Vừa Gặp Thanh Hoan, Lòng Đã Rung Động

Chương 2



Khi ta xuất giá, cữu cữu còn đặc biệt lệnh cho cấm quân hộ giá đưa dâu.

 

Dọc đường đưa dâu, đèn lồng đỏ thắm khai lộ, trống chiêng vang dội, náo nhiệt vô cùng. 

 

Kiệu hoa tám người khiêng, vững vàng đưa ta đến tận Trấn Bắc hầu phủ. 

 

Lúc xuống kiệu, ta suýt nữa bị lễ phục nặng nề làm cho vấp ngã. 

 

Dọa đến nỗi suýt đánh rơi cả hỷ khăn. 

 

May thay, có đôi bàn tay to lớn kịp thời đỡ lấy bờ vai ta. 

 

Sau khi đứng vững, người trước mặt đưa tay ra trước ta. 

 

Giữa khung cảnh huyên náo, giọng nói trầm ổn, sạch sẽ ấy liền khiến lòng ta an định. 

 

“Cầm lấy tay ta, sẽ không ngã đâu.” 

 

Ta cúi đầu, qua khe hỷ khăn khẽ hé, nhìn rõ bàn tay trước mắt. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tuy không trắng trẻo bóng bẩy như công tử thế gia trong kinh, nhưng bàn tay ấy lại mang vết chai mỏng, rộng lớn mà thon dài, nhìn rất ưa mắt. 

 

Tay lớn nắm tay nhỏ. 

 

Hắn khẽ siết tay ta, nghi hoặc nói: “Sao tay lại nhỏ đến thế.” 

 

Một câu cảm khái chẳng chút liên quan, vậy mà khiến mặt ta ửng đỏ. 

 

Ta luống cuống muốn rút tay về, nào ngờ lại bị hắn giữ chặt không buông. 

 

Thanh âm bật cười của nam nhân vang bên tai: “Đã nắm rồi, thì chẳng thả ra đâu.” 

 

Nói đoạn, liền nắm lấy tay ta, chậm rãi bước về phía trước. 

 

Lò than trước cửa hầu phủ cháy rực, ánh lửa hừng hực. 

 

Ta có chút ngần ngại, chẳng dám bước qua. 

 

Kỷ Phục Thành như nhìn thấu nỗi bối rối của ta. 

 

Chẳng nói lời nào. 

 

Thẳng tay vòng qua eo ta, một cái liền bế bổng lên, bước qua lửa đỏ. 

 

Chưa kịp kinh hô, đã thấy thân thể được nhẹ nhàng đặt xuống. 

 

Hắn thấp giọng nói bên tai: 

 

“Đi thôi, phu nhân.”

 

03 

 

Bái đường xong xuôi, Trường Ninh quận chúa Cao Tân Ỷ liền chính thức trở thành thê tử của Trấn Bắc hầu Kỷ Phục Thành. 

 

Trong tân phòng, ánh nến lay động, chập chờn hư ảo. 

 

Hôm nay phải dậy từ canh ba, giờ đã mỏi mệt vô cùng. 

 

Tân phòng yên tĩnh đến mức khiến ta liên tục ngáp dài. 

 

Cơn buồn ngủ kéo đến mãnh liệt, mí mắt ta nặng trĩu chẳng sao mở nổi. 

 

Lỡ gật đầu một cái, phượng quan nặng trịch suýt nữa bẻ gãy cổ ta. 

 

Cơn buồn ngủ này, suýt đoạt luôn cái mạng nhỏ của ta. 

 

Bất chợt, cửa phòng bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra. 

 

Kỷ Phục Thành chầm chậm bước vào, mỗi bước vững vàng trầm ổn. 

 

Hắn giơ tay vén hỷ khăn trên đầu ta. 

 

Ta ngẩng mắt nhìn lên. 

 

Trước mắt là nam nhân vận hỷ bào đỏ chói đồng sắc với ta. 

 

Lông mày anh khí, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch thành một nụ cười nhàn nhạt. 

 

Dáng vẻ ấy, chẳng khác gì yêu tinh trong truyền thuyết. 

 

Đến mức khiến ta nhìn đến ngây dại. 

 

Trên tranh vốn đã đẹp, thế mà nay gặp người thật, mới thấy — 

 

Cữu cữu của ta quả nhiên mắt nhìn không sai, không hề lừa ta. 

