Vọng Dư Tuyết

Chương 1: Trùng sinh



Chuyển ngữ: Naomi.

"...Thôi Cẩm Chi thế nào rồi?"

Tân đế mặc cổn phục, đầu đội miện quan ngồi sau long án, thở dài nặng nề nhìn người dưới đại điện.

Thái úy Vương Tân Hồng cúi mày rũ mắt, đắn đo một hồi mới thưa: "Nghịch tặc kia vốn đã bệnh tật triền miên, lại thêm việc đột nhiên bị tống vào ngục, nên đã... đi rồi ạ."

Tân đế nghe vậy, do dự hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Thôi Cẩm Chi thông địch phản quốc, vốn không thể tha thứ. Nhưng dù sao hắn cũng là lão sư đã dạy dỗ trẫm nhiều năm... Nếu chôn cất qua loa trong ngục, trẫm thật không đành lòng."

"Bệ hạ trọng tình trọng nghĩa, thực là phúc lớn của Đại Yến. Nhưng Bệ hạ tôn sư trọng đạo, còn Thôi Cẩm Chi kia lại ỷ mình là Đế sư, nhiều lần xen vào quyết sách của Bệ hạ. Bách tính chỉ biết đến vị Thừa tướng đại nhân công cao lấn chủ, chứ nào biết đến Bệ hạ đâu!"

Tân đế đột nhiên biến sắc, trong điện vang lên một tiếng "xoạt", đám cung nữ hoảng sợ quỳ rạp đầy đất, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng nến cháy lách tách.

Hồi lâu sau, Thái úy cuối cùng cũng nghe thấy thanh âm lạnh băng của người ngồi trên cao: "Truyền ý chỉ của trẫm, cựu Thừa tướng Thôi Cẩm Chi cấu kết với ngoại bang, tội không thể tha, lấy thủ cấp treo trên cổng thành ba ngày, để răn đe kẻ khác."

Mà nhân vật chính đang được họ bàn luận - Thôi Cẩm Chi, lúc này đang lơ lửng giữa Kim Loan Điện, mặt không biểu cảm nhìn Tân đế Kỳ Húc và Thái úy diễn màn kịch giả nhân giả nghĩa.

Trong đầu, hệ thống vừa cắn hạt dưa vừa hả hê xem kịch.

[Cô cứ nhất quyết phải giả trai vào chốn quan trường, giờ thì hay rồi đấy, tên hoàng đế cô chọn đến cái xác toàn thây cũng không chịu để lại cho cô.]

"Ta mất sáu năm để dạy dỗ hắn, chỉ nghĩ rằng tuy hắn già dặn lõi đời, nhưng được cái cần cù giữ lễ, chỉ cần thêm thời gian là có thể một mình gánh vác." Thôi Cẩm Chi nhìn chằm chằm người học trò nhiều năm của mình: "Vốn dĩ cơ thể này cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, đến lúc rút lui chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ tiếc ta tính hết chuyện thiên hạ, lại không tính được hắn nóng lòng muốn nắm giữ quyền hành đến vậy."

[Đây vốn là nhiệm vụ cuối cùng của cô, đương nhiên không đơn giản như vậy. Theo quy trình, bọn ta sẽ đổi cho cô một nhiệm vụ có độ khó tương đương, cô chuẩn bị đi, ta sẽ truyền dữ liệu của thế giới tiếp theo cho cô.]

"Không." Thôi Cẩm Chi rũ mắt, bình tĩnh lên tiếng: "Ta nhớ phần thưởng của nhiệm vụ trước là quay ngược thời gian, ta xin sử dụng đạo cụ này."

"Nếu Kỳ Húc không thể trở thành bậc minh chủ công đức lưu danh muôn thuở," nàng không chút do dự: "Vậy thì đổi hắn."

-------------------------------

Mùa xuân mới chớm, trên những mái điện cong cong hai bên đường cung đạo vẫn còn đọng băng tuyết lấp lánh, gió lạnh rít gào rét buốt thấu xương.

Lý công công che ô, nịnh nọt nhìn vị thiếu niên Thừa tướng bên cạnh: "Đại nhân cẩn thận dưới chân, năm mới vừa đến, tuyết trên đường vẫn chưa tan hết, coi chừng trơn trượt ạ."

