bà sống đến từng tuổi này, những ngày tháng gian khổ cay đắng nào chưa trải qua, sao dễ gì mà gục ngã?

Thôi thì, mọi người đều giấu bà thì bà cứ giả vờ không biết cũng được.

Nghĩ vậy, Thương Dữ Phượng hỏi: "Sao nhiều năm như vậy rồi mà giờ mới quay về nhà?"

Câu hỏi này đầy ẩn ý.

Vì Thương Vận Ngọc và Chúc Phục lúc bịa ra thân thế của "Thương Thời Dữ" vẫn chưa kịp nói rõ với Thương Thời Thiên.

Sợ bị lộ tẩy, bà đành nói: "Nó trước giờ không biết thân thế thật sự. Hai tháng trước, cha mẹ nuôi của nó qua đời, họ hàng thấy nó không phải con ruột nên đuổi nó đi, chiếm đoạt tài sản cha mẹ nuôi để lại. Nó phải tự kiếm sống, một mình đến Đông Thành tìm việc..."

May mà ngày xưa đọc nhiều tiểu thuyết, ráp nối lại thì cũng bịa được một câu chuyện thân thế vừa ly kỳ vừa phức tạp.

Thương Thời Thiên: ?

Không hiểu nổi rốt cuộc mẹ với mẹ hai đã bịa ra thân thế kiểu gì cho cô nữa.

Thương Thời Hành cũng tiếp lời: "Đúng vậy, em ấy đến Đại học Đông Thành dạy cờ vây, rồi gặp Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ thấy em ấy giống Tiểu Thiên nên tưởng nhầm là Tiểu Thiên quay về... Sau đó em cũng gặp em ấy, rồi tìm mẹ với mẹ hai, mới xác định là em gái thất lạc đã lâu của chúng ta."

Thương Thời Thiên nhìn chị cả nghiêm túc bịa chuyện, đến mức chính mình cũng suýt tin thân thế của mình đúng là khổ sở như vậy thật.

Cô nghĩ, lời nói dối sơ hở như thế này, chắc bà nội không tin đâu.

Ai ngờ giây tiếp theo, Thương Dữ Phượng liền nắm tay cô lau nước mắt: "Tội nghiệp con bé, chắc đã chịu khổ nhiều rồi?"

Thương Thời Thiên: ...

Nghĩ đến chuyện lúc mới gặp Vệ Dĩ Hàm, cô cũng từng bịa chuyện thân thế, giờ mấy đoạn đó có thể tận dụng luôn tại đây.

Thế là cô nói: "Cũng không khổ lắm đâu ạ. Chỉ là khi xuống núi thì mất tiền, mất chứng minh thư, mất điện thoại và hành lý. Sau đó gặp một chị gái tốt bụng cho con đi nhờ xe vào thành phố. Lúc trên người không còn một xu, lại được một chị khác chia cho ổ bánh mì. Con còn may mắn nhặt được mấy chục đồng ở bên cạnh thùng rác..."

Thương Thời Thiên vốn muốn nhấn mạnh rằng trên hành trình này, cô được rất nhiều người giúp đỡ, cảm nhận được sự tử tế và đẹp đẽ của nhân gian.

Nhưng trong mắt người Thương gia, những gì họ nghe thấy lại là: Cô đơn độc không nơi nương tựa, không một xu dính túi, đói khát vật vờ, còn phải nhặt rác để sống.

Ngay cả Thương Thời Hành, người từng điều tra hành trình từ nghĩa trang đến khi cô được Vệ Dĩ Hàm đón về, cũng không kìm được mà bật khóc.

— Cô chỉ tra được phần đoạn được Tiêu Lạc Manh đón về, rồi Vệ Dĩ Hàm chăm sóc, còn khoảng thời gian giữa thì không hề biết.

Thấy mọi người đều khóc, Thương Thời Thiên hơi bối rối, vội vàng an ủi: "Con thực sự không khổ đâu ạ, bởi vì con đã gặp được Vệ Dĩ Hàm, chị ấy đối xử với con rất tốt."

Dù đang khóc to, sụt sùi hay lặng lẽ rơi lệ, tất cả người Thương gia đều đồng loạt quay sang nhìn cô.

Người Thương gia: ?

Câu chuyện này... lại có cả Vệ Dĩ Hàm nữa?

Thương Thời Thiên kể lại những ân cần chăm sóc và sự quan tâm mà cô nhận được sau khi gặp Vệ Dĩ Hàm.

Chúc Phục, người tối qua mới nghe Thương Thời Thiên thừa nhận rằng mình và Vệ Dĩ Hàm quay lại với nhau, không nói gì cả.

Thương Thời Hành, người từ lâu đã biết mọi chuyện giữa cô và Vệ Dĩ Hàm, cũng không lên tiếng.

