Vợ Yêu Không Nhận Ra Tôi

Chương 10



Không ngờ, câu đầu tiên anh nói là:

“Tránh xa Hứa Sầm ra.”

Tôi sững người, lập tức dừng bước.

Theo lý, tôi đã đến trước mặt Hứa Sầm rồi.

Nhưng vì sự cảnh báo đột ngột từ Giang Nghiễn Văn… tôi chậm đúng một nhịp.

Ngay khoảnh khắc cô ấy buông tay, khay trà rơi xuống đất, ấm nước nóng vừa vặn văng trượt khỏi tay tôi, đổ thẳng xuống sàn.

Giây tiếp theo nước sôi tạt thẳng vào mu bàn chân tôi.

Trong thoáng chốc tê dại, cơn đau như xé thịt xộc thẳng lên đầu.

Tôi nghiến răng, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra như suối.

Hứa Sầm vẫn đứng cách đó không xa, lặng thinh không một lời.

Chỉ có dì giúp việc hốt hoảng hét lên:

“Trời ơi, bị bỏng rồi! Mau xối nước lạnh! Tôi gọi xe đưa cô đến bệnh viện!”

Lúc đó, điện thoại tôi đổ chuông là Giang Nghiễn Văn.

Tôi bắt máy, tay chống lên mép quầy bar đá cẩm thạch, cả người cứng đờ, không tài nào nhúc nhích nổi nói gì đến chuyện đi rửa vết bỏng.

“Alo? Tiểu Tường? Em rời khỏi nhà Hứa Sầm chưa?”

Tôi kìm nén dòng nước mắt đang trực trào vì đau, khó khăn nói:

“Chưa… em bị bỏng rồi…”

Bên kia điện thoại, hơi thở anh như nghẹn lại:

“Chờ anh.”

Lúc này, Hứa Sầm chỉ đứng nhìn, lạnh nhạt như người ngoài cuộc.

Dì giúp việc thì lo sốt vó, vừa chạy đi gọi xe, vừa chạy đi lấy khăn lạnh.

Một lúc sau, cánh cửa biệt thự bị người xông thẳng vào từ bên ngoài.

Giang Nghiễn Văn thậm chí còn không kịp cởi áo blouse trắng, lao vào ôm lấy tôi, bế thẳng đến quầy bar trong nhà.

Anh kéo hai chân tôi lên, nhấn thẳng vào bồn rửa gần đó, vặn nước đến mức tối đa.

Dòng nước lạnh xối thẳng lên mu bàn chân bỏng rát, làm dịu đi phần nào cơn đau cháy da.

Tôi còn đang ngơ ngẩn vì sốc nhiệt, chợt không kìm được, òa khóc.

Giang Nghiễn Văn cố nhịn, nhưng rồi vẫn bật ra một tiếng chửi nhỏ:

“Thấy nước sôi mà không biết tránh à?”

“Em tránh rồi… nhưng không kịp…”

Giọng tôi gần như mếu máo đầy oan ức.

Gân xanh trên trán anh nổi rõ.

Tức đến mức suýt tự làm cho mình nghẹn thở.

Cuối cùng anh hít sâu một hơi, xin giúp việc một túi đá, đặt lên vùng da đỏ tấy.

Rồi lại bế tôi lên, một mạch đi thẳng ra ngoài.

Chiếc xe đậu sẵn trước cổng, động cơ vẫn còn nổ máy.

Anh đặt tôi vào ghế phụ, giúp tôi thắt dây an toàn, không nói nửa lời, rồi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.

Anh vẫn còn rất giận, tôi không dám nói gì, vừa cố nín khóc, vừa gồng mình chịu đau.

Chỉ có nước mắt là không kiềm được, rơi từng giọt xuống đùi.

Xe len qua dòng xe đông đúc, rồi nhanh chóng đến bệnh viện.

Trong bộ blouse trắng, Giang Nghiễn Văn cõng tôi trên lưng trông vừa nổi bật, vừa… bất lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bác sĩ trực cấp cứu nhận ra anh, vội hỏi:

“Ủa, sao anh lại đến đây?”

