Võng Du Địa Cầu Lãnh Chúa

Chương 46: Nhộn nhịp bến thuyền



Bến thuyền, Lâm Thiên nhìn xem xếp hàng mà chờ vào bến đội thuyền, cười cười nói

- Đại trại chủ hành động thực sự là nhanh. Mới có vài ngày đã có vật liệu đá mang đến nhiều như vậy.

- Lâm Trấn trưởng, ta vì vật liệu đá này nhưng là huy động toàn trại cả ngàn người đó. Mấy ngày nay cũng không có đi thuyền đánh cướp.

- Đại trại chủ, đây chẳng qua cũng là từ bỏ món lợi nhỏ trước mắt. Đợi thời gian nữa có sàng nỏ trên thuyền, có thêm nhiều thuyền... Không phải liền là bá chủ mặt nước a....

Nhà này thủy trại Lâm Thiên đã cho người từ xa thăm dò qua.

Thủy trại rất lớn, bên trong có ước chừng hơn ngàn người.

Chỉ là giống như sơn trại, thủy trại kiến trúc cơ bản đều xây bằng gỗ. Nhìn thì chắc chắn thế nhưng đối mặt với công thành khí giới cũng mềm...

Mà thủy trại đội thuyền cũng rất đông đảo, nhưng là phần nhiều chỉ là thuyền nhỏ cùng thuyền vận tải cướp được trên sông. Mấy cái lợi hại nhất thì chính là thuyền chiến trao đổi được từ Lâm gia thôn.

Thủy tặc là thiện chiến trên thuyền, trên mặt nước. Lên bờ rồi không quá đáng lo ngại, cho lên Lâm Thiên mới yên tâm mua bán trao đổi.

Mà cũng giống như thuỷ tặc lên bờ, binh lính trên bờ dù là tinh nhuệ nhưng khi lên thuyền chiến đấu cũng thành yếu gà. Trên thuyền lắc lư, người không quen đi thuyền bị say sóng....

Bên bến thuyền, Lâm gia Trấn người phối hợp với thủy trại người đang vận chuyển vật liệu đá xuống thuyền.

Nhìn xem còn chờ thành hàng dài trên mặt sông đội thuyền, Lâm Thiên nghĩ nghĩ cũng không tìm được cách nào.

Tăng thêm số lượng bến thuyền là không thể.

Đây không phải là bản vẽ vấn đề, mà là địa hình vấn đề.

Xây dựng bến thuyền yêu cầu phải có vùng nước sâu, để cho thuyền có thể thoải mái ra vào mà không sợ bị mắc cạn...

Lâm gia Trấn liền có cái này một vùng nước sâu. Xây 1 cái bến thuyền cùng 1 cái xưởng đóng thuyền gần nhau đã là tận dụng hết sức có thể...

Thủy tặc thuyền vận tải cũng không quá lớn. Ước chừng gần 1 giờ liền dỡ hết hàng rồi nhổ neo rời khỏi, nhường chỗ cho chiếc thuyền tiếp theo.

Thủy trại đại chủ chủ theo con thuyền dỡ hàng xong đầu tiên rời đi. Trước khi đi còn kì kèo muốn trước 1 cỗ sàng nỏ. Lâm Thiên xem như động viên cũng liền đáp ứng.

Mấy ngày sau đó, bến thuyền cũng là không ngừng có thuyền vận tải của thủy trại ra vào.

Khác với ngày đầu tiên, để tránh cho chờ đợi vô ích, Lâm Thiên đã cùng Đại trại chủ bàn bạc qua.

Thuỷ trại mỗi một chiếc thuyền đầy hàng sau liền lập tức xuất phát. Không cần chờ đợi xếp hàng đầy tất cả thuyền rồi mới khởi hành...

Vì có lực lượng vận chuyển, Lâm Thiên liền cắt bớt người bên kia bờ sông.

Bên kia bờ khai thác là vẫn tiếp tục, nhưng tạm thời do bị cắt người vận chuyển cho lên tốc độ vận chuyển chậm lại.

Bất quá mấy ngày thời gian cũng chất thành từng đống bên bờ.

Ý định của Lâm Thiên là trước tiên tiêu hoá số vật liệu đá dễ vận chuyển hơn do thủy trại mang đến. Sau đó nhàn rỗi thì mới chuyển vật liệu đá từ bờ bên kia con sông về.

Mà cũng đúng như ý định của Lâm Thiên. Thủy trại sau mấy ngày đầu nườm nượp mang tài nguyên đến, mấy ngày sau đó tốc độ mỗi ngày một giảm.

Kỳ thực Lâm Thiên không biết là thủy trại chỗ nào đi khai thác đá a. Bọn họ đều là đi đánh cướp của các thôn trang cạnh dòng sông.

