Mấy ngày thời gian, Lâm Gia Thành dân chúng bình thường ổn định. Quân đội cũng bắt đầu quy củ quy củ huấn luyện.
Hạt giống các loại cây thuốc cùng với hạt giống bông vải Lâm Thiên quyết định để cho Lâm Sơn gieo trồng ở bên kia bờ sông. Chỗ vài mảnh ruộng lương thực đã thu hoạch.
Trong nội thành là không thể thành lập vườn thuốc cùng với reo trồng bông vải quy mô lớn.
Bên ngoài thành trì là có thể. Bất quá phải lo lắng như sau này như có chiến tranh lan đến thành trì, bên ngoài thành trồng cây đều toàn bộ mất hết.
So với cùng số lương thực, vườn thuốc cùng với cây bông vải là quan trọng hơn.
Vườn thuốc sẽ không trồng tràn lan, cây bông vải cũng là như vậy.
Các loại cây thuốc tác dụng không cần phải nói.
Cây bông vải là vật phẩm thiết yếu, dự định cho mùa đông dùng.
Bên kia bờ sông vùng thung lũng không thể nghi ngờ là chỗ gieo trồng tốt nhất.
Thung lũng 3 mặt núi 1 mặt sông, gần như tách biệt độc lập với thế giới bên ngoài....
Thung lũng vô cùng rộng lớn, hy sinh một vài mẫu đất trồng cây thuốc cùng với bông vải đơn giản chỉ như chín trâu mất một sợi lông, không ảnh hưởng bao nhiêu đến sản lượng lương thực.
Để bảo vệ cái thung lũng này, cũng như hậu viện của mình an toàn... Lâm Thiên đã lập ra một cái kế hoạch bảo vệ cho nó. Bất quá tương lai mới có thể triển khai.
Ngoại trừ việc trồng cây giống, những ngày này Lâm Thiên cũng để cho Lâm Sơn bắt đầu tích trữ cỏ khô.
Tận dụng những ngày nắng của mùa hạ phơi khô cỏ tốt, tích tụ ủ lại, phòng ngừa mùa đông lạnh giá đóng băng các loại cực đoan thời tiết, làm cho ngựa cùng gia súc không có cỏ để ăn...
Mấy chuyện trồng trọt xem như xong, trong Thành mọi việc vận chuyển bình thường, cũng không có gì cần Lâm Thiên đặc biệt lưu tâm.
Bất quá sau khi đi thăm quân doanh của các tiểu đội trở về, lại có việc làm hắn vô cùng đau đầu.
Tiểu đội Đao binh 500 người do A Ngưu làm tiểu đội trưởng, theo con đường huấn luyện chiến đấu truyền thống. Đó chính là vung đao xông lên, liều mạng là xong việc.
Một người một đao hăng hái xung phong cùng kẻ địch chém giết...
Loại này phương pháp chiến đấu nhưng là chắc chắn sẽ có thiệt hại, thậm chí thiệt hại nặng nề.
Nếu như bị đối phương cự ly xa thả diều... Quản ngươi tinh nhuệ hay không dũng mãnh hay không thì cũng không tránh khỏi bị mài chết.
Để cho A Ngưu đầu óc như gỗ thay đổi đấu pháp là không thể nào.
Lâm Thiên có thể làm cũng liền là tìm ra một loại phương pháp giảm xuống thấp nhất thiệt hại.
Từ trước đến giờ Lâm Thiên xây dựng bộ binh đều chỉ có một tiêu chuẩn đó là phòng thủ đội hình, phòng thủ trận địa. Kỵ binh cũng là viễn trình thả diều là chính.
Tiểu đội Đao binh cùng A Ngưu là không phù hợp với phương pháp chiến đấu phòng thủ này.
Không nói đến đầu gỗ A Ngưu, chỉ mấy trăm tinh nhuệ được huấn luyện theo kiểu xung phong tiến công kia như huấn luyện lại thành phòng thủ đội hình, này quá trình có thể không khác gì huấn luyện từ tân binh. Thậm chí còn tồn tại vô số tai họa ngầm.
Dù sao một người quen chiến đấu cấp tiến, xung phong chém giết lại để cho phòng thủ chiến đấu.... Này không thể nghi ngờ là trái ngược lại với thói quen, tính cách đã được rèn luyện nhiều ngày.
Phòng thủ binh lính yêu cầu cơ bản nhất là kiên nhẫn, ý trí kiên định. Một cái đầu lạnh.
Tiến công binh lính cần là gan dạ, dũng mãnh... Một cái đầu nóng....
Suy nghĩ thật lâu, Lâm Thiên quyết định để cho tiểu đội Đao binh phát triển theo hướng thiết giáp bộ binh.
Giáp nặng không thể nghi ngờ là giảm bớt sự cơ động linh hoạt... Thế nhưng giáp nặng đề cao tính an toàn.
Một thân giáp nặng, da dày thịt béo đẩy ngang chiến trường.
Không phải liền là tiến công binh lính sao, liền trang bị cho bọn họ trọng trang... Tạo thành từng cỗ xe tăng...
Suy nghĩ như vậy, Lâm Thiên quyết định lần sau đó đi giao dịch vũ khí trang bị với Tiên Nữ Hội thì lại vào huyện thành tìm Bạch Mãi, mua sắm trọng trang bản vẽ.
