Ngay ngày hôm sau khi thăng cấp lên Trấn nhỏ, phía Nam Lâm gia Trấn liền trở thành một đại công trường.
Đại công trường thu hút số lượng lớn nhân khẩu của Trấn nhỏ. Bất quá cũng không ảnh hưởng đến những nghành nghề khác như bình thường hoạt động.
Đồng ruộng cũng không bởi vì vậy mà bị bỏ không. Trong Trấn nữ tính nhưng vẫn để cho làm nông mà không phải là công trình xây dựng.
Nói đến trong Trấn nam nữ số lượng chênh lệch có chút lớn. Toàn Trấn chỉ có không đến 250 người là nữ tính. Người già trẻ nhỏ càng là không có bao nhiêu.
Dẫn đến chuyện này nguyên nhân là vì Lâm Thiên thu đều là ăn mày cùng một chút dân chạy nạn.
Thế đại này ăn mày sẽ không bao giờ có nữ tính cùng trẻ nhỏ.
Nữ tính nghèo khổ liền vào chỗ các gia đình giàu có, gia tộc làm người hầu, nha hoàn... Trẻ nhỏ thì bị bán vào mấy chỗ huấn luyện...
Nam nữ chênh lệch cùng với không có bao nhiêu trẻ nhỏ tạo thành hậu quả tương lai Lâm Thiên là đã suy nghĩ đến.
Nhưng là hắn không gấp gáp.
(Kỷ Nguyên) Cũng không thể là 10-20 năm sau mới loạn lên a?
Chỉ cần loạn lên, nam giới trưởng thành sẽ bị các thế lực bắt tham binh, còn nữ tính cùng trẻ nhỏ thì vô dụng. Lúc đó muốn vào tay sẽ là không khó.
Ngày đầu tiên bắt đầu xây dựng, Lâm Thiên cũng là đến tận hiện trường động viên khích lệ mọi người. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là xem mấy tên kiến trúc sư có làm được như những gì đã thảo luận...
Ngày thứ hai...
....
Ngày thứ bảy
Đến hôm nay có một số ngôi nhà đã lên tường. Hàng dọc hàng ngang thẳng tắp xinh đẹp.
Mặc dù còn không có hoàn thành hay là chưa thành hình được nhiều, thế nhưng cơ bản đường lối khuôn mẫu đã nhìn ra được.
Lâm Thiên cũng xem như hài lòng mà dẫn người đi huyện thành Nam Dương.
Nam Dương huyện thành
- Mộ hội trưởng tâm tình giống như rất tốt a. Là có cái gì việc vui sao?
Lâm Thiên nhìn xem biểu lộ vui vẻ lạ thường Mộ Vũ Uyển, khẽ cười hỏi
- Kiếm được cái gì phát tài cơ hội, không ngại chia sẻ một chút a
- Mộ Nam ca nói đùa rồi.
Mộ Vũ Uyển cười nói
- Chỉ là nho nhỏ phát tài, cũng không có so sánh được với Mộ Nam ca gia tài bạc triệu a
- Ta nơi nào có bạc triệu. Mỗi ngày đều cố gắng làm việc, hy vọng hàng tuần có thể ở chỗ Mộ hội trưởng nhận lương nhiều hơn một chút.
- Xùy...
- Mộ hội trưởng rốt cuộc là có cái gì chuyện vui?
- Không giấu gì Mộ Nam ca. Mấy hôm trước chúng ta cùng vài cái bang hội lớn tạo thành liên quân công một toà sơn trại... Mặc dù thiệt hại rất lớn thế nhưng cũng giành thắng lợi. Thu được chút an ủi.
- Chút an ủi? Mộ hội trưởng câu trước vừa nói phát tài đâu...
- Chúng ta công hạ một toà 500 người sơn trại. Chém giết sơn tặc 200, tù binh 300 cả gia quyến.
- Lợi hại. 500 người sơn trại cũng có thể đánh hạ. Không hổ là đại bang hội.
- Mộ Nam ca chỉ nhìn thấy phong quang mà không thấy hắc ám a. Sơn trại là đánh hạ, thế nhưng liên quân chúng ta điều động 1500 hương dũng... Đến khi trở về cũng liền không đủ một nửa.
- Thiệt hại lớn như vậy?
- ( Kỷ Nguyên) trò chơi này thiết kế nhân vật quá thông minh rồi.
Mộ Vũ Uyển lắc đầu thở dài nói
- Sơn trại kia thấy chúng ta thế lớn, liền kiên quyết thủ sơn trại không ra... Mà nhà này Sơn trại nằm ở vị trí hiểm yếu, dễ thủ khó công...
- Cầu phú quý trong nguy hiểm a. Tin tưởng thu hoạch cũng không ít.
- Mộ Nam ca như thần nhân vậy. Chúng ta có được thu hoạch quả thực không ít. Các loại tài nguyên, tài bảo. Mấy tấm bản vẽ cùng với mấy tên tù binh có nghề nghiệp.
- Bản vẽ cùng với người có nghề nghiệp quả thực là hiếm có.
