Việc đầu tiên Thương Dữ Phượng làm sau khi tỉnh dậy là đi tìm Thương Thời Thiên.
Tìm khắp phòng ăn lẫn phòng khách đều không thấy người, đến cả phòng ngủ cũng đã vào, nhưng lại trống không.
Khi bà bắt đầu nghĩ rằng có lẽ mình đang nằm mơ, thì đột nhiên nhớ ra còn một chỗ chưa tìm – phòng cờ.
Bà vội vã đi vòng sang phòng cờ, dù chân tay đã không còn linh hoạt như xưa, nhưng vẫn gắng gượng bước đi nhanh nhẹn như đang hồi trẻ.
Cuối cùng, bà cũng thấy được bóng dáng mà mình muốn gặp ở trong phòng cờ.
Cửa phòng cờ không đóng, Thương Thời Thiên đang ở trong đó sắp xếp lại các cúp thưởng của cô.
Lạn Kha chiếm cứ bồ đoàn, cái đuôi vẫy qua vẫy lại lười nhác.
Dường như cảm giác được có người ở cửa, Lạn Kha quay đầu lại nhìn, khẽ kêu "meo" một tiếng.
Thương Thời Thiên không để ý, tưởng mèo chán quá kêu bừa, liền nói: "Biết rồi biết rồi, lát nữa sẽ chơi với mày."
Thương Thời Thiên vốn định tìm lý do để quay về Thiên Hào Cảnh Uyển, nhưng Thương Thời Hành nói: "Bà mà tỉnh dậy không thấy em, chắc sẽ buồn đấy."
Thế là cô tạm gác lại ý định quay về rồi đi đến phòng cờ.
Tất nhiên, cô không quên gọi điện cho Vệ Dĩ Hàm, sợ cô ấy không thấy cô về thì thất vọng.
Thương Dữ Phượng không vào trong, bà nhìn thấy Thương Thời Thiên thuần thục lôi một bộ cờ vây ra từ trong tủ, biết là con bé chuẩn bị chơi cờ rồi.
Bà không làm phiền, chỉ lặng lẽ lau nước mắt rồi rời đi.
Sau đó, bà lập tức gọi điện đánh thức Thương Vận Ngọc và Chúc Phục đang mới ngủ được một lúc, lại gọi cả Thương Thời Hành và Thương Tiểu Ngũ tập hợp.
Thương Thời Hành vẫn giữ được bình tĩnh, còn Thương Tiểu Ngũ thì không che giấu được biểu cảm, lo mình bị lộ nên chống chế: "Bà ơi, con muốn vẽ tranh."
Lý do không viện cớ ra ngoài là vì sợ không có mặt sẽ lại bỏ lỡ một màn kịch hay.
Thương Dữ Phượng không cho phép cãi: "Vậy thì đem tranh ra phòng khách mà vẽ. Biết đâu cuộc họp gia đình hôm nay lại cho con chút cảm hứng."
Thương Tiểu Ngũ: 0_o
Sau khi cả nhà đã tập trung đông đủ, Thương Dữ Phượng nghiêm túc hỏi: "Giờ đứa bé đã nhận lại rồi, mấy đứa định tính sao đây?"
Không ai biết chắc bà có phát hiện ra sự thật hay không, nhưng thấy bà chấp nhận lời giải thích của Thương Vận Ngọc thì mọi người cứ mặc định là bà chưa phát hiện ra đó chính là Thương Thời Thiên.
Thương Thời Hành hiểu rõ suy nghĩ và nhu cầu của Thương Thời Thiên nên nói: "Khi bố mẹ nuôi của Tiểu Lục nhận nuôi con bé, không làm thủ tục hợp pháp, nên bao năm nay nó vẫn là hộ khẩu đen. Giờ việc đầu tiên là giải quyết vấn đề hộ khẩu cho em ấy."
Với người biết chuyện thật thì lời này chẳng có gì sai.
Hộ khẩu của Thương Thời Thiên đã bị hủy từ lâu, giờ "sống lại" thì cũng không thể tự động khôi phục.
