Cô ấy cố chấp tin rằng tôi đã cướp mất Giang Nghiễn Văn, nên đã lên kế hoạch trả thù khiến tôi thân bại danh liệt.
Nghe nói, lúc bị bắt cô ấy cực kỳ kích động, khăng khăng đòi gặp Giang Nghiễn Văn một lần cuối.
Nhưng anh không đồng ý.
Sau đó, Hứa Sầm có thể sẽ phải tiếp nhận điều trị tâm lý, bệnh viện cũng chính thức cho cô ấy nghỉ việc.
Mùa hè dài lê thê rốt cuộc cũng dần khép lại.
Tác phẩm truyện tranh của tôi cuối cùng cũng được đăng trên các nền tảng lớn.
Mọi ồn ào vừa qua, không thể phủ nhận, đã giúp tác phẩm thu hút được sự chú ý cực lớn.
Nhân vật nam chính quá rõ nét Giang Nghiễn Văn lập tức bị cư dân mạng "truy lùng ra thân phận thật".
Có cả nhóm fan cầm đầu đẩy thuyền “CP ngoài đời” giữa tôi và anh ấy.
Một buổi sáng sớm, sau khi tôi vừa kết thúc kỳ nộp bản thảo, nằm vật bên bồn cầu mà ói đến trời đất đảo lộn.
“Tiểu Tường, em sao vậy?!”
Giang Nghiễn Văn còn chưa kịp cởi áo, đã vội vã bế tôi từ sàn nhà dậy, cho tôi uống nước, vỗ lưng dỗ dành.
Dạ dày tôi cứ cuộn lên từng đợt, hoa mắt chóng mặt, nằm vật trên giường, thề rằng từ nay về sau… tuyệt đối không thức đêm nữa!
Một lúc sau, ngoài phòng vang lên tiếng cửa mở.
Giang Nghiễn Văn xách túi từ ngoài vào.
“Tiểu Tường, thử cái này đi.”
Trên mặt anh là vẻ mệt mỏi sau ca trực đêm, nhưng trong ánh mắt lại sáng bừng xen lẫn một niềm vui thầm kín.
Tôi nghi hoặc nhìn anh:
“Không thể đâu… em kinh nguyệt thất thường mà.”
Nhưng anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Không nói một lời.
Từ sau khi kết hôn, anh nắm rất rõ chu kỳ của tôi, đến mức tôi nghi ngờ anh có phải đang bí mật lên kế hoạch “chuẩn bị làm cha” không đây?
Khi tôi từ phòng vệ sinh bước ra, mặt ngơ ngác đi đến trước mặt anh, giơ kết quả lên.
Hai vạch. Rõ ràng.
Trước khi kịp vui mừng, Giang Nghiễn Văn đã nhận ra:
"Chết rồi… ca trực đêm của mình sẽ chẳng còn phúc lợi sau tăng ca nữa rồi…"
Lần đầu tiên, tôi thấy được nét biểu cảm “giằng xé nội tâm” trên mặt anh cười đến mức tôi ngã nghiêng trên ghế sô pha.
Anh tức tối đè tôi xuống, hôn tới tấp, như để xả giận, rồi không nói không rằng vào bếp nấu cơm.
Tôi trùm chăn kín mít, lén gọi điện báo tin mừng cho cả hai bên gia đình.
Sau khi cúp máy, tôi chợt phát hiện bảng tin mạng xã hội cập nhật.
Người nghìn năm không đăng một dòng trạng thái như Giang Nghiễn Văn, vừa đăng một tấm ảnh chụp tôi đang ngủ, kèm theo dòng caption:
“Bạch Kiều có tin vui rồi. Cô ấy… là của tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
(Chính văn hoàn)
…
Gần chạng vạng, Giang Nghiễn Văn lê bước chân mệt mỏi ra khỏi bệnh viện.
Nhiệt độ sót của buổi chiều vẫn chưa tan hết, anh nheo mắt lại dưới ánh tà dương, mở cửa xe, lên xe, rồi cài điểm đến trên bản đồ là một quán món nhà nấu nổi tiếng ở trung tâm thành phố.
Mấy tiếng trước, ba mẹ anh mới báo:
“Tối nay có buổi xem mắt cho con.”
Đối phương là con gái của bạn học cũ của bố anh, gia đình tử tế, công việc ổn định, sức khỏe tốt, mối quan hệ hai nhà cũng đã duy trì nhiều năm qua.
Nghe nói cô gái đã tốt nghiệp cao học, sau đó chọn làm nghề liên quan đến nghệ thuật, tự do, linh hoạt.
Giang Nghiễn Văn thật ra không có nhiều yêu cầu với bạn đời.
Anh học trường y, quá hiểu cuộc sống của bác sĩ, có lúc trực mấy ngày liền không về nhà, phẫu thuật thì không thể giữ liên lạc, nói trắng ra, người ở bên anh phải có độ bao dung và kiên nhẫn cực cao.
Chỉ riêng điều kiện ấy thôi, đã khiến hơn nửa số người muốn quay xe.
Nên anh cũng không kỳ vọng gì nhiều vào buổi xem mắt này.
Một cô gái yêu thích tự do sao lại tự tìm đến một cuộc sống đầy ràng buộc như ở cạnh anh?
Dòng xe tắc nghẽn chẳng hề thưa đi dù trời đã nhá nhem tối.
Âm thanh náo động khắp thành phố khiến anh hơi bực.
Điện thoại thì hết cuộc này tới cuộc khác toàn từ bệnh viện.
Đã thành thói quen.
Ban đêm anh phải xử lý các ca cấp cứu, hoặc trao đổi với người nhà bệnh nhân.
So với bệnh viện, buổi xem mắt này… có vẻ lại quá yên ắng, cứ như bên kia chẳng sốt ruột gì việc anh đến trễ cả.
Xe dừng trước quán, Giang Nghiễn Văn xuống xe, giao chìa khóa cho người trông xe rồi đi vào.
Ngay lúc đó, một cô gái từ đâu lao ra, đ.â.m sầm vào tay anh.
Cú va chạm không nhẹ.
Cô gái loạng choạng, tay ôm trán rối bù tóc rối, ánh mắt lơ mơ nhìn lên mặt anh rồi lại như xuyên qua cả đầu anh, nhìn vào khoảng không vô định, giống hệt những sinh viên đại học y hay mất tập trung trong giờ của anh.
“Xin lỗi anh nha!”
Cô cúi đầu chào, tay cầm một cái áo len nhăn nhúm, nói xong liền quay người chạy vào trong.
Giang Nghiễn Văn khẽ bật cười, bước chậm rãi theo sau, vừa đúng lúc thấy cô bước vào phòng riêng anh đã đặt trước.
Anh nhướng mày, khẽ mỉm cười.
Thảo nào không ai hối thúc anh đến sớm hóa ra người đến muộn không chỉ có mình anh.
Hai người gần như cùng lúc bước vào.
Bố mẹ hai bên đều như thở phào nhẹ nhõm.
Giang Nghiễn Văn lịch sự chào hỏi các bậc trưởng bối, rồi ngồi xuống, lúc này mới đưa mắt nhìn kỹ cô gái lúc nãy.
Rất rõ ràng cô ấy không hề nhàn rỗi như bố mẹ anh mô tả.
Thậm chí, anh chỉ liếc một cái cũng nhận ra sự mệt mỏi nơi khóe mắt cô.