 

Người này, đích thực là một tuyệt sắc nhân gian. 

 

Kỷ Phục Thành hơi cúi người, ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào mắt ta.

 

“Phu nhân đối với tướng công của mình, có vừa lòng chăng?” 

 

Ta vội vàng tránh né ánh mắt hắn, mặt đỏ bừng, ấp úng đáp: 

 

“Cũng… cũng tạm.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kỷ Phục Thành khẽ bật cười, giọng trầm thấp như gió xuân: 

 

“Vậy thì tốt.” 

 

Ánh mắt hắn dừng lại nơi đầu ta, nhìn chu trâm và phát quán rườm rà lộng lẫy. 

 

Ngữ khí dịu dàng hỏi: 

 

“Nặng không?” 

 

Ta gật đầu liên tục, lập tức oán than: 

 

“Ừm~ nặng lắm luôn đó.” 

 

Hắn bị bộ dạng của ta chọc cười, lắc đầu bất đắc dĩ. 

 

Đưa tay tháo phát quán xuống. 

 

Rồi lại tháo chu trâm, mái tóc đen bóng được búi gọn nãy giờ lập tức buông xõa xuống, rũ nhẹ trước n.g.ự.c ta. 

 

Đặt phát quán sang một bên, hắn xoay người đến trước bàn, bưng đến một chén rượu đưa ta. 

 

“Rượu hợp cẩn.” 

 

Sau khi uống xong, ta lui về nhĩ thất rửa mặt. 

 

Một ngày bận rộn, cởi hết lớp trong lớp ngoài của hôn phục, lưng áo ta đã ướt đẫm. 

 

Trong nhĩ thất, nha hoàn đã chuẩn bị sẵn nước tắm ấm áp. 

 

Ngâm mình thoải mái trong nước thơm một hồi. 

 

Lúc chuẩn bị thay y phục mới chợt nhớ ra — quên mang áo lót sạch. 

 

Y phục bẩn thì không thể mặc lại. 

 

Cắn răng một cái, ta đành cất tiếng gọi: 

 

“Hầu gia… Hầu gia…”

 

Kỷ Phục Thành theo tiếng gọi mà bước vào. 

 

Chẳng hề e dè, liền thẳng thắn tiến đến trước mặt ta. 

 

Dọa ta một phen hú vía, vội vàng đưa tay che ngực, rụt người chìm sâu xuống làn nước. 

 

“Ngài… có thể giúp ta lấy một bộ trung y sạch được chăng?” 

 

Hắn cúi đầu nhìn ta, ngẩn ra một khắc, giọng trầm khàn: 

 

“Được.” 

 

Thế nhưng lúc đưa tới, lại chẳng thấy đâu tiểu y. 

 

Ta ngượng ngùng mở miệng: 

 

“Ngài… quên mang tiểu y rồi.” 

 

Kỷ Phục Thành khẽ nhíu mày, có chút mơ hồ: 

 

“Tiểu y là vật gì?” 

 

“Là cái… yếm đó.” 

 

Hắn bật cười một tiếng, nói ra câu khiến ta toàn thân như sắp bốc khói: 

 

“Không mặc cũng chẳng sao.” 

 

Lời kia vừa dứt, ta cảm thấy từ đầu đến chân như đều sắp bốc hỏa. 

 

Hiểu được hắn đang nói chuyện mập mờ, ta liền hờn dỗi lườm hắn một cái. 

 

“Muốn mặc!” 

 

Hắn không nói gì thêm, chỉ mỉm cười xoay người. 

 

Bước chậm rãi tới trước rương y phục của ta, mở ra tìm kiếm. 

 

“Muốn màu gì?” 

 

Mặt ta đỏ như son, ngượng ngùng đáp: 

 

“Tùy tiện là được.” 

 

Chẳng bao lâu, hắn đưa đến một chiếc tiểu y màu xanh non. 

 

Bàn tay to lớn cầm lấy món tiểu y dịu dàng ấy, thoạt nhìn… thật có chút kỳ quặc khó tả.

 

Ta vội vàng đưa tay đón lấy. 

 

Hắn khoanh tay đứng đó, mắt nhìn ta chằm chằm. 

 

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ. 

 

“Ngài mau ra ngoài đi.” 

 

Hắn xoay người. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com