Vợ Yêu Không Nhận Ra Tôi

Chương 9



Tôi lo lắng nhìn anh, len lén nắm tay anh dưới gầm bàn:

“Anh ổn chứ?”

Anh ngược lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không buông, bên ngoài vẫn điềm tĩnh trò chuyện cùng mọi người.

Đột nhiên, tôi nghe ai đó nhắc đến cái tên quen quen Hứa Sầm.

Tôi nghiêng đầu nhìn theo.

“Hứa Sầm hôm nay không tới à?”

Một đồng nghiệp tỏ ra bất ngờ: “Chị biết Hứa Sầm à?”

Tôi gật đầu: “Gặp một lần rồi.”

Người kia thở dài:

“Cô ấy vừa bị đánh mấy hôm trước, là một bệnh nhân cũ của bác sĩ Giang đánh đó. Giờ đang ở nhà tịnh dưỡng.”

Chẳng lẽ… là cô gái từng kiên trì tặng hoa hồng cho Giang Nghiễn Văn?

Bàn tay anh bỗng siết chặt lấy tay tôi hơn.

Anh nghiêng đầu, ghé sát tai tôi:

“Tiểu Tường, anh và cô ấy… không có gì cả.”

Tôi tin anh.

Chỉ là… trong lòng vẫn có chút bất an chưa tan.

Tôi khẽ hỏi:

“Tại sao cô ta lại đánh người?”

Đồng nghiệp của Giang Nghiễn Văn cười nói:

“Có lẽ là vì quá mê mẩn Giang Nghiễn Văn rồi, kiểu như fan cuồng ấy. Hứa Sầm làm cùng khoa, lại xinh đẹp, cũng dễ bị để ý rồi hiểu lầm thôi.”

“Đừng dọa cô ấy.”

Giang Nghiễn Văn khẽ siết lòng bàn tay tôi, giọng khàn khàn:

“Tiểu Tường, về nhà thôi.”

Tôi gật đầu, đỡ anh đứng dậy, quay sang mọi người:

“Xin lỗi mọi người nhé, bọn em về trước. Cảm ơn vì hôm nay đã chiêu đãi có dịp mời mọi người qua nhà chơi!”

Ai cũng là người quen, nên chẳng ai cố giữ.

Mọi người cùng giúp tôi đỡ Giang Nghiễn Văn ra xe, còn dặn dò kỹ càng:

“Lái xe cẩn thận nhé!”

Chiếc xe rời khỏi nhà hàng, vòng qua khu sân nhỏ yên tĩnh.

Giang Nghiễn Văn ngả người vào ghế, mắt nhắm nghiền, trông như đang ngủ.

Tôi không kìm được, khẽ hỏi:

“Cô ấy thật sự… đã bám theo anh nhiều năm vậy sao?”

Anh hé mắt, nghiêng đầu nhìn tôi:

“Không hẳn là bám theo. Nhà cô ấy gặp biến cố, lúc đó anh thấy tội nên ứng trước viện phí cho cô ấy”

“Sau này cô ấy tốt nghiệp, đi làm, thỉnh thoảng gửi hoa đến.”

Tôi trầm ngâm:

“Có khi nào… là cô ấy không?”

Giang Nghiễn Văn suy nghĩ một lát rồi đáp:

“Theo những gì anh biết, cô ấy không hề có nền tảng hội họa.”

Cũng đúng.

Tôi phải học bao nhiêu năm mới có chút thành tựu.

Một người không có bất kỳ kỹ năng vẽ nào không thể nào vừa đạo tranh, vừa sửa lại bố cục, thậm chí còn bắt chước được phong cách vẽ của tôi để tạo ra cả một bức tranh mới.

Mọi thứ… vẫn mù mịt như sương mù chưa tan.

Tôi thậm chí từng nghĩ có khi nào là bên đối thủ thuê người vẽ thuê, cố ý phá hoại danh tiếng sếp mình?

Xe dừng dưới khu chung cư.

Chỉ còn một ngọn đèn nhỏ cách đó không xa vẫn sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi chợt phát hiện Giang Nghiễn Văn chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào.

Ánh sáng mờ mờ từ màn hình điện thoại phản chiếu lên gương mặt anh.

