1
“Vương gia, người còn nhận ra thiếp không?”
Lưu Như Nguyệt là người đầu tiên không kiềm chế được, nàng ta uyển chuyển bước lên phía trước, đôi mắt ngấn lệ đầy si tình nhìn Tiêu Triệt, giọng nói mềm mại đến mức có thể nhỏ ra nước.
“Ba năm trước khi người lần đầu gặp thiếp, đã khen thiếp rằng ‘người đẹp hơn hoa’, còn tự tay cài trâm hoa cho thiếp. Những chuyện này… Vương gia còn nhớ không?”
Nàng ta nhắc đến những chuyện ấy, vừa là để nhắc nhở Tiêu Triệt, vừa là để cảnh cáo ta.
Nhắc chàng rằng, trước khi bị ngốc, người mà chàng yêu thương nhất là nàng ta, Lưu Như Nguyệt.
Còn ta – Thẩm Vãn Tình, chẳng qua chỉ là một công cụ xung hỉ bị nhét vào phủ sau khi chàng ngốc nghếch.
Ánh mắt của Tiêu Triệt cuối cùng cũng rời khỏi đám thái y đang run rẩy quỳ phía dưới, chuyển sang gương mặt của Lưu Như Nguyệt.
Chàng nhìn nàng ta rất lâu, lâu đến mức nụ cười trên mặt nàng ta dần đông cứng lại.
Sau đó, chàng chậm rãi, rõ ràng phun ra hai chữ:
“Ngươi là…?”
Sắc mặt của Lưu Như Nguyệt lập tức trắng bệch.
“Vương… Vương gia, thiếp là Như Nguyệt mà! Là Trắc phi Như Nguyệt của người mà!”
Nàng ta không thể tin nổi, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
Tiêu Triệt như không nghe thấy, ánh mắt hắn vượt qua Lưu Như Nguyệt, lại quét đến đám quản sự và nha hoàn vẫn thường kiêu căng ức h.i.ế.p người phía sau nàng ta.
Mỗi người bị chàng nhìn đến, đều như bị kim đ.â.m sau lưng, theo phản xạ mà cúi đầu xuống.
Ánh mắt chàng không có một chút cảm xúc, chỉ là một mảnh lạnh lẽo trống rỗng.
Tựa như… đang nhìn một đám người xa lạ hoàn toàn.
Viện phán của Thái y viện vội vàng bước lên trước, run rẩy giải thích:
“Vương gia là người có phúc, giờ thần trí đã hồi phục minh mẫn. Chỉ là… chỉ là sau khi ngã xuống nước, tổn thương đến não, e rằng… ký ức xưa đều đã… quên mất rồi.”
Mất trí nhớ.
Hai chữ ấy như một tiếng sét đánh vang trong lòng tất cả mọi người.
Có kẻ kinh hãi, có người thầm vui mừng, còn Lưu Như Nguyệt thì hoàn toàn hoảng loạn.
Tất cả những gì nàng ta dựa vào, đều là chút tình cảm “ngày trước” Tiêu Triệt dành cho nàng ta.
Nếu Tiêu Triệt quên hết rồi, thì nàng ta, một trắc phi có khác gì mấy món đồ trang trí trong phủ?
“Quên… rồi?”
Nàng ta lẩm bẩm, rồi như nghĩ tới điều gì, đột ngột quay đầu lại, ánh mắt độc ác khóa chặt lên người ta.
“Vương gia quên thiếp, vậy còn nàng ta thì sao? Vương gia còn nhớ nàng ta không?!”
Nàng ta giơ tay, thẳng thừng chỉ về phía ta.
Trong khoảnh khắc, tất cả ánh mắt, kể cả cặp mắt sắc lạnh của Tiêu Triệt, đều đổ dồn về phía ta.
Tim ta gần như ngừng đập.
O mai d.a.o Muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đứng ở cuối đám đông, trên người chỉ mặc tang phục đơn giản nhất, tóc tai cũng chỉ búi gọn sơ sài, nếu so với Lưu Như Nguyệt ăn vận rực rỡ kiều diễm, ta chẳng khác gì một làn khói mỏng có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Ta thấy lông mày của Tiêu Triệt hơi nhíu lại.
Chàng… hình như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó.
Bàn tay buông bên người ta vô thức siết chặt lấy vạt áo, các đốt ngón tay trắng bệch.
Ta biết, đây là thời khắc định đoạt vận mệnh của ta.
Nếu chàng cũng quên ta rồi, thì Lưu Như Nguyệt nhất định sẽ không chút do dự mà dẫm nát ta dưới chân, đem tất cả oán khí tích tụ ba năm qua trả lại ta gấp trăm ngàn lần.
Khi đó, ta sẽ không còn chỗ đứng trong vương phủ này nữa.
Ngay khi ta sắp không thở nổi, chàng mở miệng.
Giọng chàng nhạt nhòa, chẳng rõ vui giận, nhưng từng chữ đều vang vọng rõ ràng giữa sân:
“Nàng ấy…”
Chàng dừng lại, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy ta, từng chữ từng chữ:
“Là chính phi của bản vương, Thẩm Vãn Tình.”
2
Khắp sân im phăng phắc.
Sắc mặt của Lưu Như Nguyệt, từ trắng bệch chuyển sang xám xịt, rồi lại thành tím bầm như nghẹn m.á.u vì không thể tin nổi.
“Không… không thể nào!”
Nàng ta hét thất thanh:
“Vương gia, sao người lại nhớ nàng ta?! Người quên tất cả mọi người, vì sao chỉ nhớ mỗi nàng ta?!”
Phải, vì sao chứ?
Ta cũng muốn hỏi, vì sao?
Giữa ta và chàng, chẳng có nguyện ước bên trăng dưới hoa, chẳng có thề non hẹn biển.
Chỉ có những đêm ngày bị ức hiếp, nương tựa vào nhau mà sưởi ấm trong tận cùng hèn mọn.
Những điều đó… cũng được tính là “ký ức” sao?
Tiêu Triệt không để ý đến sự kích động điên cuồng của Lưu Như Nguyệt, chàng chỉ lặng lẽ nhìn ta, rồi vẫy tay với ta.
“Lại đây.”
Giọng nói chàng không lớn, nhưng mang theo uy nghi khiến người không thể kháng cự.
Ta sững sờ.
Suốt ba năm qua, chàng chỉ như một đứa trẻ, kéo lấy vạt áo ta, gọi “Vãn Vãn” bằng giọng ngọng nghịu.
Hai chữ “lại đây”, sao mà xa lạ, mà mạnh mẽ đến thế.
Ta gần như theo bản năng bước về phía trước, xuyên qua đám đông đang sững sờ, từng bước, từng bước, đi về phía nam nhân đang ngồi uy nghi trên chủ vị.
Càng đến gần, khí lạnh trên người chàng càng rõ rệt.