- Trương Long dẫn theo tiểu đội kỵ binh đi khiêu chiến. Chỉ dụ đối phương truy kích, không được đánh. Còn có không được lại quá gần, đối phương có cung tiễn thủ.
Khí giới tiểu đội đã dàn trận xong, Lâm Thiên liền nói với Trương Long.
Người sau nghe vậy thì ôm quyền bảo dạ, giục ngựa chỉ huy kỵ binh xông lên.
Lâm Thiên lại nhìn xem Triệu Hổ cùng Mã An, nói
- Sơn tặc đi vào phạm vi, khí giới lập tức tấn công. Vào tới 80 thì ngừng lại. Tiểu đội kỵ binh nhanh chóng phong tỏa cửa hẹp này. Thuẫn binh cho ta đứng vững.
- Đã biết a Thành chủ. Ngươi đều dặn dò thật nhiều lần.
Mã An một câu để cho Lâm Thiên xụ mặt
- Mã An ngươi lớn gan rồi a. Dám chê ta lắm mồm?
- Thành chủ, ta cũng không dám.
- Được rồi được rồi. Tập trung...
Ước chừng 10 phút sau đó
- Tới.
Chỉ thấy tiểu đội kỵ binh giục ngựa lao nhanh trở về. Phía sau vang lên tiếng hô hào ầm trời.
- Kỵ binh đã vượt qua phạm vi máy ném đá. Triệu Hổ.
- Máy ném đá chuẩn bị.... Ném a.
20 cỗ máy ném đá đồng loạt vung lên cần trục. 20 viên đạn vùn vụt bay lên trời, hướng về phía sau tiểu đội kỵ binh.
Khí giới không chỉ ở công thành nhổ trại mới có tác dụng. Trên bình nguyên chiến đấu tác dụng cũng vô cùng lớn.
Giống như máy ném đá, một viên đạn rơi xuống chỗ đông người liền có thể nện trúng cả chục người.
20 cỗ coi như chỉ ném được một lần thì cũng là mang đi cả trăm người phe địch.
Trương Long cùng tiểu đội kỵ binh tốc độ rất nhanh. Chẳng mấy chốc đã chạy về phía đội hình quân mình.
Kỵ binh thoát khỏi, lúc này liền đến sàng nỏ cùng cung tiễn thủ thể hiện.
Trong trận hình Lâm Thiên cũng là nhìn thấy được Sơn tặc tình huống.
Sơn tặc đi ra tầm ngàn người. Dẫn đầu là một đại hán to cao, tay cầm đại đao... Nhìn bộ dáng có phần dữ tợn hung ác.
Một đợt lại một đợt mũi tên từ cung tiễn thủ bắn ra. Sàng nỏ cũng bắn được hai vòng thì đối phương cũng tiến vào phạm vi 80 bước.
Dẫn đầu đại hán rất không tệ. Sau khi trúng đạn từ máy ném đá liền để cho người tản ra. Làm cho sàng nỏ sau đó cũng không phát huy được uy lực lớn nhất.
Nhưng là dù có như vậy, máy ném đá, sàng nỏ cùng cung tiễn thủ một đợt này cũng mang đi 3-400 tên Sơn tặc.
- Tiểu đội bộ binh, dàn trận.
Theo Mã An tiếng hô hào, tiểu đội bộ binh lập tức vào việc.
Đao thuẫn binh nhanh chóng dàn hàng khép kín cửa hẹp. Trường thương binh ở ngay phía sau, từ khe thuẫn duỗi ra mũi thương.
Cung binh một mực xạ kích không ngừng. Tiểu đội khí giới cũng nhanh chóng rút lui, nhường chỗ cho tổ chức lại hàng ngũ tiểu đội kỵ binh cùng tiểu đội chiến xa.
Vì tăng thêm hoả lực áp chế, kỵ binh cùng chiến xa vào hàng ngũ sau cũng liền xạ kích.
Sơn tặc người đông, lại cũng không có không gian ngắm bắn cho lên liền hướng lên trời mà bắn.
- Chuẩn bị va chạm.... Giữ vững...
Sơn tặc liều chết xung phong, va chạm với đao thuẫn binh.
Trong trận hình, Lâm Thiên ánh mắt một mực nhìn vào đại hán cao to.
Chỉ thấy hắn nâng cao đại đao, một đao bổ xuống tấm thuẫn, làm cho giữ thuẫn binh lính bị đẩy trượt lùi nửa bước về phía sau.
Đại hán này hẳn là Đại trại chủ Nhị trại chủ Sơn trại a.
Lâm Thiên âm thầm suy nghĩ đồng thời nói
- Trương Long, nhắm chuẩn tên cao to kia. Đừng tổn thương người mình.
Đao thuẫn binh vừa tiến lên ổn định vị trí thì lại bị đại hán một đao đẩy lùi, Lâm Thiên là có chút lo nghĩ có thể bị đột phá chỗ này...
