Ngay đêm thành hôn, phu quân ta liền phụng mệnh xuất chinh tới biên cương.
Lâm ly từ biệt, chàng ôm mặt ta khẽ hôn một cái, nhẹ giọng dặn: "Chờ ta trở về."
Từ đó, chỉ còn ta cùng một hài tử còn đang bập bẹ ở trong chốn hầu phủ to lớn này mắt to trừng mắt nhỏ.
Nào hay, một lần đi là hai năm ròng rã.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đến khi Kỷ Phục Thành khải hoàn hồi kinh, lại mang theo một nữ tử Hồ tộc về cùng.
Hảo gia hỏa, chẳng phải đây chính là tiết mục thường gặp trong truyện thoại bản hay sao?
Thế là ta mỉm cười vui vẻ tiếp nhận, thừa lúc hắn còn chưa hồi phủ liền viết xong hưu thư, chuẩn bị cao chạy xa bay.
Nào ngờ, hài tử kia lại kéo lấy tay áo ta, đáng thương vô kể hỏi:
“Con có thể đi cùng người không? Dù sao người cũng chẳng có nhi tử, thêm một đứa con cũng chẳng nhiều nhặn gì.”
Kết quả, vừa hồi phủ quận chúa, Kỷ Phục Thành liền chạy tới trước điện tố khổ.
Nói ta bắt cóc hài tử hắn, còn không chịu nhận hắn.
01
Hoàng đế cữu cữu của ta, vì muốn ban thưởng cho vị trấn bắc hầu thân chinh lập đại công kia, liền đem ta – một đứa cháu gái như hoa như ngọc – gả cho hắn làm thê.
Ban sơ, ta vốn không bằng lòng.
Chỉ vì Trấn Bắc hầu Kỷ Phục Thành ấy, là người đã từng có thê tử!
Lại còn dắt theo một hài tử.
Ta tuổi xuân phơi phới, diện mạo khuynh thành, sao lại đi làm kế mẫu cho người chứ?
Việc ấy, sao có thể được!
Bèn chạy đến long điện, lăn lộn khóc lóc, cãi lý với hoàng đế cữu cữu.
Nào ngờ, cữu cữu lại rất “hào phóng”, lập tức sai người mang ra vài bức họa, bảo ta tùy ý chọn lựa.
Bức thứ nhất: Công tử nhà thế gia, tính tình phong lưu trăng gió, người trong phủ đông như quân Nguyên, chỉ riêng thông phòng thôi cũng đã quá đôi bàn tay đếm không xuể.
Bức thứ hai: Đại tướng quân cầm song đao, vóc người uy mãnh, nhưng là mặt mũi dữ dằn, râu ria xồm xoàm, diện mạo chẳng khác nào Dạ Xoa.
......
Về sau càng xem càng chẳng thuận mắt, kẻ sau chẳng bằng kẻ trước.
Dọa ta đến mức “oa” một tiếng bật khóc.
Ôm chầm lấy chân Thái hậu, ta khóc ròng:
“Hoàng tổ mẫu ơi! Tôn nhi khổ lắm a! Từ nhỏ đã mất mẫu thân, không ai thương, chẳng ai yêu~.”
Thái hậu điểm nhẹ giữa mày ta, mỉm cười dịu dàng, lấy ra một bức họa:
“Này! Xem thử bức này thế nào?”
Ta ngẩng đầu, chăm chú nhìn người trong họa.
Lông mày như kiếm mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, đúng là một vị lang quân tuấn tú vô cùng.
“Xuất thân danh môn vọng tộc, công huân đầy mình, phẩm hạnh đoan chính, giữ thân trong sạch.”
Tốt tốt tốt! Vô cùng vừa ý.
Ta nhìn họa càng nhìn càng hài lòng, giơ tay chỉ vào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Vậy thì gả cho người này đi.”
Cữu cữu nhướng mày:
“Xác định rồi? Không hối hận?”
Ta kiêu ngạo hất cằm:
“Nhất định không hối hận! Hối hận là chó con!”
Cữu cữu khẽ “ồ” một tiếng, bổ sung:
“Hắn chính là Trấn Bắc hầu – Kỷ Phục Thành.”
Ta: “.....”
“Cữu cữu, người xem, Tân Ỷ có giống cún con không?”
Ta cười nịnh nọt, vừa nói vừa đưa tay chỉ vào chính mình.
Cữu cữu lạnh nhạt liếc ta một cái, khẽ hừ một tiếng.
“Không giống. Hai mươi tám tháng sau, thành thân.”
Dứt lời, ngài liền chắp tay sau lưng, bước đi thong thả, dáng vẻ khoan khoái vô cùng.
Sắc dụ, thật là một màn sắc dụ trong sáng thuần khiết.
Ta thở dài một tiếng.
Ai bảo ta là một tiểu sắc quỷ cơ chứ!
Trước ngày thành thân, cữu cữu vung tay ra lệnh cho Công bộ xây cho ta một phủ quận thật lớn, thật rộng.
Cữu cữu nói, tuy rằng phải gả cho người ta, nhưng cũng phải có một ngôi nhà thuộc về chính mình.
Lời ấy nói ra, khiến ta cảm động đến nỗi oa oa khóc ròng.
Tất nhiên, tuyệt đối không phải vì phủ quận chúa này quá mức xa hoa tráng lệ đâu.
02
Ngày thành thân, ta xuất giá từ Từ Ninh cung của hoàng tổ mẫu.
Hoàng hậu nương nương tự tay chải tóc cho ta.
Chải được đôi lượt, liền nghẹn ngào bật khóc.
Mẫu thân ta khi xưa là khuê mật cùng hoàng hậu.
Từ sau khi mẫu thân khuất núi, người đối đãi với ta chẳng khác nào nữ nhi ruột thịt.
Dân gian vẫn thường truyền miệng rằng, vị thế của Trường Ninh quận chúa ta còn cao hơn cả công chúa.
Quả thật đúng vậy.
Từ thuở nhỏ, những vật quý giá, thú vị trong cung, đều để ta chọn trước.
Ta chọn xong rồi, mới đến lượt các đệ đệ muội muội trong các cung khác.
Ta nhìn dung nhan đẫm lệ của hoàng hậu phản chiếu trong gương đồng.
Xót lòng, nhẹ nhàng vỗ về tay người.
“Nương nương à~ Tân Ỷ xuất giá là chuyện vui, đừng đau lòng nữa. Ngày sau nếu người nhớ con, cứ sai người đưa thư đến, Tân Ỷ nhất định sẽ thường hồi cung thăm người.”
Người đưa tay lau lệ, nghẹn ngào nói:
“Đâu phải khóc vì buồn. Là mừng, là vui đó. Tiểu nghịch đồ nhà ta cuối cùng cũng lớn rồi.”
Nói đến đây, ánh mắt người rũ xuống, gợi lại ký ức về mẫu thân ta.
“Nếu Bình Dương còn sống, chắc chắn còn khóc nhiều hơn cả ta.
“Tân Ỷ phải ghi nhớ, dẫu con đã xuất giá, hoàng hậu và thánh thượng mãi mãi là chỗ dựa của con.
“Tuyệt đối không để kẻ khác khinh nhờn con gái nhà chúng ta.”