Võng Du Địa Cầu Lãnh Chúa

Chương 64: Thuần hoá dã thú



Nam Dương huyện thành bên ngoài

- Ca, ngươi không thể tăng thêm số lượng sao? Những này thực sự là không đủ bán a.

2 lần đều là vài chục cả trăm xe vũ khí trang bị, Mộ Vũ Uyển lần này gặp Lâm Thiên mang đến 7 xe thì không khỏi thất lạc.

Gần đây bán thật nhiều vũ khí trang bị, nàng đều đếm tiền nghiền rồi. Bây giờ nhìn thấy ít đi vài lần vũ khí, liền như từ đỉnh núi rơi xuống một dạng khó chịu.

- 3 xe hỗn loạn vũ khí trang bị. 4 xe là hoàn chỉnh cả bộ.

Lâm Thiên nhưng cũng là không có cách nào.

Hôm qua đánh 2 nhà Thủy trại, người đều chết chìm dưới sông. Trong trại thu được chiến lợi phẩm không được bao nhiêu... Lại thêm trong lãnh địa mấy nhà tiệm rèn đều đang bận rộn chế tạo vũ khí trang bị cho tân binh... Hắn bây giờ quả thực là không có vũ khí để bán.

- Gần đây đánh Sơn trại chiến lợi phẩm thu được ít đi, các ngươi có biết?.

- Biết a. Mới đầu mọi người đều nghĩ là chỉ một Sơn trại. Sau đó mới phát hiện ra quả thực là chiến lợi phẩm bị giảm bớt...

Mộ Vũ Uyển thở dài

- Bây giờ các bang hội đều đang tập hợp củng cố lực lượng, chuẩn bị đánh cấp độ cao hơn Sơn trại đâu.

- Cấp độ Sơn trại?

- Là chúng ta người chơi tự mình phân chia.

- 100- 300 người là cấp 1.

- 300- 600 người là cấp 2

- 600- 1000 người là cấp 3.

- 1000- 2000 là cấp 4.

- 2000- 3000 là cấp 5.

- Cứ như vậy tính toán đi lên.

Mộ Vũ Uyển giảng giải nói

- Bây giờ các bang hội lớn đang chuẩn bị công đánh cấp 6 Sơn trại.

- Cấp 6 Sơn trại có 3000- 4000 người. Trong đó có đến trên 1000 Sơn tặc. 500 là tinh nhuệ, còn lại là đã được huấn luyện.

Nghe Mộ Vũ Uyển nói, Lâm Thiên không khỏi kinh ngạc

- Nhiều Sơn tặc như vậy?

- Nhiều a. Chúng ta phát hiện ra Sơn trại xuất hiện càng lâu thì số lượng Sơn tặc cũng càng nhiều. Sơn trại hẳn là sẽ phát triển, tự mình đem người thường luyện thành binh.

- Hơn nữa Sơn trại luyện binh tốc độ càng là nghịch thiên. Một tuần thời gian tân binh đã thành chính thức binh... Chúng ta huấn luyện người bình thường thành binh nhưng cần 2- 3 tháng a.

- Còn có tồn tại càng lâu Sơn tặc sẽ càng thông minh giống như. Mấy ngày trước có một tiểu Trấn xuất binh đi đánh Sơn trại ngàn người ở khá xa. Khi đến nơi thì nhận được tin báo tiểu Trấn bị tấn công. Thì ra Sơn tặc từ sớm đã mai phục quanh tiểu Trấn, đợi cho người nọ dẫn binh đi liền xông vào cướp.

- Người kia dẫn binh trở về thì tiểu Trấn đã là một mảnh đổ nát hoang tàn. Tài nguyên, nhân khẩu không bị cướp thì bị giết, đốt sạch....

Nghe Mộ Vũ Uyển nói như vậy, Lâm Thiên cũng là kinh hãi không thôi

- Kinh khủng như vậy?

- Này chưa phải kinh khủng.

Gật gật đầu, Mộ Vũ Uyển lại lắc đầu nói

- Còn có mấy người chơi hội binh đi đánh một nhà Sơn trại, ở trên đường bị Sơn tặc lợi dụng địa hình mai phục.... Kết quả là liên quân bị toàn diệt mà Sơn tặc cũng không có thiệt hại bao nhiêu.

Hít sâu một hơi, Lâm Thiên nhẹ giọng thì thầm

- Xem ra Sơn tặc càng ngày càng thông minh, nhân tính hóa đi.

Lâm Thiên nói rất nhỏ, bất quá đứng ở gần Mộ Vũ Uyển vẫn nghe được mà gật đầu tán thành

- Đúng là như vậy. Ta nghe nói đã có Sơn trại hướng thôn trang người chơi thu tiền bảo kê.

- Không thể trêu vào. Chỗ các ngươi quá kinh khủng, vẫn là chỗ này của ta tốt.

Lâm Thiên nghĩ đến Từ Nhiên A Ngưu hai người đầu hàng với mình. Hẳn là từ lúc đó Sơn tặc đã bắt đầu thông minh.