Thương Vận Ngọc xoa xoa thái dương, không biết nên mở lời thế nào.

Thương Dữ Phượng vỗ vỗ tay cô, đổi chủ đề.

...

Sự việc này vẫn là một cú sốc khá lớn đối với hai vị trưởng bối, nên bác sĩ đã đến kiểm tra sức khỏe cho họ, sau đó để họ về phòng nghỉ ngơi.

Thương Vận Ngọc và Chúc Phục cả đêm không ngủ, giờ cũng đuối sức, trở về nghỉ ngơi.

Thương Lệnh Sơ và Thương Lệnh Hy cũng đã thức dậy, nhưng có bảo mẫu chăm nên không cần Thương Thời Hành lo.

Người dậy muộn nhất là Thương Tiểu Ngũ.

Tối qua cô ôm Thương Thời Thiên ngủ, rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng lại cười ngây ngô đến hơn hai giờ sáng mới ngủ được.

Hơn nữa cô ngủ rất say, một giấc là hơn tám tiếng đồng hồ.

Khi tỉnh dậy thì vừa khéo bỏ lỡ màn nhận thân kịch tính.

"Vì sao không gọi em dậy?" – Thương Tiểu Ngũ vò đầu bứt tai, "Bà tin thật à?"

"Biết đâu được." – Thương Thời Hành đáp.

Thương Thời Thiên: "."

"Đi ăn sáng mau đi."

Thương Thời Hành tìm cớ đuổi Thương Tiểu Ngũ ra ngoài.

Cô nhìn em gái bế Lạn Kha đang cuộn lấy chân cô đòi bế, rồi nói: "Em với Vệ Dĩ Hàm..."

"Chị cả, em thích cô ấy."

"Em không sợ cô ấy chỉ xem em là thế thân sao?"

Thương Thời Thiên mỉm cười: "Cô ấy xem em là thế thân, chứng tỏ cô ấy thích Thương Thời Thiên. Mà em chính là Thương Thời Thiên, nên người cô ấy yêu cuối cùng vẫn là em."

Rồi cô nói thêm: "Hơn nữa, thật ra cô ấy cũng đã nhận ra em là Thương Thời Thiên rồi."

Thương Thời Hành: !?

"Em nói cho cô ấy biết à?"

"Là cô ấy tự nhận ra."

Ý thức được rằng bị Vệ Dĩ Hàm chơi một nước cờ hiểm, Thương Thời Hành bật cười: "Nhưng em tiếp cận cô ấy với thân phận Thời Dữ... có thể sẽ có lời ra tiếng vào đấy."

Thương Thời Thiên thoải mái và lạc quan đáp: "Vậy thì không công khai là được rồi."

Dù có tờ giấy kết hôn hay không, giờ với cô cũng không quan trọng nữa.

Giống như mẹ và mẹ hai của cô vậy, sống như thế cũng tốt lắm rồi.

Huống chi, nếu cô lại đăng ký kết hôn với Vệ Dĩ Hàm, tổ chức hôn lễ lần nữa, rồi đến thời điểm năm năm đến hạn, Vệ Dĩ Hàm lại phải mang tiếng "khắc vợ" thêm lần nữa?

Thương Thời Hành: ...

Năm xưa cô không ngăn được em gái cưới Vệ Dĩ Hàm.

Giờ đây cũng không thể ngăn em gái "sống lại" rồi lại một lần nữa ở bên Vệ Dĩ Hàm.

Nghĩ đến việc em gái có thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào sau hai năm nữa, Thương Thời Hành dập tắt hoàn toàn ý nghĩ can thiệp.

Chỉ cần Vệ Dĩ Hàm có thể khiến em gái hạnh phúc thì thế là đủ rồi.

Nghĩ đến đây, Thương Thời Hành mỉm cười nhẹ: "Chuyện của em, em tự quyết định là được. Nhưng nếu có chuyện không quyết được, cứ tìm bọn chị. Bọn chị sẽ luôn ở bên em."

"Vâng!"

Thương Thời Thiên từ tận đáy lòng cảm thấy —

Được về nhà thật tốt.

—————————————

Vệ tổng: Giờ chị mới hiểu vì sao em bịa ra thân thế lại đầy lỗ hổng như vậy... Là di truyền đấy.

Thương Tứ: ...

Thương Tiểu Ngũ (nói với hai mẹ): Biết trước hai người biên kịch dở tệ thế này, chi bằng để biên kịch đoàn phim của Lê Kiêu viết hộ còn hay hơn!

Thương Vận Ngọc & Chúc Phục: (im lặng)



Chương này, thật ra là chút "tiểu tâm cơ" của Thương Tứ đó.