“Người nhà tôi, bị bỏng.”

Giọng anh lạnh lùng, dứt khoát.

“Tôi đã sơ cứu, bị phồng rộp, cần băng bó lại.”

Sau khi khám sơ bộ, tôi được đẩy vào phòng xử lý vết thương.

Khi được đẩy ra ngoài bằng xe lăn, tôi thấy anh đang đứng cạnh cửa kính gọi điện thoại.

Gương mặt nghiêng nghiêng ấy lạnh hơn bao giờ hết, môi mím chặt.

Tôi đến gần, vừa lúc nghe anh nói:

“Tôi không chấp nhận hòa giải. Tổn thương cô ta gây ra cho vợ tôi không thể giải quyết bằng lời xin lỗi hay tiền bồi thường.”

“Giang Nghiễn Văn…” Tôi gọi nhẹ.

Anh lập tức cúi đầu nhìn tôi, dù đầu óc vẫn còn vướng trong cuộc gọi, nhưng động tác vẫn rất tự nhiên ngồi xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại tà váy cho tôi.

Anh không tiếp tục thương lượng, dứt khoát ngắt máy.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau.

Tôi khẽ nói:

“Em xin lỗi… đã khiến anh lo lắng.”

Anh vuốt nhẹ tóc tôi, ngón tay lướt qua khóe mắt vẫn còn đỏ hoe:

“Còn đau không?”

“Còn một chút…” Tôi mỉm cười, giơ tay về phía anh:

“Nhưng may là có anh đến, nếu không chắc em còn đau hơn nhiều.”

Ánh mắt Giang Nghiễn Văn dịu đi, trong ánh đen thẫm đã có chút ấm áp.

Anh xoay người, khom lưng xuống:

“Lên nào, anh cõng em về nhà.”

Mãi về sau, tôi mới biết Hứa Sầm ban đầu định dội cả ấm nước sôi lên cánh tay tôi, mục đích là để hủy hoại đôi tay tôi.

May mà Giang Nghiễn Văn nhắn đúng lúc, giúp tôi né được một kiếp nạn.

Trong thời gian tôi tĩnh dưỡng, sếp gọi điện tới.

“Tiểu Tường, Bạch A Kiều đã bị cảnh sát bắt rồi.”

Thực ra, người bị đưa đi điều tra ngay trong hôm đó là Hứa Sầm.

Giang Nghiễn Văn rất cứng rắn kiên quyết không chấp nhận hòa giải, mọi chuyện được giao lại cho cơ quan chức năng xử lý.

Tôi chỉ khách sáo đáp lại vài câu, không còn chút nhiệt tình như trước.

Sếp hình như cũng nhận ra sự lạnh nhạt trong giọng tôi, lúng túng dặn vài câu rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Tôi mở lại tài khoản mạng xã hội cá nhân, đã lâu không đăng nhập.

Vừa vào đã thấy mình bị tag vào một chủ đề mới:

#Hãy xin lỗi chị Tiểu Kiều.

Tin tức về Bạch A Kiều phủ khắp các trang truyền thông.

Cô ta đã bị bắt giữ vì hành vi đánh cắp thông tin cá nhân.

Trên đời này đúng là không bao giờ thiếu người biết tin nhanh hơn cả báo chí.

“Nghe nói người báo cảnh sát chính là chồng của chị Tiểu Kiều. Mà Bạch A Kiều kia lại chính là đồng nghiệp của anh ấy.”

Hứa Sầm đã thầm yêu Giang Nghiễn Văn từ thời đại học, vì thiếu thốn tình cảm trong thời gian dài, tính cách dần trở nên lệch lạc.

Không ai ngờ được, cô ta lại cấy mã độc vào điện thoại của Giang Nghiễn Văn, âm thầm theo dõi cuộc sống riêng tư của anh suốt thời gian dài, chỉ để thỏa mãn những ham muốn méo mó của bản thân.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com