Thương Vận Ngọc nói: "Chuyện này đơn giản thôi, bọn con đã làm xét nghiệm ADN trước đó, chỉ cần mang kết quả đó đi làm là được."
Tiếp theo là việc có nên công khai thân phận hay không.
Chuyện này cả nhà đều nhất trí: "Không cần cố tình công bố rầm rộ."
Thương Thời Thiên trước kia thế nào thì sau này vẫn thế ấy.
Nếu có người hỏi đến thì lúc đó hãy nói thân thế.
Tất nhiên, câu chuyện mà Thương Vận Ngọc bịa ra thì vẫn quá lố bịch, nên cũng cần sửa lại cách nói cho phù hợp hơn.
Lúc này, Thương Dữ Phượng cũng không vạch trần lời nói dối của Thương Vận Ngọc, chỉ nói: "Chẳng lẽ lại bảo ra ngoài rằng hai đứa ngu đến độ để con bị bỏ rơi ngoài kia suốt 22 năm? Người ta sẽ nhìn Thương gia ra sao?"
Vì vậy, họ thống nhất một lý do khó mà kiểm chứng được: Năm đó, dự án của Thương Vận Ngọc đang đến giai đoạn then chốt, đối thủ cạnh tranh vì muốn đánh bại bà đã lập mưu bắt cóc đứa trẻ vừa chào đời, rồi dùng nó để uy hiếp bà.
Bà không muốn từ bỏ dự án, càng không muốn bán đứng thành quả nghiên cứu, đối phương liền ra tay giết con bé.
Không ngờ đứa trẻ mệnh lớn, vẫn còn sống, rồi được một ni cô đi ngang qua nhặt được.
Vị ni cô đó là một người khổ tu, sống ở vùng núi xa xôi hẻo lánh, tưởng đứa bé là do nhà nào trọng nam khinh nữ vứt bỏ, nên đem đi nuôi.
Vì không có ý thức báo cảnh sát, cũng không có thủ tục hợp pháp, nên bao năm nay đứa trẻ vẫn sống trong tình trạng không có hộ khẩu.
Thương Vận Ngọc và Chúc Phục vì tưởng đứa bé đã chết, lại sợ nói ra sự thật sẽ khiến người nhà đau lòng nên quyết định giấu kín.
Cho đến khi gần đây Thương Thời Dữ xuất hiện ở Đông Thành, họ mới xác nhận đây chính là đứa trẻ năm xưa.
...
Chúc Phục khẽ nói với Thương Vận Ngọc: "Thấy chưa, vẫn là bà cụ biết cách bịa. Còn chị bịa gì mà nghe muốn sụp đổ nhân sinh quan."
Thương Vận Ngọc: ...
Sau khi xác nhận lại kỹ các chi tiết, cả Thương gia bắt đầu tiến hành xử lý mọi việc.
Khi Thương Thời Thiên ra ăn trưa, phát hiện trong nhà chẳng có ai, không khỏi thắc mắc: "Giờ ăn thay đổi rồi à?"
Bất ngờ, một giọng nói vang lên sau lưng: "Không thay đổi đâu, bà cụ với các phu nhân lát nữa sẽ về ăn."
Thương Thời Thiên quay lại, nhận ra đó là dì Lan – Đàm Tư Lan.
"Dì Lan—" Cô vừa định hỏi thăm tình trạng sau vụ tai nạn xe năm xưa, lại nhớ ra với thân phận "Thương Thời Dữ" thì đây là lần đầu gặp mặt, nên đành dừng lại.
Đàm Tư Lan nói: "Mấy bà ấy chắc cũng đã giới thiệu dì rồi chứ? Cứ gọi dì là dì Lan là được."
Thương Thời Thiên thuận theo: "Dì Lan."
Đàm Tư Lan sững lại một chút, lẩm bẩm:
"Giống thật đấy..."
"Giống Tứ tỷ của cháu à?" – Thương Thời Thiên nhanh chóng nhập vai Tiểu Lục.
