Vọng Dư Tuyết

Chương 2: Ngờ vực



Chuyển ngữ: Naomi.

Trên con phố dài, tuyết nhỏ bay lất phất, thoáng chốc chỉ còn lại một mình Kỳ Hựu đứng trơ trọi tại chỗ. Y ngẩng đầu nhìn bức tường thành đỏ ngột ngạt, gập đốt ngón tay ấn lên mắt, bỗng nhiên y cất tiếng cười thật vang, cười đến mức hai gò má tê rần.

Y hóa ra đã trùng sinh trở về, lại quay về cái thời cô độc không nơi nương tựa, chịu đủ mọi sự sỉ nhục và hành hạ.

Tốt lắm, ngay cả ông trời cũng nóng lòng muốn y quay lại chốn nhân gian dơ bẩn này, để y lại một lần nữa tận diệt hết tất cả những kẻ đã ruồng bỏ y, sỉ nhục y, nghiền xương chúng thành tro!

Kỳ Hựu buông tay xuống, trên mặt nở nụ cười vừa hưng phấn vừa tàn nhẫn, trong ánh mắt y ẩn chứa sự lạnh lẽo như tẩm độc, khiến người ta nhìn vào không khỏi rùng mình.

Thôi Cẩm Chi, thiếu niên âm thầm nhẩm đọc ba chữ này trong lòng.

Vị Thừa tướng đại nhân bị c.h.é.m đầu thị chúng ở kiếp trước ư? Nhìn hướng hắn đi, ắt hẳn chính là thời điểm Hoàng đế bảo hắn chọn học trò?

Kỳ Hựu nhếch mép, cười lạnh một tiếng.

Thật vô vị, e rằng vị Thừa tướng này sẽ lại nóng lòng chọn lấy Nhị hoàng tử có khả năng trở thành trữ quân nhất giống y như kiếp trước.

Chiếc áo choàng trên vai y vẫn đang không ngừng tỏa ra hơi ấm yếu ớt, Kỳ Hựu thờ ơ vuốt ve lớp lông cáo mềm mại, trong lòng y tĩnh lặng như một vũng nước chết, không gợn lên bất kỳ cơn sóng nào.

Mà người đang bị y phỏng đoán, Thôi Cẩm Chi lúc này đang đứng trước Ngự thư phòng, nàng ho sù sụ mấy tiếng, mặt mày tái nhợt vì lạnh.

Thời buổi này, giữ gìn hình tượng quả nhiên không dễ chút nào.

Lý công công khom người mở cửa cho Thôi Cẩm Chi, đón Thừa tướng vào Ngự thư phòng.

Gió lạnh lùa vào, thổi tan bớt mùi long diên hương trong phòng. Lệnh Hòa Đế ngồi sau án thư, thấy Thừa tướng đến nở nụ cười vui vẻ gọi một tiếng: "Ái khanh."

Thôi Cẩm Chi cúi đầu, che đi ánh mắt phức tạp, hành đại lễ với Bệ hạ: "Cẩm Chi bái kiến Bệ hạ."

Lệnh Hòa Đế ôn hòa phất tay, mỉm cười cảm thán: "Trên đường đến đây, chắc hẳn ái khanh cũng đã biết ý định lần này trẫm triệu kiến khanh rồi nhỉ."

"Thần không biết mình có diễm phúc được đồng hành cùng vị điện hạ nào ạ?"

"Thiếu niên thừa tướng vô song của Đại Yến ta, dù là dạy trẫm cũng còn dư sức." Lệnh Hòa Đế vỗ tay cười lớn, trêu chọc Thôi Cẩm Chi với Lý công công: "Ái khanh xem, hoàng tử nào của trẫm có thể được khanh đích thân dạy dỗ đây?"

Thôi Cẩm Chi chỉ cúi đầu nói không dám, kiếp trước nàng biết Kỳ Húc khao khát đế vị, trong lòng có nhiều toan tính, muốn trở thành một bậc minh quân thì việc nắm quyền thao túng thế cục cũng không có gì đáng trách.

