Tiểu hồ ly sau khi được mua về, sau vài ngày vuốt ve chơi đùa cùng cho ăn thì liền đặc biệt quấn quýt lấy Lâm Thiên.
Này để cho Lâm Thiên cảm thấy chính mình có thuần thú thiên phú.
Hắn đều nghĩ đến chỗ nào gia tộc truyền nhân thuần thú mà đi bái sư học đạo. Lấy chính mình tự cho là có thiên phú, hẳn là đối phương sẽ không từ chối. Thậm chí còn coi như là thiên chi kiêu tử cái gì.
Được rồi, đây đều là Lâm Thiên ở trong lòng yy tự sướng.
Bất quá tiểu hồ ly chuyện cũng nói không sai.
Mấy ngày này hồ ly nhỏ đã bớt sợ hơn. Ở Mộ Nam chăm sóc cũng dần quen với người, nhu thuận ngoan ngoãn.
Tiểu hồ ly khi được mang về, manh manh xinh đẹp bộ dáng hiển nhiên là được Mộ Nam yêu thích.
Mà yêu thích thì Mộ Nam tự nhiên là hướng Lâm Thiên đòi.
Chuyện cứ như vậy nếu như....
Qua mấy ngày chăm sóc chơi đùa, tiểu hồ ly dù xinh đẹp xinh đẹp nhưng vẫn bị Mộ Nam vô tình ném trả cho Lâm Thiên.
Nguyên nhân là bởi tiểu hồ ly quấy rối không để cho nàng nghỉ ngơi.
Lâm Thiên đối với chuyện này cũng rất bất đắc dĩ.
Mộ Nam yêu thích nhất liền là dành mấy giờ trong ngày ngồi một chỗ lim dim chợp mắt.
Nếu như không phải Lâm Thiên, người khác làm phiền nàng thì sẽ không cho sắc mặt tốt.
Mộ Nam chăm chỉ một lần liền là xây dựng hoa viên lần kia. Sau đó lại giống như trước đây, ở trong Phủ thành chủ cả ngày.
- Tiểu hồ ly, ngươi nói ngươi ban đầu vô tình vứt bỏ ta, bây giờ cũng liền một mình ta chịu thu lưu ngươi...
- Ngươi có phải hay không là vô ơn bội nghĩa không biết xấu hổ tiểu hồ ly?
Trong rừng bên suối nước, Lâm Thiên một bên tắm rửa chải lông cho Đại Hắc, một bên thì thầm cùng tiểu hồ ly nói chuyện.
Đại Hắc vẫn chưa có dấu hiệu sẽ bứt phá trở thành Danh mã. Bất quá Lâm Thiên cũng không làm gì được ngoại trừ như trước chăm sóc tắm rửa thường xuyên.
Tiểu hồ ly ngồi trên lưng của Đại Hắc, liếm liếm bộ lông ướt nhẹp của mình.
Động vật là cần thường xuyên tắm rửa sạch sẽ, nếu không sẽ có chấy rận.
Bởi vậy dù tiểu hồ ly bán manh, giãy dụa phản kháng như thế nào thì Lâm Thiên vẫn kiên quyết dìm nó xuống nước mà tắm rửa sạch sẽ.
- Liền gọi ngươi là Tiểu Bạch a tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly liếm liếm lông chân, đôi mắt hơi chuyển nhìn xem Lâm Thiên.
- Ăn nhanh chóng lớn, lớn lên rồi liền đem ngươi làm thịt lấy bộ lông.
Tiểu hồ ly giống như nghe hiểu, phốc một cái nhảy từ lưng ngựa lên vai của Lâm Thiên. Thân mật mà cọ lấy cổ của hắn.
- Quấn quýt lấy ta cũng không dùng. Ngươi mấy ngày trước trọng sắc khinh chủ bộ dáng ta nhưng vẫn nhớ rõ.
Mấy ngày trước khi được mang về, tiểu hồ ly ở trong ngực Mộ Nam vểnh lên cái mỏ, nhìn cũng không lại nhìn hắn một mắt.
Ngày sau Lâm Thiên muốn vươn tay vuốt vuốt thì tiểu hồ ly còn một bộ hung dữ mà nhe răng xù lông.
Kết quả là tiểu hồ ly sau khi bị Mộ Nam vô tình một cái tát lật đầu thì mới ngoan ngoãn mà để cho Lâm Thiên mò mẫm.
- Thành chủ, thương đội đã đến bến thuyền.