Đàm Tư Lan nói: "Ừ, giống hệt hồi đó."
Nhận thấy câu nói này có phần thất lễ, Đàm Tư Lan liền đổi chủ đề.
Thương Thời Thiên thấy trên tay và mặt bà có vài vết sẹo mờ – chắc là do vụ tai nạn năm xưa, bị kính đâm hoặc trầy xước mà để lại.
Dù sao thì, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng là may rồi.
Vào đến phòng ăn, Thương Lệnh Sơ vui mừng chạy tới chào: "Dì nhỏ! Sao dì lại ở đây thế ạ?"
"Vì đây cũng là nhà của dì ấy." – Thương Thời Hành bước đến, hôn lên má con gái, rồi giải thích, "Dì ấy là người nhà của chúng ta, là em gái của mẹ, cũng là dì của con."
Thương Lệnh Sơ nghe xong, mắt tròn xoe: "Dì nhỏ thật sự là dì nhỏ hả? Tuyệt quá, con lại có thêm một dì nữa!"
Thương Tiểu Ngũ nhẹ nhàng véo má cháu gái: "Có dì mới rồi là quên dì cũ ngay? Dì không có quyền làm dì à?"
Thương Lệnh Sơ nói: "Dì là dì Tiểu Ngũ, còn dì ấy là dì nhỏ."
Thương Tiểu Ngũ: ...
Cô hừ một tiếng, phá vỡ ảo tưởng của cháu gái nhỏ: "Con đừng mong cô ấy sẽ lén chị cả mà mua đồ ngọt cho con."
Thương Lệnh Sơ nói: "Dì Tiểu Ngũ à, dì không thể vì không phải là dì nhỏ nhất mà ghen tị rồi bôi nhọ con đâu nha!"
"Phụt—" Thương Thời Hành và Thương Thời Thiên đều không nhịn được bật cười.
Thấy Thương Tiểu Ngũ định phản bác, Thương Thời Hành ngăn lại: "Được rồi, em cãi lại ai được đâu?"
Chẳng bao lâu sau, những người còn lại trong Thương gia cũng lần lượt vào phòng ăn.
Cả nhà cuối cùng cũng ngồi lại bên nhau, ăn bữa cơm đoàn tụ đầu tiên sau tám năm.
Hôm nay món ăn vô cùng phong phú, hầu như đều là các món Thương Thời Thiên thích ăn.
— Dù cô vốn không kén ăn, nhưng người Thương gia vẫn liệt kê hết các món mà họ nhớ cô từng ăn nhiều để chuẩn bị.
Trưa nay làm trước mười món, tối thêm mười món nữa, lấy ý nghĩa thập toàn thập mỹ.
Lúc mọi người còn chưa động đũa, Thương Thời Thiên tranh thủ lấy điện thoại chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Vệ Dĩ Hàm: "Bữa trưa hôm nay."
Vệ Dĩ Hàm nhanh chóng trả lời: "Đợi em về, chị sẽ bảo Bồ Phỉ Phỉ chuẩn bị cho em."
Từng câu chữ đều toát ra khí chất đang âm thầm cạnh tranh với Thương gia.
Thương Thời Thiên bật cười.
Cô vừa định nhắn tiếp thì bỗng cảm thấy có mấy ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình.
Ồ, suýt nữa quên mất quy tắc trong nhà.
Cô âm thầm cất điện thoại đi.
Thật ra người Thương gia không phải đang nhắc cô nhớ quy tắc, mà là vì họ chưa từng thấy cô như vậy bao giờ.
Nhìn cô cầm điện thoại, cười như mấy người trẻ đang yêu, ai nấy đều đoán ngay người đầu dây bên kia là Vệ Dĩ Hàm.
"Gắp đi thôi." Câu nói của Thương Dữ Phượng cắt ngang ánh mắt của mọi người.
Vốn chẳng bao giờ gắp thức ăn cho ai, Thương Dữ Phượng lại gắp một miếng thịt cho Thương Thời Thiên.
