Tôi gật đầu, đỡ anh đứng dậy, quay sang mọi người:
“Xin lỗi mọi người nhé, bọn em về trước. Cảm ơn vì hôm nay đã chiêu đãi có dịp mời mọi người qua nhà chơi!”
Ai cũng là người quen, nên chẳng ai cố giữ.
Mọi người cùng giúp tôi đỡ Giang Nghiễn Văn ra xe, còn dặn dò kỹ càng:
“Lái xe cẩn thận nhé!”
Chiếc xe rời khỏi nhà hàng, vòng qua khu sân nhỏ yên tĩnh.
Giang Nghiễn Văn ngả người vào ghế, mắt nhắm nghiền, trông như đang ngủ.
Tôi không kìm được, khẽ hỏi:
“Cô ấy thật sự… đã bám theo anh nhiều năm vậy sao?”
Anh hé mắt, nghiêng đầu nhìn tôi:
“Không hẳn là bám theo. Nhà cô ấy gặp biến cố, lúc đó anh thấy tội nên ứng trước viện phí cho cô ấy”
“Sau này cô ấy tốt nghiệp, đi làm, thỉnh thoảng gửi hoa đến.”
Tôi trầm ngâm:
“Có khi nào… là cô ấy không?”
Giang Nghiễn Văn suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Theo những gì anh biết, cô ấy không hề có nền tảng hội họa.”
Cũng đúng.
Tôi phải học bao nhiêu năm mới có chút thành tựu.
Một người không có bất kỳ kỹ năng vẽ nào không thể nào vừa đạo tranh, vừa sửa lại bố cục, thậm chí còn bắt chước được phong cách vẽ của tôi để tạo ra cả một bức tranh mới.
Mọi thứ… vẫn mù mịt như sương mù chưa tan.
Tôi thậm chí từng nghĩ có khi nào là bên đối thủ thuê người vẽ thuê, cố ý phá hoại danh tiếng sếp mình?
Xe dừng dưới khu chung cư.
Chỉ còn một ngọn đèn nhỏ cách đó không xa vẫn sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi chợt phát hiện Giang Nghiễn Văn chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào.
Ánh sáng mờ mờ từ màn hình điện thoại phản chiếu lên gương mặt anh.
Tò mò, tôi nghiêng người lại gần…
Anh đang xem một tập truyện cũ của tôi.
Đúng đoạn nam nữ chính… cũng đang ngồi trong xe.
Mi mắt anh khẽ cụp xuống:
“Tiểu Tường, em từng thử như vậy chưa?”
Nếu là lúc bình thường, Giang Nghiễn Văn chắc chắn sẽ không nói mấy lời thế này.
Nhưng hôm nay có hơi men trong người, đầu óc anh hẳn đã lơ mơ.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã bế bổng tôi lên, một tay siết nhẹ vòng eo tôi qua lớp váy mỏng.