Vợ Yêu Không Nhận Ra Tôi

Chương 6



Tôi lập tức quay lại trang của A Kiều, và… suýt nữa ném luôn điện thoại.

Cô ta vẫn giữ nguyên phong cách vẽ của tôi, sao chép từng chi tiết của Giang Nghiễn Văn, ngay cả vết sẹo nhỏ, nốt ruồi, đường nét cơ thể tất cả vẽ y hệt.

Tôi gần như sụp đổ.

Dù rất không muốn tin, nhưng… rõ ràng, đã có chuyện xảy ra.

Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng bật mở.

Giang Nghiễn Văn bước vào.

Vẫn là áo blouse trắng chỉnh tề, cà vạt thắt gọn gàng.

Sau cả đêm bận rộn, anh có vẻ hơi mệt, gỡ kính xuống rồi bước thẳng tới trước mặt tôi.

“Có chuyện gì sao?”

Tôi vốn đã ấm ức, giờ lại càng bực hơn.

Tôi vươn tay giật mạnh cà vạt anh, kéo anh sát lại:

“Em đến để kiểm tra đột xuất.”

Giang Nghiễn Văn thuận theo lực kéo, chống tay lên ghế sofa, cúi người sát tôi.

Các đường gân trên cánh tay lộ rõ dưới lớp sơ mi, ánh mắt đen sâu, khi không còn kính chắn, như có thể hút người ta vào rơi thẳng xuống mặt tôi, khiến tim tôi đập loạn.

Anh luôn dùng khuôn mặt lạnh như băng đó, khiến tôi đỏ mặt, tim đập không ngừng.

“Đưa điện thoại ra đây.”

Anh lấy điện thoại ra, đưa cho tôi:

“Không có mật khẩu.”

Tôi nhận lấy, trong lòng không thấy nhẹ nhõm mà càng thêm khó chịu.

Mở mục tin nhắn, thấy danh sách ghim đầy kín toàn là đồng nghiệp hoặc bệnh nhân.

Phần "story" bạn bè thì rất nhộn nhịp, còn chính anh chẳng đăng gì cả.

Giang Nghiễn Văn nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt tôi:

“Em sao thế?”

“Từng có bạn gái không?”

“Không.” Anh trả lời dứt khoát.

“Em yên tâm, cả thể xác lẫn tinh thần của anh đều sạch sẽ.”

“Hoàn toàn là của em. Lúc đính hôn, anh đã hứa điều đó rồi.”

Tôi giơ bài đăng của Bạch A Kiều lên:

“Thế cái người tự nhận là người yêu cũ của anh, nhắm vào em đây là sao?”

Anh nheo mắt, đọc kỹ từng chữ, ánh mắt dần sắc lại:

“Cứ để anh xử lý.”

“Hả? Anh biết người này à?”

“Chưa chắc là biết” Giang Nghiễn Văn vòng tay ôm eo tôi, chỉnh lại tư thế.

“Nhưng có một điều em có thể yên tâm, anh không có người yêu cũ. Anh sẽ theo đuổi trách nhiệm với em đến cùng.”

“Nhỡ đâu… anh chỉ đang dỗ em?”

Giang Nghiễn Văn bật cười:

“Vợ chồng là một cộng đồng lợi ích. Anh đã nhận quyền làm chồng, thì phải làm tròn nghĩa vụ của người chồng.”

Anh không giống những người đàn ông khác, không gọi tôi là “bé cưng”, không dùng những lời mật ngọt rót vào tai.

Nhưng mỗi một câu nói của anh, lại như một viên thuốc an thần xoa dịu hết mọi hoang mang trong lòng tôi.

Tôi lườm lườm: “À, hóa ra tối qua anh chỉ… thực hiện quyền lợi và nghĩa vụ?”

Giang Nghiễn Văn cong môi cười nhẹ:

“Em cũng thực hiện rồi đấy thôi, còn có vẻ… rất hưởng thụ.”

