Theo thời gian ngày một gắn bó, ta cùng Tri Tầm càng lúc càng ăn ý đến mức chẳng thể tả nổi.
Đôi khi nó đến tìm ta, thấy ta vẫn còn nằm trên giường, nếu chẳng có chuyện gì quan trọng, ta khẽ vỗ nhẹ giường, nó liền tự giác trèo lên, ôm chăn cùng ta ngủ tiếp.
Có những đêm mưa giông chớp giật, nó cũng ôm gối chạy đến tìm ta, bảo rằng nó sợ.
Nó còn thường xuyên chia sẻ với ta niềm vui.
Tỷ như hôm nay trên lớp được phu tử khen ngợi, hoặc trong buổi khảo hạch được điểm cao.
Mỗi lần như thế, ta đều thưởng cho nó một cái hôn thật kêu, rồi không tiếc lời mà tán dương nó hết lời.
Khi ấy, nó thường bĩu môi nhỏ, vẻ mặt đắc ý, rồi chạy đi kể với tổ mẫu trong sự tự hào khôn xiết.
Đây mới là dáng vẻ một hài tử nên có chứ~
Cuối năm, Kỷ Phục Thành gửi về một phong thư nhà.
Nét bút cứng cáp mạnh mẽ, chỉ vỏn vẹn vài chữ:
【Quân an, khanh chớ lo.】
Dẫu chỉ đôi lời, ta cũng cầm lấy mà nhìn suốt cả một buổi chiều.
Những ngày sau đó, cách mỗi một hai tháng, từ biên ải lại truyền về chiến báo thắng trận lớn nhỏ liên tiếp.
Đến ngày Kỷ Phục Thành khải hoàn hồi kinh, đã là hai năm kể từ ngày đại hôn của chúng ta.
Bách tính trong thành Vọng Kinh tự phát ra đường đón rước.
Ta nắm tay Tri Tầm đứng trên tường thành, cùng nhau ngóng nhìn đại quân trở về.
Đôi mắt Tri Tầm đỏ hoe, môi nhỏ chu lên.
Hai năm nhung nhớ, tất cả đều vỡ òa trong khoảnh khắc này.
Ta hiểu rõ, dù nó chưa từng mở lời, nhưng làm gì có đứa trẻ nào không mong cha mình ở bên cạnh chứ!
Ta nhẹ nhàng xoa đầu nó, an ủi:
“Phụ thân con đã đánh cho đám man di kinh hồn bạt vía, từ nay về sau sẽ luôn ở lại kinh thành, bên cạnh mẫu tử chúng ta.”
Nó ngẩng đầu, mặt đầy kinh ngạc:
“Thật vậy sao?”
Ta gật đầu chắc nịch:
“Đương nhiên là thật rồi!”
Theo đoàn quân tiến vào thành, sau lưng ta vang lên tiếng reo hò như sấm dậy.
Kỷ Phục Thành còn phải vào cung yết kiến và nhận phong thưởng, e rằng đêm đến mới có thể hồi phủ.
8
Thế nhưng khi ta dắt Tri Tầm trở về hầu phủ, liền trông thấy trước cổng phủ có một nhóm người đứng chờ.
Người dẫn đầu vừa thấy ta, liền vội vàng bước lên hành lễ.
“Thuộc hạ bái kiến quận chúa, thuộc hạ là phó tướng dưới trướng hầu gia.”
Ta khẽ gật đầu:
“Các ngươi đứng đây là để đón hầu gia trở về sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phó tướng vội lắc đầu.
“Hầu gia lệnh cho mạt tướng đưa cô nương A Nhã đến hầu phủ.”
Ta nhíu mày, lòng đầy nghi hoặc.
Chỉ thấy từ cỗ xe ngựa phía sau, bước xuống một nữ tử xinh đẹp kiều diễm.
Xem diện mạo thì hẳn là người Hồ nơi biên tái.
Nàng ta bước đến trước mặt ta, ánh mắt trên dưới đánh giá:
“Ngươi chính là thê tử của Kỷ hầu gia? Quả nhiên dung mạo không tầm thường.”
Ta cau mày không đáp, chỉ xoay người nhìn về phía phó tướng, trầm giọng hỏi:
“Là có ý gì đây?”
Phó tướng ấp a ấp úng hồi lâu:
“Chuyện này… A Nhã cô nương là… là bằng hữu của hầu gia, đúng! Bằng hữu!”
Nhìn dáng vẻ chột dạ kia của hắn, ta tức đến bật cười lạnh một tiếng:
“Bằng hữu, ngươi nói?”
Thấy sắc mặt ta biến đổi, Tri Tầm vội kéo tay áo ta, đôi mắt long lanh như nước nhìn ta lo lắng.
Ta nhẹ nhàng xoa đầu nó, nắm tay con bước thẳng vào hầu phủ.
Phía sau, đám người kia đưa mắt nhìn nhau, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Xem ta như hài tử ba tuổi mà lừa gạt ư!
Còn nói là bằng hữu.
Trên đời có bằng hữu nào lại theo từ biên tái ngàn dặm về kinh, lại còn được phái người hộ tống đưa thẳng đến tận phủ thế này sao?
Ta uống một ngụm nước, trấn định lại tâm thần.
Hảo hán tử à, chuyện này chẳng phải chính là tình tiết thường thấy trong thoại bản hay sao?
Tướng quân khải hoàn trở về, mang theo “chân ái” từ nơi biên cương.
Rồi bắt đầu đoạn đường bi thương cùng nguyên phối thê tử — khổ thân lại khổ tâm.
Chẳng phải ta hẹp hòi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhưng ta xưa nay là người tính khí bá đạo, thứ thuộc về ta thì chính là của ta.
Nếu chưa có sự đồng ý của ta mà dám đem chia phần, thì tuyệt đối là không thể nào!
Huống hồ chi, đó lại là trượng phu của ta.
Ta một lòng một dạ ở nhà dưỡng dục hài tử cho hắn, thế mà xoay người một cái, hắn lại đưa một nữ nhân khác về phủ.
Đặt vào ai, ai có thể cam tâm chấp nhận đây?
Thật sự khiến ta giận đến nghiến răng nghiến lợi!
“Cạch” một tiếng, ta đặt mạnh chén trà xuống bàn.
Lửa giận bốc lên đầu, ta hùng hổ đi thẳng đến thư phòng, viết một phong thư hòa ly.