Chuyển ngữ: Naomi.
Tháng ba mùa xuân, một cuộc thanh tra toàn diện, rầm rộ từ trên xuống dưới ở kinh thành cứ thế lặng lẽ triển khai.
Đầu tiên là Đại lý tự xác thực các chứng cứ phạm tội do Ngự sử đài đệ trình, bắt đầu điều tra từ vụ án của Tiết Vi, tất cả những người liên quan đến việc bao che, hối lộ đều bị bắt giữ quy án. Trong nửa tháng ngắn ngủi, dân chúng kinh thành thường xuyên thấy cảnh đêm khuya, bên ngoài các phủ đệ quyền quý bị binh lính áo giáp đen vây kín nhiều lớp, bắt người áp giải ra khỏi phủ, tiếng vó ngựa sắt rầm rập như hổ gầm sói tru, khiến vô số quan viên suốt đêm không ngủ được.
Tịch biên gia sản, lưu đày, cả đời không được đặt chân vào kinh thành nửa bước, thậm chí là… c.h.é.m đầu.
Không khí trong cung càng thêm nặng nề, quan viên ra vào Chính Sự Đường nườm nượp, ai nấy đều mang thần sắc vội vã. Nhưng điều kỳ lạ là, các chi nhánh của Tiết gia, kẻ bị tịch biên, người thì bị lưu đày, người liên quan thì vào tù, nhưng duy chỉ có dòng chính của Tiết gia, trừ một mình Tiết Vi ra, không ai bị làm sao cả.
Không những không có chuyện gì, Lệnh Hòa Đế còn đích thân hạ chỉ, khen ngợi Tiết Thành Ích trên triều đường đã có hành động đại nghĩa diệt thân, vì nước vì dân, còn mở kho cung đình, ban thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu.
Ngay khi trên dưới Tiết phủ đang chìm trong một bầu không khí quái dị, Lệnh Hòa Đế ngồi trong noãn các hài lòng nhìn tập tấu chương mà người dưới quyền dâng lên, vẻ mặt thoải mái cất lời: “Ái khanh xem này, Tiết thị đúng là một tay tham ô bại hoại, trẫm cho người tịch biên nhà chúng, vét được bao nhiêu là bạc, lần này quốc khố sung túc rồi đây.”
Thôi Cẩm Chi ngồi nghiêng trên chiếc ghế gỗ lê hoa, thong thả nhấp một ngụm trà ngon: “Ngày mai Tiết Vi bị c.h.é.m đầu, đến đây, chuyện này cũng coi như hoàn toàn lắng xuống. Bệ hạ có thể chọn thời điểm thích hợp, mời Thủ phụ đại nhân phục chức.”
Lệnh Hòa Đế lại hừ lạnh một tiếng: “Mấy ngày nay Tiết Thành Ích về nhà đình chức, người của Nội các loạn cả lên, những tấu chương lộn xộn đều dâng đến trước mặt trẫm! Nội các lớn thế, ngay cả một người có thể chủ trì công việc cũng không có!”
Đúng như lời Thôi Cẩm Chi nói, chỉ mới động đến một chi nhánh, mười mấy vị đại nhân đã dâng thư cầu tình, nếu thật sự động đến Tiết Thành Ích, e là phiền phức sau này còn không ít.
“Nhưng gần đây trẫm lại thấy trong Nội các có một vị Thị độc học sĩ tên là… tên là Trần Trì thì phải? Cũng khá trầm ổn, không giống như những người khác hỗn loạn như một mớ bòng bong, làm việc đâu ra đấy.”
Thừa tướng không lên tiếng, khóe miệng chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, yên lặng lắng nghe Lệnh Hòa Đế nói.
“Tiết Thành Ích hôm qua đã dâng cho trẫm một bản tấu chương.” Hoàng đế chuyển chủ đề.
Trong mắt Thôi Cẩm Chi ẩn chứa ý cười, cất lời: “Tiết đại nhân có phải nói rằng người nhà của mình đã gây ra chuyện xấu hổ đến vậy, không còn mặt mũi nào để gặp Bệ hạ, không muốn về cung nhận chức không?”
Lệnh Hòa Đế cảm thán: “Ái khanh của trẫm đúng là liệu sự như thần.”
“Nếu vậy, xin để thần đích thân đến Tiết phủ một chuyến, mời Tiết đại nhân về triều.”
--------------------------------------------------
Thư phòng trong phủ đèn đuốc thâu đêm suốt sáng, dưới quầng sáng tù mù, vẻ mặt Tiết Thành Ích tiều tụy, râu tóc bạc phơ, như thể trong một đêm đã già đi mười tuổi. Tiết Hoài Trung lại càng mệt mỏi, hốc mắt sâu hoắm, đáy mắt toàn là tơ máu.
Vị Đại tướng quân thân hình vạm vỡ nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m mạnh xuống, khiến mặt bàn lõm xuống ba phân: “Hay cho một tên Hoàng đế, thương thay cho con trai ta Tiết Vi, ngày mai… ngày mai…”
Lời chưa dứt, gân xanh trên trán ông ta nổi lên, trong mắt như muốn nhỏ ra lệ máu.
Tiết Thành Ích nhắm mắt không đáp, hồi lâu sau mới mở mắt chậm rãi nói: “Hoàng đế thấy thế lực Tiết gia ta quá lớn, sớm đã nảy sinh ý định răn đe. Cũng tại ta nhất thời sơ suất, lại quên mất việc kiềm chế con cháu trong tộc.”
