Chuyển ngữ: Naomi.
Thôi Cẩm Chi nửa tháng nay vẫn luôn bận rộn xử lý vụ án của Tiết Vi, phần lớn thời gian đều ở trong Chính Sự Đường, thỉnh thoảng về phủ cũng vội vã, cả ngày chân không chạm đất. Nay việc đã xong, nàng cuối cùng cũng được thả lỏng, lúc này mới cảm thấy thân tâm đều mệt mỏi.
Trên chiếc giường ấm áp, Thôi Cẩm Chi mặc một bộ đồ ngủ màu trắng nằm nghiêng thiu thiu ngủ, đầu tựa lên gối mềm, mái tóc đen lỏng lẻo buông xõa, dưới ánh nến vàng vọt lại toát lên vẻ sáng ngời như trăng sáng.
Thanh Uẩn ngồi bên giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cho nàng, lực đạo dịu nhẹ, khiến người ta chỉ muốn cứ thế ngủ thiếp đi.
Nhưng mà… nàng cứ có cảm giác mình đã quên mất chuyện gì thì phải…
Ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu, Thôi Cẩm Chi đột ngột vùng vẫy muốn đứng dậy, làm Thanh Uẩn giật mình kêu lên oai oái, rồi lại ấn nàng xuống, miệng phàn nàn: “Khó lắm mới được nghỉ ngơi một chút, Công tử lại định làm gì nữa?”
Thôi Cẩm Chi khóc không ra nước mắt, gục xuống đùi Thanh Uẩn, nàng cuối cùng cũng biết mình đã quên mất chuyện gì rồi.
Đứa nhỏ của nàng!
Suốt hơn nửa tháng trời, nàng quên béng mất Kỳ Hựu!
Ngày hôm ấy, chuyện Tiêu gia mưu hại Tiết gia xảy ra quá đột ngột, nàng bèn thuận nước đẩy thuyền, làm cho vũng nước này thêm đục ngầu. Trước hết là bảo Ngự sử đài đưa ra những chứng cứ tội trạng đã chuẩn bị từ sớm, sau đó để Đình úy phủ bắt người về quy án. Với thân phận là Thừa tướng một nước, nàng còn phải bàn bạc với Lại bộ về những chức quan còn trống, mỗi ngày đều không về nhà, bận đến bù đầu bù cổ.
Trước khi lâm triều, nàng chỉ nhớ đã ném Kỳ Hựu về cung, bảo y mỗi ngày cùng các bạn học ở Thượng thư phòng đọc sách luyện chữ, dạy y cách xây dựng mối quan hệ tốt với các bạn học, rồi bỏ lại một câu “kẻ ngu dùng sức, kẻ khôn dùng tâm” rồi hoàn toàn biến mất tăm.
Nàng đã tốn hết sức chín trâu hai hổ mới khiến cho thái độ của đứa nhóc Kỳ Hựu này đối với nàng tốt hơn một chút, nay thì một gậy đánh về nguyên hình rồi.
Giờ phải làm sao đây…
----------------------------------------------
Trong Thượng thư phòng, năm sáu thiếu niên choai choai tụ tập lại với nhau, sôi nổi bàn tán chuyện gì đó. Kỳ Hựu bước vào không hề nhìn ngang liếc dọc, như thường lệ đi thẳng về chỗ ngồi.
Hoắc Triều theo sát phía sau, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Tứ điện hạ!”
Cách đó không xa là Trần Nguyên Tư đang lững thững đi tới, hai tay khoanh trong tay áo, rõ ràng mới mười mấy tuổi, lại như ông cụ non.
Hoắc Triều thấy Kỳ Hựu không để ý đến mình, cũng không nản lòng, ngồi phịch xuống chiếc ghế sau lưng y, không chịu bỏ cuộc cứ chọc chọc vào Kỳ Hựu, thần bí nói: “Tứ điện hạ, nghe chuyện hôm qua chưa? Thừa tướng đích thân đến cửa mời Tiết Thủ phụ về triều đó. Ngài nói xem Bệ hạ có ý gì, rốt cuộc là muốn trừ Tiết gia, hay là muốn bảo vệ Tiết gia vậy?”
Trần Nguyên Tư nghe hắn ngang nhiên bàn tán chuyện triều đình, không nhịn được thầm đảo mắt.
Khi nghe thấy hai chữ “Thừa tướng”, lông mi Kỳ Hựu khẽ run lên, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh. Y lãnh đạm liếc nhìn Hoắc Triều một cái, ánh mắt băng giá lướt qua khiến Hoắc Triều tự khắc im bặt.
Trước khi trở thành bạn học của Tứ hoàng tử, hắn đã sớm nghe đại danh của Kỳ Hựu rồi. Giữa trời đông giá rét lại không cần mạng quỳ trên thềm đá của Thái Hòa Điện, ban đầu phụ thân còn đoán rằng Hoàng đế sẽ không có động thái gì, không biết Thừa tướng đã nói gì mà lại có thể ép Hoàng đế phải trừng phạt đứa con trai của Quý phi mà ngài sủng ái nhất.
Gia tộc tướng quân của họ đã sớm không vừa mắt với dáng vẻ làm càn làm bậy của Tiết thị, nhưng khổ nỗi Tiết thị quyền cao chức trọng, lại còn có một vị Quý phi nương nương được ba ngàn sủng ái dồn về một thân, càng không ai dám động đến chúng.
Nay Tiết gia phải chịu một vố đau, hắn vui sướng muốn điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa hay tin mình sắp trở thành bạn học của Tứ hoàng tử, Hoắc Triều đã nóng lòng muốn gặp mặt Kỳ Hựu.