Tò mò, tôi nghiêng người lại gần…

Anh đang xem một tập truyện cũ của tôi.

Đúng đoạn nam nữ chính… cũng đang ngồi trong xe.

Mi mắt anh khẽ cụp xuống:

“Tiểu Tường, em từng thử như vậy chưa?”

Nếu là lúc bình thường, Giang Nghiễn Văn chắc chắn sẽ không nói mấy lời thế này.

Nhưng hôm nay có hơi men trong người, đầu óc anh hẳn đã lơ mơ.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã bế bổng tôi lên, một tay siết nhẹ vòng eo tôi qua lớp váy mỏng.

“Anh điên rồi à…” Tôi đỏ bừng mặt, cố chống lại anh.

Giang Nghiễn Văn chẳng hề cho tôi cơ hội né tránh, đặt tay lên sau đầu tôi, áp sát:

“Ừ. Máu nóng đầu, nên… điên thật.”

Tôi từng nghĩ, đời sống hôn nhân của mình sẽ đơn giản, bình lặng như nước.

Nhưng giờ đây có lẽ là… hơi quá tải mất rồi.

Không lâu sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ Hứa Sầm.

Cô ấy nói muốn mời tôi ăn cơm.

Tôi hơi bất ngờ.

Qua điện thoại, Hứa Sầm nói:

“Tình cờ biết chị là một họa sĩ truyện tranh có tiếng. Bạn thân em là fan của chị lâu lắm rồi, cứ nằng nặc đòi gặp chị cho bằng được.”

Đúng lúc chuyện Hứa Sầm bị thương vẫn chưa hỏi han gì, tôi nghĩ cũng nên qua xem tình hình.

Lợi dụng lúc Giang Nghiễn Văn đi làm, tôi bắt xe đến khu nhà cô ấy.

Hứa Sầm sống trong một khu biệt thự cao cấp, dân cư thưa thớt.

Tôi đứng trước căn biệt thự trắng, có phần ngập ngừng, rồi bấm chuông.

Cô ấy tự ra mở cửa.

Gương mặt trắng trẻo quen thuộc, giờ đây dán một miếng băng nhỏ trên má.

“Tình hình vết thương thế nào rồi?” Tôi hỏi.

Hứa Sầm đưa tay chạm nhẹ vào má, cười bất đắc dĩ:

“Còn gì làm được đâu… từ từ dưỡng thôi.”

“Nhưng hôm nay không nói chuyện đó. Bạn em muốn chị ký tặng chị nhất định phải ký nha!”

Căn biệt thự rộng rãi, thoáng đãng.

Vừa vào cửa, đã có người đưa dép đi trong nhà cho tôi.

Trên bàn trà chất đống truyện tranh của tôi, Hứa Sầm ngại ngùng đưa tôi cây bút:

“Ngại quá, hơi nhiều chút…”

“Không sao đâu.”

Tôi mỉm cười đáp lại.

Trong lúc như thế này, vẫn còn người thích tôi một cách chân thành tôi thực lòng biết ơn.

Hứa Sầm mang ra rất nhiều bánh ngọt, ngồi khoanh chân cạnh tôi, chăm chú nhìn tôi ký tặng.

Trời nóng, mà tôi thì mãi ký nên không uống nước, bắt đầu thấy khát.

Hứa Sầm hình như nhận ra tôi có chút mệt mỏi, bất ngờ đứng bật dậy:

“Xin lỗi, xin lỗi! Em vui quá mà quên mất.”

“Chị có thể giúp em một chút không? Khay trà hơi nặng, em bê không nổi.”

Tôi gật đầu, xoa cánh tay đã tê rần, vừa đứng lên thì điện thoại sáng màn hình một đoạn ghi âm thoại từ Giang Nghiễn Văn gửi đến.

Lúc Hứa Sầm rót nước sôi vào ấm, cô ấy hơi lảo đảo khi bưng khay trà.

Tôi thấy thế thì vội vàng bước nhanh tới giúp.

Nhưng lại không kiềm lòng được, tay vẫn với lấy điện thoại, bật đoạn tin nhắn âm thanh của anh vừa đi, vừa nghe.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com