Mặt tôi đỏ bừng. Tức quá, tôi đẩy anh ra ngoài:

“Anh đi làm việc đi! Em về nhà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trên đường về, sếp gọi đến:

“Tiểu Kiều, em vẫn giữ bản phác thảo chứ? Tối nay công ty sẽ đăng tuyên bố khởi kiện.”

“Nhưng phải báo trước với em trong thời gian tới, em có thể sẽ bị spam rất nhiều tin nhắn ác ý. Kệ đi, đừng để tâm.”

“Vâng.”

“Với hành vi đạo nhái, chúng ta tuyệt đối không nhân nhượng.”

Lời của sếp như tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

Lần đầu gặp tình huống kiểu này, tôi chẳng có kinh nghiệm gì, chỉ biết đi từng bước một.

Tám giờ tối sau bữa cơm, tôi đăng một tuyên bố chính thức:

[Nhân vật của Bạch A Kiều đăng khi sáng là do tôi Bạch Tiểu Kiều sáng tác.]

Tôi đính kèm bản phác thảo, mốc thời gian hoàn thiện.

Hành vi của đối phương là đạo nhái và sử dụng trái phép.

Tôi yêu cầu xóa bài và gửi lời xin lỗi công khai.

Cư dân mạng nổ tung.

Tiêu đề hot trend bay thẳng lên top:

“Bạch Tiểu Kiều xé nát mặt Bạch A Kiều!”

“Bạch A Kiều đạo nhái.”

Hai từ này nhanh chóng leo thẳng lên top hot search.

Tôi đoán sếp chắc đã chi một khoản không nhỏ để đẩy tin này lên.

Có bản phác thảo trong tay, dân mạng bắt đầu yêu cầu Bạch A Kiều cũng phải công khai timeline sáng tác.

Không ngoài dự đoán cô ta không đưa ra được gì.

Đến ngày thứ ba, sức nóng của vụ việc dần dần giảm xuống.

Câu chuyện… có vẻ như kết thúc với phần thắng nghiêng về tôi.

Nhưng tối hôm đó, sếp bất ngờ gọi điện tới.

“Tiểu Kiều, bài tuyên bố đó… em có thể gỡ xuống được không?”

Tôi lập tức nghe ra trong giọng ông ấy có chút áy náy.

Sững người vài giây, tôi hỏi: “Tại sao?”

“Hai bên công ty đã đạt được thỏa thuận. Quyết định để cả hai em cùng hợp tác sản xuất bộ truyện đó.”

“Nhưng điều kiện tiên quyết là không được nội chiến, tránh gây dư luận tiêu cực.”

Trong giới kinh doanh, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích chung.

Ai cho nhiều thì được quyết định

Tôi hiểu điều đó.

Nhưng khi thật sự phải đối mặt, lòng tôi vẫn chua xót đến khó chịu.

Vậy là… chuyện này nên kết thúc tại đây rồi.

“Được thôi. Kêu cô ta xin lỗi riêng là được. Em sẽ không gây thêm chuyện.”

Ý tôi là xin lỗi vì đã đạo nhái.

Còn về việc cô ta có quan hệ gì với Giang Nghiễn Văn đó là chuyện riêng, tôi không muốn lôi vào.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi sếp thở dài:

“Tiểu Kiều… là em phải xin lỗi.”

Đầu óc tôi như bị sét đánh ngang tai.

Tôi lạc giọng, bật cười khô khốc:

“Sếp… sếp ngủ mơ hả? Sao em lại phải xin lỗi?”

“Nếu muốn truyện được duyệt, được phát hành thuận lợi, thì không thể để scandal đạo nhái kéo dài.”

Tức là… dù cô ta sao chép tranh của tôi, nhưng vì lợi ích chung, tôi phải cúi đầu nhận sai.

Một làn sóng tủi thân dâng lên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com