Chỉ là Cẩm Chi dạy hắn ta quyền mưu, dạy hắn ta cân bằng quyền lực, dạy hắn ta ân uy song hành, lại quên dạy hắn nhân ái đức độ.

Những năm qua, để chấn hưng Đại Yến, nàng quả thực đã nắm đại quyền trong tay, một tay che trời, đến nỗi khi nàng buông bỏ chính quyền, Kỳ Húc không tin trên đời này lại có người không luyến tiếc quyền lực.

Thôi Cẩm Chi khép mắt lại, trong đầu bất chợt lóe lên hình ảnh thiếu niên gầy yếu mà quật cường giữa tuyết.

Nói ra cũng thật thú vị, Tân đế từng bước giẫm lên m.á.u tươi của huynh đệ ruột thịt để đăng cơ, Đại hoàng tử bị Tiên đế ban chết, Tam hoàng tử cũng sớm trở thành hòn đá lót đường trong cuộc tranh đoạt. Duy chỉ có Tứ hoàng tử Kỳ Hựu bao năm lặng lẽ vô danh, thế mà lại sống sót đến cuối cùng trong cuộc chiến đoạt đích.

Một thiếu niên không chút gốc gác, hèn mọn nhát gan, làm thế nào có thể bình yên toàn thân rút lui khỏi cuộc tranh giành đoạt vị thấm đẫm m.á.u tanh?

Thôi Cẩm Chi khép mí mắt, hàng mi dài đổ bóng che đi ánh sáng toan tính. Vị Tứ hoàng tử này có thật sự đáng thương vô hại như những gì nàng vừa thấy không?

Chỉ nghe Thừa tướng khẽ chắp tay nói: "Ba vị hoàng tử đã được Thái phó dạy dỗ nhiều năm, thần không dám đảm nhận vị trí lão sư nữa…"

Nàng ngừng một chút, "Duy chỉ có Tứ hoàng tử đã qua tuổi vỡ lòng từ lâu nhưng vẫn chưa được dạy dỗ. Thần cả gan nguyện được đồng hành bên cạnh Tứ hoàng tử, dạy y tu thân dưỡng đức."

Lệnh Hòa Đế nhìn nàng chăm chú, cuối cùng cũng sực nhớ ra tiểu nhi tử đã bị mình lãng quên từ lâu, ngài đè nén chút bất mãn trong lòng, giả vờ vô tình biện bạch cho mình vài câu: "Tiểu Tứ thân thể mãi không khá lên, nên trẫm mới chậm trễ chưa chỉ định lão sư. Nếu ái khanh đã mở lời, vậy từ nay sẽ do Thừa tướng dạy dỗ."

Nói xong, liền mất kiên nhẫn phất tay ra hiệu cho nàng lui ra, không thèm nhìn Thôi Cẩm Chi thêm lần nào nữa.

--------------------------------------

Trong Trọng Hoa cung, Kỳ Hựu vừa tiếp thánh chỉ xong, y đứng thẳng người đi đến bên cửa sổ, gió bắc tạt vào mặt y, thổi tấm giấy dán cửa sổ kêu phần phật. Y đưa tay ra, những ngón tay trắng bệch khẽ vịn vào song cửa, nhìn đám thái giám ra vào không ngớt trong sân.

Bọn họ bận rộn khuân từng hòm đồ ngự ban vào, thay mới những đồ đạc đã cũ nát xiêu vẹo từ trong ra ngoài cho y.

Mà tất cả những điều này, đều là vào nhờ vị lão sư tương lai của y.

Trong mắt thiếu niên chỉ có vẻ hờ hững và tĩnh lặng, như thể người ban nãy kinh ngạc đến mức hoảng hốt luống cuống khi tiếp thánh chỉ không phải là y vậy.

Y tùy ý nghịch thánh chỉ trong tay, khinh khỉnh cười khẩy một tiếng. Cái thứ này kiếp trước để g.i.ế.c người, y đã ban xuống không biết bao nhiêu lần.