Lão ta lặng lẽ nhìn thiếu niên có dung mạo lạnh lùng, mày mắt như tranh vẽ, dáng người mảnh khảnh khoác một chiếc áo choàng lông cáo cực dày, tuyết rơi trên ngọc quan của thiếu niên, càng làm tôn lên vẻ thanh tú ôn nhuận.

Lý công công không khỏi cảm thán trong lòng, vị thiếu niên danh vang bốn bể này chỉ mất tám năm đã từ một đứa trẻ áo vải hàn môn trở thành vị Thừa tướng đỗ đầu Tam nguyên*. Người đời đều ca tụng Thừa tướng phong thái xuất chúng, tài hoa vô song, có thể xưng là Cam La** tái thế.

[*] Tam nguyên (chữ Hán: 三元) là tên hiệu cho người đỗ đầu cả ba kỳ thi hương, thi hội, thi đình trong hệ thống thi cử nho học.

[**] Cam La (甘罗) là một nhân vật lịch sử nổi tiếng thời Chiến Quốc ở Trung Quốc, được biết đến như một thần đồng chính trị và quân sự. Ông là cháu của Cam Mậu, một danh thần dưới thời nhà Tần. Cam La được biết đến với việc giúp nước Tần giành được 5 thành trì mà không tốn một binh lính nào khi mới 12 tuổi. Sau khi Cam La về triều, Tần vương Doanh Chính vô cùng vui mừng, đặc biệt bái ông làm Thượng khanh, trở thành vị Tể tướng trẻ nhất trong lịch sử.

Tiếc thay, trời cao đố kỵ anh tài, đại nhân từ nhỏ đã mang bệnh nặng, quanh năm suy nhược, vào mùa đông bệnh ho lại càng dai dẳng không dứt.

Thôi Cẩm Chi nở một nụ cười ôn hòa với lão, trong đầu nhanh chóng quan sát xung quanh, phán đoán xem cái hệ thống chó c.h.ế.t này đưa mình trở lại thời điểm nào.

Thái giám thân cận của Bệ hạ đích thân nghênh đón nàng vào cung, e rằng chỉ có thể là thời điểm Hoàng đế lệnh cho nàng chọn một người trong số các hoàng tử để đích thân dạy dỗ mà thôi.

Nhận ra điều này, ánh mắt Thôi Cẩm Chi ngưng tụ, cứ theo con đường này đi tiếp, nàng sẽ gặp được Nhị hoàng tử Kỳ Húc đã sớm chờ sẵn từ lâu.

Nàng khẽ cười, khiêm hòa nhân đức ư? Lương thiện hiếu học ư? Kiếp trước, để được nàng dạy dỗ, Kỳ Húc đã cố tình chờ trên con đường nàng phải đi qua…

"Lý công công." Thừa tướng dừng bước, ôm n.g.ự.c khẽ thở hổn hển: "Có thể đổi sang một con đường gần hơn không? Cẩm Chi..."

Nói chưa được nửa câu, nàng đã không nhịn được ho khan. Lý công công "ôi chao" một tiếng, vội tiến lên đỡ: "Là lão nô suy nghĩ không chu toàn."

Lão cẩn thận dìu Thôi Cẩm Chi đổi sang một con đường nhỏ.

Thôi Cẩm Chi nặng nề thở dài trong lòng, dù nàng có tránh được Kỳ Húc, nhưng việc dạy dỗ hoàng tử là không thể tránh khỏi. Nay dưới gối Bệ hạ có bốn người con trai, vẫn chưa lập trữ quân, Đại hoàng tử ngu dốt bất tài, Tam hoàng tử tàn bạo thành tính, còn Tứ hoàng tử Kỳ Hựu...

Y là con của thần nữ Man tộc tiến cống cho Đại Yến, vì mẫu phi mất sớm, y sống trong thâm cung như một người vô hình. Kiếp trước sau khi Kỳ Húc xưng đế, Thôi Cẩm Chi chỉ gặp y có một lần.