Dưới sự khởi đầu của bà, những người còn lại trong Thương gia cũng lần lượt gắp thức ăn cho cô.
Thương Thời Thiên gần như không chạm vào đĩa thức ăn nào, chỉ vùi đầu ăn những món được gắp vào bát.
Đãi ngộ này vốn chỉ có Thương Lệnh Sơ mới có, nhưng cô bé không hề ghen tị với Thương Thời Thiên, ngược lại còn chủ động gắp thức ăn cho cô: "Dì nhỏ ăn đi."
"Cảm ơn Lệnh Sơ." Thương Thời Thiên thấy cháu gái ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng.
Thương Thời Hành liếc nhìn cô con gái lớn bằng ánh mắt nửa cười nửa không, gắp lại cho con món rau cần mà cô bé vừa gắp ra ngoài.
Nhìn món mình cố gắng đẩy ra cuối cùng lại quay về trong bát theo một cách khác, gương mặt Thương Lệnh Sơ ỉu xìu.
Thương Thời Thiên hiểu ra, cháu gái không thích ăn rau cần.
Khi Thương Lệnh Sơ lại định gắp thêm cho cô, cô từ chối khéo: "Dì ăn no rồi. Con còn đang tuổi lớn, phải ăn nhiều vào."
Thương Lệnh Sơ thở dài: "Không ngờ dì nhỏ cũng biết kính già yêu trẻ."
Cả Thương gia dở khóc dở cười.
Bữa cơm đoàn tụ trôi qua trong bầu không khí ấm áp.
Sau bữa ăn, Đồng Thanh dẫn người giúp việc đến dọn dẹp phòng cũ của Thương Thời Thiên.
Thương Thời Thiên biết việc này là do bà cho phép, trong lòng dâng lên nỗi hối hận vì đã từng do dự, không dám về nhà.
Vì cô đã đánh giá thấp tình yêu của gia đình, cũng không ngờ người nhà sẽ tin tưởng cô vô điều kiện.
Thương Dữ Phượng kéo cô ngồi xuống, muốn biết tình hình hai tháng qua của cô.
— Bên ngoài họ vẫn nói rằng cô mới về Đông Thành được hai tháng.
Người Thương gia cũng hiểu, tức là cô chỉ vừa mới "sống lại" cách đây hai tháng.
Vì vậy hỏi chuyện xa hơn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Về việc tại sao cô có thể sống lại...
Mọi người thấy cô luôn né tránh đề tài này, e là có điều kiêng kỵ nên cũng không dám tùy tiện hỏi han.
Đang trò chuyện thì Thương Thời Thiên nhận được điện thoại của Chử Phi: "Tiểu Thương, Vệ tổng nhờ chị mang đồ thay của em đến, tiện thể thay ca với Ứng Giai. Chị đang ở cổng rồi."
Thương Thời Thiên nói với người nhà một tiếng, sau đó bảo người gác cổng cho vào.
...
Từ khi Thương Thời Thiên về nhà đến giờ, cô đã nhắc đến Vệ Dĩ Hàm rất nhiều lần.
Thương Dữ Phượng biết tiếp tục né tránh chuyện liên quan đến Vệ Dĩ Hàm sẽ không thể thay đổi mối quan hệ giữa hai người họ, ngược lại còn giống như đang tự lừa mình dối người.
Bà nói với Thương Thời Thiên: "Giờ con đã về nhà, không cần làm phiền đứa trẻ Vệ Dĩ Hàm kia nữa. Về ân tình chăm sóc con suốt hai tháng qua, nhà chúng ta sẽ báo đáp."
"Bà ơi, chị ấy chăm sóc con không phải vì muốn được Thương gia đền đáp, cũng không phải vì lợi dụng con."
Thương Dữ Phượng nhìn cô, nói: "Không phải vấn đề của con và nó, mà là vấn đề của gia đình ta."
Cái hố ngăn cách giữa Thương gia và Vệ Dĩ Hàm suốt tám năm qua, đâu dễ dàng vượt qua như vậy.