- Đúng a. Đặc biệt là người có nghề nghiệp... Thật sự là làm cho người phát điên. Tiên Nữ Hội chúng ta bao nhiêu thôn trang, vậy mà chỉ có học đồ nghề nghiệp. Hơn nữa mỗi cái thôn trang cũng chỉ có 1, 2 người.
Lâm Thiên cười cười không nói.
Mộ Vũ Uyển tức giận, trách trời than đất biểu lộ thực sự là khả ái.
- Lần này công hạ sơn trại, thần may mắn mỉm cười với chúng ta. Trong sơn trại vậy mà có một tên thợ dệt vải chuyên nghiệp, mấy tên học đồ cùng với bản vẽ trung cấp xưởng dệt...
- Tiên Nữ Hội vì vài người một vật này thế nhưng là suýt chút nữa táng gia bại sản.
- Chúc mừng Mộ hội trưởng rồi. Vải vóc tập đoàn tái hiện nhân gian. Bây giờ huyện thành vải vóc chất lượng tốt đều bán giá rất cao a.
- Mộ Nam ca hẳn là không thường xuyên mua vải a. Vải tốt trong huyện thành là tơ tằm dệt thành.... Ta có thể sản xuất không được.
Mộ Vũ Uyển thở dài
- Ta đã hỏi qua người thợ dệt vải kia. Chất lượng tốt vải là cần tơ tằm. Không có tơ tằm, dùng nguyên liệu bình thường dệt vải... Dù cho là có trung cấp xưởng dệt thì chất lượng vẫn chỉ hơn vải thô một chút.
- Tiên Nữ Hội sau đó vẫn phải nhờ Mộ Nam ca chiếu cố một hai rồi.
Lâm Thiên nghĩ nghĩ, hỏi
- Mộ hội trưởng có tìm được con tằm giống?
- Không có a. Ta cũng đi tìm hiểu... Tơ tằm là triều đình hàng độc quyền. Xem ra phải chờ loạn thế tới mới có thể...
- Mộ hội trưởng có thể cho ta xem vải vóc đã dệt ra sao? Nếu như không tồi, chúng ta có thể hợp tác.
- Lần sau a. Lần sau liền tặng vài thước vải cho Mộ Nam ca.
- Vậy ta liền chờ mong lần tới gặp lại rồi.
Vũ khí trang bị đã nhận, bạc cũng đưa, chuyện phiếm cũng nói... Mộ Vũ Uyển muốn rời đi thì đột nhiên hồi tưởng đến vừa rồi vài câu nói...
Nàng ngước mắt nhìn xem chuẩn bị rời đi Lâm Thiên, mở miệng dò hỏi
- Mộ Nam ca có phương pháp lấy được con tằm giống?
Lâm Thiên cũng dừng bước mà ngoái đầu lại, cười khẽ nói
- Mộ hội trưởng, tơ tằm là hàng độc quyền của triều đình a.
Mộ Vũ Uyển nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên vài giây, hít sâu một hơi rồi thở ra.
Từ Lâm Thiên thái độ nàng liền biết hắn có phương pháp lấy được con tằm giống. Thậm chí là đã có sẵn trong tay.
Chỉ là hỗn đản này không thấy thỏ thì sẽ không thả chim...
- Mộ Nam ca chờ chút, ta lập tức chạy về lấy vài thước vải cho ngươi.
Bỏ lại một câu, nàng liền hướng về phía truyền tống trận chạy đi.
Nhìn xem chạy vội đi Mộ Vũ Uyển, Lâm Thiên cũng không ngoái đầu mà nói
- Mã An, ngươi mang theo bạc tới tiệm nông cụ tìm chủ tiệm lão bản mua sắm bản vẽ học đường... Còn có tương ứng người có nghề nghiệp. không cần chờ ta, dẫn theo người về Trấn.
- Trấn trưởng, số lượng người có nghề nghiệp...
- Có thể dạy học 5 người. Còn lại số lượng giống như những lần trước.
- Trấn trưởng, cần để lại vài huynh đệ bảo đảm an toàn sao?
- Không cần. Ngươi đều dẫn theo a. Chú ý an toàn.
Mã An sau đó dẫn theo hơn chục Trấn binh rời đi. Còn có mấy xe ngựa kéo. Trên xe có vài rương bạc....
Mã An nhiều lần dẫn người áp tải hàng hóa đi huyện thành rồi lại mang bạc trở về, Lâm Thiên là rất yên tâm.
- Đại Hắc, chúng ta cũng đi dạo phố a.
Cũng không ở yên chờ Mộ Vũ Uyển, Lâm Thiên dẫn theo Đại Hắc đi dạo phố.
Trước đó có một lần hắn cũng cùng Hoa Mộc Lan mấy người đi dạo phố. Giống như nhìn thấy ở một góc nào đó có học đường.
Có học đường thì sẽ có người bán sách....
Mục đích dạo phố của Lâm Thiên đúng là tìm chỗ mua sắm sách.
Mua bản vẽ học đường, mua cả người dạy học. Cần mua nữa tất nhiên là sách.
Cũng không thể để cho người dạy học dạy những gì có trong trí nhớ a.
