Vợ Yêu Không Nhận Ra Tôi

Chương 7



Mắt tôi cay xè, nước mắt rưng rưng lúc nào chẳng hay.

“Sếp biết rất rõ… nếu em nhận lỗi thì có nghĩa là gì không?.”

Tôi cúi đầu, giọng khàn khàn:

“Anh định hủy hoại em à?”

Không chỉ là mất uy tín, mà còn sẽ trở thành trò cười của cả cộng đồng.

Từ người bị hại… thành con hề cho người ta chỉ trích.

Tôi sẽ bị mắng chửi, bị bạo lực mạng, bị đe dọa, thậm chí còn không thể tiếp tục con đường này nữa.

“Tiểu Kiều… bọn anh sẽ mua truyền thông, dập tin đồn.”

“Họ còn hứa trả em gấp đôi thù lao.”

“Em là người theo anh lâu nhất, anh cũng không muốn mọi chuyện tệ đi… Em suy nghĩ kỹ đi, sáng mai trả lời anh.”

Nói xong, ông ấy vội vàng cúp máy.

Tôi hiểu đó có lẽ đã là giới hạn lợi ích mà ông ấy có thể giành được cho tôi rồi.

Và nếu tôi không đồng ý, họ vẫn có cách biến trắng thành đen, lật kèo tất cả.

Nhưng tôi không ngờ còn chưa đến sáng hôm sau, bên kia đã ra tay phản công.

Bạch A Kiều công khai đăng timeline sáng tác y hệt tôi.

“Tôi không hề đạo nhái ai cả. Nếu Tiểu Kiều tiểu thư cảm thấy khó chịu, tôi sẽ thay đổi phong cách vẽ.”

Phía dưới bài đăng bỗng xuất hiện một loạt bình luận dồn dập:

“Bạch Tiểu Kiều, làm vậy hơi quá rồi đó? Bộ ghen tỵ với người ta hả?”

“Chua lè luôn! Sợ bị hậu bối vượt mặt nên cố tình chơi xấu? Vẽ đẹp thế còn bắt sửa, tức ghê.”

“Tôi là người trong ngành. Hai công ty đã chốt hợp tác rồi. Dự án sẽ do hai người cùng vẽ. Bạch Tiểu Kiều xem thường người mới, muốn lấy lớn h.i.ế.p nhỏ kết quả fan không bênh nổi.”

Ngay sau đó, phía công ty sản xuất tung ra tuyên bố chính thức, xác nhận lời người trong cuộc kia là thật, hai công ty chính thức bắt tay, cả tôi và cô ta sẽ cùng tham gia dự án.

Không biết là ai đã tiết lộ thông tin liên lạc của tôi.

Cuộc gọi bắt đầu đổ về dồn dập.

Tin nhắn cũng liên tiếp ập tới, hơn phân nửa là chửi rủa, nhục mạ.

Cuối cùng, tôi đành tắt máy, mệt mỏi nằm trên giường.

Muốn ngủ, mà không ngủ nổi.

Khi Giang Nghiễn Văn về đến nhà, tôi vẫn đang nằm im thin thít trong chăn.

Bên cạnh là màn hình máy tính đang mở một bản thư xin lỗi đã soạn sẵn, nhưng vẫn chưa gửi.

Anh thay đồ xong, bước vào phòng ngủ, mùi nước khử trùng quen thuộc lững lờ trong không khí khiến tôi mở mắt.

“Tiểu Tường, tối nay muốn ăn gì?”

Tôi khẽ lí nhí:

“Em chẳng muốn ăn gì cả.”

Giang Nghiễn Văn nghe ra sự bất thường, vòng ra phía bên giường, ngồi xuống, vén tóc tôi ra, cau mày:

“Sao em khóc rồi?”

“Họ bắt em xin lỗi.”

Tôi lặng lẽ nói, rồi bỗng như vỡ đê:

“Em đâu có làm gì sai… tại sao lại phải là em xin lỗi?”

Anh quay sang nhìn màn hình máy tính.

Sắc mặt dần trầm xuống.