Không phải là họ còn trách móc Vệ Dĩ Hàm đã gián tiếp khiến Thương Thời Thiên mất mạng.
— Sau khi trải qua giai đoạn bùng nổ cảm xúc, suy sụp và trút giận ra bên ngoài, họ nhận ra làm thế chẳng có ích gì, chỉ khiến nỗi trống rỗng trong lòng ngày càng lớn hơn.
Có người như Thương Tiểu Ngũ, càng chìm sâu vào cảm xúc tiêu cực, sinh ra khúc mắc.
Có người thì cố gắng trốn tránh, không trách móc Vệ Dĩ Hàm, nhưng cũng không muốn đối mặt với cô ấy nữa.
Cũng có người ở giữa hai thái cực đó.
Họ không phải để tâm đến Vệ Dĩ Hàm, mà là để tâm đến vết sẹo trong lòng mình.
Cuối cùng, Thương Thời Thiên không cố gắng ép buộc gia đình phải chấp nhận mối quan hệ giữa cô và Vệ Dĩ Hàm.
Mà người Thương gia đối với chuyện Vệ Dĩ Hàm sắp xếp vệ sĩ bảo vệ Thương Thời Thiên cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.
Chử Phi mang đến không chỉ là quần áo của Thương Thời Thiên, còn có bức tranh "Kỳ Quán" do Thương Tiểu Ngũ vẽ và một bộ cờ vây bằng đá hà kỳ.
Chỉ là bộ lão vân tử và bàn cờ thì không có trong đó.
Buổi tối.
Sau khi tắm xong, Thương Thời Thiên nằm úp trên chiếc giường mà hơn hai tháng (thực ra là tám năm) chưa từng ngủ, gọi điện cho Vệ Dĩ Hàm.
"... Trong phòng thiếu bức ảnh cưới của chúng ta, trống trải quá, nhìn mãi không quen."
Vệ Dĩ Hàm ghi nhớ lại, chuẩn bị bảo Bồ Phỉ Phỉ phóng to ảnh chụp chung của hai người, đóng khung treo trong phòng cô ấy.
Cô nhìn đồng hồ, nói: "Đến giờ học rồi."
Thương Thời Thiên bật cười.
Vệ Dĩ Hàm biết chơi cờ, còn mượn cớ học hành?
Nhưng cô vẫn thuận theo, hỏi lại: "Chị không có ở đây, em dạy chị kiểu gì?"
"Dùng app Quan Dịch."
Thương Thời Thiên bật máy tính — dù đã tám năm, nhưng dường như người nhà cô vẫn giữ gìn rất tốt, vẫn khởi động được.
Chỉ là hệ điều hành hơi cũ một chút.
Tuy vậy cũng không sao, chạy app Quan Dịch vẫn ổn.
Sau hơn mười phút mày mò, cô đăng nhập được, phát hiện chơi trên máy tính vẫn thoải mái hơn — vì màn hình to.
Cô kết bạn với Vệ Dĩ Hàm.
"Tài khoản 9D của Quan Dịch..." — Thương Thời Thiên nghĩ, chẳng trách trước đây bộ phận chăm sóc khách hàng của app lại hỏi cô có phải tạo thêm một tài khoản nhỏ không.
Thứ hạng của Vệ Dĩ Hàm gần như đã đạt đỉnh — bậc P9D, không xét theo số ván hay tỷ lệ thắng, mà có quy tắc thăng cấp rất nghiêm ngặt, chỉ có vài người lên được.
Dù vậy, Thương Thời Thiên vẫn quyết định đánh một ván hướng dẫn cho cô ấy.
Ván cờ chỉ diễn ra trong một tiếng, Vệ Dĩ Hàm liền nói: "Hôm nay học đến đây thôi."
Thương Thời Thiên: "Câu này phải là em nói mới đúng chứ?"
Nói xong, cô thấy lòng trống rỗng, như thiếu cái gì đó.
Cô hỏi tiếp: "Chị chuẩn bị ngủ rồi à?"
Bây giờ đã gần 11 giờ đêm.