Năm đó y dâng sớ từ quan lên Tân đế, muốn rời khỏi kinh thành tìm nơi thanh tịnh làm một vị vương gia nhàn tản, ngày hôm ấy đúng lúc nàng vào cung, lướt qua vị Tứ hoàng tử kia.

Thiếu niên ngũ quan sâu sắc tuấn mỹ, nhưng sắc mặt có phần tái nhợt, mày mắt lạnh lùng, rõ ràng là dáng vẻ cúi mày rũ mắt, nhưng ánh mắt y liếc qua lại khiến người ta vô cớ cảm thấy lạnh buốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Một tên tạp chủng, cũng đòi xưng huynh gọi đệ với bổn điện hạ à!" Một giọng nói chế nhạo vang lên, Thôi Cẩm Chi dừng bước, nàng thu lại suy nghĩ ngẩng đầu nhìn.

Cách đó không xa, một thiếu niên mặc cẩm bào màu tím thêu mây vàng đang nhấc chân đá vào người quỳ trên nền tuyết, chỉ nghe một tiếng hự, người quỳ dưới đất ôm ngực, đau đớn đến mức co quắp người.

Y mặc một bộ y phục cũ nát không vừa người, gầy trơ xương như thể gió thổi cũng ngã, vừa định đứng thẳng người dậy lại bị thiếu niên mặc cẩm bào nhấc chân đạp mạnh vào mặt, nước tuyết dưới thân tan ra hòa lẫn với bùn đất trên giày, vấy bẩn khắp mặt y, khiến cả người y trông vừa thảm hại vừa yếu ớt.

"Các ngươi xem nó kìa, giống như một con chó!" Đám thị vệ thái giám xung quanh phá lên cười ha hả.

Đồng tử Thôi Cẩm Chi co rút, lạnh lùng quát: "Dừng tay!"

Tiếng cười đùa trêu chọc bỗng chốc im bặt, mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Thiếu niên yếu ớt ngã ngửa trong vũng tuyết bẩn thỉu, y nghe thấy động tĩnh, khẽ mở mắt liếc qua.

Đó là một đôi mắt đen láy nhưng lại ẩn chứa sắc vàng nhàn nhạt, tựa như một đầm nước sâu kín, mang theo vẻ lạnh lẽo c.h.ế.t chóc.

Thôi Cẩm Chi cứ thế cách một đám người nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt lạnh lùng âm u đó khiến đáy lòng nàng khẽ run lên.

Tứ hoàng tử... Kỳ Hựu.

Trong khoảnh khắc đối diện với y, Thôi Cẩm Chi đã thầm xác nhận thân phận của y.

Lại là ánh mắt ấy, giống hệt như kiếp trước.

Ánh mắt thiếu niên lóe lên vài cái, rồi im lặng bình thản khép mi, che giấu đi vẻ tăm tối nơi đáy mắt.

Thôi Cẩm Chi nhìn thiếu niên mặc cẩm bào trước mặt, lạnh giọng hỏi: "Tam điện hạ đang làm gì vậy?"

"Thừa... Thừa tướng..."

Tam hoàng tử Kỳ Thiệu ngay lập tức lắp bắp, khí thế ngang tàng vừa nãy biến mất không còn tăm hơi. Tuy hắn ta là hỗn thế ma vương trong hoàng cung không sai, nhưng không có nghĩa là hắn ta muốn đối đầu với Thôi Cẩm Chi!

Vị đệ nhất công tử Đại Yến được người đời ca tụng, bề ngoài ôn nhuận như ngọc, khiêm khiêm quân tử, kỳ thực mưu trí như quỷ, g.i.ế.c người không hề nương tay. Còn nhớ năm đó Thừa tướng đích thân xuống Giang Nam, thi hành lệnh đo đạc ruộng đất, không biết đã xử lý bao nhiêu tham quan ô lại, chẳng hề kiêng dè cường hào, ngay cả Lệnh Hòa Đế cuối cùng cũng đã do dự liệu xử lý nhiều quan viên như vậy có phải là hành động của một bậc minh quân hay không…

Kết quả, người trước mắt này đứng giữa triều đường chỉ nhàn nhạt phán một câu: "Chết đúng tội, sao gọi là nhiều?"

