Vương Gia Ngốc Nghếch Tỉnh Lại Rồi

Chương 2



Không còn là mùi thơm dịu của xà phòng như trước kia, mà là cảm giác áp bức rét buốt mang theo mùi m.á.u – thuộc về kẻ nắm quyền sinh sát.

 

Ta dừng lại cách chàng ba bước, khẽ khom người hành lễ.

 

“Vương gia.”

 

Chàng khẽ “ừ” một tiếng, rồi, ngay trước mặt bao người, đưa tay ra với ta.

 

“Đỡ bản vương dậy.”

 

Trái tim ta lại run lên lần nữa.

 

Ta chần chừ đưa tay ra, đặt lên cổ tay chàng.

 

Bàn tay chàng ấm áp, khô ráo, trong lòng bàn tay có vết chai mỏng, hoàn toàn khác với bàn tay mềm mại yếu ớt trong trí nhớ của ta.

 

Ngay khoảnh khắc chàng dùng lực, ta có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh rắn chắc ẩn dưới cánh tay ấy.

 

Chàng theo lực tay ta đứng dậy, dáng người cao lớn, cao hơn ta cả một cái đầu.

 

Chàng cúi đầu nhìn ta, ánh mắt vẫn thăm thẳm, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ.

 

“Vương gia tỉnh lại thật là việc vui to lớn!”

 

Quản gia Vương Đức Thuận phản ứng đầu tiên, vội cười nịnh nọt bước lên:

 

“Vương gia vừa khỏi bệnh, lão nô đã sai người chuẩn bị canh sâm rồi, người…”

 

“Ồn.”

 

Tiêu Triệt lạnh lùng thốt ra một chữ.

 

Nụ cười của quản gia lập tức cứng đờ trên mặt.

 

“Bản vương muốn nghỉ ngơi.”

 

Ánh mắt Tiêu Triệt quét một vòng, dừng lại chốc lát trên người Lưu Như Nguyệt và quản gia, cuối cùng rơi lên người ta:

 

“Vương phi ở lại. Những người khác, lui hết đi.”

 

Lời chàng không lớn, nhưng mang theo quyền uy sinh sát trong tay.

 

Mọi người nhìn nhau, không ai dám nói thêm một lời.

 

Vị Tĩnh vương từng ngốc nghếch ba năm, mặc cho người khác chèn ép, tựa như đã tan biến theo dòng nước băng hồ.

 

Tiêu Triệt lúc này, xa lạ… và nguy hiểm.

 

Lưu Như Nguyệt cắn môi, ánh mắt đầy không cam lòng và hận ý, nhưng cũng chỉ có thể theo dòng người, ba bước một ngoái đầu mà rời khỏi sân.

 

Rất nhanh, sân viện vốn ồn ào, chỉ còn lại ta và chàng – cùng Xuân Đào đang đứng xa xa hầu hạ.

 

3

 

Căn phòng rộng lớn im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.

 

Tiêu Triệt không nói gì thêm, chỉ bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn cây mai trụi lá bên ngoài, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.

 

Bóng lưng chàng thẳng tắp như tùng, bờ vai rộng rãi toát ra một sức mạnh trầm ổn.

 

Ta đứng sau chàng, trong lòng ngổn ngang trăm mối. 

 

Vui mừng sao? 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tất nhiên là có. 

 

Chàng không còn ngốc nữa, đây là điều mà ngay cả trong mộng ta cũng chẳng dám mơ tới. 

 

Nhưng nhiều hơn là hoang mang và lo sợ.

 

Một vị vương gia đã tỉnh táo, mất trí, lại còn rõ ràng nhìn ta bằng ánh mắt khác xưa, đối với ta, rốt cuộc là phúc hay là họa?

O Mai d.a.o Muoi

Chàng nhớ tên và thân phận của ta, điều này có phải có nghĩa là, trong cõi hỗn độn trong tâm trí chàng, ta vẫn là một sự tồn tại khác biệt?

 

“Ngươi rất sợ ta?”

 

Chàng bỗng lên tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

 

Chàng không quay đầu lại, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng.

 

Tim ta chợt siết lại, vội cúi đầu: 

 

“Thần thiếp không dám.”

 

“Không dám?”

 

Chàng khẽ bật cười, trong tiếng cười pha chút chế giễu: 

 

“Trước mặt bản vương, còn có chuyện gì mà ngươi không dám sao?”

 

Ta sững người, không hiểu ý chàng là gì.

 

Chàng cuối cùng cũng xoay người lại, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu lòng ta.

 

“Người trong phủ cắt xén phần dùng của ngươi, ngươi không dám lên tiếng. Trắc phi Liễu Như Nguyệt làm nhục ngươi trước mặt mọi người, ngươi không dám phản bác. Ngay cả bản vương… khụ… ngay cả một kẻ ngốc, cũng khiến ngươi phải dốc tâm dốc sức chăm sóc ba năm.”

 

Mỗi lời chàng nói, tim ta lại lặng thêm một phần.

 

Chàng… không phải đã mất trí nhớ sao?

 

Sao lại biết những điều này? 

 

Chẳng lẽ chàng đang giả vờ mất trí nhớ?

 

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, ta liền nhanh chóng dập tắt.

 

Không thể nào. 

 

Thái y không thể chẩn đoán sai, hơn nữa nếu chàng đang giả vờ, thì cần gì phải diễn đến mức này?

 

“Ngàii biết những điều đó từ đâu?”

 

Cuối cùng ta cũng lấy hết dũng khí, hỏi ra miệng.

 

Chàng nhìn gương mặt hoang mang của ta, khóe môi cong lên một nụ cười khó đoán.

 

“Ngươi nói mà.”

 

“Ta?”

 

Ta càng thêm ngơ ngác.

 

“Những ngày bổn vương hôn mê, luôn có một giọng nói thì thầm bên tai.”