Bất quá ngay ở đại hán vung ra đao thứ 3, đã sớm quan sát thấy tình huống Mã An lập tức tiến lên hỗ trợ đè ép tấm thuẫn.
Trương Long sau khi nghe Lâm Thiên nói thì vẫn một mực kéo cung tìm cơ hội...
Toàn trận hình đao thuẫn binh duy chỉ có chỗ đại hán cao to là gặp tình huống. Những chỗ khác Sơn tặc ngoại trừ cầm đao chém ầm ầm vào mặt thuẫn thì cũng không làm gì được.
Cung tiễn thủ lúc này đã mất đi góc bắn, phải lui lại phía sau.
Kỵ binh cùng chiến xa hai tiểu đội có chiều cao ưu thế, tiếp tục xạ kích lấy.
Dọc chiến trường, Sơn tặc thi thể nằm la liệt.
Đại hán chỗ này gặp đã không thể đẩy lùi đột phá đao thuẫn binh, vừa mới chuyển hướng thì bị Trương Long nắm lấy cơ hội mà tặng cho một mũi tên.
Sắc bén mũi tên xuyên thấu qua cánh tay của đại hán. Máu tươi lập tức chảy ra...
Tay trúng tên, lại gặp không thể đột phá... Đại hán hô lên rút lui.
Mũi tên liên tiếp bắn ra, Sơn tặc cũng ngã xuống không ngừng...
Bất quá Lâm Thiên cũng không hạ lệnh truy kích.
Đại hán cao to kia rất có thể đánh. Kỵ binh đuổi theo có thể diệt sát khoảng chừng 200 tên Sơn tặc còn lại, thế nhưng là có thể sẽ hy sinh không ít vì đại hán này.
Đây là chuyện Lâm Thiên không muốn.
Không sớm thì muộn cũng diệt đi. Không cần vội vàng mà khiến chính mình hao tổn.
Sơn tặc chật vật mà rút lui.
Một lần đầu giao chiến Sơn tặc bỏ mình khá nhiều. Ước chừng 3-400 người. Thật nhiều người còn sống thì đang nằm trên đất lăn lộn kêu la.
- Đem người bị thương tụ tập lại. Cứu chữa được thì cứu chữa. Còn có thu nhặt vũ khí trang bị.
Vũ khí trang bị không thu nhặt cũng được, dù sao cũng không có bao nhiêu. Nhưng là mũi tên đạn đá các loại là phải thu nhặt lại.
Nhìn xem gào khóc không ngừng người sống, Lâm Thiên nghĩ nghĩ thời gian sắp tới phải nhanh chóng tổ chức tiểu đội quân y.
Còn có trồng một chút cây thuốc các loại....
...
2 giờ sau đó, Trương Long mấy lần đi khiêu khích nhưng Sơn tặc cũng lại không ra. Hiển nhiên là muốn cố thủ.
Nhìn xem bầu trời, thời tiết bây giờ hẳn là 3-4 giờ chiều.
Nghĩ nghĩ, Lâm Thiên liền để cho các tiểu đội dàn hàng chậm rãi tiến lên.
Nếu như có thể, hắn muốn sớm giải quyết nhà này Sơn trại.
Nguyên nhân là bởi vì buổi tối sẽ không dễ dàng.
Binh lính cũng không thể một mực chằm chằm vào chỗ cửa hẹp.
Mặc dù có thể để cho vài tên kỵ binh ở xa canh chừng cổng Sơn trại, thế nhưng nếu như do trời quá tối mà có vạn nhất... Vậy liền bị đánh không kịp trở tay....
Ước chừng không đến nửa giờ, các tiểu đội đi tới trước cửa Sơn trại, còn cách 200m thì dừng lại.
Sơn trại bên trong một chút động tĩnh cũng không có. Trên tường thành chỗ cổng cung tiễn thủ cũng không có một người...
- Chuẩn bị khí giới công thành. Chúng ta quấy một đợt, sau đó rút về chỗ cửa hẹp.
Lâm Thiên vừa nói dứt lời thì cửa thành mở ra, một đội người từ bên trong đi ra.
Nhìn kỹ một chút thì thấy là cầm đao đại hán cao to dẫn đầu.
Lúc này mũi tên trên tay của hắn đã rút ra. Chỗ bị thương quấn lấy vải trắng.
- Cung tiễn thủ chuẩn bị....
Bởi vì khí giới còn đang trong quá trình chuẩn bị lên nòng, cho lên có thể lập tức công kích tầm xa cũng chỉ có cung tiễn thủ.
- Đừng bắn. Chúng ta muốn nói chuyện.
Sơn trại một đội người đi ra cũng không có bày ra tiến công, mà chỉ dàn hàng trước cửa trại, còn có mấy người hô lớn lên.
Chỉ thấy đại hán cầm đao cùng với một người dáng thư sinh chậm rãi bước lên.
