Vong Ơn Bội Nghĩa

Chương 6



Trình độ vẽ bánh của mẹ tôi, còn cao siêu hơn cả sếp tôi ở công ty.

 

Quay đầu nhìn bà với ánh mắt mong chờ, tôi mỉm cười nửa miệng:

 

“Mẹ nói đúng, một mình trả nợ đúng là vất vả. Con cũng biết mẹ thương con.”

 

“Hay thế này đi, khỏi cần của hồi môn, hai người cứ giúp con trả trước mấy chục vạn để tất toán khoản vay này đi. Như vậy con có một căn nhà trả góp xong để làm của hồi môn, cũng chẳng lo ế chồng nữa. Sau này con cố gắng kiếm tiền giúp đỡ gia đình, dù sao thì Tống Tri Học còn trẻ, chuyện mua nhà cũng chưa vội.”

 

Chẳng phải là vẽ bánh sao?



Ai mà chẳng biết vẽ.

 

Mẹ tôi nghe xong thì hoảng hốt:



“Con nói gì thế? Mẹ đã nói rồi, con gái thì không cần có nhà! Còn con trai lấy vợ là chuyện hệ trọng,

dù khó khăn thế nào cũng phải ưu tiên chuyện này trước!”

 

Tống Tri Học cũng la lên:



“Đúng đấy, Tiểu Tranh nói rồi, năm nay nhất định phải mua nhà cưới, nếu không cô ấy sẽ về quê đi xem mắt.”

 

“Chị mà không giúp, chị đúng là quá ích kỷ! Tiền lương mấy năm trời tiêu sạch không nói, giờ còn dám bắt bố mẹ giúp trả nợ nữa hả?”

 

“Bố mẹ nuôi chị lớn thế này, chị đã báo hiếu họ được đồng nào chưa? Mà lại còn nghĩ đến chuyện lấy tiền của họ?”

 

Tôi bật cười:



“Đúng rồi, chị ích kỷ nhất, sao có thể sánh được với em?”

 

“Em không phải do bố mẹ nuôi lớn đâu, mà là cây vô thổ sinh trưởng đó. Em chẳng hề nghĩ đến tiền của họ, chỉ muốn lấy ba triệu tệ để đi làm rể nhà người ta thôi.”

 

Cậu ta nghẹn họng, mặt lúc đỏ lúc trắng:



“Mẹ, mẹ xem chị ấy kìa!”

 

Tôi chậm rãi quay sang mẹ, cười nhẹ:

 

“Trên đời có chuyện làm rể, chứ chưa thấy ai vét sạch gia sản để đi làm rể cả.”

 

“Nó lấy hết tài sản của hai người để đi định cư nơi khác, đã từng nghĩ đến tương lai của hai người chưa?”

 

Bà im lặng.



Ánh mắt lấp lóe đầy bất lực.

 

Tôi thở dài:



“Hai người muốn chi bao nhiêu để thành toàn cho cậu con trai bảo bối thì tùy, nhưng đừng có tính đến con. Con không phải kẻ ngu.”

 

22,

Sự thật chứng minh rằng lời khuyên của tôi không có tác dụng.



Bố mẹ vẫn quyết định bán hai căn nhà đứng tên họ, chắt chiu gom góp được hơn ba trăm vạn, để mua một căn hộ chung cư ở quê nhà gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Họ dự tính sau này sẽ cùng chuyển đến đó để giúp trông cháu.

 

Vấn đề duy nhất còn lại là, Tống Tri Mỹ không còn chỗ ở.



Cô ấy cãi nhau một trận với bố mẹ:



"Lúc trước chính bố mẹ bảo con quay về, giờ bố mẹ lại bỏ đi hết, vậy con phải làm sao?"



Mẹ tôi cũng chẳng nhường nhịn:



"Con còn mặt mũi nói à? Có nhìn lại con bao nhiêu tuổi rồi không? Năm nào cũng thi công chức, năm nào cũng trượt. Công việc thì không có, tiền cũng không kiếm ra, cứ dây dưa mãi thế này, con nghĩ mình có thể sống ở nhà bố mẹ cả đời chắc?"



"Đừng có giống chị con mà chậm trễ đến mức chẳng ai thèm lấy, nhân lúc còn trẻ thì mau tìm một nhà chồng tốt đi, nhà chồng mới là nhà của con!"

 

Thế là bị ép buộc phải theo dòng chảy, Tống Tri Mỹ bước vào con đường xem mắt.

 

23,

Kiếp này không có công việc công chức làm bàn đạp, cô ấy dĩ nhiên không thể giống kiếp trước, được công tử nhà doanh nghiệp để mắt tới.



Những người đến xem mắt với cô, đa phần đều là những mối "hàng tồn kho" vạn năm của bà mối.



Người lớn hơn cả chục tuổi, đã ly hôn và có con riêng, tàn tật, thậm chí có cả người vừa mới ra tù.

 

Lựa tới lựa lui, chẳng có ai "bình thường" cả.



Suốt mấy tháng trời, cô ấy hoặc là đang phàn nàn hoặc là trên đường đi phàn nàn.

 

Cuối cùng, vẫn là bố mẹ không chờ được nữa, chạy vạy nhờ người quen tìm một mối tạm chấp nhận được.



Đối phương là một thanh niên hai mươi tám tuổi, tốt nghiệp cao đẳng, làm việc ở xưởng cơ khí, lương tháng 6 nghìn tệ.



Bố mẹ ở quê làm nông, đã dành dụm cả đời để mua cho anh ta một căn nhà ở thị trấn, còn có một em gái đang đi học.



Điều kiện bình thường, ngoại hình cũng chẳng có gì đặc biệt, khác xa với kỳ vọng của Tống Tri Mỹ.



Nhưng trong đám người kỳ quặc ở cái thị trấn nhỏ này, anh ta cũng coi như là một làn gió mát.

 

Cuối cùng, cô ấy vẫn đành miễn cưỡng gật đầu.

 

Sau khi chốt được hai đám cưới, bố mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng cuộc đời.



Họ vui mừng cảm thán rằng nhiệm vụ làm cha mẹ sắp hoàn thành rồi.

 

Nhớ đến tôi – đứa con gái lớn chưa chịu lấy chồng, tình mẫu tử lại trỗi dậy, mẹ bắt đầu khuyên nhủ:



"Nhìn con xem, ba chị em thì con là lớn tuổi nhất, đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn, nói ra mẹ cũng thấy mất mặt."

 

Tôi đang bận tối mắt tối mũi với dự án, liền đáp trả ngay:



"Không kết hôn thì mất mặt à? Vậy ngược lại, càng kết hôn nhiều lần thì càng vẻ vang đúng không?

Vậy sao mẹ với bố cứ phải chung thủy với nhau làm gì? Mau ly hôn rồi cưới thêm vài lần đi!"

 

Mẹ tôi tức đến mức lắp bắp: "Con... con học hành mà học thành thế này à!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com