Sớm quét sạch xung quanh Sơn trại Thủy trại xem như là quyết định vô cùng đúng đắn.

Nếu không để đến bây giờ, Sơn trại Thủy trại nào cũng là khó chơi.

Đặc biệt là Từ Nhiên A Ngưu chỗ vạn người Sơn trại kia....

Lâm Thiên cùng Mộ Vũ Uyển nói chuyện đồng thời hai bên người cũng đã bắt đầu kiểm đếm vũ khí trang bị, tiền bạc.

Lần này số lượng vũ khí trang bị không nhiều. Đợi cho bên phía Lâm Thiên kiểm đếm đối chiếu đủ vạn lượng vàng sau đó Mộ Vũ Uyển thì rời đi.

Trước khi đi nàng vẫn không quên hỏi Lâm Thiên

- Ca, sàng nỏ cùng máy ném đá đã nói mang cho ta vài cỗ...

- Lần sau a.

Mộ Vũ Uyển chỉ hỏi như vậy rồi đi.

Nàng cũng lại không nhắc đến chuyện cung cấp sàng nỏ, máy ném đá để bán đấu giá.

Bây giờ là thời điểm tiêu hao người chơi người cùng của.

Sàng nỏ cùng máy ném đá có thể bán được kinh người giá cao... Bất quá sẽ ảnh hưởng đến bán hỗn loạn chưa hoàn thiện vũ khí trang bị.

Liền đợi một thời gian khi thị trường vũ khí trang bị hạ nhiệt...

Để cho Hoa Mộc Lan dẫn người trước tiên áp tải tiền bạc trở về Lâm Gia Thành. Lâm Thiên cùng 2 người hộ vệ mang theo một rương vàng nhỏ đi vào Nam Dương huyện thành.

Tiệm lương thực bên trong, Lâm Thiên vừa đến thì đã thấy trước cửa tiệm cả chục người trai tráng đang vận chuyển một cái phủ vải đen, nhìn như chiếc hòm lớn từ trên xe ngựa đi vào.

Vào trong tiệm, nhìn xem đang chỉ đường cho người mang chiếc hòm lớn vào sâu bên trong hậu viện Bạch Mãi, Lâm Thiên cười cười hỏi

- Bạch lão bản, có cái gì mà che đậy kín mít như vậy?

- Khách quan tới a.

Bạch Mãi thấy Lâm Thiên tới thì cũng đi ra tiếp đón

- Cái này a. Món đồ chơi nhỏ của quý tộc, nhà quyền quý.

Lâm Thiên nghe vậy cũng có chút hứng thú cùng tò mò

- Đồ chơi? Cần che giấu kỹ càng như vậy sao?

- Đồ chơi này đặc biệt. Không thích hợp rêu rao trước công chúng...

- Bạch lão bản có thể nói nhỏ một hai? Cũng là để cho ta mở rộng tầm mắt, xem quý tộc yêu thích đồ chơi là gì sao?

- Khách quan quá lời. Này cũng không có gì... Chính là một chút hung mãnh dã thú.

Bạch Mãi cười nói

- Quý tôc, người có tiền nhiều thường có một số sở thích lạ kỳ đi.

- Dã thú? Bạch lão bản nói là?

- Hổ, sói các loại thú dữ.

Tủm tỉm cười cười, Bạch Mãi hướng Lâm Thiên nói

- Khách quan tò mò thì vào bên trong nhìn xem một chút.

- Có thể sao?

- Đương nhiên có thể a. Biết đâu khách quan hứng thú lại muốn mua, ta lại thêm một đơn hàng. Ha ha...

Theo Bạch Mãi vào phía sau tiệm, cũng là hậu viện.

Lúc này chục người tráng hán đã đem bọc vải đen cái hòm để vào góc sân

Bạch Mãi để cho người kéo mở vải đen, lộ ra bên trong một cái lồng sắt hình vuông chắc chắn.

Theo vải đen bị kéo xuống, Lâm Thiên nhưng là trợn tròn mắt.

Chỉ thấy trong lồng sắt một con hổ cực lớn đang nằm.

Nhìn bề ngoài, con hổ này cũng không lớn như con bị Lâm Thiên bắn giết trong chuỗi nhiệm vụ thư ký thôn trang. Bất quá cũng rất lớn. Cao chừng 2m, chiều dài ước chừng 4m...

Nuốt một ngụm nước bọt, Lâm Thiên có chút lắp bắp hỏi

- Bạch lão bản, quý tộc quyền quý muốn lớn như vậy lão hổ, không sợ có ngày xổng chuồng...

- Khách quan có điều không biết

Bạch Mãi cười lắc lắc đầu nói

- Lão hổ là đã được thuần hóa, sẽ không tùy tiện cắn người. Người bình thường cũng có thể cưỡi hổ, chơi đùa.... Cái vòng buộc quanh đầu kia, lại gắn thêm dây vào liền thành điều khiển lão hổ di chuyển phương hướng... Giống như cương ngựa như vậy.

