(Kỷ Nguyên) bên trong đám người nổi bật trong lịch sử là người chơi rất khó có thể đạt được.
Theo như (Kỷ Nguyên) công bố. Danh thần võ tướng sẽ mang theo trí nhớ lịch sử.
Bọn họ là sẽ tìm đến tiếp tục phục vụ cho chúa công trước kia, trong lịch sử.
Đương nhiên chuyện này cũng có ngoại lệ là chủ công trong lịch sử đối xử không tốt, bị chém oan... Bọn họ sẽ tìm đến nương nhờ một chủ mới. Có thể báo thù....
Lâm Thiên lấy được Hoa Mộc Lan là bởi vì nàng không có trí nhớ với trong lịch sử Bắc Ngụy. Hay là nói Bắc Ngụy không có tồn tại bên trong (Kỷ Nguyên).
Hoa Mộc Lan cơ bản là người của thời đại này. Không có trí nhớ lịch sử....
Hoa Mộc Lan như vậy, thế nhưng Từ Hoảng tuyệt không giống.
Từ Hoảng tuyệt đối có trí nhớ lịch sử.
Mà Tào Tháo Tào A Man chắc chắn sống lại trong (Kỷ Nguyên). Bây giờ cũng không biết đang ở chỗ nào chiêu binh mãi mã, mưu đồ cơ nghiệp đâu.
Lúc này bên bờ sông, Từ Hoảng còn đang kinh ngạc thì Lâm Thiên đã vô thanh vô tức kéo dài khoảng cách giữa 2 người.
Đợi cho Từ Hoảng hồi thần lại, đã thấy Lâm Thiên ngồi trên lưng ngựa ở cách chừng 20m bên ngoài.
- Lâm Thành chủ sợ Từ mỗ sẽ giết người diệt khẩu?
- Từ trại chủ, mỗi người đều chỉ có một cái mạng đi.
Đối với chuyện này Lâm Thiên cũng không xấu hổ.
Mặc dù có 10 cái cơ hội sống lại, thế nhưng hắn rất tiếc mạng. Cũng không muốn thử cảm giác bị giết chết.
- Lâm Thành chủ bên mình mang theo nhiều hộ vệ như vậy, cũng còn sợ sao?
- Từ trại chủ, người làm soái sẽ không lâm trận chém giết. Không biết đối đầu với nguy hiểm. Bởi vì soái một mạng ảnh hưởng vạn quân. Mạng đã không còn là của mình, Từ trại chủ nhưng có hiểu?
Lâm Thiên cười cười nói
- Giống như Tào Tháo Tào A Man năm đó, bị Mã Siêu đuổi theo truy sát đến phải cắt râu vứt áo bỏ chạy giữ mạng.... Tào Tháo dù may mắn thoát chết, thế nhưng là bao nhiêu binh lính bởi vì chuyện này mà chết?
- Không nhắc chuyện này. Từ trại chủ còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu?
- Từ mỗ....
Từ Hoảng trầm mặc phút chốc, sau đó mở miệng nói
- Chưa từng gặp Tào Tháo. Đến Dương Châu mục đích là tạo dựng một chi Thủy quân... Sau này...
- Góp sức cho Tào Tháo, tránh khỏi thất bại trước Ngô?
Lâm Thiên ngắt lời mà lắc đầu nói
- Thiên hạ bây giờ không chỉ có Tào Lưu Tôn ba nhà. Thiên hạ loạn lên, Tào Lưu Tôn 3 nhà chỉ sợ là không có nổi một chỗ cắm dùi.
- Thiên hạ này rộng, không còn là vùng đất nhỏ bé cho 3 nhà phân tranh.
- Thiên hạ này rộng, không còn là đếm trên đầu ngón tay anh hùng.
- Thiên hạ này rộng, không còn là một người có thể mơ tưởng thống nhất.
Gặp Từ Hoàng trầm ngâm không nói, Lâm Thiên thì tiếp tục
- Giống như Từ trại chủ bây giờ.... Nói thật lòng, nếu như ta quyết tâm hy sinh vài trăm binh lính, Thủy trại chắc chắn bị diệt... Từ trại chủ chắc chắn phải chết.
- Lâm Thành chủ...
Từ Hoảng nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên, hỏi
- Chưa từng có ý nghĩ chiêu an ta? Từ mỗ không dám nhận tài giỏi, bất quá một chút năng lực vẫn là có.
- Chiêu an? Ta đương nhiên muốn chiêu an. Từ trại chủ bản lĩnh hơn người, là một tướng tài.... Nếu như Từ trại chủ có thể phục vụ cho ta, ta tự nhiên là vui mừng...
Cười cười, Lâm Thiên đột nhiên lại lắc đầu nói
- Bất quá ta tự mình biết mình. Ta không phải anh hùng, không phải kiêu hùng. Không có hùng phong tráng trí... Ta chỉ có một lòng muốn phát triển lãnh địa của mình, bảo vệ nhà của mình, người của mình.
- Không có tranh bá thiên hạ tâm tư. Cho lên tướng tài đối với ta là có cũng được không có cũng được.
- Nếu như Từ trại chủ là trại chủ Thủy trại bình thường, ta tự nhiên sẽ thử chiêu an. Thế nhưng Từ trại chủ lại là Từ Công Minh, Tào Ngụy Dương Bình Hầu...
- Cho lên Lâm Thành chủ nghĩ là...
Từ Hoảng đột nhiên cười lớn lên
- Từ mỗ một lòng trung thành với Tào Tháo, đến chết không hàng loại kia?