Nghĩ đến đây, Kỳ Thiệu vô thức lùi lại một bước, Thôi Cẩm Chi nhìn động tác của hắn ta với vẻ mặt vô cảm: "Hành động hôm nay của Tam điện hạ quả khiến thần được mở mang tầm mắt."

Ngừng một chút, trên gương mặt ôn nhuận nở nụ cười mỉa mai: "Lát nữa khi thần bái kiến Bệ hạ, nhất định sẽ thành thật tâu lại chuyện Tam hoàng tử đã làm."

Sắc mặt Kỳ Thiệu tái mét, còn muốn mở miệng giải thích đã bị bạn học bên cạnh kéo tay áo rời đi.

Thôi Cẩm Chi nhíu mày bước tới, nâng thiếu niên dưới đất dậy, một mặt cảm nhận trọng lượng nhẹ bẫng của thiếu niên, một mặt cởi áo choàng trên người ra, quấn lên người y.

Giờ đến gần nàng mới phát hiện, thiếu niên này tuy tuổi còn nhỏ nhưng nhưng dung mạo tuấn tú, ngũ quan sâu sắc, sống mũi cao thẳng, viền đồng tử ánh lên sắc vàng, khiến người đối diện bất giác chìm đắm vào trong.

Nhưng y gầy quá, Thôi Cẩm Chi cúi đầu, cẩn thận quan sát thiếu niên, nhất thời tâm trạng phức tạp. Cùng là hoàng tử, đệ tử kiếp trước của nàng là Kỳ Húc xung quanh luôn có người vây quanh, giống như một mặt trời nhỏ chói lóa, còn Tứ hoàng tử lại tựa như một con ch.ó bại trận, nửa sống nửa c.h.ế.t ngã vào lòng nàng.

Kỳ Hựu bị người ta ôm vào lòng, vốn định giãy ra, nhưng vì quỳ trong tuyết quá lâu, hai chân y đã tê cóng đến sắp mất cảm giác, dưới y chân mềm nhũn, ngã hẳn vào lòng Thôi Cẩm Chi.

Thôi Cẩm Chi khéo léo đỡ y đứng vững, tay buộc lại áo choàng cho y, mỉm cười ôn hòa với thiếu niên, nhẹ giọng: "Thần Thôi Cẩm Chi, ra mắt Tứ điện hạ."

Kỳ Hựu khẽ ngẩng đầu, ánh mắt không rời khỏi nam nhân trẻ tuổi đang buộc áo choàng cho mình, cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ trong cơ thể, dần dần đánh thức làn da đã tê cóng của y.

Y co quắp ngón tay, đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn chằm chằm Thôi Cẩm Chi, yếu ớt mà ngoan ngoãn gọi: "Thừa tướng đại nhân."

Một câu "Thừa tướng đại nhân", cộng thêm gương mặt nhỏ nhắn mềm mại khiến đám cung nhân bên cạnh nhìn mà tim muốn tan chảy, nhưng Thôi Cẩm Chi lại nhớ đến đôi mắt âm u của thiếu niên ban nãy, nàng khẽ nở một nụ cười, ngồi xổm xuống, xoa đầu thiếu niên an ủi.

"Điện hạ, có cần truyền thái y không?"

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt lắc đầu: "Đa tạ ý tốt của Thừa tướng."

"Thừa tướng đại nhân, Bệ hạ còn đang đợi." Lý công công nhỏ giọng nhắc nhở.

Thôi Cẩm Chi lại cẩn thận quan sát thiếu niên một lượt, mới lên tiếng: "Vậy thần xin đi bái kiến Bệ hạ trước, ngày khác sẽ đến thăm Điện hạ."

Nàng buộc chặt chiếc áo choàng trên người thiếu niên, đứng thẳng dậy theo Lý công công nhanh bước rời đi.

Mà ở phía sau nàng, tên nhóc vừa mới được khen là ngoan ngoãn hiểu chuyện, giờ phút này mang theo ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn đoàn người Thừa tướng rời đi, giữa hai hàng lông mày toát ra vẻ sắc lẻm, lạnh lùng và đầy tàn khốc.