Đi được vài bước, người dáng thư sinh giống như cùng đại hán nói cái gì. Vài giây sau đó đại hán đem đại đao nâng cao lên rồi phịch một tiếng cắm cán đao xuống đất.
Hai người sau đó lại tiến lên.
- Chúng ta muốn nói chuyện.
Còn cách 50m khoảng chừng, hai người dừng bước lại. Dáng người thư sinh mở miệng nói.
Trong đội ngũ Lâm Thiên nhìn xem 2 người, một cao một thấp.
Đại hán thân hình vạm vỡ, vóc người cao to.
Mà đứng cạnh đại hán dáng người thư sinh người kia nhìn xem liền có chênh lệch quá lớn....
Sơn tặc muốn nói chuyện?
Đây là Lâm Thiên gặp qua mấy lần rồi.
Cũng chỉ là hỏi lý do tiến đánh các loại...
Nghĩ nghĩ, Lâm Thiên vẫn là quyết định giục ngựa tiến lên.
Mã An, Trương Long Triệu Hổ mấy người lập tức theo sát hắn.
20m khoảng chừng, Lâm Thiên dừng ngựa lại.
Được rồi, không phải Lâm Thiên dừng mà là Đại Hắc tự dừng lại.
Đại Hắc mặc dù chưa có tiến hoá thành danh mã, bất quá càng ngày càng thông minh.
- Hai vị muốn nói chuyện gì? Nếu như đầu hàng ta có thể chấp nhận.
- Ngươi là?
- Tại hạ Lâm Thiên, Trấn trưởng Lâm gia Trấn.
- Ta có nghe gặp qua ngươi.
Dáng vạm vỡ đại hán nói chuyện để cho Lâm Thiên hơi sửng sốt một chút.
- Lần trước các ngươi quét sạch một nhà Sơn trại, trùng hợp bị ta đi qua nhìn thấy.
Lâm Thiên sửng sốt không nói gì, mà đại hán vạm vỡ tiếp tục nói
- Nếu như lúc đó ta mang 100 người. Hôm nay ngươi không có khả năng tiến đánh Sơn trại của ta.
- Vậy tại hạ liền cảm thấy may mắn.
Sửng sốt qua đi, Lâm Thiên khẽ cười nói
- Nói đi cũng phải nói lại. Cho dù hôm nay ta không đánh, người khác cũng sẽ đánh các ngươi.
- Cho lên chúng ta mới không hỏi mấy cái lý do ngu ngốc, kiểu như tại sao tiến đánh chúng ta.
Người nói chuyện là tên dáng người thư sinh.
Mỉm cười, Lâm Thiên cười hỏi
- Xem ra các ngươi đều hiểu rõ a.
- Sơn tặc, bất cứ ai cũng có thể đánh.
Dáng người thư sinh cười khổ mà nói
- Người người chỉ muốn chém muốn giết chúng ta, vì chúng ta là Sơn tặc... Nhưng lại không biết vì sao chúng ta phải làm Sơn tặc.
Trầm ngâm một chút, Lâm Thiên khẽ nói
- Làm Sơn tặc đã là không đúng. Không thể trách người, chỉ có thể trách mình.
- Người khác cũng là người, các ngươi cũng là người... Vì sao người khác không làm Sơn tặc?
- Giống như ta cùng các ngươi?
- Nếu như ta giống như các ngươi bị ép làm Sơn tặc, ta cũng sẽ làm, nhưng phải lựa chọn thời điểm làm.
- Kiểu như thiên hạ này thật sự đại loạn rồi lúc đó.
- Thiên hạ đại loạn, làm Sơn tặc người ta sẽ nói ta là nghĩa quân các loại, mà không phải chiếm núi làm vua Sơn tặc.
Lâm Thiên lời nói để cho dáng người thư sinh người hơi sửng sốt một chút, tiếp đó mỉm cười gật đầu
- Thụ giáo.
- Các ngươi cùng với ta đã từng gặp Sơn tặc rất không giống nhau.
Nhìn xem hai người, Lâm Thiên trầm giọng nói
- Trấn nhỏ của ta sắp trở trở thành huyện thành, đang lúc cần người giúp sức. Hai vị nhưng có nguyện ý giúp ta?
Lâm Thiên cũng không còn kêu gọi đầu hàng các loại mà trở thành mời chào.
Gọi đầu hàng cùng mời chào là không giống nhau.
Gọi đầu hàng bên thắng bên thua. Mà mời chào thì là công nhận tài năng...
Dáng người thư sinh người cũng biết điểm này. Liếc mắt nhìn đại hán sau đó quả quyết quỳ một gối xuống, chắp tay làm lễ
- Thuộc hạ Từ Nhiên gặp qua chúa công.
Đại hán vạm vỡ thấy vậy cũng quỳ một gối xuống
- Thuộc hạ A Ngưu gặp qua chúa công. Nguyện vì chúa công mở...
- Phá núi mở đường.