- Không phải sao?
- Lâm Thành chủ, Tào Tháo bây giờ không phải Ngụy Vương. Từ mỗ cũng không phải Dương Bình Hầu.
- Dương Bình Hầu đã chết già ở Tào Ngụy.
Lâm Thiên nghe vậy thì hơi sửng sốt một chút.
Từ Hoảng lại nói
- Lâm Thành chủ có nguyện tới đây một lần?
Lúc này xung quanh Lâm Thiên đã có không ít người. Đội hộ vệ mấy người, tiểu đội Thủy quân cũng ra tới, cách mười mấy mét giương cung vây quanh Từ Hoảng.
Vừa rồi 1 người của tiểu đội Hộ vệ đã thông báo cho tiểu đội Thủy quân ở gần nhất.
- Thật xin lỗi Từ trại chủ. Ta người này rất giữ mạng.
Lâm Thiên cười cười lắc đầu nói
- Ta phải chết cũng sẽ chết trên Lâm Gia Thành... Vào ngày Thành bị phá.
- Được rồi, đều lui đi. Cũng không cần làm khó Từ trại chủ. Hiệp ước của chúng ta còn 1 năm đâu.
Đám binh lính nghe vậy thì hạ cung đao xuống. Bất quá cũng không có tản đi.
Đột nhiên, đám binh lính lại giương cung kéo tên
Chỉ thấy Từ Hoảng từng bước đi tới phía Lâm Thiên.
Lúc tới nơi này Từ Hoảng cũng không mang theo búa rìu của mình, cho lên lúc này là tay không tấc sắt...
- Dừng lại. Còn tiến lên thì chết.
Cách chừng 5m. Nhất Đao lớn tiếng hô lên.
Từ Hoảng liếc mắt nhìn Nhất Đao rồi lại nhìn Lâm Thiên.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn vậy mà quỳ một gối xuống đất...
- Từ Hoảng Từ Công Minh bái kiến chúa công.
Quá đột nhiên, không chỉ mọi người kinh ngạc mà Lâm Thiên cũng là không tin vào mắt của mình.
- Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Danh tướng Từ Hoảng nhận ngươi làm chủ.
Hệ thống nhắc nhở âm thanh vang lên bên tai để cho Lâm Thiên giật mình bừng tỉnh.
.....
Trên thuyền
Lâm Thiên nhìn xem Từ Hoảng mà hỏi
- Công Minh, tại sao muốn hiệu trung với ta đâu?
Hai người lúc này đang trên đường từ Thủy trại trở về.
Từ Hoảng hiệu trung sau đó liền về Thủy trại dẫn người đầu hàng, gia nhập vào Lâm Gia Thành.
Có hệ thống nhắc nhở, Lâm Thiên bây giờ cũng không ngại Từ Hoảng sẽ chém mình.
Hệ thống nhắc nhở chuyện này chỉ vang lên khi có Danh tướng nhận chủ. Không phải Danh tướng thì không có nhắc nhở.
Liếc mắt nhìn, Từ Hoảng không nói mà chỉ cười khổ.
Hắn người này làm lính thì được, không làm được kinh tế.
Làm lính đánh trận cùng làm kinh tế là hai việc hoàn toàn khác xa nhau.
Làm kinh tế không phải là dũng mãnh giết địch liền được.
Thủy trại binh cường người đông. Bất quá cũng đã đều đem xung quanh thôn xóm cướp sạch.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, 2 tháng trong vòng Thủy trại sẽ cạn lương.
Mà không chỉ có lương thực, các loại tài nguyên thiết yếu khác cũng rất nhanh sẽ cạn kiệt.
....
Từ Hoảng quy thuận, Thủy trại 1vạn1 nhân khẩu liền gia nhập vào Lâm Gia Thành.
Người thì nhiều, bất quá tài nguyên lại không có bao nhiêu. Này để cho Lâm Thiên hiểu được Từ Hoảng ở trên thuyền cười khổ nguyên nhân.
Nếu như hôm trước không bị Vương Gia Trấn hao tổn thật nhiều, có lẽ không lâu nữa Từ Hoảng liền sẽ vì tài nguyên mà vật tay với Lâm Thiên.
Nhưng mà một lần thiệt hại nặng nề để cho Từ Hoảng rối bời không thôi.
Tướng đánh trận thiệt hại nặng là chuyện không khó chấp nhận. Bất quá lương thực tài nguyên không có...
Trấn nhỏ kia sau khi công xuống cũng không có bao nhiêu tài nguyên....
....
Dẫn người trở về, Lý Thư liền bận rộn bận rộn.
Thật nhiều công việc phải làm để cho nàng không kịp thở.
May mắn Lâm Sơn cùng Vương Dị hai cái lão đầu dẫn người đến trợ giúp.
Mà không chỉ Lý Thư, Bộ xây dựng Lý Tuân cũng là tối tăm mặt mày.
Đang dang dở công trình xây dựng đều dừng lại. Tập trung xây dựng nhà gỗ ở trong Thành....
Từ Hoảng rất có uy vọng trong nhóm người Thủy trại. Cho lên hiện tượng nhốn nháo cũng không có xảy ra.
Tất cả người mới đều biết phối hợp hỗ trợ.
Đến đêm, Lâm Thiên mở tiệc trong Phủ Thành chủ, giới thiệu Từ Hoảng cho tất cả quan chức trong Thành. Cũng là chúc mừng Lâm Gia Thành có thêm thật nhiều người mới...