Kỳ Hựu hơi nghiêng đầu, nhớ lại lòng bàn tay ấm áp và nụ cười nhàn nhạt của Thừa tướng. Vị Thừa tướng đáng lẽ phải trở thành lão sư của Nhị điện hạ, kiếp này lại chọn mình.

Rốt cuộc là do mình đã làm thay đổi quỹ đạo, hay là Thôi Cẩm Chi... cũng trùng sinh?

Dù sao thì kiếp trước sau khi Thừa tướng đại nhân buông bỏ quyền lực, đã rơi vào kết cục c.h.ế.t không toàn thây.

Nhưng lúc Thôi Cẩm Chi c.h.ế.t, y còn chưa tạo phản, làm sao kiếp này hắn lại có thể chọn y một cách chuẩn xác đến vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu Thừa tướng không trùng sinh, vậy mục đích của hắn rốt cuộc là gì?

Một vị Thừa tướng trẻ tuổi có thể đề bút an định thiên hạ, lại cam tâm tình nguyện đến dạy dỗ một hoàng tử do dị tộc sinh ra, không hề có gốc gác như y ư?

Kỳ Hựu cong cong mày mắt, nụ cười lạnh lùng treo trên môi, khẽ lẩm bẩm: "Bắt đầu trở nên thú vị rồi đây."

"Tứ điện hạ, uống bát canh gừng cho ấm người ạ." Một tiểu thái giám mặt lạ hoắc bưng bát canh gừng nóng hổi đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng đặt lên án thư.

Kỳ Hựu hờ hững liếc nhìn tiểu thái giám nọ, lặng lẽ thu lại biểu cảm trên mặt, ánh mắt y đen kịt khiến thái giám kia giật thót, nhất thời hoảng loạn.

"Đa tạ công công." Kỳ Hựu lại nở nụ cười, cả người lại toát lên vẻ hiền lành ngoan ngoãn, đâu còn dáng vẻ u ám như ban nãy.

Y ung dung bưng bát canh gừng lên, tựa vào lưng chiếc ghế hồng tùng, lười biếng ngửa đầu uống cạn.

Thái giám thấy Kỳ Hựu đã uống hết cả bát canh gừng, liền cung kính cúi đầu lui ra ngoài.

Thiếu niên vừa rồi còn ngoan ngoãn, giờ phút này nụ cười đã tắt ngúm, mặt y không chút biểu cảm đưa tay lau vệt nước bên khóe miệng.

Y chậm rãi khép mắt, vẻ lười biếng cao quý toát ra triệt để, cười khẽ không thành tiếng.

"Hóa ra đến sớm vậy à."

---------------------------------

Đêm khuya, Kỳ Hựu nằm ngửa trên giường, mày y nhíu chặt, dường như ngủ không yên giấc.

Trong cơn mê man, y lạc vào cõi hỗn độn, nhất thời không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.

Khói đặc bốc lên ngút trời, làn lửa dữ dội cháy hừng hực. Bên ngoài Kim Loan Điện, cung nữ thái giám hỗn loạn bỏ chạy tứ tán, tiếng khóc thét vang trời.

Bên trong Kim Loan Điện lại là một mảnh tĩnh lặng c.h.ế.t chóc hoàn toàn trái ngược, văn võ bá quan quỳ rạp dưới đất, họ không ngừng run rẩy, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

"Cộp, cộp, cộp."

Một đôi giày đen đến mức ánh lên sắc đỏ bước lên nền gạch, để lại từng vệt m.á.u đỏ tươi. Người đó bước đi không nhanh không chậm, mang theo vẻ mặt thản nhiên thưởng thức dáng vẻ kinh hãi của văn võ bá quan trong điện.

Các quan viên nín thở, mặt mày trắng bệch, họ nhìn chằm chằm vào đuôi tóc bay cao vút của người kia, y từng bước từng bước đi lên bậc thềm, chậm rãi ngồi xuống chiếc long ỷ tượng trưng cho quyền lực tối cao.

Kỳ Hựu lười biếng tựa vào long ỷ, đôi mắt sâu thẳm nhìn đám bá quan đang run như cầy sấy, tay trái gõ từng nhịp lên tay vịn. Tay phải của y buông thõng tự nhiên, xách một vật tròn trịa đang tí tách nhỏ xuống thứ chất lỏng màu đỏ tươi.