Với trí thông minh của anh, rất nhanh đã hiểu toàn bộ sự tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Anh chỉ mới ở bệnh viện một ngày… em đã bị họ chèn ép suốt cả một ngày, đúng không?”

Giọng anh không mềm mỏng, thậm chí có phần gay gắt.

“Em còn biết làm gì? Ngay cả sếp em cũng chấp nhận rồi, em thì có thể làm gì khác?”

Không nói một lời, anh thẳng tay bấm nút hủy bỏ, và từ chối lưu lại nội dung thư.

Tôi giãy nảy:

“Em viết cái đó mất cả tiếng đồng hồ lận đó, sao anh lại xóa luôn rồi?!”

Tôi vừa khóc vừa sụt sịt, giọng mũi đặc sệt.

“Vẫn còn hy vọng, nếu biết tận dụng dư luận một cách thông minh.”

Giang Nghiễn Văn gập máy lại.

“Tiểu Tường, đừng lo. Anh sẽ giúp em.”

Mi mắt tôi còn ướt, tay thì vô thức lần lên áo anh, cào loạn như mèo con:

“Như vậy… có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”

Anh là bác sĩ, nghề mà lẽ ra không nên dính dáng gì đến thị phi.

Nếu vì tôi mà bị liên lụy, tôi sẽ rất áy náy.

“Chúng ta là một cộng đồng lợi ích. Vinh thì cùng vinh, nhục cũng phải cùng chịu.”

Tự dưng tôi nhớ đến câu cửa miệng của con bạn thân:

“Cỡ này thì phải đẻ cho người ta một đứa rồi viết thẳng tên vào gia phả chứ còn gì.”

Ừ… Ba đứa cũng không thành vấn đề.

Tôi ngồi co chân bên mép giường, mặt mũi ủ ê, trong đầu thầm nghĩ:

Đẻ bao nhiêu cũng không đủ… tốt nhất là sinh nguyên một tiểu đội cho ảnh luôn.

“Dậy ăn cơm.”

Giang Nghiễn Văn kéo tôi từ giường dậy, giúp tôi lau nước mắt.

Tôi mạnh dạn ngẩng đầu lên:

“Chồng à… em không muốn ăn cơm.”

Anh thật sự không chịu nổi cái giọng ngang ngược mà nũng nịu đột ngột của tôi, đành kiên nhẫn hỏi:

“Vậy em muốn làm gì?”

Tôi bỗng nhảy khỏi giường, cạch khóa trái cửa phòng ngủ.

Sau đó, tôi kéo mạnh cà vạt của anh, lôi anh lại gần, dùng hai tay ấn vai anh dựa thẳng vào tường.

Giang Nghiễn Văn hơi nhướng mày, chậm rãi tháo đồng hồ, khóe mắt ánh lên ý cười:

“Không đói à?”

Tôi lóng ngóng tháo cà vạt cho anh:

“Em muốn bù đắp cho anh.”

Anh đặt tay lên tay tôi, ánh mắt trở nên sâu và tối hẳn:

“Tiểu Tường, anh ăn khỏe lắm đấy. Đặc biệt là khi đói bụng… tính khí cũng không dễ chịu đâu.”

“Ừm.” Tôi đáp bừa, tay vẫn không dừng.

“Lát nữa… anh không đảm bảo mình còn nhẹ nhàng như bây giờ đâu.”

Tôi xấu hổ lườm anh, cố tình phớt lờ cảnh báo:

“Cái cà vạt c.h.ế.t tiệt này mở kiểu gì vậy trời?!”

Giang Nghiễn Văn đột nhiên phản công, một tay luồn vào tóc tôi, ôm lấy sau gáy, kéo tôi về phía anh, đôi môi chạm lên môi tôi chính xác, dịu dàng… nhưng tuyệt đối không cho đường lui.

Cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt lướt qua mọi giác quan mẫn cảm của tôi, tựa như một ngọn lửa nhỏ, xuyên thẳng vào đáy lòng.

Ban đầu là một cú điện giật tê dại, sau đó dần chuyển thành ngứa ngáy khó tả.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com