Cướp kho, dỡ tường dỡ nhà... Chỉ cần là có vật liệu đá thì bọn họ đều lấy.

Tốc độ chuyển vật liệu tới mỗi ngày một giảm là bởi vì thôn trang bên sông số lượng có hạn. ..

Thủy trại tốc độ mang tài nguyên đến giảm xuống mức cả ngày chỉ có 1-2 thuyền sau Lâm Thiên liền để đội vận chuyển đem vật liệu đá tập kết ở bờ bên kia bờ sông chuyển về....

....

Cứ như vậy lại vài ngày trôi qua

Vào buổi chiều một ngày, 3 chiếc thuyền vận tải cực lớn cập bến thuyền của Lâm gia Trấn.

Đứng ở bên bờ nhìn xem mấy con thuyền vận tải này, Lâm Thiên là có chút choáng ngợp.

Từ khi vào (Kỷ Nguyên) đến bây giờ, hắn còn chưa từng nhìn thấy con thuyền nào lớn như vậy.

Thuyền quá lớn. Là loại thuyền vận tải 2 cột buồm lớn, chiều dài tới 35-40m. 2 bên hông thuyền 2 hàng mái chèo dài dằng dặc. Mỗi bên ít nhất vài chục cái mái chèo...

Thuyền cập bến.

Dùng để lên xuống thuyền cây cầu gỗ đều có phần quá dốc.

- Lâm Trấn trưởng, chúng ta lại gặp mặt a.

- Bảo sao hôm nay đoạn sông này thời tiết thoải mái làm say lòng người như vậy, thì ra là Bạch tiểu thư đến.

- Lâm Trấn trưởng, khả năng khen người của ngươi rất kém a.

- Lời thật lòng thì luôn khó nghe, có phải hay không Bạch tiểu thư?

Bạch Hoạ xuống thuyền cùng Lâm Thiên đi tới trên bờ, cười nói

- Lâm Trấn trưởng, gà vịt trâu ngựa ta đều mang đến đủ số.

- Làm phiền Bạch tiểu thư chờ đợi một hồi, ta liền để người tới kiểm đếm... Còn có chuẩn bị tiền tài...

Lâm Thiên để cho một người hộ vệ đi tìm Lâm Sơn đến.

Lâm Sơn phụ trách quản lý đồng ruộng, trâu cày liền giao cho hắn sắp xếp xử lý. Ngựa kéo hay gà vịt cũng vậy.

Mua gà vịt cùng với trứng là để tăng thêm mặt hàng bán trong chợ. Đồng thời cũng có nhất định con giống để lập trang trại chăn nuôi tập trung.

Mở rộng chăn nuôi, Lâm Thiên cũng có thể từ đó kiếm thêm một khoản tiền. Trong Trấn mọi người cũng có thêm thực phẩm làm phong phú bữa ăn.

Dù sao mỗi ngày ăn cá cùng với thịt rừng phơi khô... Rất nhàm chán.

Chất lượng cuộc sống đi lên, bữa ăn cũng cần phong phú cải thiện...

....

- Lâm Trấn trưởng, trong Trấn của ngươi có mỏ vàng a.

- Bạch tiểu thư đùa giỡn. Lâu đời Trấn nhỏ tự nhiên là phải có chút súc tích.

Bạch Hoạ bên này kiểm đếm tiền bạc, trên thuyền nhân viên cũng đem gia súc dồn xuống thuyền.

Thương đội buôn bán rất chuyên nghiệp. Trước khi dồn gia súc xuống thuyền thì đã thiết lập hàng rào quây tạm bằng cọc gỗ cùng dây thừng ở trên bờ.

Đến nỗi gia cầm thì là từng cái lồng nhỏ một. Bên trong chứa được 20 con khoảng chừng.

Lâm Sơn dẫn theo đám người nông dân đến thì trước tiên kiểm đếm gia cầm, lại mang lên xe ngựa rồi vận chuyển về Trấn.

Lại nói, ngay ngày hôm sau khi ký hợp đồng mua bán, Lâm Thiên đã cho xây dựng trang trại chăn nuôi ở bãi đất trống cách xa các khu kiến trúc trong Trấn.

Hiện tại gia súc gia cầm về đến thì cũng không có gì bối rối.

Bên bờ, Bạch Hoạ cười cười liếc mắt nhìn Lâm Thiên

- Lâm Trấn trưởng, ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác mậu dịch sâu rộng hơn.

Khẽ nhấp một ngụm trà, Lâm Thiên dò hỏi

- Bạch tiểu thư có ý là?

- Ta xem bản đồ, phát hiện nơi này cách huyện thành gần nhất cũng là trên 50km.