Lúc này, một người hộ vệ cưỡi ngựa phóng tới thông báo
Lâm Thiên nghe vậy cũng không thèm suy nghĩ mà đáp
- Không gặp. Nói ta không có ở trong Thành.
- Thành chủ, lần này không phải người lần trước. Đối phương nói lần này đến vì xin lỗi...
- Xin lỗi?
Lâm Thiên nghĩ nghĩ chút rồi gật đầu
- Tiếp đãi người... chờ một chút. Ta xong việc sẽ đến.
Hộ vệ ngay sau đó lại cưỡi ngựa rời đi.
Nói tới tiểu đội Hộ vệ, tiểu đội này toàn là nữ thế nhưng quá mãnh.
Hai ngày trước Lâm Thiên có mở ra so tài giữa các tiểu đội. Phần thưởng chính là trăm đầu lão hổ làm toạ kỵ cho bên thắng cuộc.
Hoa Mộc Lan dẫn theo tiểu đội Hộ vệ đến điểm so tài, bất ngờ ngỏ ý muốn tham gia so tài.
Bởi vì tiểu đội Hộ vệ có giới hạn nhân số, các tiểu đội liền chỉ được chọn trăm người ra đánh hỗn chiến.
Tiểu đội trưởng bốc thăm lựa chọn đối thủ. Sau nửa giờ tiểu đội nào còn đứng nhiều người nhất thì thắng.
Tiểu đội Hộ vệ đầu tiên bốc thăm trúng tiểu đội Đao binh.
Kết quả sau đó để cho Lâm Thiên khá bất ngờ.
Tiểu đội Hộ vệ vậy mà dành chiến thắng. Hơn nữa còn hơi áp đảo.
A Ngưu từ trong tiểu đội Đao binh chọn ra trăm người đều là tinh nhuệ Sơn tặc xuất thân. Vậy mà 100 người đối chiến đánh không lại tiểu đội hộ vệ.
Trước khi toàn bộ ngã xuống cũng chỉ đánh ngã 5-60 người của tiểu đội hộ vệ.
Trận đầu là tiểu đội Hộ vệ cùng tiểu đội Đao binh.
Trận thứ hai là tiểu đội Kỵ binh cùng tiểu đội Chiến xa.
Bộ binh, Khí giới cùng Thủy quân không dùng toạ kỵ, cho lên không tham gia.
Không giống như tiểu đội Hộ vệ cùng tiểu đội Đao binh. Tiểu đội Kỵ binh cùng tiểu đội Chiến xa so tài nhưng là vô cùng căng thẳng.
Đến cuối giờ đếm người thậm chí còn chỉ chênh lệch 1-2 người.
Tiểu đội Kỵ binh giành chiến thắng sát nút. Nghỉ ngơi một giờ lại cùng tiểu đội Hộ vệ so tài.
Kết quả cùng tiểu đội Đao binh giống nhau, đều bị đánh gục mà chỉ kéo theo 6-70 người của tiểu đội Hộ vệ.
Tiểu đội Hộ vệ dành chiến thắng. Sau đó trăm đầu lão hổ nếu như mua về đến liền trở thành tọa kỵ của các nàng.
Lâm Thiên mua 101 đầu lão hổ là muốn xây dựng trăm người đội ngũ. 1 đầu giữ lại cho mình.
Thế nhưng tiểu đội Hộ vệ vô địch so tài, tính cả Hoa Mộc Lan nữa thì vừa đủ 101 người....
Mà Lâm Thiên buồn bực chuyện lão hổ không có lúc, các tiểu đội cũng buồn bực vô cùng. Đặc biệt là mấy tiểu đội chưa từng so tài với tiểu đội Hộ vệ trước kia.
Mấy cái tiểu đội người cảm thấy mặt mũi đều bị ném sạch.
Thua cho người nào không tốt lại thua cho một đám nữ binh.
Thua sau đó còn bị mấy cái tiểu đội không tham gia so tài chế diễu trêu ghẹo không ngừng....
Tài không bằng người là không có gì tốt để phản bác.
Thua người một nhà không có gì quá mất mặt. Thế nhưng đối phương là nữ binh...
Sau này ngày nghỉ ở trong Thành đi dạo, gặp được vừa ý người lúc, người ta sẽ không nói ngươi ngay cả nữ nhân đều đánh không lại, có mặt mũi đi theo đuổi ta a?
Lúc này biết nói gì? Mặt mũi ném đi đâu?
Này để cho mọi người đều buồn bực, xấu hổ cùng có chút lúng túng.
Rửa sạch vết nhơ này. Nhất định phải rửa sạch vết nhơ này.
