Vừa Gặp Thanh Hoan, Lòng Đã Rung Động

Chương 7



Viết xong, lập tức quay về phòng, phân phó nha hoàn thu dọn hành lý. 

 

Lúc ấy, Tri Tầm rụt rè tiến lại gần, kéo lấy tay áo ta, khẽ hỏi: 

 

“Mẫu thân muốn rời đi sao?” 

 

Ta nhất thời chẳng biết mở lời thế nào. 

 

Nào ngờ, nó lại tiếp tục cất tiếng hỏi thêm một câu.

 

“Con có thể theo mẫu thân không? Mẫu thân không có hài tử ruột, dù có thêm Tri Tầm cũng chẳng nhiều nhặn gì.” 

 

“Tri Tầm rất ngoan, nhất định sẽ chăm chỉ học hành, sau này thi đỗ công danh, phụng dưỡng mẫu thân đến suốt đời.” 

 

Có lẽ sợ ta từ chối, nó lại vội vàng nói thêm: 

 

“Tri Tầm ăn ít lắm, cũng không cần mặc y phục mới, còn có thể chép sách thuê cho bạn đồng môn kiếm tiền nuôi mẫu thân nữa.” 

 

Ta bị dáng vẻ ấy của nó chọc cười, đưa tay nhéo nhẹ đôi má mềm mại. 

 

Ta đã thay Kỷ Phục Thành quản phủ hai năm, giờ dắt theo nhi tử của hắn đi, cũng chẳng tính là quá đáng. 

 

Thế là ta hào sảng vung tay, dứt khoát mang theo Tri Tầm cùng trở về phủ quận chúa của ta. 

 

Khi mở cánh cửa lớn phủ quận chúa ra, Tri Tầm trợn mắt há mồm kinh ngạc. 

 

Ta chống nạnh, cúi người nhìn nó cười: 

 

“Tri Tầm, mẫu thân là Trường Ninh Quận chúa đấy, sao có thể để con chịu đói, mặc rách cho được?” 

 

Nó gật đầu thật mạnh, ánh mắt tràn đầy tin tưởng.

 



 

Đêm ấy, cánh cửa phủ quận chúa bị gõ vang từng hồi dữ dội. 

 

Quản sự trong phủ vội vã vào bẩm báo: 

 

“Quận chúa, hầu gia đến rồi.” 

 

Ta đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, lật một trang thoại bản, lười nhác đáp: 

 

“Không gặp. Đóng cửa kỹ vào.” 

 

Chẳng bao lâu, quản sự lại hớt hải chạy tới bẩm: 

 

“Hầu gia… hầu gia trèo tường vào rồi ạ!” 

 

“Đem hắn đuổi ra ngoài cho ta.” 

 

Quản sự lau mồ hôi trán, khúm núm lui ra. 

 

“Khóa kỹ cửa, đừng đến quấy rầy ta nữa.” 

 

Nhưng chưa được bao lâu, cửa phòng ta lại bị ai đó đẩy mở. 

 

Ta cau mày, phiền muộn lên tiếng: 

 

“Không phải bảo đừng đến làm phiền rồi sao?” 

 

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mà không ai trả lời. 

 

Ta đặt thoại bản xuống, ngẩng đầu nhìn lên — thì thấy Kỷ Phục Thành đang đứng ngay trước mặt. 

 

Ta liếc mắt cười nhạt: 

 

“Hưu thư không thấy sao?” 

 

Hắn gật đầu, hỏi không đúng trọng tâm: 

 

“Tại sao nàng lại muốn hưu ta?” 

 

Ta tức giận hừ lạnh một tiếng: 

 

“Chuyện này, chẳng phải nên để chàng tự hỏi mình hay sao?” 

 

“Ta phải hỏi điều gì?”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn từng bước tiến lại gần, ta khẽ rụt cổ lại: 

 

“Sao thế? Cô nương Hồ kia chẳng đủ để hầu hạ hầu gia ư?” 

 

Hắn đột nhiên bật cười: 

 

“Thì ra phu nhân đang ghen sao?” 

 

Ta quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý tới hắn. 

 

Hắn liền đưa tay nâng cằm ta, ép ta nhìn thẳng vào mắt mình: 

 

“A Nhã chỉ là bằng hữu của ta, giữa ta và nàng ấy không hề có tư tình.” 

 

Ta nhìn vào đôi mắt mỏi mệt của hắn, mím môi, lạnh giọng hỏi tiếp: 

 

“Vậy giờ nàng ta có đang ở trong hầu phủ không?” 

 

“Ngày mai ta sẽ an bài cho nàng chuyển sang nơi khác.” 

 

Ta lập tức đẩy mạnh hắn ra: 

 

“Chàng còn muốn lén lút nuôi nàng bên ngoài sao? 

 

“Kỷ Phục Thành, làm nam tử thì nên quang minh lỗi lạc một chút.” 

 

Hắn loạng choạng mấy bước, đưa tay ôm lấy bả vai, cau mày khẽ rên một tiếng. 

 

Nhưng vẫn không mở miệng giải thích. 

 

Ta khựng lại, nhìn hắn với vẻ xúc động. 

 

“Chàng bị thương rồi?” 

 

Hắn nhìn ta, khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

 

Dáng vẻ hắn lúc ấy thật đáng thương vô cùng, khiến những lời cứng rắn đã chuẩn bị sẵn trong miệng ta cũng chẳng thốt nên lời. 

 

“Chàng mau trở về đi! Tìm đại phu xem thương thế cho cẩn thận.” 

 

Hắn thở dài: 

 

“Giờ đã khuya, ta bị chứng quáng gà, không nhìn rõ, mà đại phu cũng đã đóng cửa nghỉ ngơi cả rồi.” 

 

“Vậy chàng đến đây bằng cách nào?” 

 

Hắn không đáp, chỉ ôm lấy vai, khẽ kêu một tiếng đau đớn. 

 

Rồi giơ tay cho ta xem vết m.á.u trên lòng bàn tay: 

 

“Phu nhân, vết thương rách miệng ra rồi.” 

 

Ta chau mày, thở dài một tiếng, thôi thì thôi vậy. 

 

Kéo hắn tới bên giường, ép ngồi xuống. 

 

“Cởi y phục ra.” 

 

Hắn ngẩn người: 

 

“Ta hồi phủ chưa kịp tắm rửa, đợi lát nữa được không?” 

 

Ta tức đến bật cười: 

 

“Chàng nghĩ hay thật đấy! Mau cởi ra, ta phải thay thuốc băng lại cho chàng.” 

 

Hắn vội vàng cởi áo, lộ ra thân hình rắn rỏi mạnh mẽ, trên da thịt lại mới điểm thêm mấy vết thương chưa lành, vết nào vết nấy vẫn còn hồng nhạt, chưa phai hẳn.

 

Chỗ băng vải nơi bả vai đã nhuộm đỏ một mảng m.á.u lớn, khiến ta không khỏi hít sâu một hơi lạnh. 

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, rồi lại cúi xuống, kéo vạt áo lên, muốn che đi những vết thương đáng sợ kia. 

 

“Làm nàng sợ rồi.” 

 

Ta ngồi xuống trước mặt hắn, nhẹ tay tháo lớp băng trắng. 

 

Bên trong tuy đã kết một tầng vảy mềm, nhưng có lẽ vì suốt đường hồi kinh vẫn mặc khôi giáp không rời, nên quanh miệng vết thương đã bắt đầu mưng mủ. 

 

Ta chau mày đứng dậy, vào nhĩ thất mang nước sạch ra, từng chút một lau đi huyết tích quanh vết thương cho hắn. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com