Nam nhân nhìn bộ dạng run rẩy của bá quan, đột nhiên nở một nụ cười, tay phải nhẹ nhàng vung lên, vật tròn trịa kia liền lăn xuống bậc thềm, kéo theo vệt m.á.u rơi phịch xuống trước mặt một vị quan viên.

Là một cái đầu người gớm ghiếc!

Biểu cảm kinh hoàng trước khi c.h.ế.t của Tân đế Kỳ Húc vừa vặn lọt vào mắt vị quan viên nọ, ông ta đột nhiên trợn trừng hai mắt, hít mạnh hai hơi, còn chưa kịp kêu lên đã ngã ngửa ra sau, rõ ràng đã bị dọa đến ngất đi.

Mọi người thấy cảnh tượng ấy, sợ đến nỗi cả người ngồi bệt xuống đất, không dám thở mạnh.

Nhưng có một vị quan viên lớn tuổi đã run rẩy đứng thẳng người dậy, chỉ vào Kỳ Hựu quát: "Nghịch... nghịch tặc! Dám cả gan g.i.ế.c vua!"

Động tác gõ tay vịn của Kỳ Hựu dừng lại, y hứng thú lắng nghe vị quan viên không sợ c.h.ế.t nọ mắng chửi một hồi lâu, trên mặt đượm ý cười: "Người đâu. Tiễn vị đại nhân này lên đường."

Vài binh sĩ bước lên, lôi vị lão nhân đã sợ đến mềm nhũn ra ngoài.

Kỳ Hựu nghĩ ngợi một chút, mở lời bằng giọng điệu khoái chí: "Các vị đại nhân còn lại nếu có nhớ nhung huynh trưởng của ta, cũng tranh thủ lên đường sớm đi nhé. Biết đâu đi nhanh một chút, còn có thể gặp được hắn trên đường xuống hoàng tuyền."

Nói xong, y lấy tay chống trán, như thể gặp phải chuyện gì thú vị lắm, bờ vai không ngừng run lên, y cười đến mức run cả người.

Đám quan viên lại càng tái mét mặt mày trong tiếng cười điên cuồng của y, họ run rẩy bò dậy, hô to vạn tuế, cúi đầu xưng thần.

… Kỳ Hựu giật mình bật dậy khỏi giường, y thở hổn hển trong bóng tối, vô số mối huyết hận của kiếp trước từ đáy lòng cuộn trào xộc thẳng lên não, hận ý bạo ngược cháy ngùn ngụt trong lồng n.g.ự.c y, đến cả đôi mắt y cũng nhuốm màu máu.

Muốn g.i.ế.c người quá.

Y loạng choạng trở mình xuống giường, đẩy cửa sổ chạm trổ ra "ọe" một tiếng nôn ra một cục m.á.u đông, gió đêm lạnh lẽo đã thổi tan đi đôi chút sát khí trong lòng.

Thứ thuốc trong canh gừng y đã quá quen thuộc, kiếp trước y ngây ngô uống suốt chín năm trời, ác mộng triền miên, tàn bạo khát máu, trở nên giống hệt mẫu phi thần trí điên loạn của mình.

Rõ ràng bên môi còn vương máu, thiếu niên lại vô cớ bật cười, tựa như một con ác quỷ bò ra từ địa ngục khiến người ta lạnh cả sống lưng. Y khẽ xoa vệt m.á.u trên đầu ngón tay, đưa tay lên huýt sáo một tiếng.

Một ám vệ lặng lẽ xuất hiện sau lưng y, quỳ một gối.

Thiếu niên đứng thẳng ngược hướng ánh đèn tàn, ánh nến leo lét kéo dài bóng dáng gầy gò.

"Thứ thuốc trong thức ăn, hãy để các hoàng huynh của ta cũng được nếm thử."

Ám vệ cúi thấp đầu, đáp một tiếng: "Vâng."

Rồi biến mất vào màn đêm đen kịt, như thể chưa từng xuất hiện.