Như vậy nhiều không hiệu quả. Lại cũng không có học được hết kiến thức cần học.
Dạy học theo trí nhớ là không thể dạy học theo trí nhớ.
Hơn nữa Lâm Thiên cũng không tin tưởng mấy người dạy học có thể nhớ hết được toàn bộ sách.
Huyện thành Nam Dương phố xá rất sầm uất. Bất quá đi lại quá nhiều lần, lại thêm chứng kiến Vương thành phố xá, Lâm Thiên cũng là không còn có bao nhiêu cảm xúc.
Lâm Thiên cũng không nhớ rõ lầm trước nhìn thấy học đường kia nằm ở góc nào.
Hắn cứ như vậy vừa đi vừa nhìn ngang liếc dọc.
Trời không phụ lòng người. Lâm Thiên mặc dù không tìm thấy trường học nhưng mà hắn tìm được tiệm bán sách.
Chủ tiệm khá trẻ tuổi. Ước chừng chỉ tầm 30 tuổi.
- Khách quan, ngươi muốn mua sách sao?
- Lão bản, ngươi có sách gì?
- Khách quan, ta chỗ này sách gì cũng có. Tứ thư ngũ kinh... Các loại sách về y học....
- Không có sách dạy binh pháp?
- Có a. Ta liền biết khách quan sẽ hỏi loại sách này.
Chủ tiệm liếc mắt nhìn đao trong tay Lâm Thiên, cười cười nói
- Tôn tử binh pháp, binh thư yếu lược.... Chỉ cần là sách thì tiệm của ta đều có.
Lâm Thiên tùy tiện cầm một quyển sách lên nhìn
- Lão bản, không nghĩ đến tiệm này của ngươi có thể có nhiều loại sách như vậy. Không biết sách trong tiệm nhưng có chính tông?
- Khách quan nói đùa rồi. Tiệm sách của ta là chi nhánh ở huyện thành Nam Dương của chuỗi cửa hàng bán sách lớn nhất Dương Châu Châu phủ này. Lịch sử hơn ba trăm năm tồn tại....
Hơn 300 năm tồn tại... Cái chuỗi tiệm bán sách này thực sự là thịnh vượng a.
- Lão bản, mỗi loại sách ta đều muốn đầy đủ một bộ, không biết khi nào có thể cung cấp?
- Khách quan ngươi muốn sách.... Mỗi... Mỗi loại một bộ?
Chủ tiệm trợn tròn mắt nhìn Lâm Thiên.
- Không thể cung cấp?
- Khách quan, không phải là không thể cung cấp mà là mỗi loại một bộ sách có thể là nhiều sách lắm. Một cái xe ngựa kéo xếp cao mới miễn cưỡng chở được hết...
- Lão bản, ngươi chỉ cần nói có cung cấp được hay không?
- Có thể, đương nhiên có thể. Chỉ là...
- Ta muốn một bản giá bán sách, còn có ta mua nhiều như vậy hẳn là phải được ưu đãi a?
- Nếu như khách quan thật muốn mua, ta có thể làm chủ, giảm 5 phần trăm giá cả.
- 10 phần trăm.
- Khách quan...
- Lão bản, huyện thành Nam Dương này cũng không phải chỉ có một tiệm bán sách này a? Nếu như huyện thành chỉ có một tiệm này, ta liền đi Quận thành.... Ta là thực sự muốn mua, cũng không tin không có tiệm nào....
- Khách quan đừng nóng giận. Không phải là 10 phần trăm sao.
Chủ tiệm cười cười nói
- Giảm giá 10 phần trăm cho khách quan cũng là có thể. Bất quá khách quan cần đặt cọc trước một phần...
- Ta muốn một quyển sách giá bán.
- Khách quan chờ một chút.
Chủ tiệm lão bản đi tới quầy thu ngân, rất nhanh thì mang một quyển sách khá dày quay lại
- Khách quan, đây là sách ghi giá bán, còn có các loại sách
Lâm Thiên cầm lấy quyển sách rồi mở ra nhìn xem.
Bên trong ghi rõ ràng các loại sách cùng với giá bán.
Một số loại sách giá cả không cao, thế nhưng một số loại thực sự là rất đắt.
- Ta cần đặt cọc trước bao nhiêu tiền?
- 100 lượng bạc.
- Có thể. Khi nào ta nhận được sách?
- Khách quan, một số loại sách tiệm chúng ta tạm thời chưa có nhập về. Bất quá khách quan yên tâm, nhiều nhất 3 ngày chúng ta liền có đầy đủ...
- 3 ngày... Giờ này 3 ngày sau ta chờ ở cổng thành Nam.
Nói, Lâm Thiên từ trong ngực lấy ra một lượng vàng đưa cho chủ tiệm.
Buổi sáng khi ra khỏi Trấn Lâm Thiên cũng mang theo trên người mấy lượng vàng.
Vàng là ở chỗ Mộ Nam quy đổi từ bạc.
Chủ tiệm đưa vàng lên miệng cắn cắn. Xác định là vàng thật thì mới nở nụ cười đầy nhiệt tình
- Khách quan mời sang bên này, chúng ta viết cái hợp đồng...