Chắc bà và mọi người trong nhà đều đã ngủ, khu nhà im lặng như tờ.
Vệ Dĩ Hàm không trả lời mà hỏi lại: "Muốn ra ngoài đi dạo không?"
Thương Thời Thiên thầm nghĩ: Giữa đêm khuya thế này, đi dạo gì chứ?
Bỗng nhiên, cô bừng tỉnh, bật dậy nói: "Muốn!"
Vệ Dĩ Hàm: "Chị đang ở gần bảo tàng."
Thương Thời Thiên không cúp máy, rón rén mở cửa ra ngoài. Nghe ngóng một lúc không có động tĩnh, cô liền trốn ra.
Băng qua hàng rào cây cối, cô thấy được một bóng người đang tựa vào bức tường bên ngoài bảo tàng.
Tất cả đèn bên trong bảo tàng đều tắt, chỉ còn đèn cảnh quan ven đường còn sáng.
Ánh sáng mờ nhạt dịu nhẹ vừa đủ chiếu lên nửa người trên của Vệ Dĩ Hàm.
Cô buộc tóc gọn, không đeo kính, đường nét khuôn mặt vẫn lạnh nhạt xa cách, nhưng đã bớt đi vẻ u ám ngày xưa.
Ánh sáng mờ ảo khiến các đường nét trên khuôn mặt cô như được vẽ ra.
Cô chỉ đứng đó yên lặng.
Dù không nói gì, vẫn khiến lòng Thương Thời Thiên bình yên, vui vẻ.
Thương Thời Thiên chợt nhận ra điều cô thiếu lúc nãy là gì.
— Cô chưa từng biết, thì ra một ngày không gặp một người, thật sự có thể nhớ nhung đến thế.
Lúc tinh thần còn dồn vào cờ vây thì chẳng cảm thấy gì.
Nhưng chỉ nghe thấy giọng mà không thấy người thì đêm nay trở nên khó chịu hơn hẳn.
"A Hàm." — Thương Thời Thiên cúp máy.
Vệ Dĩ Hàm cũng cất điện thoại, khẽ cong môi mỉm cười.
Thương Thời Thiên định mở cổng ra, nhưng nhập mã hai lần đều báo sai. Cô mới nhớ ra khoá cửa đã được đổi.
Không dám thử lần thứ ba — vì theo kinh nghiệm cũ, nhập sai ba lần thì hệ thống sẽ báo cho phòng trực.
Không muốn ai biết mình trốn ra ngoài hẹn hò nửa đêm, cô dứt khoát gọi điện cho Thương Tiểu Ngũ hỏi mã cửa.
Thương Tiểu Ngũ vẫn chưa ngủ, nói: "Cái khoá đó bây giờ là loại thông minh tích hợp nhận diện gương mặt, vân tay và mã số. Không có mã cố định đâu. Em gửi mã tạm cho chị, hôm nào chị ghi vân tay vào nhé."
Nói xong, cô bỗng thấy nghi ngờ, cảnh giác hỏi: "Chị cần mã cửa chỗ đó làm gì?"
"Sáng mai chị định đi chơi khu du lịch, sợ em ngủ quên nên hỏi sẵn."
Thương Thời Thiên viện cớ lấp liếm, thành công lấy được mã, mở cửa ra.
Không còn hàng rào ngăn cách, cũng không có khán giả, Thương Thời Thiên liền tự nhiên nắm lấy tay Vệ Dĩ Hàm, hôn cô ấy.
——————————————
Thương Tứ: Đây chính là... hẹn hò trong đêm khuya sao?
Hệ thống: Kích thích quá! Chỉ số thiện cảm tăng vọt cho hệ thống này rồi!!!
【Tiểu kịch trường 2】
Người Thương gia: Hai người thật nghĩ không ai biết chuyện à?
Vệ tổng: Không sao cả, ai tức thì người đó biết.
Thương Tứ: "."
Người Thương gia: ...
Ở góc phòng.
Thương Tiểu Ngũ: Biết chuyện gì cơ?