“Chuyện của con trai con Tiết Vi, chủ mưu đằng sau nhất định là Tiêu gia! Có Hoàng hậu chưa đủ, phong Vệ Quốc công chưa đủ, bây giờ còn muốn lật đổ chúng ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nguyên nhân là do Tiêu thị không sai.” Tiết Thành Ích lắc đầu: “Nhưng người thúc đẩy tất cả chuyện này không phải chúng.”
“Vậy còn có thể là ai?” Tiết Hoài Trung hỏi.
Trầm mặc một lát, Tiết Thành Ích chậm rãi thốt ra mấy chữ: “Thôi Cẩm Chi.”
“Từ lúc Ngự sử đài thu thập chứng cứ phạm tội, đến khi dâng tấu xin điều tra triệt để, từng bước từng bước đã làm tan rã các chi nhánh của Tiết gia. Thậm chí không động đến thế lực của Tiết gia ở kinh thành, đều nằm trong kế hoạch của hắn.”
“Giặc cùng chớ bách, vòng vây tất hở*.” Thủ phụ cười lạnh một tiếng, rồi nhanh chóng thu lại thần sắc: “Tiết gia ta là đại tộc trăm năm, làm sao có thể dễ dàng sụp đổ như vậy, nếu Hoàng đế muốn lật đổ chúng ta, cũng phải xem binh quyền trong tay con có đồng ý hay không.”
[*]Xuất phát từ hai câu trong Binh pháp Tôn Tử phần VII Thiên Quân tranh.
- Vòng vây tất hở: Tỏ cho họ có đường sống, khiến họ không có bụng liều chết, nhân thế rồi mình mới đánh.
- Giặc cùng chớ bách: Mình đuổi thong thả thì chúng chạy mải miết, mình đuổi cấp bách thì chúng sẽ quay lại liều c.h.ế.t với mình.
“Nhưng Thôi Cẩm Chi không những không động đến chúng ta, Luật Chu còn để Hoàng đế hạ chỉ khen ngợi, ca tụng hành động đại nghĩa của hai cha con ta.”
Lão ta đau đớn nhắm mắt, cười gượng.
“Nếu nói hành động này của Hoàng đế làm ta lạnh lòng, thì trí tuệ của Thôi tướng mới thật sự khiến người ta run sợ. Bề ngoài thì như gió mát phất phơ, bên trong lại âm thầm mưu tính tất cả mọi người một lượt. Một người tài năng xuất chúng như vậy, bây giờ chỉ mới đến tuổi nhược quán…”
Tiết Hoài Trung nhìn lão ta, râu ria run rẩy: “Cha, lẽ nào chúng ta cứ thế nhẫn nhịn chuyện này sao? Trong mắt tên Hoàng đế kia giờ này e là cũng không dung được Tiết gia chúng ta nữa rồi.”
“Con yên tâm, ông ta tạm thời chưa động đến chúng ta đâu, ông ta còn phải giữ lại chúng ta để kiềm chế mẫu tộc của Hoàng hậu, giống như dùng Thiệu nhi của chúng ta vậy, chẳng qua chỉ là một quân cờ để kiềm chế Kỳ Húc mà thôi.”
“Giờ đây… chỉ chờ Thiệu nhi của chúng ta lớn lên…”
---------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, ở cửa Tây thị, dân chúng vây kín bên trong ba lớp, bên ngoài ba lớp. Tiếng xe ngựa, tiếng nói chuyện không ngớt, chính giữa được trải đầy cát vàng, một nam tử mặc trung y đang quỳ ngồi, còn phía sau lưng là bậc hành hình, một vị quan mặc quan phục màu đỏ thẫm ngồi trên đó. Ông ta ngẩng đầu nhìn trời, từ trên bậc hành chính lấy ra một tấm thẻ gỗ, ném mạnh xuống đất cát, cao giọng nói: “Giờ đã đến! Hành hình!!!”
Nói xong, gật đầu với tên đao phủ mặt đầy thịt bên cạnh, tên đao phủ đó tiến lên một bước, ngẩng đầu uống một ngụm rượu mạnh, rồi “phụt” một tiếng phun hết lên thanh đao cán dày đầu quỷ. Gã siết chặt tay, dùng sức nâng cao, vung xuống…
Một cái đầu đầy m.á.u lăn xuống.
Trên tòa lầu cao cách đó không xa, Thôi Cẩm Chi mặc áo choàng lụa Hàng Châu trơn, nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói một câu.
Nhậm Nương, Chu Phường, đi thanh thản.
Bầu trời đột nhiên lất phất mưa, Thôi Cẩm Chi siết chặt áo choàng, nàng ngẩng đầu nhìn trời, không chút do dự quay người rời đi, lên xe ngựa đến Tiết phủ.
Thừa tướng Đại Yến - Thôi Cẩm Chi lĩnh ngự chỉ của Bệ hạ, đích thân đến nhà mời Tiết Thủ phụ quay lại triều đình.
Đến đây, vụ án lớn động trời đã làm chấn động trên dưới triều đình, lột đi một lớp da của Tiết gia, cứ như vậy chấm dứt trong trận mưa xuân năm Văn Đức thứ hai mươi lăm, mùi m.á.u tanh phảng phất trong không khí cũng theo đó mà trở về với cát bụi, không còn tồn tại nữa.