- Bạch tiểu thư nói là. Chỗ này của ta thâm sơn cùng cốc, khó khăn a

- Lâm Trấn trưởng, ta cũng không lòng vòng.

- Trong Trấn cơ bản tài nguyên cần đi mua có thể lập một cái danh sách... Chúng ta thương đội mỗi tháng sẽ cử đội thuyền mang tài nguyên đến. Giá cả so với thị trường thấp hơn 1 phần. Trấn trưởng cũng không mất công đi huyện thành xa xôi...

- Bạch tiểu thư

Nghe vậy, Lâm Thiên cười tủm tỉm nói

- Trấn nhỏ này bởi vì khoảng cách huyện thành xa xôi mà tự cung tự cấp đã quen. Có mua sắm cũng không mua được bao nhiêu...

- Ta là lo lắng thương đội từ xa đến mà chỉ bán được một chút hàng hóa... Thua thiệt a.

- Lâm Trấn trưởng, đây xem như là bước đầu mậu dịch.

Bạch Hoạ nhẹ giọng nói

- Không dấu gì ngươi, thương đội có ý mở rộng các điểm mậu dịch. Trấn nhỏ này chỉ là điểm dừng đầu tiên. Chúng ta sau đó sẽ ngược dòng lên trên tìm kiếm thôn trang khác nữa...

- Bạch tiểu thư, ta vẫn là khuyên các ngươi không lên ngược dòng lên nữa.

- Lâm Trấn trưởng có ý gì?

- Khúc sông phía trên có một cái thủy trại hung mãnh. Thủy trại số lượng 2000 người khoảng chừng. Còn có cả cỡ nhỏ thuyền chiến...

- Thủy tặc sao? Bọn họ làm sao có thuyền chiến?

So với thủy tặc số lượng, Bạch Hoạ càng thêm kinh ngạc là thuyền chiến.

Thương đội đi lại trên sông nhiều năm, lớn nhỏ thủy trại gặp qua không thiếu. Nghe được thủy tặc cũng không có cảm thấy kinh ngạc.

Kinh ngạc chỉ là thủy tặc vậy mà có thuyền chiến...

Phải biết thuyền chiến cùng thuyền bình thường, thuyền vận tải là không giống nhau.

Thuyền chiến ngoài việc chuyên chở số lượng binh lính chiến đấu nhất định ra còn là thân vỏ cứng chắc hơn. Tốc độ nhanh hơn cùng linh hoạt hơn thuyền vận tải bình thường.

- Thật cảm tạ Trấn trưởng nhắc nhở.

Bạch Hoạ hướng về phía Lâm Thiên nói cảm tạ. Lại cắn môi nói

- Thương đội chắc chắn sẽ ngược dòng.

- Vốn là nghĩ như gặp thủy tặc bình thường thì chúng ta có thể tự mình trấn áp. Ở chỗ này nghe Trấn trưởng nói như vậy, xem ra phải nhờ quan binh giúp đỡ...

- Bạch tiểu thư, nơi này cũng không có huyện thành nào ở gần a. Dù cho có thì cũng không có mạnh mẽ thủy quân...

- Trấn trưởng, từ chỗ này tiến lên hơn 150 km liền có một toà huyện thành... Dù khoảng cách khá xa, nhưng mà...

Lâm Thiên nghe vậy thì gật gật đầu.

Nếu như thương đội nhờ được quan binh diệt thủy tặc, vậy là chuyện tốt.

Hợp tác giao dịch với thủy tặc là hợp tác giao dịch. Thật ra Lâm Thiên vẫn là lo lắng đột nhiên có ngày hai bên có mâu thuẫn, thủy tặc khống chế mặt sông chỗ này...

Như vậy Lâm gia Trấn bên kia bờ sông tài sản liền xong.

Bên đó những là Lâm gia Trấn khu vực nông nghiệp....

Khi quyết định khai hoang bên kia bờ sông Lâm Thiên đã nghĩ tương lai sẽ thành lập thủy quân. Bảo vệ bên kia bờ...

Nhưng là cân nhắc điều kiện chưa cho phép, cho lên đó chỉ là tương lai.

Thành lập thuỷ quân nhưng là so với bộ binh kỵ binh khó khăn hơn rất nhiều.

Thuyền chiến chỉ là vấn đề nhỏ. Vấn đề lớn là quân lính sẽ chiến đấu được trên sông nước...

Bốc xếp hàng hoá xuống thuyền xong sau Bạch Hoạ liền đi.

Mặc dù không nói gì đến vật liệu đá, thế nhưng Lâm Thiên tin tưởng chỉ rất nhanh thôi, đội thuyền sẽ chở vật liệu đá đến.

Dù sao lần này gia súc gia cầm giao dịch thuận lợi như vậy. Lâm Thiên còn là sòng phẳng trả bằng vàng...