Vị Tứ điện hạ này ngày thường ít khi ra ngoài, rất ít khi lộ diện, hắn vốn tưởng sẽ gặp một vị hoàng tử tính tình kỳ quái, khó gần.
Nhưng nay đã gặp rồi, chẳng phải vẫn tốt sao, chỉ là hơi ít nói, không sao cả, hắn thích nói chuyện, vừa hay bổ khuyết cho nhau.
Hắn lẩm bẩm gãi đầu, rồi lại nhỏ giọng phàn nàn một câu: “Tôi còn tưởng trở thành bạn học của Tứ hoàng tử, sẽ được Thừa tướng đại nhân đích thân dạy học chứ…”
Đó chính là đệ nhất công tử của Yến quốc, ngay thẳng chính trực như gió mát trăng sáng, thanh cao trong sạch như ngọc đẹp sương thu, ai lại chẳng muốn được tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của ngài.
Tuy bề ngoài hắn không câu nệ tiểu tiết, nhưng hắn vẫn nhận ra một sự thật từ những tiểu tiết thường ngày - phụ thân có giao hảo với Thừa tướng, hay nói cách khác… phụ thân là người của Thừa tướng.
Hoắc Triều cũng không ngạc nhiên, phụ thân trung thành với nước, một lòng gan dạ, nhiều năm qua vẫn luôn giữ đạo trung dung, không đứng về phe nào, không kết giao với ai. Nay lại chọn Thừa tướng đại nhân, vậy thì ngài ấy ắt hẳn cũng giống như phụ thân, vì nước vì dân, lòng mang thiên hạ.
Lúc này ngay cả Trần Nguyên Tư cũng không đảo mắt với Hoắc Triều nữa, hắn nhìn chằm chằm Kỳ Hựu bằng ánh mắt sáng quắc, mong đợi y có thể đưa ra câu trả lời.
Kỳ Hựu bị hai người này nhìn đến phiền lòng, nghĩ đến Thôi Cẩm Chi, trong lòng càng thêm phiền muộn, sắc mặt cũng theo đó mà trầm xuống “bịch” một tiếng ném bút mực lên bàn, không thèm để ý đến họ.
Nói thì hay lắm, nào là “mãi mãi đứng về phía y”, “mãi mãi có thể tin tưởng nàng”, nay lại có thể vì một Tiết gia mà suốt hơn nửa tháng trời không thèm để ý đến y. Quả nhiên là một kẻ dối trá chính hiệu!
Trước đây sao lòng y lại có thể vì một người như vậy mà d.a.o động, y thật sự… thật sự điên rồi!
Vẻ mặt Kỳ Hựu đột nhiên trở nên âm u bất định, tại sao y lại phải quan tâm đến Thôi Cẩm Chi đến vậy chứ?
Một kẻ lừa gạt ốm yếu bệnh tật, mồm miệng toàn lời nói dối trá, cũng xứng để y phải bận lòng sao?
Lý trí mách bảo y, không những không nên d.a.o động, mà thậm chí còn nên xóa bỏ sự tồn tại có thể khiến y hốt hoảng… Kỳ Hựu xoa xoa đầu ngón tay mấy lần, nhớ lại dáng vẻ Thôi Cẩm Chi hôn mê mềm oặt trong lòng y, yếu ớt như vậy, y chỉ cần dùng chút sức là có thể dễ dàng vặn gãy cổ nàng.
Nhưng trong đầu lại đột nhiên lóe lên dáng vẻ dịu dàng thanh tú của nàng, đầu ngón tay cũng vô thức khựng lại.
Y ngước mắt lên, giữa mày mắt toát ra sự phiền muộn và tàn nhẫn không thể kìm nén.
Nhắm mắt lại, vẫn là hình ảnh Thôi Cẩm Chi một thân áo trắng, khí chất thanh khiết. Thôi bỏ đi, cứ đợi thêm một thời gian nữa, để dành sau này g.i.ế.c cũng không muộn.
Thôi Cẩm Chi không biết mạng nhỏ của mình đã đi qua một vòng trên lưỡi d.a.o sợi thép, lúc này nàng đang xách một hộp thức ăn đứng dưới gốc cây đào ngoài cửa Thượng thư phòng.
Ánh nắng dịu dàng, nàng đứng dưới tán cây, một thân áo gấm màu trắng trăng, vạt áo thêu hoa văn bạc hình Bạch Trạch, dù khoác một chiếc áo choàng trắng tinh, dáng người vẫn thanh mảnh cao ráo. Gió nhẹ thổi qua, làm lay động những tóc tóc mai rũ bên tai nàng, như băng như ngọc, tựa như một bức tranh thủy mặc của vùng sông nước Giang Nam khói mưa dịu dàng.
Khoảnh khắc Kỳ Hựu tan học bước ra khỏi cửa, cách một đám đông, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Nàng trông thấy y, gương mặt thanh tú tao nhã nở nụ cười dịu dàng, giơ hộp thức ăn trong tay lên, lắc lắc về phía y, khẽ gọi Điện hạ.
Ánh sáng và bóng râm chập chờn, rõ ràng là tiết đầu xuân se lạnh, Kỳ Hựu chỉ cảm thấy gió xuân ấm áp soi chiếu vào người mình.
Trong lòng như bị một sợi dây leo mọc ra từ hư không, chậm rãi dịu dàng bao bọc, quấn quýt đến mức khiến y không nhịn được mà tim đập nhanh hơn, vô số khuynh hướng hung tàn trong khoảnh khắc này tan tác tháo chạy.