Trước đó hắn cũng mua bản vẽ giáp nặng. Bất quá là chỉ có áo giáp cho người đánh ngựa lái xe của tiểu đội chiến xa.
Thiết giáp Đao binh chỉ một áo giáp là không đủ.
Lâm Thiên muốn là từ đầu đến chân đều được bảo vệ loại hoàn chỉnh bộ vũ khí trang bị hạng nặng.
.....
Có tiểu đội hộ vệ vào ở, rộng lớn Phủ thành chủ ngược lại là rộn ràng có người.
Dùng bữa tối xong sau, Lâm Thiên liền tập trung toàn bộ người trong phủ thành chủ lại.
Kỳ thực phủ thành chủ cũng liền có Lâm Thiên, Mộ Nam, Hoa Mộc Lan, tiểu đội hộ vệ cùng 1 đầu bếp chuyên nghiệp, 2 học đồ.
Tổng cộng có 106 người.
Tiểu đội hộ vệ vào phủ sau đó, trong tình huống bình thường cũng không mặc giáp.
Các nàng mặc quần áo vải như bình thường. Ngoại trừ vũ khí ra còn lại trang bị đều cất giữ trong phòng chứa đồ của phủ.
Tiểu đội hộ vệ quần áo là đặt làm đồng bộ, màu sắc liền là thuần trắng. Áo, thắt lưng, giày... Đều là màu trắng.
Vải vóc khá tốt, là lấy được từ chỗ Mộ Vũ Uyển trước đó.
Không phải Lâm Thiên keo kiệt không dùng tơ lụa may đồ cho các nàng, mà là Hoa Mộc Lan từ chối dùng tơ lụa.
Trong thành tơ lụa còn chưa có người mua sắm, tiểu đội hộ vệ mặc tơ lụa là lộ ra quá xa hoa... Ảnh hưởng đến hình tượng danh tiếng của Lâm Thiên....
Nhìn xem trước mắt nhóm người, Lâm Thiên nhẹ giọng nói
- Phủ thành chủ đến bây giờ một người tỳ nữ hay người hầu cũng đều không có. Để cho mọi người vừa làm hộ vệ, đầu bếp vừa phải dọn dẹp trong phủ.... Đây là lỗi của ta.
- Ta đã hỏi Mộc Lan, phủ thành chủ bình thường cần 30-50 người hầu. Số lượng này không ít a.
- Ta nghĩ nghĩ, trong phủ cũng không cần dọn dẹp gì nhiều. 3-5 ngày quét quét lau lau một chút liền được. Trà nước cũng không cần nhiều, có khách đến thì mỗi người một chén...
- Nghĩ như vậy, ta có cái ý định là sẽ không tuyển người hầu. Mọi công việc trong phủ giống như trước đó, do mọi người chia nhau làm.
- Đương nhiên, ta sẽ dùng tiền thuê 50 tên người hầu mỗi tháng chia cho tất cả mọi người.... Không biết mọi người có đồng ý như vậy hay không?
Lâm Thiên nói xong thì cũng im lặng mà nhìn xem đám người.
Đám người hai mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Hoa Mộc Lan liếc nhìn Lâm Thiên, thấy hắn gật đầu thì lớn tiếng nói
- Bây giờ biểu quyết. Ít người phục tùng nhiều người.
- Người nào đồng ý với việc Thành chủ đại nhân nói thì đứng sang bên phải. Không đồng ý thì đứng sang bên trái.
Tiểu đội hộ vệ 100 người mỗi ngày công việc cũng xem như nhẹ nhàng.
Thay phiên canh gác ngoài cửa phủ một lần 6 người. 2 giờ thay ca một lần.
Tuần tra trong phủ mỗi đội 2 người. 2 giờ thay ca một lần. Một lần 5 đội.
90 người cứ như vậy chia ca thay phiên cho nhau trong ngày.
Còn 10 người thì mỗi ngày khi Lâm Thiên rời phủ đều biết đi theo.
Hôm nay người này ở chỗ này, ngày mai có người khác thay đổi...
Mỗi lần thay ca đều được nghỉ mấy giờ, trước đó mọi người là rảnh rỗi mà chủ động làm việc này kia, dọn dẹp linh tinh trong phủ.
Hoa Mộc Lan hô biểu quyết, số lớn người không có nhiều suy nghĩ mà lập tức bước sang bên phải. Những người khác thấy vậy cũng bước sang phải theo.
Lâm Thiên nhìn xem, gật gật đầu nói
- Nếu như đều đồng ý thì chuyện này cứ như vậy. Đều trở về a. Hay là muốn ở lại làm ấm giường?
Lời vừa nói ra lập tức để cho trong đám người vang lên những tiếng hờn dỗi.
Thật nhanh sau đó liền biến thành tập thể khiêu khích...
Mọi người đều thuộc với Lâm Thiên, không ít thì nhiều hiểu được tính tình của hắn. Cho lên bị Lâm Thiên trêu ghẹo cũng là không ngại mà trêu ghẹo lại.
Một cái miệng làm sao đấu lại trăm cái miệng... Lâm Thiên bỏ lại một câu "dọa dẫm" sau đó xoay người mà chạy chối chết. Bỏ lại sau lưng những tiếng cười khúc khích không ngừng.