Công việc văn phòng nhỏ không hề nhẹ nhàng, một người phải làm nhiều việc, thỉnh thoảng còn phải tăng ca.
Bố mẹ bận rộn, việc vặt trong nhà cũng rơi lên đầu cô ta.
Mỗi khi ai ốm đau, cô ta luôn là người phải lo liệu.
Cộng lại, thời gian học tập không còn bao nhiêu.
Hơn nữa, tâm thế khi đi làm khác hẳn khi còn đi học, cô ta dần trở nên lười biếng, buông thả.
Thế là, cô ta bước vào trạng thái ôn thi "vĩnh viễn".
Bố mẹ ngày càng khó chịu, không ngừng cằn nhằn trách móc cô ta.
Mà cô ta cũng không còn vẻ đắc ý năm xưa, thay vào đó là sự chán nản, tuyệt vọng.
19
Trong bữa tiệc họp mặt đầu năm, họ hàng thi nhau khen tôi giỏi giang, có tiền đồ.
Không những là thạc sĩ tốt nghiệp trường danh giá, mà còn tìm được một công việc tốt như vậy.
Có người chị giỏi giang thế này, em trai lấy vợ chắc không thành vấn đề.
Bố mẹ tôi nghe xong thì vui ra mặt:
“Trong ba đứa con, chỉ có Tri Âm là hiểu chuyện, hiếu thảo nhất. Sau này chúng tôi đều phải trông cậy vào nó cả.”
Câu nói này vừa dứt, họ hàng lại tiếp tục trầm trồ tán dương.
Không khí bàn tiệc vui vẻ như thể đang nói về tôi, mà cũng như chẳng liên quan gì đến tôi vậy.
Chưa kịp để tôi lên tiếng, đột nhiên nghe thấy Tống Tri Mỹ mở miệng:
“Có công việc tốt thì đã sao, chẳng phải vẫn ích kỷ, chưa từng giúp đỡ gia đình một xu nào hay sao.”
Câu này vừa thốt ra, bàn tiệc phút chốc trở nên lúng túng.
Tôi lặng lẽ gặm xong một chiếc chân giò, ngẩng đầu, cười hì hì để lộ hàm răng trắng:
“Các bác các chú quá khen rồi ạ, cháu cũng chỉ là một người làm công ăn lương, kiếm miếng ăn qua ngày, nói đến tiền đồ thì không dám nhận.”
“Nếu nói về hiểu chuyện hiếu thảo, sao có thể so sánh với em gái cháu được? Mấy năm nay, vừa ôn thi công chức vừa chăm sóc bố mẹ, cả nhà này chẳng ai hiếu thảo bằng nó. Sau này chắc chắn nó sẽ giúp đỡ em trai, mọi người cứ yên tâm đi ạ.”
Nói xong, tôi còn nhướng mày về phía Tống Tri Mỹ, cười khiêu khích đầy thách thức.
Cô ta tức đến mức mặt mày tái mét, nghiến răng nghiến lợi.
20
Bạn gái của Tống Tri Học tên là Trần Tranh, một cô gái đến từ tỉnh khác.
Da ngăm, người gầy, hơi có nét nam tính, lớn hơn cậu ta vài tuổi.
Hai người rất tình cảm, trong suốt kỳ nghỉ Tết lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau như thể cả thế giới này chỉ có hai người bọn họ.
Ngoại trừ Tống Tri Học, cô ấy gặp ai cũng lạnh lùng, chẳng mở miệng nói chuyện.
Nhận bao lì xì từ họ hàng, nhưng không thèm nói lấy một câu cảm ơn.
Bố mẹ tôi hết lần này đến lần khác tỏ ra khó xử, nhưng chẳng làm gì được vì con trai yêu thích.
Nên đành nhắm mắt làm ngơ.
Lẽ ra sau Tết sẽ bàn chuyện cưới hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng Trần Tranh nói, cô ấy không muốn rời xa bố mẹ, yêu cầu Tống Tri Học phải mua nhà ở quê cô ấy.
Hơn nữa phải thanh toán toàn bộ, ít nhất ba triệu tệ.
Cộng thêm sính lễ và quà cưới, đám cưới này không có ba triệu rưỡi tệ thì không thể lo liệu được.
Điều này khiến bố mẹ tôi đau đầu.
Nhưng Tống Tri Học lại đang mê muội, sống ch ết không chịu từ bỏ.
Thế là, vào ngày cuối cùng trước khi tôi trở lại làm việc, mẹ tôi chần chừ đến tìm tôi để bàn bạc.
“Tri Âm à, tình hình nhà mình con cũng biết rồi, em trai em gái con đều không đáng tin cậy, đi làm bao nhiêu năm rồi mà vẫn tiêu xài hết sạch, chẳng tiết kiệm được đồng nào.”
“Âm tám trăm nghìn tệ, còn phải trả góp ba mươi năm nữa.”
“Cái gì?”
Bà lập tức bật dậy khỏi sofa, phát ra tiếng thét chói tai:
“Con mua nhà rồi?”
“Con dám mua nhà sao?”
“Sao con có thể mua nhà chứ?”
21
Sắc mặt cả nhà thay đổi xoành xoạch, xanh đỏ tím vàng vô cùng đặc sắc.
Tống Tri Học:
“Chị à, sao chị mua nhà mà không bàn với gia đình một tiếng? Chuyện lớn như vậy mà giấu bố mẹ, trong mắt chị còn có gia đình này không?”
Tống Tri Mỹ, vừa tô sơn móng tay vừa nói:
“Con gái mà mua nhà, chỉ càng làm giảm sức cạnh tranh trên thị trường hôn nhân thôi. Gánh một khoản nợ lớn trên lưng, cẩn thận sau này không ai thèm lấy đấy.”
Mẹ tôi cũng phụ họa theo:
“Đúng vậy, sau này con lấy chồng tự nhiên sẽ có nhà để ở, mua làm gì chứ? Có căn nhà rồi, còn người đàn ông nào dám cưới con nữa?”
“Một mình gánh khoản nợ tám trăm nghìn tệ, áp lực cũng không nhỏ đâu.”
“Nghe lời mẹ đi, căn nhà này con cứ rao bán trước đi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, trước mắt giúp gia đình qua giai đoạn khó khăn này đã, sau này con lấy chồng, mẹ với bố sẽ cho con một chiếc xe làm của hồi môn.”