Các tiểu đội binh lính ở trong lòng không ngừng nhắc nhở mình. Quyết tâm luyện tập rèn luyện, sớm ngày tìm về mặt mũi các loại...
.....
Một đường đi tới bến thuyền
Khi Lâm Thiên đi vào trong doanh trại, nhìn thấy người ngồi bên trong doanh trướng lúc thì trái tim nhảy lên tốc độ nhanh hơn không ít.
Thương đội người tới lần này cũng là hai người nữ.
Một người đứng bên cạnh một người ngồi.
Người đứng không nói, người ngồi....
Đối phương dung mạo khí chất... Thực sự quá đẹp.
Tuy (Kỷ Nguyên) bên trong người người đều xinh đẹp. Bất quá mới đến người này tuyệt đối là nổi bật. Cơ hồ có thể cùng Mộ Nam ngang tài ngang sức.
Đương nhiên, mỗi người đều có một nét đẹp khác nhau, một khí chất khác nhau...
- Tiểu nữ Bạch Linh Linh, bái kiến Lâm Thành chủ
Lâm Thiên vừa mới vào đến doanh trướng thì người nữ đã đứng dậy, cùng người đứng bước tới hành lễ.
- Bạch Linh Linh... Ta là Lâm Thiên. Vừa rồi thật sự xin lỗi. Tại hạ có chút chuyện gấp đang làm dở, không thể sớm đón tiếp.
Len lén hít sâu một hơi ổn định nhảy lên trái tim, Lâm Thiên mỉm cười nói
- Bạch tiểu thư mời ngồi.
Hai người ngồi xuống ghế. Lâm Thiên đưa mắt nhìn xem người nữ bên cạnh Bạch Linh Linh
- Thành chủ, đây là tiểu Nguyệt, là thiếp thân nha hoàn...
Bạch Linh Linh mỉm cười xinh đẹp giới thiệu
Mà gọi là tiểu Nguyệt nha hoàn cũng hướng về phía Lâm Thiên hành lễ
- Nô tỳ tiểu Nguyệt bái kiến Thành chủ.
- Tiểu Nguyệt cô nương không cần đa lễ.
Lâm Thiên cười cười đưa tay ra.
Cũng không nhiều nói chuyện, hắn sau đó trực tiếp vào thẳng vấn đề
- Không biết Bạch tiểu thư đến đây là muốn?
- Thành chủ đại nhân, Linh Linh đến xin lỗi vì chuyện của Bạch Hoạ. Nàng làm việc không chu đáo, để cho Thành chủ khó chịu.
Bạch Linh Linh mỉm cười mà đứng dậy khom người thi lễ một cái.
Ở bên cạnh Bạch Linh Linh, Tiểu Nguyệt một lần nữa thi lễ. Cái miệng nhỏ của nàng hơi cong lên, đôi mắt hiện ra chút bất mãn nhìn xem Lâm Thiên.
Cũng không biết là nàng đối với Lâm Thiên có gì bất mãn, hay là đối với tiểu thư nhà mình hạ thấp tư thái mà bất mãn.
- Bạch tiểu thư không cần như vậy. Tại hạ cũng không dám nhận.
Lâm Thiên cũng đứng dậy đồng thời chắp chắp tay.
Hai người khách sáo vài câu rồi lại ngồi xuống ghế.
- Bạch tiểu thư cùng Bạch Hoạ tiểu thư không biết có quan hệ thế nào?
- Bạch Hoạ là chị họ của Linh Linh. Được Bạch gia giao cho phụ trách thương đội vận chuyển hướng này.
Bạch Linh Linh mỉm cười giảng giải
- Trước đây đến đây một lần là Bạch Phi, anh họ của Linh Linh.
- Thì ra là như vậy.
Lâm Thiên nghe vậy thì gật đầu.
Gia tộc chính là nhiều người. Phát triển kinh doanh ra bốn phía không lo không có con cháu trong gia tộc quản lý trông coi.
- Thành chủ, Bạch Hoạ bây giờ đã bị điều đi một phương hướng khác. Từ nay về sau hướng này do Linh Linh đảm nhiệm.
Nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên, Bạch Linh Linh từng câu từng chữ một nói
- Lần này đến đây một là xin lỗi, hai là mong muốn cùng Thành chủ mở lại mậu dịch.
Nói chuyện, Bạch Linh Linh hơi nâng cánh tay lên.
Ở bên cạnh Tiểu Nguyệt hiểu ý mà từ trong ngực lấy ra một tờ giấy
- Vật này xem như là hướng Thành chủ bồi lễ.