- Đã thuần hóa sao?

- Đúng vậy a. Từ xa xưa đã có người thuần hoá dã thú..... Chỉ là thời gian trôi qua, thuần hoá dã thú nghề này càng ngày càng hiếm người học được. Bây giờ cũng chỉ có không nhiều gia tộc truyền nhân ở sâu trong núi.... Vì để sinh tồn, bọn họ thỉnh thoảng sẽ bán ra một chút thú dữ đã thuần hóa. Hay là giúp người thuần hoá dã thú lấy thù lao.

- Đầu lão hổ này chính là Bạch thị thương hội cho người bắt giữ, lại mang đến thuê bọn họ thuần hoá...

Bạch Mãi cười giảng giải, Lâm Thiên gật gật đầu chăm chú lắng nghe.

Thuần hoá dã thú nghề nghiệp, Lâm Thiên là lần đầu tiên nghe được. Bất quá Bạch Mãi đều nói như vậy, hiển nhiên nghề nghiệp thuần hoá này là không có nhân tài bán ra.

Bạch thị thương hội cũng chỉ là mua dã thú đã thuần hóa cùng thuê thuần hoá dã thú.

- Khách quan nhưng có muốn mua một con chơi đùa?

Bạch Mãi cười tủm tỉm nói

- Đã thuần hóa dã thú không còn tính hung dữ hoang dã, bất quá uy mãnh vẫn còn, rất có tính chấn nhiếp nha. Không nói người, chiến mã nhìn thấy cũng là rối loạn....

Nghe Bạch Mãi nói, Lâm Thiên là có chút ý động

- Bạch lão bản, giống như vậy đại lão hổ bán như thế nào?

- 400 lượng bạc 1 đầu lão hổ. Đồng thời thương hội cũng khuyến mại một bộ áo giáp toàn thân cho lão hổ.

Lâm Thiên nghe báo giá thì không khỏi hít sâu một hơi

- Thật đắt. Bất quá lão hổ còn có áo giáp?

- Đúng vậy a. Áo giáp này là độc môn của mấy gia tộc truyền nhân thuần hoá dã thú. Phẩm chất mặc dù chỉ là hoàn thiện, bất quá giá trị cũng không thấp.

- Tới, khách quan nhìn xem áo giáp.

Đúng lúc có vài người mang một cái rương lớn đi đến, Bạch Mãi liền giới thiệu cho Lâm Thiên. Hoặc là nói chào hàng.

- Loại này áo giáp che phủ gần như toàn thân lão hổ. Bình thường cung tiễn đao kiếm là không thể chém rách, làm bị thương lão hổ...

Chỉ thấy 3 người trai tráng mở rương, cầm lên một bộ giáp lưới.

Giáp lưới khá tinh xảo, do những mắt nhỏ liên kết lại tạo thành.

Bởi vì là giáp cho đã thuần hóa dã thú, giáp sắt có rõ ràng 4 cái chân cùng với nhô ra nửa đầu...

Trong lòng có cái ý nghĩ, Lâm Thiên dò hỏi

- Bạch lão bản, Bạch thị thương hội có thể cung cấp bao nhiêu đầu lão hổ như thế này?

- Cái này ta cũng không rõ ràng. Bất quá mỗi năm thương hội bán ra hơn trăm đầu dã thú đã thuần hóa các loại.

- Bạch lão bản, ta có một đơn hàng lớn, không biết Bạch thị thương hội có nhận hay không?

Ẩn ẩn đoán được ý của Lâm Thiên, Bạch Mãi kích động nói

- Chỉ cần khách quan yêu cầu, ta có thể truyền tin tổng bộ...

- 100 đầu lão hổ như vậy. 1 đầu nữa lớn hơn trong này lão hổ... Tất cả 101 đầu. Chỉ cần giá cả không nhiều hơn 2 lần, ta có thể chấp nhận.

- Tê... Khách quan đại khí. Ta lập tức truyền tin cho tổng bộ dò hỏi...

100 đầu lão hổ chính là 4 vạn lượng bạc. Giá cả nhiều hơn 2 lần cũng có thể chấp nhận, này chính là 8 vạn lượng... Đây quả thực là một đơn hàng cực lớn.

Bạch Mãi không dám chậm chễ, lập tức viết thư gửi về tổng bộ.

Lâm Thiên cũng không chờ tin.

Hỏi thăm Bạch Mãi về tinh lương bộ vũ khí trang bị hoàn chỉnh, được trả lời là vẫn chưa có dấu vết..

Lại nói để cho Bạch Mãi hỗ trợ tìm giúp trọng trang loại hoàn chỉnh bộ vũ khí trang bị phẩm cấp hoàn thiện.

Nói chuyện phiếm thêm một hồi thì rời đi.

Một đường giục ngựa lao nhanh, mấy giờ sau cùng trở về Lâm Gia Thành.